[Dịch] Thiên Vương
Chương 40 : Người phát ngôn?
.
Một thân âu phục màu vàng nhạt, được may vá cực kì khéo, vừa nhìn đã biết là hàng chính hiệu, những bộ đồ thông thường khác dù có cùng thương hiệu nhưng tuyệt đố không có được công nghệ như vậy, nên khi mặc cũng không có được hiệu quả như thế được.
Người trung niên đầu tóc rất chỉnh tề, trán hơi rộng, hai mắt có thần, tuy khi cười nói, ngữ khí có chút cẩn thận, nhưng bên trong luôn có vẻ không kiêu ngạo mà cũng không xiểm nịnh, khí độ như vậy, không phải là loại nhà giàu mới nổi hạng tam lưu có thể dưỡng thành.
Trần Tiêu nhận thấy, đôi giày của hắn rất sáng, vừa nhìn là có thể biết hắn rất khi bước đi, cho nên mặt ngoài của giày không có bụi, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, giá trị của nó cũng khó có thể đếm được.
Người trung niên đi vào trong tiệm cà phê, quay về phía 3 vị chủ tiệm ở thương nghiệp phố gật đầu mỉm cười rất lễ phép, sau đó mới quay mặt về phía Trần Tiêu đang đứng ở bên cạnh quầy hàng, hắn rất rõ ràng, Trần Tiêu mới là người của tiệm cà phê, bởi vì trên người hắn đang mặc một cái tạp dề của nhân viên trong tiệm cà phê mà.
- Xin hỏi ngài dùng gì?
Trần Tiêu ho khan một tiếng.
- Tôi muốn ủy thác.
Tuy người trung niên đã cố gắng hết sức để giữ cho âm thanh của mình được bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn không tự chủ được toát ra một tia lo lắng lờ mờ.
Ủy thác?
Trần Tiêu có chút mờ mịt.
Thấy Trần Tiêu không đáp lời, sự lo lắng trong ánh mắt người trung niên ngày càng nhiều hơn, dường như theo bản năng quay đầu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ-- Ngoài cửa, đám bảo vệ lúc này giống như gặp đại địch. Trần Tiêu nhìn ra được, bên hông dưới lớp áo khoác kiểu theo âu phục của một số người có cái gì đó phình ra, hiển nhiên họ có mang theo súng, mà bọn họ đứng ở chỗ đó nhìn qua thì có vẻ lộn xộn, nhưng kỳ thực bọn họ đã ngầm bố trí với nhau rất tốt, rất có lợi cho phòng ngự, bởi vì vị trí đứng của mấy người bảo vệ, có thể bao phủ toàn bộ mọi góc chết của con đường, cho dù có bất cứ mục tiêu nào hướng về phía này, đều có thể đảm bảo có hai người có thể để tâm tới.
- Yên tâm đi, mặc kệ ông ở bên ngoài có chuyện gì, cũng không kể tới việc ủy thác của ông có được tiếp nhận hay không, nhưng khi ông đã bước qua cánh cửa này, tức là địa bàn của chúng tôi. Chí ít ở trong cánh của này, ông sẽ tuyệt đối an toàn.
Điền đại thúc ngồi ở một bên thản nhiên nói một câu, âm thanh của hắn rất thong thả, nhưng dường như mang theo một cỗ tự tin.
- Phù. . .
Lúc này người trung niên mới thở ra một hơi. Hắn nhìn thoáng qua Điền đại thúc hỏi:
- Xin hỏi . . .
- Không cần nói với tôi, nói với cậu ta đi, cậu ta mới là người của tiệm cà phê này.
Điền đại thúc ung dung cười, hai tay khoanh lại, thản nhiên ngồi tựa vào ghế sô pha.
Trong ánh mắt của người trung niên có một tia dị sắc, nhưng vẫn trịnh trọng liếc mắt nhìn Trần Tiêu, không dám vì Trần Tiêu còn trẻ mà có một nửa điểm kinh thường.
- Chào ngài, tôi họ Lục.
Ngữ khí của người trung niên rất khách khí:
- Tôi là Lục Thành Triết.
Nói xong, hắn liền nhấc chiếc va li bằng da nhẹ nhàng đặt ở trên quầy hàng, hai tay đặt lên cạnh của chiếc va li, hai tiếng tách tách vang lên, chiếc va li nhẹ nhàng mở ra, để lộ ra thứ gì đó bên trong . . .
Trần Tiêu nhìn thoáng qua bên trong, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt!
Với gia cảnh khi còn nhỏ của Trần Tiêu, nếu nói trong va li chỉ có tiền, hắn cũng sẽ không giật mình. Hơn nữa, ở trong chiếc két sắt ở trên lầu của tiệm cà phê, có chứa nhiều vàng bạc kim cương vô giá như vậy, cho nên hắn cũng không thể kinh sợ nếu thấy những thứ tương tự như vậy được.
Chỉ là, bên trong của chiếc va li, lại có chứa một thanh kiếm!
Nói chính hơn, đó là một thanh cổ kiếm.
Thân trường kiếm dài ba thước, chuôi kiếm có một chút màu vàng của rỉ sét chắc là đã rất xưa rồi, vừa nhìn đã biết đó là một món đồ cổ. Tuy thanh kiếm đã mang theo nhiều dấu vết của năm tháng, nhưng lưỡi kiếm vẫn lộ ra vài phần hàn quang mơ hồ. Trên chuôi kiếm có khảm vài viên bảo thạch màu hồng, phát ra quang mang yếu ớt . . .
Tuy Trần Tiêu cũng không biết nhiều về đồ cổ, nhưng vừa nhìn thấy động tác cẩn thận từng li từng tí của người trung niên được gọi là Lục Thành Triết, có thể đoán ra được thanh kiếm này nhất định có giá trị bất phàm!
Thanh kiếm được dùng mấy sợi dây mềm mại để cố định vào trong lòng va li, xung quanh được lót lằng vải mềm.
Lục Thành Triết mở va li, cẩn thận nâng thanh kiếm ra ngoài, giữ thăng bằng trên hai tay, trầm giọng nói:
- Tôi biết, quý tổ chức không muốn danh vọng, nếu muốn ủy thác, đều cần phải có tiền tài tục vật, thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của nhà tôi, về giá trị, ba năm trước tại một phiên đấu giá có bán một thanh trường kiếm có giá trị tương đương, niên đại cũng gần với thanh kiếm này, mà phẩm sắc lại còn kém hơn một chút, năm đó đã bán được giá 10 triệu đô la.
Mười triệu đô?
Trần Tiêu rõ ràng lộ vẻ xúc động.
Nhưng Điền đại thúc và hai vợ chồng thủy hỏa bất dung kia, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không có nửa điểm kinh ngạc, dường như đối với loại bảo vật vô giá này đã nhìn quen mắt rồi.
Chúc Dung liếc mắt nhìn Điền đại thúc, bĩu môi:
- Lão Điền, phương diện này ông là chuyên gia, ông xem thử đi.
Điền đại thúc cười một cái, sau đó bước tới, nhẹ nhàng nâng thanh kiếm lên . . .
Vốn mang dáng dấp của một người thợ sửa máy toàn thân đầy dầu máy, nhưng khi cầm kiếm trên tay, lập tức toàn thân phát ra khí chất hoàn toàn khác biệt!
Khuôn mặt vốn không có bất cứ điều gì đặc sắc, cặp mắt vốn bình thản ấm áp như một người hiền lành, nhưng khi cầm thanh kiếm trên tay, liền lập tạo ra phong mang bắn ra bồn phía!
Lúc này nhìn vào Điền đại thúc cầm kiến ở tay, hiên ngang đứng ở đó, dường như khí chất cả người hắn cùng với kiếm quang sắc bén như dung hợp cùng với nhau! Không biết là hắn làm cho kiếm thêm nổi bật, hay là kiếm làm cho hắn thêm nổi bật nữa!
Ông ~~~
Điền đại thúc nhẹ nhàng búng lên lưỡi kiếm, kiếm phát ra tiếng long ngâm, thanh kiếm dường như rung động với tần suất rất nhanh, âm thanh đó không ngờ lại làm cho Trần Tiêu có một loại cảm giác choáng váng!
- Đúng là một thanh kiếm tốt.
Sắc mặt của Điền đại thúc rất hờ hững, một tay chắp ở sau lưng, chậm rãi đem thanh kiếm bỏ lại trong va li, hắn khẽ mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Có thể miễn cưỡng so được với thanh kiếm ta dùng năm xưa?
Lời này nói rất nhỏ, chỉ có mình Trần Tiêu ở bên cạnh là có thể nghe rõ. Sắc mặt Trần Tiêu không khỏi có chút cổ quái . . .
Năm xưa? Hắn cũng có một thanh kiếm? Chẳng lẽ vị Điền đại thúc này cũng thích sử dụng kiếm?Nhưng mà 'vũ khí lạnh' đã không được dùng mấy thể kỉ rồi mà . . .
Nghĩ tới đây Trần Tiêu bỗng giật mình, nhịn không được sinh ra một tia ý niệm cổ quái trong đầu, theo bản năng hắn liền lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của Điền đại thúc . . .
Lục Thành Triết thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán:
- Nói như vậy, các vị đồng ý tiếp nhận ủy thác của tôi?
Điền đại thúc nhìn cặp vợ chồng thủy hỏa bất dung kia, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Điền đại thúc cười cười, rồi đưa một ngón tay, chỉ vào Trần Tiêu:
- Lục tiên sinh, tôi nghĩ chắc ông quên mất lời tôi vừa nói rồi. Trong gian phòng này, hắn mới là người nói chuyện. Tất cả ủy thác, ở trong phòng này, tại nơi đây, chỉ người phát ngôn của tiệm cà phê này mới có thể quyết định.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lục Thành Triết kinh ngạc, ngay cả Trần Tiêu cũng trợn mắt há mồm, chết lặng tại chỗ!
Ủy thác?
Ủy thác có giá trị 10 triệu đô?
Ta? Người phát ngôn?
Ta làm chủ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện