[Dịch] Thiên Vương
Chương 44 : Viên thuốc màu xanh.
.
Thấy Trần Tiêu trầm mặc, Phượng Hoàng vuốt vuốt mái tóc, nét mặt hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng hỏi:
- Có phải vì sự việc của cha mẹ anh, cho nên trong lòng anh đối với dị năng giả và tổ chức dị năng, còn có chút bài xích không?
Trần Tiêu ngẩng đầu lên, khinh ngạc nhìn Phượng Hoàng:
- Chuyện của tôi, cô cũng biết à?
- Biết chứ.
Phượng Hoàng gật đầu:
- Trên thế giới này, chỉ cần tôi muốn biết chuyện gì, có rất ít chuyện không làm được. Hơn nữa . . .
Nàng dừng một chút, âm thanh rất nhẹ nhàng:
- Tôi rất tò mò về anh mà.
Trần Tiêu không nói gì. Nhưng hai tay của hắn, không tự chủ được đã nắm chặt lại.
Lại bởi vì sự việc của cha mẹ sao?
Đúng rồi.
Công việc của cha mẹ, cái chết của cha mẹ, lời nhắn nhủ của cha mẹ . . . tất cả, tất cả. đều có quan hệ tới " Dị năng". Nhưng, sự việc này sao cứ phải rơi vào ta? Vì sao lại phát sinh trong gia đình chúng ta?
Tất cả là vì tiến hóa của nhân loại? Nếu thế thì để cho tất cả nhân loại lo lắng là được rồi! Tại sao gia đình ta lại phải gánh chịu toàn bộ hậu quả chứ?
Tuy Hắc Tam và Lôi Hồ đã nói cho mình biết, công ty nghiên cứu kia đã bị hủy diệt rồi, cái chết của cha mẹ, cừu hận cũng đã báo rồi . . .
Nhưng . . .
Nếu như không có những thứ gọi là 'dị năng' kia, nếu như không phải gánh trách nhiệm vì sự tiến hóa của toàn nhân loại, cha mẹ mình có phải chết không? Thậm chí cha mẹ mình sẽ không phải đem toàn bộ tinh lực hao phí cho công việc trên, khiến cho mình từ nhỏ đã phải cô độc lớn lên!
Nếu như không có . . .
Thân thể Trần Tiêu càng lúc càng run rẩy, bỗng nhiên, có một bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn, ngón tay mảnh mai mềm mại, nhưng dường như có ma lực đang nhẹ nhàng xoa dịu tâm tình của hắn.
Sau đó, âm thanh mềm mại của Phượng Hoàng vang lên bên tai Trần Tiêu:
- Không cần phải suy nghĩ gì cả, hãy quên nó đi. Đối với những chuyện đã xảy ra, chúng ta không cách nào có thể vãn hồi hoặc là thay đổi nó được. Cuộc sống của con người trên thế giới này, có rất nhiều việc chúng ta không thể nắm trong tay. Nhưng chúng ta có thể cố gắng nỗ lực. Nếu sự việc đã xảy ra, vậy thì thương tâm cũng chẳng có tác dụng gì. Dồn tình cảm cho sự việc bi thương trong quá khứ, không bằng đem một phần tâm tư đó thu hồi lại, mỉm cười đối mặt với tương lai đi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt tới khuôn mặt Trần Tiêu, ngón tay mềm mại, làm cho trái tim Trần Tiêu run lên !
Chợt nghe thấy tiếng nói tinh tế của Phượng Hoàng vang lên bên tai:
- Anh, tôi, chúng ta. Máu của chúng ta, sinh mạng của chúng ta, vốn đã khác xa so với đại đa số người trên thế giới này. Đây là số mệnh của chúng ta, nếu như số mệnh đã chọn chúng ta, có muốn trốn cũng không được. Không cần trách mình trách người, cũng không cần phải nghĩ như thế có phải là công bằng hay không. Bởi vì, thế giới này từ trước tới giờ không có sự công bằng, trước đây chưa từng có-- Sau này, cũng sẽ không có!
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Trần Tiêu có cảm giác, sau khi nghe những lời này của Phượng Hoàng, tâm tình dường như có chút lắng xuống. Sau đó cô gái này liền cười cười, dường như đang xua đi mọi phiền muộn, nàng cười đầy rạng rỡ:
- Nhớ kỹ nha, anh là chàng trai đầu tiên tặng tôi một chiếc bánh Hamburg vào ngày sinh nhật, tôi rất thích anh đó.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, ánh mắt của Phượng Hoàng trong suốt như nước, không chứa nửa điểm tạp chất. Sau một lúc, nàng thản nhiên cười, cánh tay giấu ở sau lưng đưa tới trước, bàn tay nhỏ bé mảnh mai đang nắm lại, đưa đến trước mặt Trần Tiêu, bàn tay mới từ từ mở ra.
Trên lòng bàn tay mềm mại, có hai viên thuốc hình con nhộng. Một viên màu đỏ, một màu xanh.
- Anh nhìn này, tôi đã chuẩn bị hai phần lễ vật này cho anh đấy.
Phượng Hoàng cười rất tươi:
- Tới mà không có gì thì thật khiếm nhã, ngày đó 'Ta' cũng đã ăn của anh một chiếc bánh hamburger, còn chưa có quà đáp lễ, nói cách khác, còn thiếu anh một ân tình, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên a.
Trần Tiêu chú ý thấy, khi Phượng Hoàng cười, chiếc mũi tinh tế khẽ nhăn lại một chút, làm tăng thêm ba phần hoạt bát và khả ái.
- Đây là cái gì? Không phải là độc dược chứ?
Trần Tiêu cũng bị lây bộ dáng tươi cười của nàng, cũng không khỏi bật cười.
- Là một sự " Lựa chọn".
Phượng Hoàng nhìn Trần Tiêu:
- Tôi biết, dị năng của anh còn chưa thức tỉnh, bây giờ anh còn đang rất không ổn định. Khi anh ăn viên thuốc màu đỏ này, có thể làm biến dị trong cơ thể anh rơi vào hôn mê, lúc đó anh sẽ trở lại thành người bình thường một lần nữa, chí ít trong vòng một trăm năm cũng sẽ không xảy ra biến cố. Ha ha . . . đó là nếu như anh sống được 100 năm.
Dừng lại một chút, Phượng Hoàng nói tiếp:
- Còn viên thuốc nhỏ màu xanh này . . . có khả năng kích phát năng lực của anh . . .
Không biết mình có suy nghĩ quá phức tạp không.
Bởi vì một tuyệt sắc mỹ nữ như Phượng Hoàng, lại quay về phía mình nói : " Viên thuốc màu xanh này có khả năng kích phát năng lực của anh. . ." Vân vân, thực sự dễ làm cho người ta mơ màng a! ( xem phim pa pích nhiều quá L)
- . . . Khi ăn vào, năng lực của anh có khả năng biểu hiện ra trong khoảng thời gian rất nhanh, sau đó sẽ nhanh chóng ổn định. Sẽ không có chuyện bị mất linh nữa đâu.
Trần Tiêu lập tức thu hồi bộ dáng tươi cười lại.
Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Phượng Hoàng, rồi cẩn thận nhìn vào hai viên thuốc trong lòng bàn tay nàng.
Lựa chọn . . .
Dưới ánh mắt chăm chú của Phượng Hoàng, Trần Tiêu yên lặng suy nghĩ vài phút . . .
Cuối cùng, hắn vươn tay tới, ngón tay rất trấn định, sắc mặt rất bình tĩnh.
- Nếu như cô đã nói, số phận đã chọn lựa tôi, tôi có trốn cũng không được. Thế giới này không có gì là công bằng . . .
Trần Tiêu nhẹ nhàng cầm lấy viên thuốc màu xanh, để vào trong miệng.
Phượng Hoàng cười dài nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt dường như có một tia kích lệ và vui mừng.
Viên thuốc kia khi vừa vào trong miệng liền lập tức bị hòa tan, hình như có vị ngọt ngọt . . . Hình như, chocolate?
Trần Tiêu vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt của Phượng Hoàng ở trước mặt dần dần trở lên mơ hồ, dường như tầm nhìn của mình bắt đầu không cách gì tập trung nữa.
Rất nhanh, tất cả mọi vật trước mắt đều trở lên mờ ảo, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục thân thể mềm nhũn, ngã gục về phía sau.
Ý thức bắt đầu không rõ ràng, chỉ là, Trần Tiêu thấy khuôn mặt của Phượng Hoàng ghé sát vào mặt mình, nghe thấy nàng nhẹ nhàng cười nói với mình:
- Rất xin lỗi nha, Trần Tiêu, tôi lừa anh đấy. Hai viên thuốc này thực ra đều là những viên thuốc ngủ hiệu quả nhanh, căn bản không phải như tôi nói. Nhưng mà . . . Tôi dùng biện pháp này, để cho anh đưa ra quyết định của mình. Anh xem, anh đã chọn viên thuốc màu xanh lam, điều đó cũng đã nói lên nội tâm của anh rồi. sau này đừng có băn khoăn chuyện này nữa nha.
Cuối cùng, Phượng Hoàng quay người cười cười nói:
- Ngủ một giấc thật ngon đi, lúc hừng đông, tất cả sẽ lại bắt đầu từ đầu.
. . .
. . .
Khi Trần Tiêu tỉnh lại liền cảm thấy ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng liền giơ tay che mắt, lúc này mới phát hiện mình đang ngủ trong một chiếc xe ô tô, đang ngồi ở ghế phụ.
- Tỉnh rồi à?
Bên cạnh liền có một âm thanh ôn hòa, giọng nói rất hồn hậu.
Trần Tiêu quay đầu lại liền thấy khuôn mặt tươi cười đầy chất phác của Điền đại thúc, sau đó đối phương liền đưa cho hắn một chai nước khoáng nhỏ.
- Ách . . . Sao tôi lại ở chỗ này ?
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Nàng, Phượng Hoàng đâu?
Khóe mắt của Điền đại thúc dường như khẽ nhếch lên, nhưng vẫn mỉm cười như trước:
- Nàng đi rồi. Uhm, tôi vẫn lái xe đi theo cậu, nhưng mà, tôi không bay a. Tôi tới chậm một chút, khi đó đã nhìn thấy cậu nằm trên mặt đất rồi.
Trần Tiêu nhận chai nước khoáng, xoa xoa mặt, sau đó mở bình nước ra uống một ngụm:
- Cảm ơn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiêu, bộ dáng tươi cười của Điền đại thúc càng tăng thêm vài phần:
- Hình như cậu đã suy nghĩ thông suốt vấn đề kia?
- . . . Cứ coi như đã nghĩ thông suốt đi.
Trần Tiêu mở cửa xe đi ra ngoài, đây là vùng ngoại ô, nơi đây có thể thấy được tòa tháp cao của trại giam ở phía xa xa.
Lúc này đã là ban ngày, hẳn đã là sáng sớm ngày hôm sau, chiếc ô tô đang đậu ở ven đường, hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ lắm.
Trần Tiêu cầm chai nước khoáng súc miệng, rồi rửa mặt sạch sẽ, nghênh tiếp ánh dương quang buổi sớm . . .
Dường như, đã nhiều ngày trôi qua, hắn chưa từng có tâm tình dễ chịu như lúc này.
Điền đại thúc cũng ra khỏi ô tô, đứng ở bên cửa xe, nhìn Trần Tiêu, nhưng không nói gì.
Rốt cục, qua một lúc lâu, Trần Tiêu nở nụ cười.
- Điền đại thúc, làm người đại diện cho mấy người . . . Công việc cụ thể là như thế nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện