[Dịch] Thiên Vương
Chương 32 : Cắt đứt chân hắn!
.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng là kẻ đi theo người ta, cười khổ một tiếng:
- Xin lỗi. Tôi thật sự không có ác ý với cô.... có điều tôi trông cô rất giống với một người con gái mà ta biết.
Hai mắt Tiêu Tình nhìn chăm chăm vào Trần Tiêu, ánh mắt của nàng dường như đã dịu đi nhiều, nàng tựa hồ cũng không có tức giận, sau khi trầm mặc vài giây, nàng mới gật đầu:
- Uhm, đó cũng là một ‘chiêu’.
Nàng nhìn Trần Tiêu:
- Có phải tiếp theo anh muốn nói với tôi, cô gái mà anh gọi là “Phượng Hoàng” kia, là người mà anh rất thích có đúng không? Con trai nơi này đều dùng cách đó để tán gái hay sao? Truyện Thiên Vương
- Ách ... không phải.
Trần Tiêu cười, bộ dáng của hắn có chút ngượng ngùng:
- Kỳ thật tôi cũng chỉ mới gặp qua cô ấy có một lần mà thôi. Chỉ là đối với cô ấy có chút tò mò.
- Oh, là như vậy à.
Tiêu Tình gật đầu, ánh mắt có chút gợn sóng:
- Anh luôn theo đuổi các cô gái bằng cách như vậy sao?
- Tôi... tôi không phải có ý này.
Trần Tiêu giãi gãi cái mũi, thở dài:
- Ài, tôi biết là cô không có tin tưởng lời nói của ta. Có thể cô không phải là Phượng Hoàng nhưng tôi khẳng định cô và cô ấy nhất định phải có quan hệ gì đó, các cô quá giống nhau!
Tiêu Tình đưa tay lên, đem mớ tóc bị gió làm tán loạn vén sang một bên, ánh mắt nhìn Trần Tiêu đã ôn hòa hơn nhiều:
- Được rồi, tôi nói lại với anh một lần nữa, tôi không phải là Phượng Hoàng gì đó mà anh nói. Từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Dừng một chút, nàng khẽ mỉm cười:
- Tôi cũng thực sự rất tò mò, thế giới này còn có một cô gái lại trông giống tôi đến mức đó sao? Nếu có cơ hội, anh nhất định phải để tôi gặp cô ấy.
Mắt thấy Tiêu Tình muốn đi, Trần Tiêu không nhịn được hỏi một câu:
- Xin lỗi, ngươi vừa rồi có nói đến một tên tiểu tử họ Từ, không biết đó có phải là Từ Nhất Phàm không?
TiêuTình nhíu mày:
- Làm sao ngươi có thể biết được.
Trần Tiêu cười cười, giơ tay lên chỉ vào chiếc xe hơi bên cạnh Tiêu Tình, chiếc BMW-Z8 mà ngày thường Từ Nhị Thiểu vẫn hay đi.
- Từ Nhất Phàm là bạn tốt của tôi, hôm nay tôi có nghe hắn nói, hắn đem xe của mình cho một vị lão sư dạy võ của hắn mượn.
Trần Tiêu mỉm cười: Truyện Thiên Vương
- Công phu của cô tốt như vậy, lại đi xe của Từ Nhất Phàm, chỉ là tôi không nghĩ tới cô lại là học sinh của trường này. Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy cô, cũng chưa hề nghe gì về cô, có phải cô mới chuyển đến đây không?
Khẳng định nàng là người mới tới rồi, nếu như trong Cơ Đức học viện có một tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, sợ rằng danh tếng đã truyền đi khắp nơi rồi!
- Uhm, tôi vừa mới tới ngày hôm qua, buổi sáng hôm nay tôi tới đây để làm thủ tục.
Tiêu Tình nhìn Trần Tiêu, thái độ đã có vài phần hòa hoãn:
- Anh thật sự là bằng hữu tốt của hắn? Như vậy Anh có thể nói cho tôi biết một vệc được không?
- Ách... Chuyện gì?
Trần Tiêu giật mình, chẳng lẽ cô gái này cùng Từ Nhất Phàm có chuyện gì...
- Từ gia cùng nhà tôi có giao tình đã lâu, tôi cũng vì nể mặt Từ gia chỉ điểm cho hắn một chút mà thôi. Thực ra tôi không thể chịu nổi loại chuyện nhàm chán này. Nhưng lúc tôi mới đến thành phố K, nhà bọn họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, giúp tôi làm thủ tục nhập học, thêm nữa, Từ Nhất Phàm hắn cứ quấn quít lấy ta, hắn nói trong trường có một cao thủ võ công rất cao, hắn mấy năm qua chưa một lần nào thắng được đối phương, bị đánh cho bi thảm. Cũng không biết đã phải ăn bao nhiêu đòn rồi... tôi mềm lòng nên mới đáp ứng dạy hắn một chút võ công. Truyện Thiên Vương Truyện Thiên Vương
Tiêu Tình vừa nói xong, thản nhiên cười:
- Nhưng có điều, tôi đến thành phố K, thực ra còn có chuyện cần phải giải quyết. Cho nên tôi không có nhiều thời gian để dạy cho hắn. Nhưng vì để đáp lại cho hắn một cái nhân tình— uh, tôi nghĩ là, hắn muốn học công phu là để tìm tên cao thủ khi dễ hắn mấy năm nay để báo thù. Nếu đã như vậy ta trực tiếp ra tay giúp hắn giáo huấn cái tên kia một phen, thuận tiện cắt đứt mấy cái khớp xương của hắn cũng được. Truyện Thiên Vương
Trần Tiêu ngây dại...
Ách...... Cùng Từ Nhất Phàm đánh mấy năm... Mỗi lần đều đánh cho hắn hết sức bi thảm... Trong mấy năm qua đã phải nếm không biết bao nhiêu trận đánh...
Nói như vậy chẳng phải người đó là mình hay sao?
Ta ngất! Quá rõ ràng rồi! Nhất định Từ Nhất Phàm muốn bái sư, nhưng Tiêu Tình không chịu, kết quả là hắn mới nghĩ ra biện pháp dùng ‘nỗi khổ’ của mình để tranh thủ sự đồng tình của người ta!!
Với tình cách của Từ Nhị Thiếu -- thì nhất định là như vậy rồi!!
- Cô... Cô định tìm người kia, sau đó giáo hấn cho hắn một trận à?
Trần Tiêu cười khổ gãi gãi cái mũi.
- Đúng vậy.
Tiêu Tình có chút bất đắc dĩ:
- Đáng tiếc là tôi không tóm được. Tôi đã tìm hết trong các câu lạc bộ, không tìm thấy một người nào có công phu mạnh hơn Từ Nhất Phàm, toàn bộ đều là một lũ ngốc.
Cũng may mà cô không có tìm được!
Trần Tiêu trong lòng thầm kêu khổ, Từ Nhị Thiếu bịa ra mấy lời nói láo! Chẳng may Tiêu Tình còn chưa biết rõ chân tướng sự việc mà đã tìm được mình, như vậy chẳng phải mình đã gặp xui xẻo rồi sao? Từ thực lực mà nàng vừa hiển lộ, thì mình quả thực không phải là đối thủ của cô gái mong manh yếu đuối này!
- Ách... Cô có từng nghĩ tới, việc này do Từ Nhất Phàm đã gạt cô?
Trần Tiêu cẩn thận hỏi một câu: Truyện Thiên Vương
- Có lẽ vì hắn muốn bái cô làm sư phụ, cho nên mới nói như vậy...
- Tôi ghét nhất bị người khác gạt.
Tiêu Tình thanh âm rất bình tĩnh, phảng phất như không có chuyện gì nói: Truyện Thiên Vương
- Nếu như để tôi biết là hắn gạt tôi, tôi nhất định sẽ cắt đứt một chân của hắn.
Hả?
Như vậy thật sự không nên!
Nhưng cũng thật khó mà! Không nói ra chân tướng sự việc, Tiêu Tình này không khéo lại vặn mất mấy khớp xương của mình. Nói rõ chân tướng, Từ Nhị Thiểu sẽ bị chặt một chân...
Trần Tiêu vội vàng tìm cách tránh xa khỏi cái đề tài nguy hiểm này:
- Ách, cô mới tới thành phố K sao?
Cặp mắt câu hồn kia của Tiêu Tình dừng lại ở trần Tiêu mộ hồi lâu nhưng không thấy nàng trả lời, phải tới hơn một phút sau, nàng mới thở dài:
- Mặc dù nói như vậy có chút mạo muội...nhưng mà anh bạn học này, tôi thật sự không có hứng thú với anh, cho nên, tôi van anh cũng đừng...
Nàng nhíu mày, tựa hố cũng không biết nói thế nào:
- Tôi không biết phải làm như thế nào để cự tuyệt người khác, nhưng tôi nghĩ hẳn là anh cũng đã hiểu được ý của tôi. Hiện giờ tôi đối với nam sinh khác thật sự không có hứng thú.
Trần Tiêu bị nói có chút đỏ mặt:
- Xin lỗi, chẳng lẽ cô cùng Từ Nhất Phàm là... Truyện Thiên Vương
Vừa nói tới đây hắn lập tức hiểu được mình khẳng định đã đoán sai! Nếu như Tiêu Tình thật sự là bạn gái của Từ Nhất Phàm, như vậy khẳng định sẽ không muốn “cắt đứt một chân của hắn” , Hơn nữa trong lời nói lúc nãy của nàng không có vẻ như là nàng đang nói giỡn.
- Không phải.
Tiêu Tình mỉm cười, hình như cảm thấy trong lời nói của Trần Tiêu có chút hoang đường, nàng suy nghĩ một chút:
- Tôi đã có vị hôn phu rồi, thật ra tôi đang đi tìm vị hôn phu đó.
Vị, vị hôn phu?
Như vậy có phải là hơi quá không! Nếu nói có bạn trai còn có thể chấp nhận. Vị hôn phu?
Tiêu Tình nhìn qua so với mình còn nhỏ tuổi hơn. Mười bảy mười tám thì làm sao đã có vị hôn phu được? Đây là xã hội hiện đại mà!
Trần Tiêu nhịn không được cười:
- Cô bạn học này, tôi kỳ thật cũng không muốn dây dưa với cô nữa. Cho nên, cô cũng không cần phải đưa ra cái lý do như thế để cự tuyệt tôi! Tôi nghĩ cô cũng thật sự hiểu lầm rồi... Tôi không nghĩ sẽ theo đuổi cô, nhưng mà trông cô rất giống...
- Tôi không lừa anh, tôi chưa bao giờ thích nói dối cả.
Tiêu Tình cười nhạt.
Trần Tiêu lập tức tin.
Bởi vì với ngữ khí cũng như thần thái của Tiêu Tình thật sự không giống như là đang nói đùa.
- Tôi chỉ cảm thấy thật sự kỳ quái. Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Trần Tiêu thở dài.
- Không .
Tiêu Tình kiên quyết lắc đầu:
- Tôi lần này tới đây là vì muốn tìm vị hôn phu đó, cho hắn biết tôi thật sự không có muốn kết hôn, khuyên hắn nên chủ động giải trừ hôn ước. Chỉ có điều tôi cũng không biết vị hôn phu đó hiện giờ đang ở đâu, nên muốn từ từ tìm hắn.
Từ từ tìm?
- ...
Trần Tiêu không nói nên lời. Suy nghĩ một chút, hắn cười khổ:
- Cô chưa từng gặp qua vị hôn phu của cô sao? Nhưng mà... Tôi cảm thấy thật sự không dễ dàng đâu. Cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, một nam nhân có thể từ bỏ mọi thứ, sợ rằng cũng sẽ không chịu từ bỏ hôn ước, buông tha cho cô a.
Tiêu Tình mỉm cười:
- Điều đó tôi không lo.
- Ách, vạn nhất đối phương không có đáp ứng cô thì sao?
- Dùng miệng khuyên bảo không đươc thì trực tiếp dùng quyền cước để khuyên bảo.
Tiêu Tình ngữ khí có phần nhẹ nhàng:
- Việc “khuyên bảo” người khác tôi rất am hiểu a.
Lúc này, bộ dáng xinh đẹp của nàng có chút bông đùa, trông càng giống Phượng Hoàng, làm cho Trần Tiêu không khỏi có chút xuất thần..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện