[Dịch] Thiên Vương
Chương 55 : Người này không phải là con người.
.
Hít một hơi thật sâu, bày ra một cái thủ thế, Trần Tiêu nghiến răng "Lại đây!"
Tên kia nhìn động tác của Trần Tiêu không khỏi bật cười, dù sao Trần Tiêu cũng chưa chính thức luyện qua công phu, bày ra cái thủ thế chẳng ra hình dạng gì, lập tức cười lạnh một tiếng "Tiểu tử kia, ngươi có có biết võ không đấy?"
"Biết hay không không quan trọng, quan trọng là có thể đánh được ngươi!"
Tên đô con nhíu mày, trong ánh mắt có chút giận dữ, quay đầu lại nhìn thoáng qua ông chủ của mình, Mã đại thiếu hướng về hắn âm trầm nhẹ gật đầu, ý bảo hắn có thể phóng tay mà đánh --- nếu như đổi là một người khác bên ngoài, Mã đại thiếu kiêng kị bối cảnh của đối phương cũng sẽ không dám làm càn, bất quá... Trần Tiêu? Một tiếu tử cưỡi xe đạp đến trường! Hừ!
Tên kia bẻ tay, khớp xương kêu răng rắc, lắc cần cổ, nhếch miệng cười gằn một tiếng "Tiểu tử, chính ngươi thèm đòn, đừng có trách ta!"
Nói xong, bước nhanh về phía Trần Tiêu, giơ quyền hướng vào mặt hắn đánh tới. Trần Tiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, nắm đấm to vật của đối phương đã đến trước mặt, hắn biết rõ dùng thân thủ của mình tránh né là vô dụng, dứng khoát quyết định trong lòng, giơ hai tay lên để ngang trước mặt đỡ đòn.
Phanh!!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Trần Tiêu liên tục lui về sau năm sáu bước, chỉ cảm thấy xương cốt của mình dường như bị gãy vụn!
" Tư vị như thế nào?" Tên kia cười lạnh nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu cố ý lắc lắc cánh tay "Vẫn có thể tiếp tục, nhớ dùng thêm chút sức nữa, ta vẫn có thể trụ được!"
Nghe thấy câu trêu chọc này, tên đô con trong mắt hiện lên sát khí, đột nhiên quát to một tiếng, vặn người xuất ra một quyền hướng thẳng tới bụng Trần Tiêu. Trần Tiêu tuy rằng hai tay liều mạng ngăn cản, nhưng nắm đấm của đối phương cứng như chùy sắt vậy, đánh bật hai tay của hắn, hung hăng va vào bụng Trần Tiêu. Trần Tiêu trước mắt tối sầm lại, dường như cả ruột gan đều xoắn lại với nhau, đau đến nổi cả gân xanh ở trán, liên tục lùi lại vài bước, sao đó hít mạnh một hơi, cắn răng nói "Lại đến! Ngươi chưa ăn cơm à! Nắm đấm mềm như bún thế!"
" Tiểu tử mạnh miệng." Tên kia sau hai quyền thăm dò cũng đã phán đoán được thực lực của Trần Tiêu --- cũng có chút thực lực, bất quá cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi. Lập tức bước nhanh tới, song quyền như mưa rào trút xuống! Trần Tiêu liều mạng chống đỡ. Người xung quanh chỉ nghe thấy những âm thanh binh binh bang bang không dứt. Từ xa nhìn lại, Trần Tiêu dường như bị quyền phong của đối phương bao vây, hai tay chỉ có thể miễn cưỡng giơ lên ngăn cản, thế nhưng mười quyền cũng chỉ cản được năm, sáu. Nửa còn lại từng cái rơi vào những bộ vị khác trên người hắn...
Dưới công kích của tên đô con này, Trần Tiêu không hề hoàn thủ, dường như trở thành bao cát cho đối phương cuồng ẩu!
Rốt cục, "Phanh" Một tiếng. Một cú móc hàm của tên kia đánh cho Trần Tiêu ngửa mặt bay ra đằng sau, nặng nề ngã trên mặt đất.
Trên mặt cùng cánh tay của Trần Tiêu từng mảng tím xanh, nếu như hắn cởi áo ra chỉ sợ cũng bầm tím khắp nơi. Thế nhưng hắn nằm trên mặt đất vài giây, không rên lên tiếng nào mà lồm cồm bò dây. Động tác có chút khó khăn, bất quá sau khi đứng dậy, nhổ một ngụm nước miếng kèm theo máu, mồm thở dốc nhưng vẫn cười lạnh "Có chút ý tứ! Tăng thêm chút lực đi!"
Tên đô con giận quá cười gằn "Mạnh miệng! Đáng tiếc nắm đấm quá mềm yếu!"
Dứt lời lại xông tới, Trần Tiêu nhìn như lung lay sắp đổ lại bất động thần sắc lui về sau nửa bước. Mắt nhìn đối phương ép tới, đột nhiên thân thể hơi nghiêng, tung ra một cú đá cầu vồng, bàn chân như gió quét tới. Tên kia trong lòng khinh địch, lập tức bị Trần Tiêu đá trúng bả vai. Một cước này của Trần Tiêu tụ tập khí lực toàn thân phát ra, tên kia trúng cước lập tức lảo đảo.
"Hay!!"
"Hoàng tử xe đạp, đá hay lắm!"
Rất nhiều học viên Cơ Đức học viện xung quanh reo hò, tuy rằng bình thường rất coi thường Trần Tiêu, nhưng giờ phút này hắn lại đại diện cho người trong trường mình, cho nên ai cũng có suy nghĩ ủng hộ hắn.
Tên kia một thân mang Ngạnh Khí Công, trúng một cước của Trần Tiêu tuy có lảo đảo nhưng cũng không tạo thành thương tổn lớn, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, tiểu tử bị mình củ hành lên xuống như vậy vẫn còn có thể hoàn thủ đá trúng mình, cảm thấy mất hết thể diện, trong đầu bốc hỏa, một quyền đánh vào mặt Trần Tiêu.
Phanh!
Trần Tiêu đầu ngửa ra sau, máu mũi văng tung tóe, trong lòng kêu khổ "Mẹ nó, dị năng chết tiệt sao vẫn còn chưa sử dụng được..."
Hắn giãy dụa đứng lên, thế nhưng chưa kịp đứng vững, quyền đầu của đối phương đã lại tới, lần này trực tiếp công kích thẳng vào dạ dày. Trần Tiêu người gập lại cong như con tôm, trong khoảnh khắc bụng truyền đến từng trận nôn nao, suýt nữa ngất đi.
Trong đầu chỉ nghe thấy ông ông, dường như trọng kích vừa rồi đã đánh cho hắn hoa mắt ù tai. Cố gắng ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn chung quanh, lại thấy những học viên kia lại vì chính mình hò hét. Từng biểu lộ của mọi người diễn ra vừa thong thả vừa rõ ràng, nhưng âm thanh tựa hồ bị kéo dài ra, rơi vào trong tai trở thành một loại cảm giác vặn vẹo kỳ dị...
Bốn phía dường như cũng đang lắc lư. Đập vào mắt cuối cùng là khuôn mặt dữ dằn của đối thủ --- Trần Tiêu tựa hồ nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia sát khí...
Tên đô con cười gằn, giơ tay lên tung ra một quyền cuối cùng hướng thẳng đến ngực Trần Tiêu. Hắn ra tay rất tàn nhẫn, nếu dính phải quyền này, không chết thì cũng dặt dẹo trên giường bệnh ít nhất hai tháng!
Quyền chưa tới, kình khí (gió) đã tới! Trần Tiêu thần trí mơ hồ, thế nhưng lại nhìn rõ được nắm đấm của đối phương... Tại thời khắc này, hắn cảm giác như nắm được quỹ tích xuất quyền của đối thủ, quyền cứ thế thong thả mà đến.
Dường như là một loại bản năng, hắn vô thức giơ tay phải của mình lên, một trảo nhẹ nhàng cư nhiên lại bắt được nắm đấm của đối phương!
Tên kia lập tức biến sắc! Trọng quyền của mình lại bị đối phương bắt được, khí lực toàn thân tản mác như đánh vào bị bông vậy.
Hắn lập tức dùng sức giãy ra, thế nhưng phát hiện ngón tay của Trần Tiêu giờ phút này đột nhiên trở nên cứng rắn như kìm sắt. Nắm đấm của mình bị đối phương bắt giữ, nửa điểm cũng giãy không được! Sau đó, cảm thấy trên tay đối phương truyền đến một cỗ lực lượng, tên này lúc đầy còn muốn chống lại, thế nhưng rất nhanh đã bị lực lượng cường đại này vặn xuống, thân thể cũng không tự chủ được mà cúi xuống theo! Trên nắm đấm bị Trần Tiêu bắt được, chỉ nghe thấy từng âm thanh răng rắc ghê rợn.
Trần Tiêu một tay vặn chặt tay đối phương, miệng không ngừng thở dốc, liếc nhìn tên kia...
"Ngươi, vừa rồi... vừa rồi..." Hắn thở mạnh một cái, sau đó gầm lên "Ngươi vừa rồi đánh rất sướng tay phải không!!!!!!!!"
Phanh!!
Tất cả mọi người nhìn thấy một bóng người phóng mạnh lên trời, càng bay càng cao...
Tất cả mọi người há hốc miệng ---- Nên biết răng, vận động quán tại Cơ Đức học viện dựa theo tiêu chuẩn chính thức của tràng quán để thiết kế, độ cao của tràng quán hiện tại ước chừng 7m!
Mà bóng người đang bay lên này, cơ hồ muốn đụng vào trần nhà!!
...
Phanh!!
Thanh âm này dường như hung hăng nện vào lòng mỗi người!! Nhìn qua tên đô con rơi trên mặt đất, cằm của hắn đã bị biến hình, chỉ sợ là xương cằm đã bị đánh nát. Không thốt lên được tiếng nào, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Trong tràng lập tức lâm vào một mảnh chết chóc yên tĩnh! Tận nửa phút sau, sau lưng Mã đại thiếu hai thủ hạ vọt lên, kéo tên đô con này trở về, hoảng sợ kêu lên "Mã thiếu! Cằm của hắn đã bị nát! Hơn nữa..."
Một tên khác mở bàn tay của tên đô con ra, năm ngón tay đã bị vặn vẹo biến hình. Tên thủ hạ này giọng run run "Tay của hắn bị phế! Xương cốt toàn bộ vỡ nát!"
Người luyện quyền nếu như xương tay bị vỡ nát, mặt dù sau này có thể chữa trị nhưng thực lực giảm sút thê thảm, được một nửa trước kia là may mắn rồi! Nói cách khác... Người này, chỉ sợ hoàn toàn bị phế bỏ!!
"Mẹ nó! Thịt thằng nhãi này!!"
Thủ hạ của Mã đại thiếu đều là những tên côn đồ hung ác liều mạng, mắt thấy đồng bạn bị phế, lập tức nổi giận, cũng bất chấp tất cả, hai người cùng xông tới Trần Tiêu!
Người chung quanh chỉ kịp kinh hô, ngay cả Từ nhị thiếu cũng không kịp lên tiếng ngăn lại...
Phanh phanh!!!
Hai tiếng nổ mạnh, hai cái bóng người phân biệt trái phải bắn ra ngoài. Tênbên trái trực tiếp đập vào vách tường, lập tức trên tường xuất hiện từng vết rạn nứt lan ra! Mà tên bên phải thì bay vọt qua đỉnh đầu những người đang xem, đâm thẳng vào cửa chính của tràng quán, làm cánh cửa bằng gỗ gãy nát tung tóe!!
Trong ánh mắt hoảng sợ của những người xung quanh, Trần Tiêu ngỡ ngàng giơ hai tay lên, nhìn chằm chằm vào bàn tay của chính mình.
Lực lượng... Đây là lực lượng?
Giờ phút này hắn dường như cảm giác được trong thân thể có một loại khí lực, một loại lực lượng tràn ngập toàn thân...Quá mạnh mẽ... Quá sung sướng!!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của Mã đại thiếu, nhếc miệng:
"Ta rất sảng khoái! Ngươi thì sao?"
...
Vô số ánh mắt chiếu vào trên người Trần Tiêu --- người này, có phải là con người không vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện