[Dịch] Thiên Vương

Chương 57 : Bái ngươi làm thầy

Người đăng: 

.
“A…a…a…!!! Làm ơn nhẹ nhẹ nhàng … nhẹ nhàng…” Từ nhị thiếu gia kêu lên thảm thiết, hắn đang nằm ở một bên giường bệnh, trước mặt là một nam bác sĩ mặc áo dài trắng đang cẩn thận nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cho hắn. Nằm bên cạnh hắn, Trần Tiêu mặt mũi bầm dập, bị thương so với hắn còn nặng hơn, đang được một nữ y tá bôi thuốc trên cánh tay. Nơi này là phòng y tế Cơ Đức học viện. Dù sao cũng là học viện giành cho quý tộc, bác sĩ và y tá ở đây đều có tiêu chuẩn tương đối cao. Trần Tiêu nghe Từ nhị thiếu gia kêu thảm thiết khẽ nhướng mày, nhịn không được cười khổ nói : “Tiểu Từ, ngươi đừng kêu loạn, bất quá chỉ là trật khớp mà thôi. Ta sắp bị băng thành xác ướp mà cũng chưa kêu khoa trương như ngươi a…” Từ nhị thiếu gia liếc ngang Trần Tiêu, khinh thường quay sang nữ y tá đang xử lý miệng vết thương cho Trần Tiêu cười nói : “Mỹ nữ, hay là đổi ngươi tới băng bó cho ta đi, ta chỉ cần nhìn ngươi liền một chút cũng không cảm thấy đau.” Nữ y tá ngọc dung đỏ bừng, cũng không dám trả lời một chữ.Từ nhị thiếu gia nhìn thoáng qua bác sĩ bên này : “Đại thúc, kính nhờ ngươi dừng tay a, chân của ta sắp bị ngươi kéo rớt ra rồi. Ngươi đi ra ngoài trước…lát nữa đổi người tới.” Bác sĩ tự nhiên nhận biết trong trường học đại danh đỉnh đỉnh Từ nhị thiếu gia, cũng không dám tức giận, chỉ cười ngượng ngùng rồi đi ra. “ Chú ý hai ngày tới không được để miệng vết thương dính nước.” Y tá mặt đỏ lên, nhanh chóng xử lý xong miệng vết thương của Trần Tiêu, không dám liếc nhìn Từ nhị thiếu gia một cái, chạy nhanh ra ngoài. “Tiểu Từ…” Trần Tiêu miễn cưỡng ngồi dậy : “Sự tình hôm nay không có gì phiền toái chứ?” Hắn dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời đem người đánh cho tàn phế, trong lòng thủy chung có chút bất an. “Hừ, lão tử không đi tìm họ Mã kia phiền toái là hắn nên cười trộm rồi! Còn dám tới tìm chúng ta sao?” Từ nhị thiếu gia hừ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tiêu, sắc mặt trở nên cổ quái : “Ta nói này Tiểu Ngũ… nhưng thật ra ngươi, ngươi như thế nào bỗng trở nên…trở nên mạnh như vậy? Mấy gã trâu bò đó, bị ngươi mấy quyền liền đánh cho bay xa như vậy… khí lực của ngươi từ khi nào lại trở nên lớn như vậy?!” Trần Tiêu chần chờ một chút, lại cười khổ không nói. Vừa lúc đó cửa phong bệnh bị đẩy ra, Tiêu Tình vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái bước vào, trên khuôn mặt mang theo một tầng sương lạnh. “Sư phụ , ngươi tới thăm chúng ta?” Từ nhị thiếu gia cười sáng lạn, nhưng Tiêu TÌnh chỉ liếc mắt nhìn hắn : “Ngươi ra ngoài trước đi.” “A? Đi ra ngoài?” Từ nhị thiếu gia vẻ mặt cầu xin : “Sư phụ, ngươi xem, ta là người bệnh a! Một chân của ta thiếu chút nữa thì gãy a.” Tiêu Tình nhàn nhạt nhìn Từ nhị thiếu gia, thanh âm không mang theo nửa điểm cảm tình : “Nếu ngươi không đi ra, như vậy chân kia của ngươi cũng rất nhanh bị gãy, ngươi có muốn thử không?” “……” Từ nhị thiếu gia khó khăn nuốt khan một cái, không dám nói lời nào, nhanh nhẹn đứng dậy, vịn tường mà nhảy ra ngoài, trước khi đi không quên liếc Trần Tiêu một ánh mắt “Tự cầu phúc đi ”. Tiêu Tình biểu tình nhìn như bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của nàng lại tựa như mơ hồ cất giấu thứ gì, ánh mắt sáng ngời, cứ như vậy đứng ở xa gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tiêu . Trần Tiêu bị nàng nhìn trong lòng có chút sợ hãi…Tiêu đại cao thủ sẽ không muốn tính sổ vì mình đã lừa nàng chứ? Kể cả tính sổ cũng nên tìm Từ nhị thiếu gia trước a! Như thế nào lại tìm mình trước?! Rốt cục, Tiêu Tình chậm rãi tiêu sái đi tới cạnh giường Trần Tiêu, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn thẳng Trần Tiêu, từ từ hé đôi môi anh đào. “Ngươi… Cảm giác thế nào?” Thanh âm không đến nỗi lãnh đạm, coi như có chút hòa khí. Trần Tiêu miễn cưỡng cười cười : “Hoàn hảo, không chết được”. Tiêu Tình lại trầm mặc, lần này ước chừng nhìn Trần Tiêu khoảng hai phút… Trần Tiêu nhịn không được, cười khổ nói : “Mỹ nữ, có cái gì ngươi cứ nói đi, ngươi cứ như vậy nhìn ta, làm ta có chút cảm giác sởn tóc gáy a”. Mới vừa nói xong câu đó, Trần Tiêu giật mình kinh ngạc, hắn tự nhiên thấy rõ ràng hai gò má Tiêu Tình ửng đỏ. Nàng … Nàng tự nhiên đỏ mặt ??? Tiêu Tình, nữ hài tử trầm tĩnh như nước này, tự nhiên ngượng ngùng đỏ mặt ? “Ta…” Tiêu Tình thanh âm có chút cổ quái : “Từ nhỏ đến lớn đánh nhau, chỉ có ta giúp người khác, chưa từng có người khác ra mặt giúp ta…” Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhẹ tựa cơn gió, tựa hồ có chút ngượng ngùng. Trần Tiêu nghe xong lại cười khổ : Công phu của ngươi mạnh như vậy, người khác làm sao có cơ hội ra mặt giúp ngươi? “Cho nên…Chuyện lần này, cảm ơn ngươi”. Nói xong Tiêu Tình ánh mắt tựa như có chút bối rối, rất nhanh xoay đâu đi, nhìn về nơi khác, lại rầu rĩ nói một câu : “Ngươi…Khí lục của ngươi rất lớn, bất quá công phu quá kém. Không phải là ngươi tu luyện công phu nội gia chứ?” “…Không có” Trần Tiêu lắc đầu. Tiêu Tình quay đầu qua, sắc mặt tựa hồ nhẹ nhõm đi nhiều, nhìn chằm chằm Trần Tiêu một lúc lâu, xác định trong mắt Trần Tiêu hẳn là không có lừa gạt mình, mới chậm rãi nói : “ Ngươi thân thủ như vậy không được, nếu… Nếu ngươi muốn học, chờ ngươi thương thế khỏi hẳn, ta sẽ dạy cho ngươi”. Trần Tiêu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói : “Này… Ngươi là Xã trưởng của chúng ta, ta muốn học công phu, đương nhiên là mời ngươi dạy cho ta…” Không nghĩ tới Tiêu Tình lại lắc đầu : “Võ thuật xã đoàn kia, ta đã giải tán”. “…A?!” Trần Tiêu ngây ngẩn cả người, đem bọn người phá hội quán đánh đuổi mất nhiều công sức như vậy, hiện tại lại chính mình giải tán? Tiêu Tình hừ một tiếng : “Ngươi nghĩ rằng ta thích cái tổ chức loạn thất bát tao đó sao. Ta chính là lúc đầu tính toán, muốn mở một cái võ thuật xã đoàn, sau đó mượn cơ hội đem…ở trong trường học khi dể Từ nhị thiếu tìm ra, chính hắn không chịu nói, ta liền tự mình tìm. Ta nghĩ, nếu thân thủ ngươi tốt, nhất định sẽ không nhịn được mà ra mặt. Người luyện võ thường đều có lòng tự tôn rất cao… Lại là không nghĩ tới ngươi cùng với họ Từ, hai người các ngươi cư nhiên lừa gạt ta!”. Trần Tiêu cười khổ một tiếng : “ Cái này không thể trách ta được. Kỳ thật ngày đó ta vốn định nói cho ngươi biết, tại ngươi nói muốn đánh gãy chân Tiểu Từ, ta mới không dám nói”. Tiêu Tình nhẹ mỉn cười, ngữ khí có chút cổ quái, sóng mắt lưu chuyển : “Hiện tại ngươi lại không sợ ta đánh gãy chân hắn?” “Hay là thôi đi, nói như thế nào thì hôm nay hắn cũng đã xuất lực trợ giúp ngươi, không có công lao cũng có khổ lao, ta nghĩ ngươi hẳn không phải là loại người trở mặt a”. Hi!!! Tiêu Tình nhịn không được bật cười, vẻ mặt lúc đó như trăm hoa đua nở, làm cho Trần Tiêu chợt ngơ ngẩn. Còn có một nguyên nhân khác, vẻ mặt Tiêu Tình trong lúc đó, biểu tình cười rộ đó, giống như là Phượng Hoàng đứng trước mặt hắn! Trong lúc Trần Tiêu thất thần ánh mắt không khỏi có chút làm càn, Tiêu Tình bị nhìn trong lòng có chút giận dữ, nhất thời đứng lên : “Ngươi … Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi”. Nói xong xoay người đi, lấy từ trong lồng ngực ra một cái chai, cũng không quay đầu lại : “ Đây là thuốc trị thương gia truyền của nhà ta, thoa ngoài da”. Nói xong liền như cơn gió bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Trần Tiêu nắm chặt cái chai, trong lòng có chút miên man bất định. Đang thất thần chợt cửa phòng bệnh bị đá văng ra, một cô gái từ bên ngoài xông vào. Trần Tiêu nhìn kỹ, đứng trước mặt không phải ai xa lạ, cư nhiên là… Lục Tiểu Tiểu!con gái của Lục Bán Thành! “Ách?Ngươi…” Trần Tiêu có chút mờ mịt : “Xin hỏi…” Lục Tiểu Tiểu trực tiếp đi tới trước mặt Trần Tiêu : “Uy! Ngươi kêu Trần Tiêu đúng không? Ngươi dạy ta công phu đi! Chính là một quyền cuối cùng của ngươi hôm nay đã đánh bay hai người kia!!” “……” Học công phu? Trần Tiêu dở khóc dở cười ……không thể nào? “Ngươi tìm ta học công phu?” Trần Tiêu sờ sờ mũi : “Ta hôm nay bị đánh thực thảm a”. “Ta mặc kệ, hai quyền cuối cùng của ngươi quá tuyệt vời! Ta muốn học chính là cái này!” Lục Tiểu Tiểu ánh mắt phát sáng! “Này…” Trần Tiêu khó xử : “Cho dù ngươi muốn học công phu cũng có thể đi tìm Tiêu Tình xã trưởng mà, công phu của nàng so với ta còn mạnh hơn nhiều”. “Nàng?” Lục Tiểu Tiểu vẻ mặt khinh thường : “Nàng thì thôi đi! Xem nàng đánh quyền giống như bướm vờn hoa, công phu ẻo lả như vậy…” Ẻo lả? Giống như…Giống như ngươi, cũng là nữ nhân a!!! Nhìn Trần Tiêu không nói gì, vẻ mặt cổ quái, Lục Tiểu Tiểu nôn nóng, giọng nói có chút bất mãn “Uy, cùng lắm thì ta trả thù lao cho ngươi! Võ sư dạy nhu đạo cho ta một khóa là hai mươi vạn, ta cũng trả cho ngươi theo tiêu chuẩn này!” “…Này! Tiền không phải vấn đề” Trần Tiêu sờ sờ mũi, bởi vì lần ủy thác này, hắn thật ra rất muốn có cơ hội tiếp cận Lục Tiểu Tiểu để quan sát. Nhưng mà…võ sư của nàng? Trần Tiêu rất rõ ràng thực lực của mình, công phu chân chính của hắn chẳng khác gì mèo cào, thuần túy chính là dị năng của hắn mang lại cường đại quái lực, nhưng mà loại quái lực này lại không cách nào đem dạy cho người khác. Nếu thật sự trở thành võ sư của nàng, chỉ sợ không quá hai ngày sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Lục Tiểu Tiểu nóng nảy, trừng mắt nhìn Trần Tiêu, cả giận nói : “Ngươi còn do dự cái gì? Ta trả cho ngươi tiền lương theo tiêu chuẩn cao nhất…Uy, cùng lắm thì ta cho phép ngươi trở thành bạn trai của ta là được!” Những lời này mới thật sự làm Trần Tiêu nhất thời hóa đá… Bạn…bạn…bạn trai ngươi? Hắn dùng sức nuốt nước miếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Tiểu - - “ Bốn hàng lông mi”. “Hừ, nghĩ muốn tìm bạn, ta tìm nam sinh còn hơn!” Lục Tiểu Tiểu liếc Trần Tiêu một cái : “Ta xem trọng thân thủ của ngươi mới cho ngươi một cơ hội tiếp cận ta! Làm sao vậy? Còn không hài lòng?” Này…Trần Tiêu tin tưởng, tuy rằng Lục Tiểu Tiểu ngoại hình kém một chút nhưng bằng vào gia thế của nàng, nhất định có hàng đống nam nhân nguyện ý làm bạn trai của nàng…chỉ cần có thể trở thành con rể của Lục Bán Thành, có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu a! Bất quá… Người như vậy mặc dù nhiều, nhưng Trần Tiêu không ở trong số đó. “Này…Cũng không cần” Trần Tiêu ngượng ngùng cười, sau đó ho khan một tiếng mới nghiêm mặt nói : “Công phu của ta không phải dễ dàng truyền thụ ra ngoài, còn phải xem thành ý của ngươi. Chính là…” Lục Tiểu Tiểu dùng sức vỗ vỗ ngực, nhếch môi cười lớn : “Ha ha! Chỉ cần ngươi đáp ứng, điều kiện gì cũng không thành vấn đề! Còn có từ nay về sau ở trong trường học, chỉ cần có Lục Tiểu Tiểu ở đây, tuyệt đối không có người nào dám trêu chọc ngươi! Nếu có người dám trêu chọc ngươi, chỉ cần nói với ta…hừ, ở Cơ Đức học viện, người dám đụng đến ta còn chưa có ra đời!” Ách…Lời này nghe như thế nào cũng có vẻ cổ quái? Trần Tiêu nghe Lục Tiểu Tiểu nói có cảm giác giống như mình trở thành một tiểu bạch kiểm được phú bà bao dưỡng. ……… Đến buổi chiều, Bạch Thái MM cũng chạy tới thăm Trần Tiêu, còn tự mình mang tới bữa tối tự làm : Bánh chẻo. Hơn nữa còn là nhân cải trắng(bạch thái) thịt heo… (DG: ý của tác giả muốn nói : Lợn ăn rau ??? (câu này đọc sắc hiệp hay thấy à nha))
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang