[Dịch] Thiên Vương

Chương 66 : Ta chết trước hay là ngươi chết trước.

Người đăng: 

.
Thu Vẫn chạy cực nhanh, nhưng cái tên " Từ Nhị Thiếu" trước mắt tốc độ cũng không chậm, hai người cứ như vậy một trước một sau. Thu Vẫn nhận ra cái tên " Từ Nhị Thiếu" nhìn như chật vật, nhưng chạy lại rất nhanh, chạy ngược xuôi, dựa theo địa hình phức tạp của khu nhà xưởng bỏ hoang, làm cho hắn phải đuổi theo đến quá nửa đêm. Cuối cùng, tới gần một khúc cua, Thu Vẫn thấy tốc độ của tên tiểu tử này rốt cuộc cũng chậm lại, vừa chạy vừa bưng ngực thở hồng hộc, hắn cười nhạt trong lòng: quả nhiên là con nhà giàu, quá mảnh mai yếu ớt. Thật ra nếu như hắn thực sự muốn ngăn cản, hắn đã sớm kích nổ kim loại ở xung quanh khu vực này rồi, có điều con tin này chỉ có thể bắt sống thôi a. Bọn chúng vội chạy tới phía sau " Từ Nhị Thiếu", Thu Vẫn vươn tay phải bắt lấy vai của đối phương, cười lạnh nói: - Nhóc con Từ gia, còn chạy được nữa không! Ngón tay đặt lên vai đối phương, đối phương dường như cũng không chống lại, trong lòng Thu Vẫn chợt sinh ra một tia cảnh báo vi diệu . . . Lập tức hắn cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhỏ, hắn giơ tay lên nhìn lại, phát hiện ra trong lòng bàn tay có một vết thương cực kỳ nhỏ, làm nhỏ ra một giọt máu. Nhìn lại thì thấy sắc mặt của " Từ Nhị Thiếu" có vài phần quỉ dị, thì ra hắn đã lặng lẽ giấu một cây gai nhỏ trong nắm tay, khéo léo luồn bên trong áo ngủ dưới chỗ bả vai-- chiếc áo ngủ vốn đã rộng thùng thình, hơn nữa trong lòng Thu Vẫn vốn đã chủ quan cho rằng, tên tiểu tử Từ gia này chỉ là một thường nhân không có dị năng, nên đã thiếu phòng bị. Trong lòng Thu Vẫn cảm thấy có chút cổ quái, lòng bàn tay chỉ bị một cái gai nhỏ đâm phải, mánh khóe nhỏ như vậy, có thể đối phó được ta sao? Đúng là trò đùa . . . Nhưng sau đó, hai mắt của hắn lại càng trợn tròn hơn nữa khi nhìn thấy " tên tiểu từ Từ gia" này lại còn nắm cây gai dính máu của mình, hung hăng đâm vào chính da thịt của hắn! Di? Hắn đang định làm gì vậy? Trong lòng Thu Vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng lúc này không phải là lúc cho hắn suy tư, hắn lại lần nữa đưa tay lên muốn tóm lấy cổ tay của " Từ Nhị Thiếu". Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào da thịt đối phương, hắn đột nhiên cảm thấy có một lực lượng cực lớn thình lình truyền đến! Tuy cự ly ban đầu rất gần, nhưng với thực lực của Thu Vẫn, sao có thể đem một quyền đó để vào mắt? Nhưng một quyền này đột nhiên truyền đến trước mặt . Hắn lập tức cảm thấy mình đã sai rồi! Quyền phong uy vũ sinh phong, quyền chưa tới. Quyền phong đã đem mái tóc của hắn thổi bay lên! ánh mắt của Thu Vẫn lập tức biến đổi, thân thể liền xoay ngang, nghiêng về phía bên trái. Tránh được cái mặt, nhưng làm cho một quyền này đánh vào bờ vai của hắn . . . Phanh! lập tức Thu Vẫn bị bật về phía sau, ở giữa không trung xoay người mấy cái. Khi hắn rơi xuống đất, bàn chân đạp lên một tấm sắt vụn, tấm sắt vụn bị hắn giẫm lên lập tức bị nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ! Thân thể Thu Vẫn trầm xuống, vững vàng đứng lại, trên vai đau nhức, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về " Từ Nhị Thiếu" trước mặt, lớn tiếng quát: - Ngươi không phải là tiểu tử Từ gia! Ngươi là ai? Trần Tiêu ngẩng đầu lên. Lúc này hắn đã khôi phục lại diện mục vốn có. Cười giễu cợt nhìn Thu Vẫn: - Ngươi xem ta là ai? ánh mắt Thu Vẫn hiện lên một tia kinh ngạc: - Là ngươi? Ngươi làm sao mà. . . lập tức ánh mắt hắn trầm xuống: - Nhóc con, không ngờ ngươi vẫn còn ẩn tàng thực lực. Ngươi còn biết cả dị năng mô phỏng nữa à. Dừng lại một chút, âm thanh của hắn có chút tức giận: - Hừ, ngươi giả trang thành như vậy để dẫn dắt ta rời đi, nhưng sống chết của ngươi thì ai sẽ quản đây? Nói xong, hai tay hắn rất nhanh chóng nhặt hai miếng sắt vụn ở trên mặt đất lên, cười lạnh một tiếng, hai khối sắt lập tức như hai đạo gió xoáy bay nhanh về phía Trần Tiêu! Con ngươi của Trần Tiêu co rút lại, nhưng hắn bỗng nhiên nắm chặt hai nắm tay, một quyền đánh lên vách tường bên cạnh của nhà xưởng -- vách tường của nhà xưởng bỏ hoang này đã sớm mục nát, đâu có thể chống được quái lực của Trần Tiêu? lập tức mở ra một lỗ thủng, Trần Tiêu liền phi thân nhảy vào trong. Khi nhảy vào trong nhà xưởng, thân thể của hắn ngã xuống đất, lập tức liều mạng lăn tròn, chợt nghe thấy phía sau phát ra mộ tiếng " oanh"! hai khối sắt vụn đã nổ tung! Mảnh vụn bay tứ tán, làm cho vách tường bị chọc thủng như tổ ong! Trần Tiêu chỉ kịp miễn cưỡng trở mình, lập tức cảm thấy một mảnh trên lưng đau nhức vô cùng, thì ra một số mảnh nhỏ của vụ nổ, dưới lực lượng cực mạnh của vụ nổ, đã trực tiếp xuyên qua vách tưởng của nhà xưởng, vài miếng nhỏ đã găm trên lưng của Trần Tiêu! Lưng hắn chảy máu như suối, hắn cố gắng xoay người đứng lên, nhưng mà hơi thở không được thông như trước, thân thể lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngất đi. Phía sau, Thu Vẫn mang theo sắc mặt âm trầm, chậm rãi đi qua lỗ thủng trên vách tường, rất nhanh tiến đến, dưới mái tóc dài, cặp mắt đầy vẻ âm trầm nhìn vào Trần Tiêu: - Nhóc con, ngươi phá chuyện của ta, ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết người của Phục Vụ Xã sao? Trong lời nói, còn mang theo một tia sát khí hung ác độc địa! Trần Tiêu biết mình không còn thực lực để tái chiến nữa rồi--- vừa rồi đã đánh ra mấy cú rất mạnh, đã làm cho sức lực của hắn bị tiêu hao hết-- hắn vốn đã bị thương, nghỉ ngơi quá nửa đêm mới khôi phục được một chút như vậy thôi. Nhưng mà thân thể của hắn vẫn cứ thẳng như cây tùng, sau khi ngã xuống, ngồi trên mặt đất nhìn Thu Vẫn, vẫn cười hắc hắc, trong ánh mắt không hề sợ hãi, lại có vẻ rất bình tĩnh: - Thu Vẫn, ngươi đã nói sai một điều rồi, ta không phải là người của Phục Vụ Xã gì đó. Thu Vẫn nhíu mày, suy nghĩ một chút: - A . . . đúng rồi, bọn người Chúc Dung đã về hưu, hừ, thì ra là một tên lính mới đi theo họ học nghề, còn chưa phải là nhân viên chính thức của Phục Vụ Xã. Nói như vậy, ta giết ngươi cũng chẳng có gì. Nói xong, hắn nghiêng người, đưa một tay ra, đầu ngón tay bén nhọn như một cái móng vuốt bằng sắt, hung hăng móc vào trong tường! động tác này làm cho Trần Tiêu cả kinh-- Tên Thu Vẫn này khí lực cũng không nhỏ! Két! Thu Vẫn trực tiếp móc trong vách tường ra một thanh thép, sau đó bước tới bên người Trần Tiêu, từ trên cao nhìn xuống hắn: - Ta nói rồi, ta rất không thích giết người . . . ngươi có biết tại sao không? Trần Tiêu thở dốc, cười ha ha: - Lẽ nào vì lòng từ thiện của ngươi? Hừ hừ! Ngươi cũng không giống như vậy! - Từ thiện? Đôi mắt của Thu Vẫn lúc này tràn đầy vẻ tà ác, thanh thép trong tay hắn lượn lờ trên thân thể của Trần Tiêu, âm thanh của Thu Vẫn dần dần trở lên âm nhu: - Ta nói cho ngươi biết-- đó là bởi vì con người của ta quá mức tàn bạo, mỗi lần giết người, đều dùng biện pháp tàn tàn nhẫn nhất đem đối phương dằn vặt cho đến chết đi sống lại! trong hắc kị sỹ, người người đều nói ta quá biến thái. Cho nên . . . Thường ngày ta đều tận lực nhẫn lại, bình thường sẽ không ra tay giết người. Hắn giơ thanh thép trong tay, dùng đầu nhọn của thanh thép khua khua trước ngực của Trần Tiêu, ôn nhu nói: - Nhóc con, ta sẽ dùng vật này mở ngực ngươi ra, sau đó dùng vật này, đem từng bộ phận trong ngực ngươi lấy ra toàn bộ! cuối cùng là ruột . . . Ngươi đã thấy qua mì sợi chưa? Hừ hừ, đúng vậy! nó giống như mì sợi . . . Ta đảm bảo, loại tư vị này, ngươi nhất định nằm mỏ cũng không tưởng tượng được! Âm thanh của hắn càng phát ra càng trở lên " Âm nhu", nhưng loại âm thanh ôn nhu đó, lại được kết hợp với ánh mắt tràn đầy hưng phấn trên mặt hắn . . . Trần Tiêu cười khổ, thở dài: - Vì sao người nhìn qua càng đứng đắn, khi nổi điên lại càng biến thái vậy chứ . . . Phốc!! Thanh thép đã hung hăng đâm vào vai Trần Tiêu, xuyên thấu qua máu thịt và xương vai hắn, hung hăng đâm xuyên qua thân thể hắn, đem hắn ghim dính trên mặt đất! Trần Tiêu hét to một tiếng, các cơ trên mặt đã trở lên méo mó, thân thể không thể đè nén sự run rẩy, trên vai đau đớn cực độ, ngay cả bờ môi cũng bị hắn cắn nát, nhưng sau khi kêu thảm thiết, hắn lại trừng mắt nhìn Thu Vẫn, lớn tiếng cười điên cuồng: - Hà hà! Hà hà! tốt! tốt lắm! Thu Vẫn liếm liếm môi, trở tay hung hăng đem thanh thép rút ra, ánh mắt càng trở lên hưng phấn: - Tốt? Ha ha! Tốt lắm! Ngươi cứ tiếp tục kêu gào đi, ngươi kêu càng lớn càng thú vị! nếu như ngươi bắt đầu khóc lóc cầu xin, trái lại mới là không thú vị đó. Trần Tiêu đau đến vài lần muốn ngất đi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ có một luồng lực lượng mạnh mẽ kỳ quái từ trong cơ thể chống đỡ cho ý chí của hắn! Mắt thấy Thu Vẫn lần thứ hai giơ tay, thanh thép hung hăng đâm tới, Trần Tiêu gom hết toàn bộ khí lực còn lại, giơ tay phải lên, cầm lấy thanh thép! Đáng tiếc chút khí lực này quá yếu, tuy đã ném lấy thanh thép nhưng vẫn không ngăn nổi đối phương . . . phốc! Máu phun ra, lần này thanh thép chỉ đâm qua phân nửa vai hắn, Trần Tiêu lần thứ hai thống khổ gầm nhẹ một tiếng! - Nhóc con, cảm giác thế nào? Thu Vẫn nhẹ nhàng đưa tay gạt mái tóc trên trán. Trần Tiêu thở dốc, thanh âm đã run rẩy, nhưng vẫn liều mạng cười to, cười điên cuồng! - Thu Vẫn, Thử xem cuối cùng là ngươi chết trước, hay là ta chết trước! Ân? ánh mắt của Thu Vẫn biến đổi. Tên tiểu tử này cũng thật mạnh miệng, chết đến nơi rồi, mà còn quyết liệt như vậy? - Hừ hừ! Ta chết trước? hay là ngươi chết trước? Thu Vẫn cười điên cuồng: - Thật ra ta đang hiếu kỳ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chết như thế nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang