[Dịch] Thiên Vương
Chương 41 : Mấy người đều là lão bất tử?
.
Cả ba vị chủ cửa hàng trên phố có chút bất lương nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu. Trần Tiêu không khỏi cứng miệng, có chút không nói nên lời.
Bộ dáng Lục Thành Triết tựa hồ có chút mong chờ, quay sanh nhìn Trần Tiêu, cả giận, nhưng vẫn có chút khách khí, nói:
- Vị tiên sinh này, tôi chính là thành tâm xin giúp đỡ, hơn nữa việc mà tôi đến đây nhờ ủy thác tuyệt đối không hề vi phạm nửa điểm quy tắc làm việc của quý tổ chức... sở dĩ...
Trần Tiêu tuy rằng giật mình, nhưng dù sao hắn cũng là người thông minh, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, lắm bắp nói:
- Chuyện này... như vậy, xin mời ngài nói ra nội dung ủy thác đi.
Nói xong, hắn nhịn không được trừng mắt nhìn về phía ba vị chủ cửa hàng trên phố kia.
Lục Thành Triết lắc lắc đầu:
- Chuyện vốn là trong quá trình kinh doanh, tôi đã chọc phải một người mà tôi không thể đụng tới. Hiện tại sự an toàn tính mạng của tôi và toàn bộ người trong nhà đều đang bị uy hiếp nghiêm trọng.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra trong một ngăn nhỏ của cái rương một văn kiện hơi mỏng, cung kính đặt lên quầy quán cà phê giữa hai người.
- Trên đó có ghi lại nội dung ủy thác. Chuyện tình đại khái là như vầy. Một tháng trước, tôi nhận được một bức thư nặc danh, nội dung là đe dọa cùng với uy hiếp, yêu cầu tôi phải chuẩn bị một khoản tiền lớn, tới một ngày do đối phương chỉ định, chuyển khoản vào trong một tài khoản chỉ định.
Lục Thành Triết cười khổ:
- Tôi cũng là một người có chút tài sản, nhiều năm qua, loại thư nặc danh tống tiền này tôi nhận được cũng không ít. Bản thân là người có tiền cũng có nổi phiền não riêng của kẻ có tiền. Lúc mới nhận được bức thư này tôi cũng không hề để ý, chỉ coi như chuyện bình thường mà thôi. Nhưng sau đó, khi qua kỳ hạn phải chuyển tiền mà đối phương ghi rõ trong bức thư tống tiền, trong nhà bắt đầu xảy ra một loạt những chuyện kỳ quái.
Nói đến đây, trên mặt Lục Thành Triết cũng lộ ra vẻ hoảng hốt.
Trần Tiêu liếc nhìn về phía ba người Điền đại thúc đứng phía sau, phát hiện vẻ mặt ba tên vô lương kia vô cùng thờ ơ. Điền đại thúc đang thong thả hớp từng ngụm trà, Chúc Dung thì hút thuốc, còn Cộng Công... vẫn như cũ ngoan ngoãn tựa đầu lên bả vai vợ mình...
- Sau đó thế nào?
Trần Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu.
- Buổi tối ngày thứ hai sau kỳ hạn đặt ra, tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại. Thanh âm trong điện thoại giống y như là thanh âm kim chúc leng keng vậy. Đối phương uy hiếp tôi, còn nói, xem ra tôi đã không tin vào sức mạnh của bọn họ. Như vậy bọn họ sẽ từ từ thể hiện cho tôi xem. Sau khi cúp máy, trong lòng tôi cũng chỉ hơi lo lắng một chút mà thôi. Nhưng mà, sáng sớm hôm sau...
Thân thể Lục Thành Triết thoáng run run một chút, sắc mặt rất khó coi:
- Sáng sớm tôi ngủ dậy, phát hiện ngay bên gối tôi có đặt một tờ giấy! Trên tờ giấy có ghi một dãy số tài khoản, chính là mã số tài khoản mà bức thư nặc danh kia đã yêu cầu tôi phải chuyển tiền vào hôm trước.
Sáng sớm hôm sau? Đặt ngay bên gối?
Lục Thành Triết cắn răng:
- Trong nhà của tôi cũng có thuê vệ sĩ, phòng ngủ cũng có lắp đặt hệ thống chống trộm cao cấp, cửa sổ luôn đóng kín. Thế nhưng đối phương lại có thể dễ dàng âm thầm không một tiếng động xông thẳng vào giường ngủ của tôi, trong lúc tôi ngủ say đặt lại một thứ gì đó ngay bên cạnh... nếu như lúc đó đối phương muốn lấy tính mạng tôi...
Trần Tiêu gật gật đầu, cũng không nhịn được bị câu chuyện này hấp dẫn.
- Ngày hôm đó tôi đã tra hỏi cặn kẽ những vệ sĩ cùng với gia nhân trong nhà. Thế nhưng kiểm tra hết cũng không có kết quả gì. Bất quá sau đó tôi đã bắt đầu cảnh giác, gia tăng lực lượng bảo vệ. Nhưng mà ngày thứ ba, nhà chúng tôi lại xuất hiện thêm một chuyện vô cùng kỳ quái. Sáng sớm hôm sau, hồ bơi trong nhà tôi, toàn bộ nước trong hồ đều biến thành màu đỏ hết!
Lục Thành Triết xoa xoa hai bên Thái Dương, khổ não nói:
- Vậy mà cũng không ai có thể nói rõ ràng, đối phương làm sao có thể làm được chuyện đó! Màu đỏ kia cũng không phải là máu, mà là bị thuốc màu đổ vào. Nhưng mà muốn có thể đem một cái hồ lớn như thế hoàn toàn nhuộm đỏ, lượng thuốc màu đổ vào ít nhất cũng cần đến hai ba thùng phuy mới làm được. Vườn nhà chúng tôi vào buổi tối cũng có bảo vệ liên tục giám sát, nhưng cũng không hề có ai phát hiện ra chuyện gì bất thường cả.
Ngừng một chút, hắn tiếp tục cười khổ:
- Ngày thứ tư, lúc tôi ra khỏi nhà, tài xế kinh hoảng phát hiện, toàn bộ mấy chiếc ô tô trong ga ra không chiếc nào có thể khởi động được cả. Hóa ra là có người đã rút hết toàn bộ xăng trong mấy chiếc xe kia hết rồi... Mà ngay trên cánh cửa của ga ra, mặt trong có ghi lại một hàng chữ, chính là: Hiện tại chắc ông đã biết sức mạnh của chúng tôi rồi chứ?
Sắc mặt Lục Thành Triết càng ngày càng trắng bạch ra:
- Tôi lo lắng chính là, rất may bọn họ chỉ rút hết xăng trong mấy chiếc ô tô, khiến chúng không thể khởi động, nếu như bọn họ cắt hết dây thắng của mấy chiếc xe... như vậy...
- Gần đây cậu có đắc tội với người nào hay không?
Lần này người mở miệng cũng không phải là Trần Tiêu, mà là Điền đại thúc. Nhưng mà sắc mặt của vị đại thúc này cũng chỉ khẽ thoáng có chút tò mò mà thôi. Bất quá hắn vẫn như cũ hoàn toàn bình thản hớp trà, không chút lo lắng, thổi một hơi nhẹ:
- Cậu là một đại phú ông mà, trong việc kinh doanh bình thường có xung đột với ai không?
Sắc mặt của Lục Thành Triết có vài phần bất đắc dĩ:
- Việc kinh doanh của tôi cũng không nhỏ, nhưng nếu nói là có phát sinh mâu thuẫn, tôi tự hỏi cũng không có. Bình thường đối với đối thủ tôi cũng không hề đuổi tận giết tuyệt cả. Tôi là một thương nhân người Hoa truyền thống, rất chú ý khi làm việc gì cũng để lại đường lui cho đối thủ, ... Cho dù là có đối thủ trong kinh doanh, cũng không có kết thành thù hận thâm sâu bao giờ. Hơn nữa...
Thanh âm của hắn khá khẩn trương:
- Tôi nghĩ, việc này quá mức quái dị, sợ rằng, sợ rằng...
- Chỉ sợ rằng không phải người bình thường có thể làm được những chuyện như thế, đúng không?
Điền đại thúc hớp một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, liếc mắt nhìn Trần Tiêu:
- Ngươi thì sao? Ngươi đã có quyết định hay chưa?
Trần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Điền đại thúc một cái, khẽ nháy nháy mắt, ý bảo rằng, thực sự để ta làm chủ hay sao?
Lão Điền cười cười, nhìn Trần Tiêu đang trừng mắt nhìn mình, khẽ gật đầu.
Haizz... Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ mấy tên quái vật này đang đùa giỡn hay sao chứ?
- Lục tiên sinh.
Trần Tiêu nói:
- Chuyện của ngài chúng tôi cần phải thương lượng lại một chút. Khi có kết quả rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lời cho ông. Mặc kệ là chúng tôi có tiếp nhận ủy thác hay không, nhất định cũng sẽ cấp cho ngài một câu trả lời thuyết phục.
Sắc mặt Lục Thành Triết có chút hơi thất vọng:
- Chẳng lẽ điều kiện tôi đưa ra còn thiếu hay sao? Nếu như là vậy, tôi có thể...
- Không, cũng không phải.
Trần Tiêu lập tức lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh, nói:
- Chuyện này... sự tình cũng không thể tùy tiện mà quyết định được. Ngài cũng nên cho chúng tôi có thời gian thương lượng lại một chút.
Lục Thành Triết còn định nói thêm gì đó, nhưng Chúc Dung đứng kế bên bỗng nhiên gõ nhẹ lên bàn một cái:
- Này, cậu họ Lục phải không? Cậu làm thế nào biết được nơi này của chúng tôi? Ai đã nói cho cậu biết ở chỗ chúng tôi có tiếp nhận ủy thác?
- Tôi có một bằng hữu họ Từ.
Lục Thành Triết cười khổ nói:
- Nhà hắn kinh doanh địa ốc. Hắn thấy tâm tình tôi gần đây không tốt, tôi cũng đã nói chân tướng cho hắn biết, hắn đã giới thiệu cho tôi tới nơi này. Hắn nói bất luận là vấn đề khó khăn gì, chỉ cần các vị chịu tiếp nhận ủy thác, liền có thể giúp tôi xử lý được. Còn nói... quý tổ chức hành sự khác với người thường, bảo tôi nhất định phải cẩn thận. Về phần thanh kiến này, cũng là...
- Cũng là hắn nói cho cậu biết, chúng tôi cũng không nhận tiền mặt, chỉ nhận những vật phẩm, cổ vật quý hiếm thôi, phải không?
Chúc Dung mỉm cười nhàn nhạt:
- Hóa ra là lão tiểu tử họ Từ kia. Haizzz, không ngờ lại giới thiệu ngược lại công việc cho chúng ta. Được rồi, cậu có thể trở về. Thanh kiếm kia để lại đây.
Câu cuối cùng, 'để thanh kiếm lại', nhất thời khiến cho sắc mặt Lục Thành Triết lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nói tạm biệt, dường như sợ bọn họ sẽ đổi ý vậy.
- Chờ một chút.
Điền đại thúc bỗng nhiên cười cười, tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Lục Thành Triết, phảng phất như là muốn mơn trớn, sờ mó trên bờ vai hắn vậy, khẽ cười nhẹ, nói:
- Để thanh kiếm lại không có nghĩa là chúng tôi sẽ tiếp nhận ủy thác. Người có quyền quyết định chính là vị thanh niên này. Nếu như cậu ta nói không nhận, tôi sẽ trả lại thanh kiếm này cho cậu. Cậu yên tâm, chúng tôi cũng không có tham lam bảo vật của cậu đâu.
Lục Thành Triết vội vàng lắc đầu:
- Không dám! Không dám!
Nói xong, hắn cuống quít bước ra cửa, dưới sự hộ tống của đám bảo vệ nhanh chóng bước lên xe rời đi.
Chờ Lục Thành Triết đi rồi, Trần Tiêu mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn ba người. Vẻ mặt của hắn có chút khó coi, cũng không nói gì, trực tiếp bước tới phía sau quầy hàng, chậm rãi gỡ cái tạp dề trên người xuống, gấp lại bỏ vào ngăn tủ kéo bên dưới quầy hàng.
Hắn đeo cái ba lô của mình lên, cũng không chào hỏi, đã bước nhanh ra ngoài cửa.
Hắn mới bước đi được hai bước, phía sau chợt vang lên thanh âm của Điền đại thúc:
- Đợi một chút! Cậu đi đâu đó?
Trần Tiêu quay đầu lại, thanh âm bình thảnh:
- Nhờ ông nói lại với lão đầu Ngã Đức Hoa, tôi nghỉ việc, không làm nữa.
Điền đại thúc cũng không ngạc nhiên, ôm cánh tay, cười một cái hỏi:
- Tại sao?
- Tôi đến đây làm chính là nghe theo yêu cầu của Lôi Hồ... Tôi chỉ là một người bình thường, không muốn bị cuốn vào mấy chuyện phiền phức. Lần này bị theo dõi, tên mình tự nhiên bị ghi vào trong cái gì mà 'Danh sách giám sát', tôi đã rất không thoải mái rồi. Mà khi tôi tiếp nhận công việc, Lôi Hồ cũng đã từng hứa với tôi, tuyệt đối không hề có bất cứ quan hệ gì với Phục Vụ Xã của các ông, lúc đó tôi mới bằng lòng! Thế nhưng hiện tại, sự việc hiển nhiên cũng không có đơn giản như vậy!
Trần Tiêu chỉ chỉ vào mặt mình:
- Tôi chỉ là một người bình thường, các ông là siêu nhân, các ông có về hưu, có tổ chức, kinh doanh gì cũng được, có quan hệ gì với tôi cơ chứ? Tôi chỉ là một người đi học, đi làm công, kiếm tiền trang trải cuộc sống mà thôi.
Chúc Dung và Điền đại thúc liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nở nụ cười. Sau đó Chúc Dung đứng dậy, mang theo thanh âm leng keng đinh đinh đang đang từ đám vòng trang sức trên người, đi đến bên cạnh Trần Tiêu, vô cùng thân thiết giơ một cánh tay lên ôm lấy cổ Trần Tiêu. Trần Tiêu lập tức cảm giác được trước mặt có một bộ ngực hoành tránh đập mạnh lên mặt mình. Hắn hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt đỏ lên:
- Cô...
- Ôi, xấu hổ kìa.
Chúc Dung cười đến híp cả mắt lại:
- Cậu xấu hổ cái gì chứ? Nói đến tuổi tác, tôi có thể làm bà nội của cậu đó! Cậu chỉ là một thằng nhóc, đối với tôi mà xấu hổ cái gì???
Bà, bà nội???
Nhìn da thịt mềm mại, khuôn mặt trẻ trung tươi như hoa của Chúc Dung, đầu tiên Trần Tiêu khẽ có chút kinh ngạc, sau đó cả giận nói:
- Các người đều là những người có dị năng, muốn trêu đùa người khác hay sao???
- Cậu không tin?
Chúc Dung sửng sốt một chút, sau đó thở dài:
- Cậu hẳn là đã biết, chúng tôi đều là những nhân viên về hưu mà! Cậu xem vóc dáng bên ngoài của tôi, nếu như độ tuổi của tôi cũng không chênh lệch với cậu bao nhiêu, làm sao có thể tính là về hưu cơ chứ?
Nàng ta đưa khuôn mặt mình sát lại gần mặt của Trần Tiêu, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trần Tiêu, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử kia, nghe kỹ đây, Chúc Dung tỷ tỷ của cậu năm nay đã hơn một trăm tuổi rồi đó!
Cái gì? Một, một trăm tuổi?
Trần Tiêu nhất thời không dám tin:
- Cô cho rằng cô là Thiên Sơn Đồng Lão sao?
Chúc Dung bĩu môi:
- Rốt cuộc vẫn là người mới mà... trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu cũng là chuyện bình thường. Nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là người lớn tuổi nhất ở đây. Ở đây người già nhất, chính là vị Điền đại thúc này đó! Ông già kia mới chân chính là lão quái vật mấy trăm năm còn chưa chịu chết đó.
Vừa nói, nàng ta còn chớp chớp cặp mắt, vươn bàn tay mảnh khảnh ra, khẽ kéo nhẹ chóp mũi của Trần Tiêu một cái.
Trần Tiêu nhịn không được quay đều lại nhìn vị 'Điền đại thúc' kia.
- Nàng ta nói cũng không sai, ta năm nay đã hơn bốn trăm tuổi rồi...
Điền đại thúc khẽ gật đầu:
- Ta sinh ra vào năm Gia Tĩnh Đại Minh, cũng là năm công nguyên thứ 1546.
Công, công nguyên, 1, 1, 1546???
Đầu óc Trần Tiêu có chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ trợn trừng mắt nhìn hai người. Một lúc sau, hắn mới thu hết can đảm nói một câu:
- Ông... các ông bao nhiêu tuổi, tôi cũng không quan tâm! Chỉ là tôi không hề có chút hứng thú nào đối với Phục Vụ Xã của các ngươi.
- Ha ha ha ha...
Chúc Dung nở nụ cười:
- Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, chúng tôi đều là những nhân viên về hưu, cũng không định cho cậu gia nhập vào Phục Vụ Xã.
Vị bạo nữ này lại còn cố ý ôm lấy thân thể Trần Tiêu, cố tình nháy mắt một cái:
- Về phần chuyện nhận ủy thác ở đây, cũng không hề có nửa phần quan hệ với Phục Vụ Xã. Chỉ bất quá, những người về hưu chúng tôi, đều chán ghét những chuyện hối hả ngược xuôi khắp nơi. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được một nơi an tĩnh, trải qua những ngày an phận sau này. Nhưng mà, những lão bất tử chúng tôi dù sao cũng là người mà, cũng phải ăn cơm, cũng phải chi tiêu sinh hoạt chứ. Về hưu rồi, tự nhiên cũng không còn lĩnh tiền lương nữa. Chúng tôi cũng đâu thể làm gì khác nữa. Chi bằng tiếp nhận một ít ủy thác, kiếm chút tiền dưỡng già nữa chứ. Nghe rõ hay chưa? Đám Lôi Hồ cũng không hề lừa cậu. Ở nơi này, quả thật không hề có bất cứ quan hệ gì với Phục Vụ Xã đâu. Chỉ là nơi mấy lão già về hưu chúng tối kiếm việc làm thêm mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện