[Dịch] Thiên Vương
Chương 61 : Kim chúc cuồng nhân
.
Nam nhân khéo léo từ trên tường nhảy xuống, đi tới trước mặt Trần Tiêu!
Hắn dáng người cao thanh mảnh, đầu để tóc dài trông có vẻ yếu ớt, đôi mắt màu lam, trong con ngươi thoáng chút u buồn, hiển nhiên không phải người da vàng. Nếu xét theo tướng mạo, đây là điển hình của dạng thanh niên yếu ớt, nhưng một tay hắn cầm điếu thuốc, khóe miệng luôn mang theo một tia cười nhạt làm cho Trần Tiêu phi thường khó chịu!
“Gọi đồng bạn của ngươi ra đi!” Trần Tiêu cẩn thận xiết chặt nắm tay :” Làm sao vậy? Lại muốn diễn lại trò cũ, âm thầm đánh lén sao!”
“……ha ha ha !!!” Nam nhân nghe xong bỗng nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo một tia hoang đường :”Người mới quả nhiên vẫn là người mới, chỉ sợ ngươi cũng không biết nàng là ai a? Thật không biết Phục Vụ Xã đào tạo người mới như thế nào, ngươi cái gì cũng không biết mà cũng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?”
Dừng một chút, hắn búng ngón tay, vứt tàn thuốc đi, thở dài liếc nhìn Trần Tiêu :”Nữ nhân kia tên gọi Ái Lệ Tư, ngoại hiệu Độc xà. Uy, người mới, ngươi chọc ai không chọc lại cố tình chọc nàng, nàng là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, về sau lúc ngủ ngươi đều phải mở to một mắt a!”
Trần Tiêu hừ một tiếng, đang định tiến lên, bỗng thấy một đạo hàn quang đập vào mặt! Nhìn kỹ lại thấy đó là chiếc bật lửa kim loại đối phương vẫn chơi đùa trên tay…
Trần Tiêu theo bản năng muốn duỗi tay ra ngăn lại, nhưng trong nháy mắt lại thấy khóe miệng đối phương thoáng một tia mỉm cười khinh thường…Không đúng!!!
Trần Tiêu tay đã đưa ra một nửa nhanh chóng biến hóa động tác, chuyển thành hai tay ôm đầu. Thân mình mạnh mẽ ngã sang bên…
Phía sau……Oanh!!!
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên từ phía sau, sóng khí thậm chí còn thổi bay Trần Tiêu!!!
Boom?!
Tiếng cười lười biếng của nam nhân truyền đến :”Phản ứng không sai. Để ta thử lại xem!”
Nói xong hai tay đan chéo nhau, giữa kẽ ngón tay đồng thời xuất hiện ba bốn cái bật lửa! Liền thấy cổ tay hắn run lên, và đạo kình phong bắn về phía Trần Tiêu!
Trần Tiêu ra sức nện một quyền xuống mặt đất. Chợt nghe âm thanh vang dội, mặt đất sân thượng đều bị hắn dùng quái lực đập nát vụn!
Nương theo cỗ lực lượng này, thân thể Trần Tiêu bắn nhanh ra sau mấy thước.Một tay nắm lấy cánh cửa sân thượng bị đánh vỡ lúc nãy dựng lên, chắn ở trước mặt ……
Ầm…!!!
Trong tiếng nổ mạnh kèm theo ánh lửa, Trần Tiêu cảm giác thân thể mình bị đánh bay lên, sóng xung kích hung hăng đem hắn đánh văng ra ngoài, tấm ván dày trong tay đã bị nổ thành bảy tám mảnh…
Phanh!!! Lưng hắn đập mạnh vào vách tường, trên hai tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt! Cúi đầu nhìn xuống, trên hai tay đã tràn đầy vết thương, huyết nhục mơ hồ!
Trần Tiêu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt trêu tức của đối phương, trong lòng lửa giận sôi trào. Hướng một bên tường ôm tới, dưới cường hãn quái lực, chợt nghe một trận xé rách vặn vẹo âm thanh, một đoạn hơn hai thước tường bao, bên ngoài vật liệu đá kết hợp với lõi thép, đều bị Trần Tiêu kéo ra!
Hắn nâng bức tường trong tay một chút, hung hăng hướng đối thủ ném tới!
Nam nhân vẫn như cũ mang theo nụ cười trêu tức, cũng không trốn tránh, lại vung tay. Một cái bật lửa bay qua… cái bật lửa nho nhỏ ở giữa không trung đụng vào bức tường Trần Tiêu ném tới, đập vỡ một lỗ khoảng vài centimet bên trên. Nhất thời ánh lửa tuôn ra! Trong tiếng nổ kịch liệt, cửa sổ hai bên sân phơi vỡ vụn, đá vỡ bay khắp nơi, khói bụi mịt mù!!!
Thanh âm nam nhân trong tro bụi truyền đến, mang theo tiếng cười lạnh :”Vô dụng, C cấp vẫn là C cấp, bằng vào thực lực của ngươi, về nhà luyện thêm mười năm nữa hãy đến khiêu chiến ta”.
Nói xong, thân ảnh hắn chậm rãi từ trong tro bụi đi ra, từng bước một tới gần Trần Tiêu.
“Đừng hy vọng Chúc Dung tới giúp ngươi. Dị năng phụ trợ của ta chính là tạo ra ảo cảnh, hiện tại trên hành lang đã bị ta bố trí một mê cung, Chúc Dung chắc giờ vẫn còn đang quanh quẩn trong đó.” Nam nhân đi tới trước mặt Trần Tiêu.
Trần Tiêu thở hổn hển, cánh tay đau nhức khiến cho hắn nhất thời không thể đứng dậy nổi.
“Nhất định rất đau hả?” Người này đứng trước mặt Trần Tiêu, từ trên cao nhìn xuông hắn :” Yên tâm, ta không thích giết người. Hơn nữa, loại chuyện giết người mới này không phù hợp phong cách của ta”.
Nói xong hắn một tay đặt lên cổ Trần Tiêu, không tốn chút sức lực đem hắn dựng dậy!
“Nhớ kỹ lời khuyên của ta, tiểu tử! Đừng tưởng rằng có một chút khí lực thì việc gì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Lực lượng hệ ở Dị năng giới không đáng kể chút nào”. Nói xong hắn một tay nhấc cổ Trần Tiêu lên:”Chúng ta không muốn cùng Phục Vụ Xã khai chiến, lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Nhưng mà lần này chúng ta có thể nhượng bộ một lần, lần sau chưa chắc chúng ta đã lưu tình. Cho dù là kính già yêu trẻ thì cũng có một giới hạn nhất định thôi!”
Nói xong, trong tay buông lỏng, Trần Tiêu rơi phịch một cái trên đất.
“Ngươi……Ngươi……” Trần Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào người này :”Ngươi là ai?”
“Ta…” Nam nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái :” Thật đúng là một tên người mới quật cường. Được rồi, tên của ta là Thu Vẫn, thu trong mùa thu, vẫn trong vẫn thạch. Nếu muốn tìm ta báo thù, tốt nhất nên khổ luyện công phu cho tốt đi!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên tường :”Người mới, tái kiến”.
Trần Tiêu cứ vậy nhìn hắn từ trên tường nhảy xuống, trong lòng lo lắng, cố sức giãy dụa đứng lên, gắng hết sức vọt tới cạnh tường, rốt cục trước mắt tối sầm, thân mình lay động hai cái, mềm oặt ngã xuống……
Vốn đoạn tường trước mặt vừa rồi đã bị hắn giật ra, lần này ngã xuống, liền từ trên sân thượng rớt xuống…
Phần này của khách sạn được xây giữa sườn núi, phía dưới sân thượng chính là triền núi, Trần Tiêu rơi xuống như vậy liền gặp hạn, trực tiếp rơi xuống cây cối bên dưới.
Từ cao cao phía trên triền núi , Trần Tiêu một đường rơi xuống không biết đã đụng gãy bao nhiêu nhánh cây, sau đó theo triền núi lăn xuống.
Trần Tiêu vốn đã bị thương, lại một đường lăn xuống, cũng không biến đã đè nát bao nhiêu hoa cỏ, đầu cũng bị va đập đến đầu rơi máu chảy, rốt cục hoàn toàn hôn mê bất tỉnh……
Lúc Trần Tiêu tỉnh lại, ngửa mặt nhìn lên, sắc trời đã bừng sáng. Hắn thoáng giật giật cổ, cảm giác toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Sau một hồi thở dốc, Trần Tiêu mới miễn cưỡng cố gắng đứng lên được, nhìn lại y phục trên người đã biến thành đống giẻ rách.
Trước mặt chính là sườn núi, chính mình nằm ở bên cạnh lùm cây tại một sườn dốc thấp.
Hắn cố sức đi ra, mới vừa lộ đầu ra liền nghe thấy trên đường đất bên trái truyền tới một trận dồn dập dày đặc âm thanh……
Trời mưa?
Ách, không đúng……Là tiếng vó ngựa!
Vó ngựa?!
Đầu năm nay, còn có người cưỡi ngựa ở bên ngoài chạy loạn???
Chuyện kế tiếp lại làm Trần Tiêu trợn mắt há mồm!
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đường đất bên trái một đoàn người ngựa đã ầm ĩ vọt lại đây! Người trên ngựa toàn bộ đều mặc áo giáp của binh lính cổ đại, trong tay còn giơ cao đao kiếm sáng lóa, một mặt giục ngựa, một mặt rống lớn kêu cái gì đó!
Càng làm cho Trần Tiêu hộc máu chính là, hắn rõ ràng nhìn thấy, những “Kỵ binh” đó đêu có đuôi sam thật dài!!! Ách…Hắn nhớ rõ, giống như chỉ có người đời Thanh mới có cách ăn mặc như vậy a!!!
Sắc mặt Trần Tiêu phút chốc trở nên tái nhợt! Hắn cố sức lùi lại phía sau bụi cây. Những kỵ binh đó đã vọt tới trước mặt, liền đều ghìm cương ngựa, cả đám trợn mắt há mồm nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập kinh nghi.
Chẳng lẽ…Chẳng lẽ ta từ trên núi ngã xuống…Liền…
Liền xuyên qua??! Xuyên qua đến cổ đại???
Trần Tiêu cảm thấy chính mình rất mau sẽ nổi điên, hắn lắc mình một cái nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể cười khổ mở miệng :”Các vị… Xin hỏi, nơi này là địa phương nào? Bây giờ là thời nào? Đương kim thiên tử là ai?”
Trong lòng không nhịn được chửi bậy : Xuyên qua… Cư nhiên là *** xuyên qua!!!
Đang lúc hắn khóc không ra nước mắt, chợt nghe từ phía xa bên phải truyền đến một âm thanh phẫn nộ đến gần như phát điên!
Trần Tiêu vừa quay đầu, thấy trên triền núi bên phải rõ ràng có một đám người. Một người mặc một cái áo đầy túi, ngồi dưới ô, trên đường trượt của camera, cánh tay đang để trên camera --- một nam nhân mặt đầy râu đen, đeo một cái kính râm, trong tay đang cầm một cái microphone khuếch đại âm thanh, đang phát điên nhảy dựng lên, hướng phía Trần Tiêu rống giận : “***! Làm sao lại có người!!! Phụ trách trường quay! Phụ trách trường quay đâu !! Các ngươi làm ăn thế nào không biết !!! Đang thời điểm quay sao lại để nhân viên tạp vụ đi vào !!! *** mẹ ngươi !! Có biết một đoạn phim nhựa giá trị bao nhiêu tiền không ! Có biết chúng ta thuê ngựa một giờ bao nhiêu tiền không!!!”
Một “kỵ binh” bên cạnh Trần Tiêu nhảy xuống ngựa, hắn rốt cục nhìn thấy mái tóc của người kia là giả, được đặt ở dưới cái mũ.
“Huynh đệ, ngươi hình như đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi” “Kỵ binh” nọ vẻ mặt cổ quái tươi cười :“Chúng ta đang quay phim a”.
Tuy rằng Trần Tiêu bỗng nhiên xuất hiện làm cho đạo diễn truyền hình dị thường căm tức, bất quá khi thấy rõ Trần Tiêu một thân đầy thương tích, nghĩ đến Trần Tiêu là du khách không cẩn thận ngã xuống triền núi, liền tốt bụng lập tức gọi cứu thương.
Ước chừng nửa giờ sau, Từ Nhị Thiếu mang theo bảo tiêu cùng với cảnh sát cùng nhau tìm tới, rất nhanh đem Trần Tiêu nâng lên xe cứu thương mang đi.
“Lão thiên, ta thiếu chút nữa nghĩ rằng ngươi đã chết a!” Trên xe cứu thương, Từ Nhị Thiếu nhẹ nhàng cười, Trần Tiêu nằm tại chỗ hỏi hắn :”Cha ngươi sao rồi?”
“Không có gì nguy hiểm, đã không có việc gì nữa rồi”. Từ Nhị thiếu thở dài, nhìn trái nhìn phải --- xe cứu thương này là xe tư nhân của Từ gia, nhân viên chăm sóc trên xe cũng là thủ hạ của Từ gia, cho nên Từ Nhị Thiếu nói chuyện cũng không có cố kị gì : “Ngày hôm qua, sau khi ngươi đuổi theo nữ nhân kia, nữ nhân toàn thân bốc lửa cũng lập tức đuổi theo ngươi…Một lát sau thì có một nam nhân tóc dài đi vào đại sảnh, để lại một lọ thuốc, nói là thuốc giải độc. Còn nói……” Từ Nhị Thiếu nói đến đây, vẻ mặt biểu tình quái dị nhìn Trần Tiêu :” Hắn còn nói, lần này xem như cấp mặt mũi cho Phục Vụ Xã, mọi người tiên lễ hậu binh…… Lời này có ý gì ta cũng không biết. Nhưng thật ra nữ nhân toàn thân bốc lửa kia…Trần Tiêu, tuy rằng ta không biết là sao lại thế này, bất quá tất cả mọi thứ tựa hồ đều cùng ngươi có quan hệ a?”
Trần Tiêu cười khổ, hắn không thể nói rõ ràng được --- muốn giải thích rõ ràng, thì là Chúc Dung : toàn thân bốc lửa, tùy tay phóng ra hỏa cầu, giống như hỏa hệ ma pháp sư, nhưng bây giờ không có cách nào dùng lẽ thường giải thích…
“Tiểu Từ…” Trần Tiêu miễn cưỡng cười khổ :“Chuyện này đích xác có chút phức tạp, về sau ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi. Tóm lại…… là bằng hữu thì hãy tin tưởng ta!”
“Nói thừa, ta đương nhiên tin tưởng ngươi” Từ Nhị Thiếu trả lời rõ ràng, sau đó lại nhíu mày :” Trong yến hội, nữ nhân kia giả trang làm bác sĩ, sau đó lại xuất hiện nữ nhân toàn thân bốc lửa… các nàng, cũng không phải nhân loại a?”
“…Là nhân loại, chẳng qua là một đám nhân loại đặc biệt mà thôi” Trần Tiêu suy nghĩ một chút :”Nữ nhân toàn thân bốc lửa đó, nàng xem như là bằng hữu của ta, là tới trợ giúp chúng ta.”
Trần Tiêu thở dài…nghe xong Từ Nhị Thiếu miêu tả, thuốc giải độc kia nhất định là do “Thu Vẫn” đưa tới.
Về phần…cấp cho Phục Vụ Xã mặt mũi, tiên lễ hậu binh. Cái này là có ý gì đây?
Từ Nhị Thiếu trầm mặc một lát, cười có chút cổ quái :”Còn có…… bằng hữu của ngươi, chính là nữ nhân phóng ra lửa ấy, tính tình có chút không tốt lắm. Chúng ta tìm khắp nơi không thấy ngươi, nàng đã muốn phát điên. Nếu không phải biết ta là bằng hữu của ngươi, chỉ sợ nàng muốn đem khách sạn đốt trụi. Còn có, chúng ta lúc sau đuổi tới trên sân phơi, nơi đó lại là một mảng hỗn độn a! Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đối phương sử dụng boom sao? Cả sân phơi đều tan nát…”
Ô tô trực tiếp chạy tới một bệnh viện tư nhân ở thành phố K, bệnh viện này cũng thuộc sản nghiệp của Từ gia. Trần Tiêu bị đưa vào phòng bệnh cao cấp. Bác sĩ còn chưa kịp kiểm tra xong cho Trần Tiêu thì Chúc Dung đã hấp tấp chạy đến, lần này đi cùng còn có lão Điền.
Hai người đi vào phòng bệnh, Từ Nhị Thiếu vừa nhìn thấy Chúc Dung, sắc mặt nhất thời tái nhợt, tựa hồ đối với nữ nhân này có chút sợ hãi.
“Tiểu Từ… phiền ngươi ra ngoài một chút, bằng hữu của ta có thể có chuyện muốn nói với ta” Trần Tiêu có chút khó xử. Từ Nhị Thiếu lại cười cười :”Ngươi còn khách khí với ta làm gì, lại nói, ngày hôm qua nếu không phải ngươi phản ứng nhanh, lão nhân nhà ta chỉ sợ cũng…”
Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài, Chúc Dung sắc mặt lạnh lùng, nhưng lão Điền lại thân thiện hướng hắn gật gật đầu.
“Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Trần Tiêu thở dài, chịu đựng đau đớn trên người, miễn cưỡng ngồi dậy “Chuyện lần này hình như không phải hướng tới Lục Bán Thành a? Còn có, ta gặp phải một cao thủ, ai…… bị sửa trị thật thê thảm…”
“là Thu Vẫn” Lão Điền vẻ mặt nghiêm túc, đi tới bên giường Trần Tiêu, trước hết kiểm tra thương thế trên cánh tay, cau mày nói : ”Là tạc thương, bất quá hắn xem như hạ thủ lưu tình, nếu không với thực lực của ngươi hiện nay, nếu hắn muốn thực sự giết ngươi thì ngươi một chút cơ hội sống sót cũng không có”.
“Mạnh như vậy?” Trần Tiêu nhíu mày, sau đó cũng thở dài :”Không sai, hắn quả thật rất lợi hại”.
Chúc Dung bĩu môi :”Lợi hại cái rắm! Chúng ta trước đó không chuẩn bị mà thôi!”
Trần Tiêu có thể nghe ra sự bất bình căm giận trong giọng nói của Chúc Dung. Lão Điền cười cười giải thích :”Chúc Dung cùng bọn họ xem như quen biết đã lâu, trong đó còn có một chút ân oán cá nhân”.
“Phi! Cái gì là ân oán cá nhân! Nữ độc xà kia chính là bại tướng dưới tay lão nương! Là nàng ghen ghét ta mới đúng, ta sao phải ghi hận nàng?” Chúc Dung mạnh miệng nói.
Lão Điền ho khan một tiếng, giọng nói trở nên trịnh trọng :“Trần Tiêu, người mà ngươi gặp phải, tên gọi là Thu Vẫn, ở Dị năng giới coi như có tiếng nhân vật chính trực! Là thành viên của một tổ chức dị năng cỡ nhỏ : Hắc Kỵ Sĩ”.
“Hắc Kỵ Sĩ?” Trần Tiêu cảm thấy tên này có chút quái dị.
“Đương nhiên không giống như kỵ sĩ thời Trung cổ. Tổ chức nhỏ này xem như một nhóm lính đánh thuê, cùng với các tổ chức lớn như Phục Vụ Xã của chúng ta hay Câu Lạc Bộ không giống nhau. Bọn họ nhân viên ít hơn, kết cấu tổ chức cũng rời rạc, không có chế độ cố định, cùng loại như lính đánh thuê…Chẳng qua trên tính chất có chút đặc thù, năng lực cũng mạnh hơn một ít. Hơn nữa người của tổ chức này tự xưng là hắc kỵ sĩ, ý tứ có hai loại : Thứ nhất, bọn họ tuyệt đối tuân thủ những chuẩn mực của bản thân giống như kỵ sĩ vậy, làm việc cũng chú ý quy củ. Thứ hai… lại hoàn toàn có chút mâu thuẫn, bởi vì bọn họ làm việc chưa bao giờ lo lắng đến hậu quả, chỉ cần cố chủ đưa ra điều kiện đủ cao, nhiệm vụ gì bọn họ cũng dám nhận! Người như vậy, ta không biết phải miêu tả bọn họ với ngươi như thế nào…Có thể so sánh như vậy đi, chỉ cần điều kiện có thể thỏa mãn bọn họ, bọn họ có thể thay ngươi duy trì chính nghĩa giống như bộ đội, đồng thời, cũng có thể nhanh chóng thay đổi, biến thành một đám không chuyện ác nào không dám làm như phần tử khủng bố!!!”
Trần Tiêu nhíu mày :”Nói như vậy……”
“Nửa chính nửa tà” Lão Điền cười khổ một tiếng :”Những tổ chức nhỏ như vậy, kỳ thật ở Dị năng giới có rất nhiều. Thậm chí giống như chúng ta, mấy lão gia hỏa về hưu, hiện tại nhận nhiệm vụ, cũng coi như là một đám lính đánh thuê. Chẳng qua chúng ta đều là nhân viên Phục Vụ Xã xuất ngũ, cũng chú ý nguyên tắc, không phải nhiệm vụ gì cũng nhận. Nhưng mà bọn họ… sẽ không giống!”
“Ta có thể hiểu” Trần Tiêu gật đầu.
“Hắc Kỵ Sĩ có thể xem là một tổ chức nổi danh, hơn nữa tên Thu Vẫn kia xem như một nhân vật chính trực! Hắn là A cấp dị năng giả, dị năng công kích chủ yếu là “phân tử kim loại bạo liệt”. Chỉ cần là vật phẩm kim loại đã tiếp xúc qua tay của hắn, hắn có thể dễ dàng thay đối cấu trúc phân tử của vật phẩm đó, sau đó tạo thành vật nổ… Nói cách khác, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể đem bất cứ vật phẩm kim loại nào mà hắn từng tiếp xúc biến thành boom!!!”
Kim loại…BOOM?
Dị năng này cũng thật đủ khủng bố!
Xã hội hiện đại, làm sao đều không thể thiếu được kim loại a! Nhỏ như điện thoại di động, bật lửa, nhẫn, vòng cổ, đồ điện gia dụng trong nhà…… lớn như ô tô… thậm chí nhà lầu! Bên trong cũng đều có thép a!!!
Nói như vậy, Thu Vẫn này có thể xem như một nhân hình hung khí biệt động!
“Dị năng thứ hai của hắn chính là Tinh thần hệ : tạo ra ảo cảnh. Bất quá theo tư liệu quá khứ, năng lực Tinh thần hệ của hắn chỉ đạt tới C cấp. Nhưng mà ở Dị năng giới, dị năng giả phần lớn đều là đơn hệ. Ví dụ như mấy người chúng ta, đều là dị năng giả am hiểu công kích, chiến đấu. Về phần Thu Vẫn, có rất ít dị năng giả giống như hắn, vừa am hiểu công kích lại có phụ trợ dị năng.”
“Hừ, nếu không phải ta không am hiểu dị năng Tinh thần hệ, cũng sẽ không bị hắn vây khốn trong mê cung” lúc Chúc Dung nói những lời này, trong giọng nói toát ra một tia bất đắc dĩ.
“Như vậy… mục tiêu ám sát lần này của bọn họ… Lục Bán Thành cùng với Từ…”
“Cái này tạm thời không biết” lão Điền lắc đầu :”Nhưng ta cho rằng mục đích lần này của chúng không phải là ám sát, bởi vì nếu là thế, nữ độc xà kia đã sớm đem độc chết ba người rồi, không nhất thiết phải giả trang thành bác sĩ để tiếp cận bọn họ. Cho nên ta đoán có thể là có người muốn bắt cóc ba người này”.
Lão Điền sắp xếp ý nghĩ phân tích, Trần Tiêu nghe xong cau mày nói :”Nhưng bọn họ lại chủ động để lại thuốc giải…”
“Đây là lệ chung” lúc lão Điền nói lời này, ngữ khí cũng không thoải mái.
Sau đó hắn mới giải thích, nguyên lai là giới dị năng trên quốc tế có một cái lệ bất thành văn: bất kỳ tổ chức dị năng nào, bất cứ thời điểm hành động nào, nếu gặp được đồng loại………Ví dụ như gặp được nhân viên của tổ chức dị năng khác tham dự trong sự kiện đó, như vậy hiệp thứ nhất, tất cả mọi người sẽ lựa chọn đầu tiên thoái lui trước.
Sau đó…bỏ qua tất cả các chuẩn bị trước đó, làm lại từ đầu!
“Xem như đó là tinh thần cạnh tranh công bình đi”. Lão Điền cười có vẻ bất đắc dĩ :”Không thể không thừa nhận, đám người Hắc kỵ sĩ kia tuy làm việc có chút hoang đường, nhưng cũng là rất tuân thủ quy củ truyền thống”.
“Như vậy… còn nữ độc xà kia? Nàng thì sao?”
“Nàng……” lão Điền trước hết liếc mắt nhìn Chúc Dung một cái mới trả lời :”Ái Lệ Tư, ngoại hiệu Độc xà, dị năng chủ yếu của nàng là : Độc tố. Kỳ thật ……nàng xem như là một nữ nhân đáng thương”.
“Đáng thương?” Trần Tiêu có chút kinh ngạc.
“Nàng xem như là thiên phú dị năng giả, nói cách khác là không cần thức tỉnh, sinh ra liền mang theo dị năng. Dị năng của nàng chính là: toàn bộ dịch thể toàn thân, đối với sinh vật khác đều là kịch độc. Nước bọt, máu, cùng với tất cả dạng dịch thể khác… đều có kịch độc!”
Độc nhân???
Trần Tiêu đầu tiên có chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó lập tức hiểu được lão Điền nói “đáng thương” là có ý tứ gì.
Thử nghĩ, một nữ nhân toàn thân mang độc, nhất định là phi thường tịch mịch! Nếu một nữ nhân toàn thân đều mang độc, nước bọt, dịch thể gì đều là…… như vậy nàng chỉ sợ không có cách nào tìm được nam nhân của mình!
Thử nghĩ, cho dù cùng với nàng hôn môi đều đã trúng độc, dưới tình huống như vậy……
“Đáng thương cái rắm!!!” Chúc Dung bỗng nhiên phẫn nộ kêu một câu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện