[Dịch] Thiên Vương
Chương 33 : Dị biến
.
Suốt buổi chiều hôm đó tâm tình Trần Tiêu mãi không yên, trong đầu cứ mãi nghĩ về cô gái tên là Tiêu Tình kia. Hắn thắc mắc không biết nàng ta và Phượng Hoàng rốt cuộc có quan hệ gì không.
Đến năm giờ, buổi học hôm nay cũng kết thúc. Trần Tiêu lập tức thu thập đồ đạc, nhanh như chớp phóng ra khỏi cửa lớp. Hôm nay mới là thứ ba, buổi tối hắn còn một buổi dạy kèm tại nhà nữa.
Vừa tới cổng trường, Trần Tiêu đã nhìn thấy Bạch Thái MM. Bạch MM đang dựng xe đạp dựa bên cổng trường. Hôm nay cô nàng mặc một bộ váy hoa ngắn sạch sẽ, chân mang một đôi giày xăng đan. Để tránh ánh mặt trời buổi chiều rọi vào mắt, nàng giơ tay che ngăn cặp mày, xa xa nhìn thấy Trần Tiêu chạy ra, nhất thời nhoẻn miệng cười.
- Trần Tiêu.
Thanh âm thanh thúy của Bạch Thái vang lên, sau đó nàng đã tung tăng chạy đến bên cạnh Trần Tiêu, liếc mắt nhìn hắn:
- Xe đạp của anh đâu rồi?
- Xe tôi bỏ quên trong thành phố rồi.
Trần Tiêu thở dài một hơi, trong lòng cũng có chút lo lắng. Xe đạp của mình gửi ở ngân hàng mấy ngày rồi. Nhưng mấy hôm nay liên tục gặp chuyện kỳ quái, cũng không có thời gian chạy ra thành phố lấy xe về.
Bạch Thái hơi sửng sốt một chút, trong ánh mắt hơi có chút thất vọng. Hôm nay nàng cũng không có học buổi chiều, nhưng cũng không có về sớm, mà là ngồi trong thư viện chờ, hy vọng bữa nay có thể cùng Trần Tiêu đạp xe song hành về.
- À,... vậy anh định làm sao đi về?
Bạch Thái cũng không thể nào che dấu tâm tình không tốt của mình, giọng nói có chút thất vọng:
- Tôi cho anh có giang ra trạm xe. Cách đây cũng khá xa đó.
- Không cần.
Trần Tiêu nở nụ cười:
- Tôi có người bạn vừa lúc tiện đường cho ta quá giang rồi.
Nói đến đây, hắn vô ý thức khẽ bẻ bẻ mấy khớp tay một chút, phát ra tiếng răng rắc. Ngay lúc đó, sau lưng hắn chợt truyền đến tiếng ô tô dừng lại. Một chiếc ô tô có rèm che trong xe đã dừng lại ngay sau lưng hai người. Trần Tiêu biết chiếc xe này, nó là của cha Trần Nhị thiếu gia.
Khi cửa sổ xe hạ xuống, Từ Nhị thiếu gia đang ngồi trong xe nhìn ra, ánh mắt rõ ràng có chút không dám nhìn Trần Tiêu.
Hồi chiều, Trần Tiêu đã gọi điện cho hắn. Nội dung cuộc gọi rất đơn giản:
- Tiểu tử chết tiệt, mi muốn bái sư thì cứ bái sư đi, tự nhiên lại đem tôi biến thành cái bia thịt là sao? Trình độ võ công của cô Tiêu Tình kia rõ ràng rất cao, mi có biết là nói lung tung như thế là hại chết người ta hay không?
Lúc đó bên kia điện thoại, Từ Nhị thiếu gia chỉ biết hắc hắc cười gượng, tự biết mình có lỗi cũng không dám biện bạch gì cả. Hiện tại gặp lại, nhìn Trần Tiêu đang nắm chặt tay, hắn vội vã bước xuống xe, dang tay ra:
- Nếu như cậu muốn đánh tôi, cũng không nên đánh ngay hôm nay. Hiện tại tôi đang bệnh hoạn đầy người. Hôm qua trong lúc tập luyện tôi đã bị Tiêu Tình đánh cho một trận thê thảm rồi... cậu cũng không thể ném đá xuống giếng nữa a...
- Hừ, nếu như tôi muốn hại cậu, hôm nay tôi đã đem chân tướng nói ra cho Tiêu Tình biết rồi. Nàng ta đã nói nếu có người dám nói dối với nàng, nhất định nàng sẽ cắt cụt chân của người đó. Cậu cũng có thể nhìn ra cô gái này cũng không phải là người thích nói giỡn mà.
Từ Nhị thiếu gia quả nhiên rụt đầu lè lưỡi một cái, nói:
- Huynh đệ tốt, tôi biết cậu cũng sẽ không bán đứng tôi mà.
Hắn dù sao cũng đang chột dạ, vội tìm cách chuyển chủ đề. Phảng phất như là bỗng nhiên phát hiện ra một lục địa mới tinh vậy, quay đầu nhìn về phía Bạch Thái, kêu lên một tiếng kinh ngạc, phảng phất giống như là đi giữa đường nhặt được quốc bảo vậy:
- Ý da! Cô chính là Tiểu Bạch Thái MM nổi tiếng khắp học viện đây mà!!! Ha ha ha ha, lần trước có nghe Trần Tiêu nhắc qua với tôi rồi. Quả nhiên xinh đẹp khả ái. Thảo nào Trần Tiêu lại khẳng khái cất công giúp đỡ cô như vậy!
Từ Nhị thiếu gia lần đầu tiên nhìn gần Bạch Thái MM đến như vậy. Trong Cơ Đức học viện hắn cũng đã gặp qua gần cả ngàn thiên kim tiểu thư rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái không chút phấn son, không hề trang sức gì như Bạch Thái đây. Ánh mắt lang sói của hắn lập tức lóe sáng, nhẹ ngàng vuốt vuốt mái tóc rối bời trước trán, bước vài bước đến trước mặt Bạch Thái, giọng nói tràn ngập sức hút:
- Người đẹp, em có xài điện thoại không? Cho anh xin số phone đi, bữa nào tụi mình đi ăn nhe?
Vừa nói, bàn tay hắn giống như làm ảo thuật vậy, không biết móc đâu ra một đóa hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp.
Ánh mắt hắn mê người, khóe miệng nở ra nụ cười tràn ngập lực sát thương đối với phụ nữ:
- Em biết không? Hồi nãy lúc anh đi về, ngang qua vườn hoa của học viện, đã nhìn thấy được một đóa hoa mới nở tuyệt đẹp. Anh cứ cho rằng, đóa hoa kia chính là thứ xinh đẹp nhất mà hôm nay anh được nhìn thấy, nhưng mà, không ngờ rằng,... đến khi anh gặp được em, anh phát hiện ra mình đã sai rồi. Đóa hoa này mặc dù xinh đẹp, nhưng không thể nào so sánh được với em. Vậy thì, anh xin tăng lại cho em đóa hoa này vậy.
Bạch Thái MM mở to cặp mắt nhìn. Nàng vừa nhìn đóa hoa hồng hắn đưa qua, hơi ngây người ra một chút, há hốc miệng kinh ngạc. Ngay khi trong lòng Từ Nhị thiếu gia cho rằng cá đã cắn câu, Bạch Thái bỗng nhiên quay đầu sang phía Trần Tiêu hỏi một câu, nhất thời khiến cho Từ Nhị thiếu gia suýt chút nữa là bật ngửa:
- Trần Tiêu, gã lại cái này là ai vậy?
Lại, lại cái???
Gương mặt Từ Nhị nhất thời trắng bạch.
Lại cái?
Từ Nhị từ nhỏ đến lớn cũng không phải là chưa từng bị người khác chửi lần nào: bị chửi là đồ trăng hoa cũng có, bị chửi là quỷ háo sắc cũng có, bị chửi là phá gia chi tử cũng có, bị chửi là côn đồ cũng có...
Nhưng mà bị chửi là đồ lại cái, hơn nữa lại là do một cô gái mắng ra, cái này...
Quả thực là rất buồn cười a!
- Cái, cái, cái...
Thanh âm của Từ Nhị lúc này đã trở nên run run:
- Cái này đúng là xúc phạm nặng nề, xúc phạm quá mức nặng nề mà... Từ Nhị thiếu gia ta tung hoành trong thành phố K, trêu hoa ghẹo nguyệt, hái hoa vô số, cũng chưa từng có người nào... ngươi nói ai là lại cái đó?
Bạch Thái nhìn chằm chằm vào tên nham nhân trước mặt, lúc này đã tức giận đến mức thân thể đã run run lên, cái miệng nhỏ nhắn làm ra vẻ không tin nổi, giơ một ngón tay chỉ lên mặt Từ Nhị:
- Da mặt so với con gái còn trắng hơn vài phần... còn nữa, nếu anh không phải là lại cái, như vậy, sao anh lại bắt chước con gái đeo hoa tai cơ chứ?
Hoa tai?
Cái này thì không sai, quả thật trên lỗ tai bên trái của Từ Nhị có đeo một cái hoa tai bạch kim chế tác khá tinh xảo.
Từ Nhị trợn tròn hai mắt, cả giận nói:
- Tiểu nha đầu như cô thì biết cái gì! Cái này gọi là cá tính, là thời trang, là hợp thời! Là đặc biệt khác người đó!
Bạch Thái thở dài, ánh mắt nhìn Từ Nhị. Bỗng nhiên nàng mỉm cười, thanh âm tràn ngập sự cảm thông:
- Được rồi, được rồi, thật ra tôi cũng hiểu... haizzz, tôi cũng không có ý xem thường anh mà, anh cũng không cần phải kích động như vậy.
Lời nói này xem như là lọt lỗ tai, nhưng mà câu nói kế tiếp của nàng lại khiến Từ Nhị phải giơ tay đầu hàng.
- Thật ra thì, gay cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, anh cũng không cần phải quá tự ti đâu.
Thanh âm Bạch Thái MM tràn ngập sự an ủi.
- Gay???
Vẻ mặt Từ Nhị tràn ngập sự thất vọng, nhất thời máu trên toàn thân dồn cả lên đỉnh đầu, giận đến mức mặt mày đỏ gay:
- Tôi, tôi, tôi muốn đập cô một phát quá!!!
Từ Nhị trước giờ chưa bao giờ nói lời thô tục, lần này cũng phải tức đến không chịu nổi.
Nếu như là một học viên bình thường nào khác trong Cơ Đức học viện mà dùng những lời như thế nói với Từ Nhị, hắn đã sớm giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào mũi kẻ đó. Đáng tiếc hiện tại kẻ đứng trước mặt hắn lại là một cô gái xinh đẹp, Từ Nhị dù cho đã tức giận đến toàn thân run lên, nhưng cũng chỉ cả giận quát lên:
- Cô mới là Gay!!! Cả nhà cô đều là Gay cả!!!
- Haizzz, một kẻ đáng thương...!
Bạch Thái MM một chút cũng không tức giận, ngược lại còn có lòng tốt nhắc nhở đối phương:
- Chỉ có con trai mới gọi là Gay thôi, con gái thì gọi là Les, nhớ kỹ nha. Anh là người trong cuộc, lại nói ra những lời kém kiến thức như thế, chắc chắn sẽ bị những gã Gay khác chê cười đó.
- Ta mặc kệ!!! Ta mặc kệ!!!
Từ Nhị tức giận đến mức gào lên, mạnh mẽ giật mạnh cánh tay:
- Tiểu bà nương! Mồm mép giỏi lắm!!! Đến đây, đến đây, hôm nay bổn thiếu gia ta và cô nhất quyết sống mái một trận!!!
Bạch Thái MM không chút lo lắng, khẽ chớp chớp nhẹ cặp mắt, ra vẻ mọi chuyện bình thường, bình bình tĩnh tĩnh nhìn chăm chú Từ Nhị, thở dài:
- Haizzz, biết nói thế nào đây? Quyết tâm sống mái? Rõ ràng tôi là con gái , anh là con trai, còn muốn gì mà quyết trận Thư với Hùng cơ chứ? Lẽ nào anh là Gay quá lâu rồi, đến bây giờ ngay cả anh là Thư hay là Hùng anh cũng không phân biệt rõ nữa sao?
Trần Tiêu mở trừng trừng cặp mắt nhìn Từ Nhị bị Bạch Thái MM trêu chọc, tức giận đến mức tóc tai thiếu điều dựng đứng cả lên. Hắn vốn định vì chuyện của Tiêu Tình mà giáo huấn tên tiểu tử này một trận, bất quá hiện tại nhìn thấy hắn bị Bạch Thái MM chọc giận đến mức này, cũng không khỏi phải bước tới hòa giải:
- Được rồi, được rồi, hai người các anh lần đầu tiên gặp mặt, sao lại giống như hai con gà chọi đá nhau vậy? Được rồi, cô này là Bạch MM, còn anh này là bạn thân nhất của tôi, Từ Nhất Phàm, Từ Nhị thiếu gia.
- Ủa, tên anh là Nhất Phàm? Sao lại gọi là Từ Nhị vậy?
Bạch Thái tủm tỉm cười, bộ dáng nhìn qua phải nói là ngây thơ vô cùng:
- Rốt cuộc anh là Từ Nhất hay là Từ Nhị?
- Nhị! Ta là Nhị! Ta là Nhị! Lỗ tai của cô có vấn đề rồi sao?
Từ Nhị nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạch Thái rốt cuộc cũng nở nụ cười, làm ra thủ thế chiến thắng.
- Anh quả nhiên là đứng thứ hai....
Từ Nhị thiếu gia:
- Tôi...
---- Đây là tình hình của cuộc gặp gỡ đầu tiên trong lịch sử giữa Bạch Thái MM và Từ Nhị thiếu gia.
- Được rồi, được rồi, không châm chích nhau nữa.
Trần Tiêu cố nhịn cười, nhìn Bạch Thái:
- Cô cũng đừng chọc ảnh nữa. Chuyện ngày hôm qua, chính là nhờ ảnh dàn xếp xuống đó. Nói cách khác, nhờ ảnh mà cô mới tránh được phiền phức hôm nay đó.
- Tôi biết rồi.
Bạch Thái MM cười dài, nói.
- Biết rồi? Biết rồi sao còn nói những lời như thế?
Từ Nhị đảo cặp mắt trắng dã:
- Cô có biết hai chữ cảm ơn viết như thế nào không?
Bạch Thái hừ một tiếng, từ tốn nói:
- Thứ nhất, ngày hôm qua giúp tôi là Trần Tiêu, còn chuyện anh ra tay hỗ trợ, dàn xếp chuyện này cũng không phải là vì giúp tôi, mà là do anh nể mặt Trần Tiêu mà thôi. Vì thế, người mà tôi phải cảm ơn là Trần Tiêu, chứ không phải thiếu nợ của anh. Chuyện này phải nói cho rõ ràng đó. Thứ hai, anh là người mà người ta gọi là kẻ chuyên sát gái, tôi ghét nhất những người như anh.
Dừng một chút, ánh mắt Bạch Thái MM toát ra một tia sát khí:
- Cuối cùng, tôi ghét nhất những người nào gọi tôi là Tiểu Bạch Thái! Anh nhớ kỹ, bằng không, sau này trước khi gặp tôi, anh tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một lọ thuốc trợ tim trong túi đi.
Từ Nhị trợn mắt nhìn Bạch Thái. Một lúc sau, hắn rốt cuộc cũng thở dài một cái:
- Đáng tiếc quá, một cô gái xinh đẹp đoan trang thế này, sao lại mồm nhanh mép lẻo thế này. Haizzz, bổn thiếu gia không tính toán với cô nữa.
- Tốt thôi.
Bạch Thái MM bỗng nhiên cười cười:
- Có một cổ nhân đã từng nói, trên thế giới này, con gái càng đẹp càng hay gạt người mà!
- Hở? Cổ nhân nào đã nói qua câu đó?
Không chỉ là Từ Nhị, ngay cả Trần Tiêu cũng trở nên hiếu kỳ.
- Kim Dung.
Bạch Thái đắc ý cười cười, ưỡn ngực kiêu ngạo.
Từ Nhị khẽ chớp mắt:
- Kim Dung... hình như cũng không phải là cổ nhân...
- Ổng là người của thế kỷ trước, chẳng lẽ không phải là rất xưa rồi sao?
Bạch Thái MM hào sảng khoát tay nói/
- Nói bừa!
Từ Nhị bỉu môi nói. Hắn và Bạch Thái MM tựa hồ số mạng xung khắc, gặp nhau cứ y như hai con gà chọi vậy:
- Tiểu bà nương, không ngờ là cô cũng đọc tiểu thuyết Kim Dung đó.
- ... Cũng không có, ta chỉ xem phim của ổng thôi.
Bạch Thái MM rất thành thực trả lời.
- Haizzz, một cô nàng văn hóa.
Từ Nhị khẽ ưỡn ngực nói:
- Có biết rằng nếu ghép các chữ đầu của mươi bốn bộ tiểu thuyết của Kim Dung sẽ tạo thành hai câu thơ hay không: Phi tuyết lên thiên xạ bạch lộc, Tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên?
- Không biết thì làm sao?
Vẻ mặt Bạch Thái tỏ ý khinh thường, liếc mắt nhìn Từ Nhị một cái:
- Thế anh có biết, tiểu thuyết của một danh tác trứ danh thế giới, đem chữ đầu của mỗi quyển ghép lại cũng thành một câu thơ hay không?
- Hả? Là ai?
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Bạch Thái cười ha hả, vẻ mặt phong khinh vân đạm nhìn Từ Nhị Thiếu Gia:
- JK - La Lâm.
Từ Nhị thiếu gia thiếu điều là chạy trối chết, lôi Trần Tiêu chui tọt lên xe, rồ ga phóng nhanh như chớp.
Khi hắn lái xe tựa hồ như là đem toàn bộ nổi bực dọc, tức giận phát tiết hết xuống chân ga, đồng hồ tốc độ tăng lên chóng mặt, khiến cho Trần Tiêu vừa an vị trên xe đã luống cuống chân tay kéo dây an toàn buộc ngang bụng cơ hồ không kịp.
Trên đường đi Từ Nhị cũng không hé răng nói lời nào, trầm lặng lái xe. Một người một xe phóng nhanh như tia chớp, rất nhanh đã chở Trần Tiêu đến trước khu chung cư, nơi tối nay hắn sẽ dạy kèm.
Trước ngã tư đường rẽ vào khu chung cư, Trần Tiêu quay người định tạm biệt Từ Nhị.
Ngay khi hắn định bước đi, Từ Nhị đột nhiên hạ kính xe xuống, vẻ mặt có chút cổ quái, cũng có chút dị thường, thanh âm trang trọng.
- Này, Trần Tiêu, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, anh phải thành thật trả lời tôi đó.
- Chuyện gì?
Trần Tiêu khẽ xốc lại cái ba lô trên vai.
- Uhm, cái cô... Bạch Thái kia.
Từ Nhị tựa hồ có chút do dự:
- Anh, thật sự là không có chút ý định gì với cô ta chứ?
Trần Tiêu nhìn thần thái nghiêm túc hiếm có của Từ Nhị, không khỏi có chút lo lăng:
- Người ta chỉ có xúc phạm anh mấy câu, đừng nói là anh muốn thực sự trả thù một cô gái như thế chứ?
- Không có.
Từ Nhị lắc lắc đầu, nhưng vẫn không cười, vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm túc, thế nhưng trên khuôn mặt có chút ửng đỏ:
- Tôi thấy cô nàng đó thật có chút thú vị. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy cả... Anh thật sự là không có ý gì...
Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng bỗng nhiên lắc lắc đầu:
- Mẹ nói, không nói nữa!!! Tạm biệt!
Nói xong, hắn kéo cửa xe lên, quay đầu ô tô, rồ ra phóng nhanh ra ngoài.
Trần Tiêu đứng đực ở đó, nhìn Từ Nhị phóng xe đi, nghĩ đến câu nói cuối cùng chưa hết ý của hắn, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc cùng với buồn cười.
Sao đây? Lẽ này Từ Nhị thiếu gia và Bạch Thái...
Ta kháo, Cơ Đức Học viện chúng ta đừng nói là sẽ xảy ra một chuyện chấn động, linh đình khiến mọi người kinh ngạc đây...
Bước vào khu chung cư, Trần Tiêu đang trên đường đi đến nhà hắn nhận dạy kèm. Bỗng nhiên, từ phía cái gara gần đó, vang lên một tiếng thét chói tai...
Trần Tiêu nhận ra đó là tiếng của bà chủ nhà mà hắn nhận dạy kèm. Vị phu nhân u nhã kia lúc này đang bị một người đàn ông hung hăng tát cho một cái thật mạnh, kêu lên một tiếng rồi ngã rạp xuống mặt đất. Người đàn ông kia mặc một bộ tây phục, chỉ là mái tóc có chút bù xù, con mắt đỏ sậm, đứng ở đằng xa cũng có thể nghe được mùi rượu nồng nặc bốc ra trên người ông ta.
Bà chủ nhà bị tát nằm trên mặt đất, một ít máu nhất thời nhỏ ra từ miệng bà ta, rớt xuống nền gạch, vẻ mặt đã ràn rụa nước mặt, trừng mắt bi phần nhìn gã đàn ông kia.
- Bà là mụ đàn bà ngu xuẩn!!!
Gã đàn ông to giọng rít gào, chỉ là quá say nên lời nói có chút loạn:
- Lão tử không có đi xã giao, không có đi nhậu nhẹt thì kiếm đâu ra tiền chứ? Không kiếm ra tiền, ta, ta lấy cái gì mà nuôi sống bà? Nhà cửa, xe hơi, quần áo... toàn bộ không phải là do ta, là do tiền của ta mua hay sao? Bà khóc cái gì? Suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc khóc! Không để cho ta yên được chút nào cả!!! Bộ bà muốn trù cho ta chết mới hả dạ sao???
Vừa nói, hắn vừa cầm cái remote, bấm mút mở cửa gara, thất tha thất thiểu bước vào.
- Anh đi xã giao gì chứ? Cái gì mà kiếm tiền?
Bà chủ nhà rướn người níu hắn lại:
- Anh căn bản chỉ là cùng với bọn họ đàn đúm, đi nhậu nhẹt, hát xướng, chơi gái mà!!! Anh có biết là nhà đã hết tiền rồi hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả căn nhà này cũng bị anh tiêu hoang hết thôi!!!
- Biến ngay!!!
Gã đàn ông đỏ mặt lên, một tiếng chói tai phát ra trên mặt bà chủ. Khuôn mặt vốn nhu mì xinh đẹp của bà ta nhất thời có thêm một bàn tay đỏ ửng. Gã đàn ông xoay người bước lên chiếc xe hơi, khởi động chiếc xe. Một trận âm thanh rồ ga vang lên.
Bà chủ nóng nảy, nhưng cũng không có xông tới, dang rộng hai tay chắn trước cửa gara:
- Hôm nay tôi có chết cũng không cho ông đi đâu!!!
- Tráng ra, đừng có làm trò trước mặt lão tử!
Gã đàn ông lớn tiếng đe dọa.
Bà chủ cũng không chút này lay chuyển, hai tay dang ra, nhưng bỗng nhiên quỳ xuống, vừa khóc lóc vừa cầu xin:
- Anh ơi, tôi van cầu anh mà, anh, anh, trở lại đi...
Gã đàn ông dưới hơi men và lửa giận đã gần như mất trí, cặp mắt tràn ngập lửa giận cùng với một tia cuồng loạn, bỗng nhiên hét lớn:
- Được, nếu bà đã muốn chết, lão tử sẽ thành toàn cho bà!!!
Nói xong, thanh âm động cơ bỗng nhiên nổ vang...
Không xong!
Trần Tiêu vốn còn đang đứng ở đằng xa, trong lòng thầm đoán nhất định là hai vợ chồng chủ nhà đang cãi nhau. Mình chỉ là người ngoài, tựa hồ cũng không tiện can thiệp vào chuyện gia đình người ta. Nhưng lúc này nghe thanh âm của gã đàn ông tựa hồ như đã không khống chế được cảm xúc...
Cũng không kịp do dự suy nghĩ gì nữa, Trần Tiêu nhìn chiếc ô tô kia tựa hồ đã rồ ga tối đa vọt ra, còn bà chủ nhà tựa hồ đã ngây dại, tuyệt vọng nhìn chằm chằm nhìn vào chiếc ô tô. Nàng tựa hồ như không thể tin nổi chồng mình có thể đan tâm làm như vậy, chỉ ngơ ngác quỳ ở đó, vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng... Trần Tiêu tận mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, không nhịn được quát lớn một tiếng, thân thể phảng phất như có một cỗ lực lượng gì đó bùng phát lên!!!
Lúc này trời đã hoàng hôn, chung quanh đó cũng không có ai cả. Nếu như có người ở đây, nhìn thấy được một màn xảy ra, nhất định sẽ không tin vào mắt của mình!
Ngay trong nháy mắt này, thân ảnh Trần Tiêu phảng phất như phóng lên!!! Giống như là sau lưng hắn có hắn một quả tên lửa vậy. Hắn vốn đứng cách nơi bà chủ nhà quỳ hơn bảy, tám thước, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt bà ta.
Hắn hầu như vô ý thức đẩy hai tay ra phía trước, bà chủ nhà đang quỳ tên mặt đã đã bị hắn đẩy một cái, lăn luôn ra ngoài, lăn lăn mấy vòng trên bãi cỏ trước nhà.
Mà lúc này, chiếc ô tô điên cuồng kia cũng đã đến trước mặt Trần Tiêu.
Nếu lúc này nhìn kỹ ánh mắt Trần Tiêu, có thể phát hiện, cặp mắt hắn phảng phất như là đã biến thành một màu trong suốt! Hắn cũng không có bất cứ động tác tránh né gì. Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ gần như theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu, cả người lui về phía sau, vô ý thức làm ra tư thế tự vệ.
Ngay sau đó, chiếc ô tô đã đâm mạnh lên trên người hắn!
Oanh!
Phanh! !
Một cái bóng bay thẳng ra ngoài...
Cái bay ra cũng không phải là Trần Tiêu! Mà là... chiếc ô tô!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện