[Dịch] Thiên Vương

Chương 2 : Mỹ nữ trong “ Tủ Lạnh”.

Người đăng: 

.
Trần Tiêu ngẩn người nhìn chằm chằm vào phong thư, phải đến 5 phút sau hắn mới phục hồi phục lại tinh thần. Rồi lại cứ như thể là mình chưa kịp nhìn cho cẩn thận, cứ đưa tay lật qua lật lại phong thư xem xét tới mấy lần, có điều ngoại trừ mấy dòng viết trong thư ra, ở ngoài cũng chẳng còn nội dung gì khác. Trong lòng hắn bỗng dấy lên một nỗi hoài nghi không thể giải thích nổi. Một người, dùng một cái tủ lạnh đưa một cô gái không mảnh vải che thân tới. Di sản quý giá nhất mà cha mẹ để lại? Không phải là cha mẹ khi còn sống tại M quốc đã có con riêng đấy chứ? Ách… chắc là không phải, cha mẹ là vợ chồng hợp pháp, nếu thật sự sinh con đẻ cái, thì cũng là đường đường chính chính cấp cho ta một cô em gái, việc gì lại phải đi giấu giếm kỹ như vậy. Hắn lôi tờ hóa đơn giao nhận hàng đã được kí tên vừa nãy ra xem lại, nhưng nơi gửi hàng ở phía trên tờ hóa đơn lại bị để trống, không tìm được chút manh mối gì. Trần Tiêu suy nghĩ một chút, rồi lại vớ lấy điện thoại, gọi lại cái dãy số kỳ quái lúc trước đã điện cho mình, có điều đường dây điện thoại không thông, chờ một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy ai nhấc máy. Lấy lại bình tĩnh, Trần Tiêu tiến thẳng tới bên chiếc tủ lạnh, trên bề mặt chiếc tủ kim loại này có một loạt các nút kỳ quái, chẳng biết có tác dụng gì, bên cạnh là mấy chiếc đồng hồ đo - Trần Tiêu ngó qua thì phát hiện một trong số đó chỉ nhiệt độ ở bên trong, còn những cái khác thì - chẳng hiểu gì. Ách… chẳng lẽ đây là người máy do cha mẹ chế tạo ra? Mặc dù cha mẹ đều là dạng quái nhân khoa học nhất nhì hàng năm, có điều… cũng sẽ không rỗi hơi đến thế chứ. Lấy lại tỉnh táo một chút, Trần Tiêu bắt đầu cố gắng suy tư, có điều cứ nhìn cô bé xích lõa trong tủ lạnh này là lại không khỏi có chút phân tâm, chẳng vì lý do nào khác, mà bởi vì nàng… Quá đẹp! Hàng lông mi tựa như búp bê ngoại quốc - chẳng biết là nàng đang bị đóng băng hay là đang chìm trong giấc ngủ nữa. Khuôn mặt điềm tĩnh nọ toát ra một vẻ thanh lệ khiến Trần Tiêu không sao miêu tả nổi, cái mũi tinh tế cùng cánh môi cứ như một thứ nghệ thuật tinh xảo, da dẻ trắng như tuyết, mặc dù bị vây quanh bởi hàn khí song vẫn giữ nguyên được sắc màu tươi tắn, mũm mĩm. Trần Tiêu nhịn không nổi phải ngó qua vài lần, sau đó mới ngoảnh mặt đi, không vì một lý do nào khác, hắn cảm thấy mặt mình dường như đang đỏ dần lên. Cô gái này chẳng những khuôn mặt tuyệt mỹ mà thân thể cũng thật mê người, đủ khiến cho một xử nam như Trần Tiêu cũng phải mặt đỏ tới tận mang tai. Mặc dù có chút xấu hổ trong lòng, nhưng Trần Tiêu cũng phải thú thật rằng, hai cái núm hồng hồng nhô lên ở trước ngực kia thực sự hấp dẫn đến mức ánh mắt mình phải dán chặt vào tới hơn 10 giây. Ách… Làm sao mới có thể đưa cô ta ra nhỉ? Rốt cuộc đâu mới là công tắc để mở a. Trần Tiêu luống cuống tay chân tìm một hồi, có điều cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ. Bởi vì mặc dù trên các nút công tắc này có văn tự chỉ dẫn, có điều những văn tự này không phải là tiếng Trung mà cũng chẳng phải là tiếng Anh. Trần Tiêu biết mẹ mình là một thiên tài ngôn ngữ, tinh thông tiếng Anh, Đức, Ý, thậm chí là cả một số ngôn ngữ cổ phương Tây nữa. Hắn càng nhìn càng kinh hãi, nhịn không nổi lại đoán già đoán non về “người máy” kia. Nhớ lại một bộ phim hoạt hình đã từng xem- nhất định cái tủ lạnh này là trang bị sinh tồn của nữ hài tử bên trong, mình mà cứ tùy tiện làm hỏng, liệu có gây ra thương tổn cho nàng ta không nhỉ? Đáng chết là… cái tủ lạnh này ngay đến cả sách hướng dẫn bằng tiếng Trung, tiếng Anh cũng không có a. Suy nghĩ một lát, Trần Tiêu dứt khoát đứng dậy, chạy vào phòng lôi tấm trải giường ra bọc lấy cái tủ lạnh trong suốt. Gì chứ, một cô gái xinh đẹp lại trần trụi như vậy, nếu cứ nhìn mãi thật sự khiến cho hắn trong lòng khó có thể “bình tĩnh” nổi. Cả buổi chiều, Trần Tiêu ngồi trầm tư bên cạnh chiếc tủ lạnh, trong lòng hắn nghĩ tới các phỏng đoán khác nhau, có điều tựa hồ chẳng có cái nào tỏ ra thuyết phục cả. Cha mẹ qua đời đã 2 năm, còn để cho một nhân vật thần bí gửi tới chỗ mình một cái “Di sản”, thật chẳng khác nào giáng xuống một sự trừng phạt cả. Chống cằm ngồi ngẫm nghĩ mãi suốt mấy tiếng đồng hồ, tới sắc trời đã dần dần trở nên ảm đạm, Trần Tiêu mới vô tình liếc qua chiếc đồng hồ. . . “Nguy rồi! Thiếu chút nữa quên mất là còn phải đi làm việc!” Đó chính là nguồn kiếm thêm trang trải sinh hoạt phí cho hắn trong mấy tháng qua, hắn mau chóng đứng bật dậy, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi, thay một bộ quần áo sạch sẽ để đi ra ngoài. Rồi lại nhịn không nổi, ngó qua cái tủ lạnh bị bọc trong tấm trải giường một cái… làm sao bây giờ a? Ài! Tạm thời cứ bỏ đó đã, chén cơm quan trọng hơn. Sau khi đã dứt khoát xong, Trần Tiêu bèn khóa chặt cửa lại tới hai lần khóa, hắn mặc dù trong lòng có chút loạn, song phảng phất lại có một ý nghĩ nảy sinh trong đầu: Dù cho cô gái trong tủ lạnh kia có “Sống dậy”, khóa cửa rồi thì nàng cũng không thể nào chạy loạn ra ngoài được. Ra khỏi cửa, cuộc sống tự lập từ nhỏ đã giúp Trần Tiêu có những tố chất bên trong vượt xa người thường, vì chén cơm của mình, mạnh mẽ thu liễm những tạp niệm trong lòng, phóng lên xe đạp đạp thẳng một lèo tới nhà cố chủ. Công việc này của Trần Tiêu là tìm được thông qua báo chí, một nhà gia cảnh không tệ muốn tìm cho con một thầy giáo dạy tiếng Anh, hơn nữa mức lương khởi điểm cũng khá cao, đang trong quá trình muốn đổi việc nên Trần Tiêu nhanh chóng dự tuyển. Hai ngày trước hắn đã có dịp tiếp xúc với nữ chủ nhân của nhà cố chủ, đó là một phu nhân tốt bụng hòa ái, ngoài 30 tuổi, tướng mạo đoan trang ưu nhã, được gìn giũ rất cẩn thận, cử chỉ cũng rất có giáo dục, nghe nói đang đảm nhận chân nhạc lý trong một nhạc đoàn, còn người chồng thì là một nhà kinh doanh. Đại khái là vẻ ngoài tuấn mỹ, sáng sủa của Trần Tiêu đã giúp hắn tăng thêm được rất nhiều ấn tượng, hơn nữa hắn lại có xuất thân danh giá, tiếng Anh-Mỹ thì từ nhỏ đã được cha mẹ vốn theo đuổi việc nghiên cứu tại Mỹ quốc luyện cho thuần thục, rất nhanh đã được tuyển làm công việc này- mỗi tuần chỉ cần dạy hai buổi, song mức lương thì cao hơn nhiều so với công việc ở cửa hàng fast-food. Vậy là sẽ nhanh chóng có thể thoát khỏi cái quán fast-food vốn luôn bị bà chủ đem ra làm “Mèo chiêu tài” để hấp dẫn các tiểu nữ sinh đến ăn uống. Đêm nay là ngày đầu tiên đi làm, không thể đến muộn được. Hắn phóng tới nhà cố chủ, đó là một căn hộ cao tầng, sau khi bước vào, vị nữ chủ nhân thân thiện kia rất khách khí, bưng ra mời Trần Tiêu một chén trà. Đáng tiếc, Trần Tiêu rất nhanh chóng đã phát hiện ra rằng công việc này không hề nhẹ nhàng chút nào. “Đệ tử” của hắn là một tiểu nữ sinh năm nay mới 13 tuổi, đang học trung học năm thứ nhất, vốn khi nghe thấy cha mẹ muốn tìm cho mình một gia sư thì cũng không thích lắm, có điều khi vừa mới nhìn thấy Trần Tiêu thì ánh mắt đã lập tức phát sáng lên rồi! “Oa! Anh là anh chàng đẹp trai ở quán fast-food a!!” Tiểu nữ sinh thiếu chút nữa đã phát thét lên chói tai, lập tức một tay kéo Trần Tiêu thẳng vào phòng mình, đôi mắt tràn ngập toàn sao là sao. Cô bé này tướng mạo rất thanh tú, đôi mắt to, vận một bộ đồ ở nhà, trên chiếc áo T-shirt có hình chú chó Snoopi, hiển nhiên là bộ ngực còn lâu mới phát triển, có điều trên tay lại đeo rất nhiều thứ lỉnh kỉnh chẳng hiểu là những gì nữa, vừa đi vừa rung lên đinh đinh đang đang. “Em… Biết tôi à?” Trần Tiêu cười khổ xoa xoa mặt mình. “Đương nhiên! Em thường xuyên tới quán fast-food mà anh làm việc!” Cô bé tỏ ra vô cùng hứng thú. Trần Tiêu thoáng sửng sốt, hắn trước khi tới xin việc đã từng nghe nói con của chủ nhà đang học ở một trường, cũng là một trường trung học cao cấp, có điều khoảng cách tới quán fast-food của mình cũng rất xa. “Để được thấy anh a.” Nữ hài tử tựa như nhìn thấu nghi hoặc của Trần Tiêu, có vẻ rất hưng phấn: “Không ngờ rằng anh lại tới nhà dạy em đấy nhé! Chúng ta thật có duyên phận a!! Em tên là An Kỳ, anh có nhớ em không?” Sao… trong mắt toàn sao với sao… Kế tiếp là 2 giờ gia sư tại nhà, Trần Tiêu rốt cuộc cũng lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi, quyết định bỏ quán fast-food để đi làm gia sư của mình liệu có phải là một quyết định sai lầm hay không. Làm việc tại quán fast-food đương nhiên là mỗi ngày đều bị một hàng dài đám nữ hài tử chiêm ngưỡng, có điều làm công việc gia sư, thì lại phải một đối một với một con bé chuyên “quấy rối”. An Kỳ này dường như hứng thú đối với Trần Tiêu còn lớn hơn hứng thú đối với sách vở gấp N lần, hơn nữa mới tí tuổi đầu mà đã biết tấn công Trần Tiêu, đôi mắt không ngừng phóng điện - thậm chí còn hận không thiếu chút nữa đã đưa tay ra vuốt ve thân thể đầy nam tính của Trần Tiêu rồi. Mặc dù Trần Tiêu mới 18 tuổi, song từ nhỏ đã chú ý rèn luyện thân thể, vận động thần kinh có chút phát đạt, hơn nữa gần 2 năm lao động kiếm tiền nuôi thân cũng đã từng làm nhiều công việc nặng nhọc đã giúp thân thể hắn trở nên cường tráng, có điều vì thường xuyên phải đi làm đêm, thiếu ngủ khiến cho sắc mặt có phần nhợt nhạt, nên trông hắn cũng yếu đi một chút. “Thầy giáo, anh giảng hay thật đấy.” Phóng điện ra… “Thầy giáo, anh có biết không, đám nữ sinh chúng em đều rất thích đến quán fast-food ngắm anh nha.” Tiếp tục phóng điện… “Thầy giáo, anh bao nhiêu tuổi rồi a? Có bạn gái chưa?” Lại phóng điện rồi… “Thầy giáo, các bạn nói anh trước kia là con nhà giàu, có phải không?” Vẫn đang phóng điện… “Thầy giáo, anh lớn như vậy rồi, sao không đi làm minh tinh? Chẳng lẽ anh đi đường không gặp những người chuyên săn lùng sao à?” Phóng điện… “Thầy giáo, anh có phải là xử nam hay không a?” Điện… Trần Tiêu: “……” Đưa tay lau mồ hôi hột trên trán. May là, Trần Tiêu rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp đối phó với cô ả. “Ừ…” Trần Tiêu khe khẽ cười: “Tôi có thể trả lời các câu hỏi của em… có điều, có một điều kiện, sau này em muốn hỏi tôi bất cứ chuyện gì thì đều phải dùng tiếng Anh. Em phải hỏi đúng thì tôi mới trả lời. OK?” “Tiếng Anh của em tốt rồi, không cần anh phải dạy…” An Kỳ vẻ mặt uể oải. Có điều sau đó quá trình dạy học diễn ra rất thuận lợi. Xem ra… cô bé này không phải là không chịu học tiếng Anh, mấy chốt là có động lực hay không mà thôi. o0o 9:00 tối. Trần Tiêu rốt cuộc cũng kết thúc ngày đầu tiên đi làm gia sư, trước khi về An Kỳ còn dường như không nỡ rời, cứ cuống quít dặn dò: “Thầy giáo, tối ngày kia anh nhất định phải đến đúng giờ nhé! Nhất định, nhất định nha!” May là Trần Tiêu từ hồi mới 16 tuổi đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm đối phó với loại tiểu nữ sinh như thế này rồi, ứng đối cũng khá thong dong, mặc dù trong lòng đã muốn về cho mau rồi, song trên mặt vẫn bảo trì nụ cười lễ phép như cũ cáo từ. Có điều bước ra khỏi phòng, lại nghe thấy trong phòng khách, vị nữ chủ nhân thân thiện kia đang nói chuyện qua điện thoại, hơn nữa nội dung đối thoại khiến cho Trần Tiêu không khỏi có chút xấu hổ. “…. Xã giao xã giao! Anh tối nào cũng đều đi xã giao hay sao! Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh ở ngoài làm những gì! Anh… anh nói cái gì? Tôi nghi vớ nghi vẩn á? Tôi vô lý á? Trong mắt anh còn có cái nhà này hay không!” Rầm! Điện thoại rơi bịch xuống đất, nữ chủ nhân nọ hốc mắt ửng đỏ, khe khẽ rơi lệ, đột nhiên ngẩng đầu trông thấy Trần Tiêu đứng ở phòng khách, không khỏi đưa tay che lấy miệng, dường như đang muốn kéo lại tiếng nấc vào lòng. “Ôi… xin lỗi, tôi, tôi phải về.” Trần Tiêu ho khan một tiếng, tận lực bảo trì sự bình tĩnh. Nữ chủ nhân miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không nói gì, tự mình đưa Trần Tiêu ra cửa, có điều trước khi khép cửa vẫn còn với lại một câu: “Xin lỗi, vừa rồi…” Trần Tiêu lắc lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh, tỏa ra một cái nhìn ôn hòa khiến lòng người như được an ủi: “Tôi vừa rồi chưa nghe thấy gì hết.” Thấy nữ chủ nhân thần sắc giãn ra đôi chút, hắn mới quay đầu rời đi. “Ài, rốt cuộc là có nên đổi việc hay không đây.” Trên đường Trần Tiêu cứ nghĩ mãi về vấn đề này, có điều càng về đến gần nhà, hắn đã đình chỉ việc tự hỏi cái “Tiểu vấn đề” này rồi. Trong nhà, còn có một “Đại phiền toái” đang chờ mình mà! Tựa hồ có chút khẩn trương về nhà, mở cửa phòng, bên trong đèn tắt, bóng tối bao phủ, hắn mới hạ ý thức thở phào nhẹ nhõm - nữ hài tử trong tủ lạnh kia, hình như chưa có “Sống dậy” a. Song chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng như ngây dại! Trong căn phòng tối, một bóng người đột nhiên từ trong phòng khách bước ra, trên dãy hành lang u ám, thân ảnh uyển chuyển kia cứ như ẩn như hiện, lẳng lặng tiến tới, tựa như một u linh đến từ trong bóng tối… A! Không không không! U linh thì không thể xinh đẹp như vậy được! Trần Tiêu nhanh chóng lắc mạnh đầu, có điều nữ hài tử xích lõa kia đã đứng ngay trước mặt mình rồi. Đôi mắt đã mở ra, tròng mắt là một màu xanh lam băng giá thực sự hiếm thấy. “Cô! Cô sống lại rồi? A không đúng, cô tỉnh lại rồi à??” P/S: Trong truyện có nhắc tới một số quốc gia, nhưng để tránh đụng trạm đến vấn đề dân tộc nên từ giờ mình chỉ ghi chữ cái đầu của tên quốc gia đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang