[Dịch] Thiên Vương
Chương 20 : Bạch MM.
.
Cô bé sắc mặt trầm xuống. Dường như có chút mất hứng: "Làm sao vậy? Trong Cơ Đức học viện có nội quy không cho phép học sinh đi xe đạp trong trường sao?"
Trần Tiêu sờ sờ mũi. Thở dài. Thì thào tự nói: "Vậy mà ta cứ tưởng chỉ có duy nhất mình ta là trò cười cho các học viên trong trường này cơ đấy."
Cô bé rất nhanh chạy tới, mở khóa xe, nhưng không quên trừng mắt nhìn Trần Tiêu:
"Đừng coi thường người khác! Ta còn khinh thường những kẻ có tiền ăn bám như các ngươi hơn đấy! Chí ít chiếc xe của ta cũng là do ta đi làm mà kiếm tiền mua được!"
Sắc mặt Trần Tiêu có chút quái dị. Nữ hài này ánh mắt rõ ràng hiện nên một tia kiêu ngạo, hắn cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ lặng im bước đi.
"Được rồi, để ta chở. Bạn ngồi ở phía sau, chúng ta sẽ đi nhanh hơn 1 chút a."
"Ngươi sẽ chở sao?!" Nữ hài rõ ràng có chút không tin tưởng: "Những người như các ngươi... Những học viên nhà giàu biết lái xe thì nhiều, chứ biết đạp xe thì được mấy người."
Trần Tiêu cười cười trả lời : “Ta đi xe đạp còn nhiều hơn bạn nhiều đó.”
Nói xong. Hai người ngồi trên xe đạp, Trần Tiêu chở cô gái, tăng cước lực đạp xe, chiếc xe rất nhanh lao ra khỏi cửa tầng hầm để xe, đến khi mấy tên bảo vệ phát hiện ra, thì bọn họ đã đi được một quãng khá xa rồi. Trần Tiêu ra sức đạp xe. Mấy tên bảo vệ phía sau đuổi theo vài bước. Đành đứng lại chửi bậy mấy câu, trơ mắt nhìn Trần Tiêu và cô gái một đường đi xa.
Bên ngoài Cơ Đức Học Viện là một con đường quốc lộ rộng lớn. Trần Tiêu chở cô gái một đường đi ra, lại đi thêm chừng 10 phút nữa. Sau đó quẹo vào một con đường nhỏ. nhìn thấy phía sau không có người nào đuổi theo, hai người rốt cục mới yên tâm.
Trần Tiêu dừng xe ở dưới một ngọn đèn đường. Hai người dựa vào cột đèn thở hổn hển. Trần Tiêu không khỏi có chút buồn cười.
Mấy ngày nay mình gặp quá nhiều chuyện đặc sắc a – Mà bất cứ chuyện gì gặp phải cũng là chuyện ngạc nhiên cổ quái. Nào là lam huyết nhân, rồi tổ chức Dị năng , Cướp đoạt ngân hàng. . ..
Thoáng nhìn qua cô gái ở bên cạnh thì thấy cô ta cũng đang len lén nhìn mình.
"Uy." Cô gái dường như nhận ra mình không có ý tứ, nàng cười có chút ngượng ngùng: "Vừa rồi. . . Cảm ơn bạn."
"Không có gì." Trần Tiêu nhìn nàng : "Chỉ mong sau này bạn đừng có gọi mình là ‘chồng’ nữa là được."
"Hứ. nam nhân keo kiệt ." Nữ hài hung hăng liếc mắt với hắn: "Tôi biết trong trường này chẳng có ai là người tốt cả, nếu như vừa rồi không phải không còn biện pháp nào nữa thì... tôi cũng sẽ không làm vậy a! Bất quá nói thật. Tốc độ đạp xe của bạn thật sự rất nhanh a!"
Trần Tiêu bỗng nhiên giật mình nhìn về phía cô gái trước mặt. Hai người vừa chạy xe như điên trên đường. Lúc này trên mặt cô gái đã mang theo một mảnh ửng hồng. Ngay cả chiếc cổ cũng đã đỏ hồng. Trên trán đã có mấy hạt mồ hôi nho nhỏ-- Trần Tiêu để ý thấy,. khi nàng giơ tay lau mồ hôi, qua ống tay áo, có thể thấy được chiếc áo sơmi ở bên trong bộ đồng phục nhà trường, dường như đã bị nhàu nát--nhìn trông có vẻ đã rất cũ kĩ rồi.
Ở trong Cơ Đức Học Viện , các nữ sinh lúc nào cũng mặc hàng hiệu trên thế giới, đừng nói là quần áo đã cũ nát. Đại đa số người một tuần bảy ngày, quần áo mặc không bao giờ trùng lặp dù chỉ một lần.
"Bạn? vừa chuyển trường tới đây sao?" Trần Tiêu do dự một chút: "Ở Cơ Đức Học Viện, những người đạp xe đi học thực sự là hiếm thấy."
"Hừ, hôm qua tôi mới chuyển trường tới đây. . ." Cô gái bị Trần Tiêu nhìn có chút mặt đỏ. Nhưng cố ý lớn tiếng hung hăng nói: "Uy! Tôi biết bạn đang nghĩ cái gì! Không sai. Nhà của tôi không có tiền! Lại càng không phải là phú gia đệ tử gì! Mấy người các ngươi lái xe hơi đến trường. Tôi đương nhiên chỉ có thể đạp xe đạp thôi!"
Trần Tiêu nhìn điệu bộ của cô gái mà cười híp cả mắt, bỗng nhiên hắn phát hiện nàng thực sự rất thú vị -- hơn nữa, trong ánh mắt đó luôn toát ra mấy phần kiêu ngạo cùng với mình có chút giống nhau. Hắn mỉm cười: "Ai nói ta là kẻ có tiền?"
"Bạn không phải?" Cô gái sửng sốt một chút, tựa hồ có chút không tin: "Hừ. trong Cơ Đức học viện. Tùy tiện lôi ra một đệ tử, cũng phải giàu có hơn ngàn vạn lần người khác, ngươi nhìn qua thấy trắng trẻo sạch sẽ, bộ dáng giống như chưa từng một lần nếm qua đau khổ a."
"Tôi thực sự không phải là kẻ có tiền." Trần Tiêu cười khổ nhìn cô gái.
"Bạn . ." Nữ hài tử còn định nói gì đó. Nhưng bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, nàng nhớ tới lần đầu tiên tới trường thì có nghe nói tới một việc lạ, liền giật mình nhìn Trần Tiêu: "A! ngày hôm qua tôi đạp xe tới trường. Đã gặp phải rất nhiều ánh mắt xem thường a! còn nghe nói trong cái trường học này, ngoại trừ tôi ra. Còn có một quỷ nam sinh không may cũng là "người cùng khổ", cũng phải đạp xe đi học giống như tôi. . . Lẽ nào là bạn?"
Trần Tiêu thấy nàng trợn tròn đôi mắt nhìn mình. Nhưng cũng không chút ngại ngùng chỉ vào mũi mình nói: "Không sai. Tôi và bạn đều là 'quỷ xúi quẩy' a."
". . ." Cô gái trừng mắt nhìn Trần Tiêu: "Bạn? ! Bạn thật sự là tên "phú gia đệ tử' nghèo túng kia sao?"
"Kỳ thực tôi cũng không thích người khác gọi là 'phú gia đệ tử' gì đâu." Trần Tiêu cười cười: "Tôi là Trần Tiêu. Tiêu trong tiêu sái, bạn thì sao?"
". . . Tôi họ Bạch." Cô gái tựa hồ có chút đỏ mặt, thanh âm cũng có chút hàm hồ. dường như không muốn nói tên của mình ra.
Trần Tiêu nhìn nàng. Hắn nhận ra trong mắt cô gái này có chút ngại ngùng. Không khỏi có chút hiếu kỳ: "Ngươi họ Bạch? Tên gọi là gì?"
"Bạch ^ ^." Cô gái dùng thanh âm rất bé, rất nhanh nói 1 câu gì đó.
Trần Tiêu không nghe rõ ràng hỏi lại: "Bạch cái gì?"
"Bạch. . ." Cô gái lắc đầu, cắn răng, trừng mắt Trần Tiêu: "Tôi, tôi có 2 cái tên. Đều nghe không được hay lắm! Ngươi nhất định phải biết sao?"
Trần Tiêu thở dài: "Tôi vừa cứu bạn. lại bị trúng một gậy ngay vai, coi như là lễ phép cơ bản, Bạn chí ít cũng nên nói cho tôi biết tên của bạn chứ."
"Tôi trước đây tên gọi là Bạch Mỹ Mi!" cô gái cuối cùng hung hăng nói ra được 3 chữ này.
Bạch. . . Bạch MM?
Cô gái gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tiêu. Ánh mắt có phần uy hiếp, nét mặt dường như muốn nói cho Trần Tiêu biết "Ngươi dám cười nhất định phải chết" . Nếu không phải như vậy, Trần Tiêu thực sự sẽ phải phá ra cười ngay tại chỗ này mất!.
Bạch MM?
Ách. . . Cha mẹ của nàng nhất định phi thường hài hước a!
Được rồi được rồi! Muốn cười cứ cười ra đi!" Cô gái phùng mồm trợn mắt, cáu giận nói: "Tôi biết chỉ cần nói tên ra nhất định bạn sẽ có phản ứng như vậy! Hừ! Nghe hay lắm! Không phải MM, mà phải là Mỹ Mi! Mỹ là mỹ lệ. Mi là lông mi!" Vẻ mặt nàng có chút buồn phiền: "Khi tôi ra đời. tổ phụ nói lông mi của tôi rất đẹp. Nên mới đặt cho tôi cái tên này."
Mỹ mi. . . Lông mi mỹ lệ?
Trần Tiêu theo tiềm thức nhìn lên mặt cô gái -- cặp lông mi của nàng cong cong, trông giống như trăng non( nguyệt nha) vậy. Quả thực nhìn rất đẹp.
Ách. . . Cũng đúng, khi cô gái này sinh ra. Trên thế giới còn chưa có inte, khẳng định cha mẹ của nàng không nghĩ đến mấy năm sau đó "MM" lại trở thành ngôn ngữ xưng hô thông dụng trên inte được.
Trần Tiêu ho khan hai tiếng: "Khụ Khụ. . . Như vậy, vì sao bạn lại vào Cơ Đức Học Viện? Đừng hiểu lầm. Mình không có ý tứ phân biệt gì, chỉ là. . . học phí của Cơ Đức học viện đúng là rất đắt tiền. Một năm học phí. Sợ rằng có thể bằng thu nhập nhiều năm của một gia đình bình thường đấy. "
"Cũng bởi vì cha mẹ cho rằng tôi khá đáng yêu!" Bạch MM tựa hồ có chút bất đắc dĩ. Càng thêm ba phần bực tức: "Suy nghĩ của cha mẹ tôi có vấn đề! Bọn họ cho rằng: Nữ tử vô tài là đức! Nói nữ hài tử: Sự nghiệp cho dù có tốt. cũng không bằng có một cuộc hôn nhân thật tốt! Suốt ngày chỉ mong sao tôi có thể đem 1 chàng rể quý về nhà! chàng rể quý, chàng rể quý! Trên thế giới lấy đâu ra nhiều kẻ ngốc như vậy! Đã vậy. Mấy năm trước sau khi xem một bộ phim truyền hình hạng ba, thì giống như bị tẩu hỏa nhập ma. . . Năm ngoái lại nghe thấy trong 'Cơ Đức Học Viện' khắp nơi đều là cậu ấm nhà giàu, bọn họ liền nhờ vả một số mối quan hệ. bán hết đất đai tích lũy cả đời, sống chết bắt tôi chuyển trường đến đây!"
". . ." Trần Tiêu có chút mờ mịt: "Ân, cái câu chuyện này nghe có vẻ quen quen. .."
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, há to miệng trừng mắt nhìn Bạch MM : "Bộ phim! Bộ phim! Bộ phim mà cha mẹ bạn xem có phải là . . là. . ."
"Không sai! đúng là bộ phim điên rồ đến cực điểm. . ." Bộ dáng của Bạch MM dường như sắp khóc. Nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ một: "Lưu! Tinh! Hoa! Viên!" ( còn mình quen gọi là: Vườn Sao Băng, BOF ^_^).
Trần Tiêu: ". . ."
Nhưng Bạch MM lại càng cường hãn nói thêm một câu: " Vừa rồi ta đã nói rồi đó. Tôi có hai cái tên. Trước khi chuyển trường, tên của tôi là Bạch Mỹ Mi. Cha mẹ tôi đã cố tình đem sửa lại . . ."
"Hiện giờ tên của bạn là. . ." Trần Tiêu nuốt nước bọt.
"Bạch Thái." ( cải trắng ) . . . Trong giọng của nàng ẩn chứa đầy oán niệm!
Bạch, Bạch Thái.....
*MM- tiếng lóng trên mạng là: ‘Muội Muội’, không biết có liên quan gì với JJ(‘ đệ đệ’) không nữaJ). Bạch MM...nghĩ đến mà thèm. Hè hè. Lại còn ‘cải trắng’ nữa chứ, toàn từ ‘tượng hình’
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện