[Dịch] Thiên Vương

Chương 11 : Tịnh Hóa

Người đăng: 

.
"Hôm nay Giáo sư Mục Tát bị điều đi, nghe nói bởi vì ông ta vi phạm nguyên tắc của tổ chức nên bị sa thải. Giáo sư Mục Tát là bạn tốt của chúng ta, ông ta là một nhà khoa học nghiêm khắc mà chuyên tâm. Ta không tin một người như ông ta, ngay cả trước khi tiến vào phòng thí nghiệm còn đem điều lệ đọc lại một lượt, lại có thể phạm sai lầm cơ chứ? Nhưng mà, cũng không ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thực tế là, mấy ngày trước đó biểu hiện của Giáo sư Mục Tát có chút cổ quái, ông ta tựa hồ như tâm tình vô cùng suy sụp vậy." Ngày 02/02: "Ta được chính thức bổ nhiệm làm người phụ trách của tổ nghiên cứu số 16. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, ta trực tiếp phụ trách quan sát và nghiên cứu Child Child. Child Child biến thành con gái của ta!" Ngày 06/02: "Kiệt Khắc cũng đã bị sa thải. Chuyện này làm cho ta phi thường khiếp sợ! Kiệt Khắc là trợ thủ tốt nhất của ta! Hắn cũng là thiên tài trẻ tuổi nhất mà ta từng thấy! Ta không thể dễ dàng để mặc cấp trên đưa ra quyết định như thế. Nhưng mà kháng nghị của ta lại bị cấp trên bác bỏ. Kiệt Khắc cuối cùng cũng phải rời đi..." Ngày 05/05: "Hôm nay là sinh nhật của con mình. Hôm nay ta cũng không có vui. Bởi vì hôm nay lại có thêm một thành viên tổ mình rời đi. Cấp trên quyết định điều hắn đi qua tổ khác. Lại bổ sung thêm bốn thành viên mới vào tổ mình. Ta không thích bọn họ. Lúc bọn họ nhìn Child Child, ánh mắt bọn họ phảng phất như là nhìn một con chuột bạch thí nghiệm vậy, chứ không phải là nhìn con người." Suốt cả quyển nhật ký, đều là những ghi chép lại cuộc sống trong mấy năm qua của mẹ trong một tổ chức nghiên cứu nào đó. Trong quyển nhật ký nàng ghi chép lại những vui buồn cùng lo lắng của nàng, còn có sự tưởng nhớ của mình đối với Trần Tiêu nữa. Mà trong nhật ký của nàng, Child Child cũng từng bước từng bước lớn lên. Nhưng mà, dựa theo cách viết của mẫu thân, tựa hồ như càng về sau, tâm tình của nàng càng ngày càng tệ đi. Phảng phất như là có chuyện gì đó đang làm cho nàng cảm thấy vô cùng lo lắng vậy. Mẹ mình là một nhân viên nghiên cứu, công việc cực kỳ bận rộn. Công việc của nàng rất nhiều, khiến cho nàng không thể ngày nào cũng viết nhật ký được. Chỉ có thể cách vài ngày mới viết một lần. Hơn nữa, càng về sau, tần suất viết nhật ký của nàng cũng càng ít đi. Trần Tiêu rất nhanh đã đọc đến những ngày sau cùng, rốt cuộc... Ngày 05/06: "Số 3 cùng với số 6 rốt cuộc cũng đã đến lúc tiến hành thí nghiệm. Hôm nay ta tự giam mình trong phòng suốt cả ngày, cả ngày vùi đầu vào suy nghĩ. Số 3 và số 6 trước đây cũng đã từng được thí nghiệm qua, cũng không có hiển lộ ra năng lực gì đáng kể. Nhưng mà bọn họ dù sao cũng vẫn là con người, cũng có tính mạng giống như chúng ta a! Hôm nay ta chứng kiến những hành động giống như tội ác thế này.... Vì muốn truy tìm chân lý, vì muốn khám phá huyền bí của sinh mệnh, là được phép làm như vậy hay sao? Số 3 là một thanh niên khỏe mạnh, số sáu là một cô gái khỏe mạnh. Hôm nay, hai người bọn họ phải tiến hành một thí nghiệm về khả năng... giao phối!!!" Ngày 04/10: "Ta lâu rồi mới viết nhật ký lại. Gần đây ta có cảm giác vô cùng khủng hoảng. Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi cùng với bất an. Phôi thai do Số 3 và Số 6 giao phối đã tử vong, tuyên bố thí nghiệm thất bại. Số 6 rất nhanh được đem tới một phân khu khác, ta không còn gặp lại số 6 nữa... Bọn họ rốt cuộc đưa Số 6 đến nơi nào?" Ngày 01/11: "Hôm nay có người đến lục soát phòng của ta. Ta cho rằng đây là chuyện xúc phạm đến tôn nghiêm của ta! Bọn họ cũng không tìm được quyển nhật ký này. Nhưng mà ta vẫn cứ bị cảnh cáo. Cấp trên ra quyết định, yêu cầu ta phải tiếp nhận một khảo hạch nội bộ. Bọn họ hoài nghi tinh thần của ta có vấn đề." Ngày 30/11: "Hôm nay ta nghe được một tin tức khiến cho ta vô cùng sợ hãi. Ta vừa mới thông qua khảo hạch nội bộ, có thể quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Nhưng mà ta lại nhận được một tin tức làm cho ta cảm thấy rất buồn. Ta rất muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà, ta phát hiện, chuyện này tựa hồ đã không có khả năng! Bởi vì, hôm nay chồng ta từ ngoài trở về, nói cho ta một tin tức: Giáo sư Mục Tát lúc trước đã bị sa thải, cùng với trợ thủ trước đây của ta Kiệt Khắc, ngay sau khi rời khỏi nơi này, lập tức bị tai nạn giao thông mà chết. Hơn nữa, toàn bộ người nhà của bọn họ cũng đã chết trong những sự cố ngoài ý muốn. Chuyện này có thật là ngoài ý muốn hay không?" Đọc đến đây, hai tay Trần Tiêu đã nắm chặt lại. Từng chữ trong quyển nhật kỹ, tràn ngập sự lo lắng cùng với âu lo của mẹ hắn. Cha và mẹ hắn dường như đã dính vào một tổ chức ma quỷ, không thể tự khống chế được mình. Về sau quyển nhật ký càng ngày càng ít đi, tựa hồ như mẹ hắn đã không có tâm tư mà viết tiếp những thứ này nữa. Mà dẫu cho có kể lại tâm sự, cũng chỉ là tràn ngập một loại phẫn nộ và sợ hãi mãnh liệt mà thôi. Những ghi chép trong này, ghi lại về cái 'Tổ chức nghiên cứu' kia. Tổ chức này chuyên tiến hành những loại thí nghiệm hết sức điên cuồng trên con người, ví như thí nghiệm việc cho các cá thể giao phối, lai tạo ra những thế hệ mang dòng máu hỗn tạp. Hay là thí nghiệm việc tiêm vào cơ thể người thí nghiệm những giống vi khuẩn lạ, trắc nghiệm khả năng kháng bệnh lâu dài của những cá thể thí nghiệm. Nghe thấy cũng phải rùng mình! Càng về phía sau, tinh thần của mẹ hắn tựa hồ như bất cứ lúc này cũng có thể hỏng mất vậy. Hơn nữa, từ những gì bà ghi chép trong đó, hình như tính mạng của bà cùng với cha hắn đang bị cái tổ chức thần bí kia không ngừng uy hiếp vậy. Thậm chí hình như còn có lúc tổ chức kia còn mơ hồ đem tính mạng của mình ra để áp chế cha mẹ tiếp tục nghiên cứu nữa. Hơn nữa, tựa hồ như ngay cả căn nhà mình ở cũng đã bị tổ chức kia giám sát nghiêm mật. Cho dù là những lần cực kỳ ít ỏi cha mẹ mình về nước thăm mình, cũng chịu sự giám sát nghiêm mật của tổ chức nữa. Nhớ lại lúc đó, tựa hồ chính mình cũng không có phát hiện chuyện gì bất thường. Bây giờ nhớ lại, hình như mấy năm trước, lúc cha mẹ về nước thăm mình, tâm tình tựa hồ cũng không có tốt lắm, lạnh lùng ít nói. Lúc đó mình còn trẻ vô tư, nhưng trong lòng mình vẫn cứ oán trách cha mẹ mình vì sao lại cứ lạnh lùng với mình quá. Nhưng nói thế nào cũng không có phát hiện ra cảm giác lo lắng, sợ hãi này trong ánh mắt của mẹ. Rốt cuộc, cũng đọc đến tờ cuối cùng của quyển nhật ký. Trên trang cuối này cũng không có ghi ngày tháng. "Chúng ta quyết định rồi! Không thể để những chuyện ác độc như thế tiếp tục diễn ra nữa! Hơn nữa, chúng ta đã không thể đợi thêm được nữa! Child Child là người cuối cùng, nàng cũng là đối tượng thí nghiệm sinh mệnh cuối cùng còn lưu trữ lại. Nàng là tài sản quý giá của toàn thế giới! Đám khốn kiếp này sắp đem Child Child ra làm những thí nghiệm đáng sợ. Chúng ta không thể cho phép những chuyện này phát sinh được! Ta không sợ chết, nhưng mà, ta phải bảo vệ con ta! Vừa rồi, đích thân ta đã ra tay hủy hoại hết tất cả các 'Tịnh Hóa' còn tồn trữ trong kho. Ta chỉ để lại một lọ duy nhất đặt trong Kho tồn trữ sinh mệnh của Child Child mà thôi. Đó là di sản cuối cùng mà chúng ta để lại trên thế giới này, cũng là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm qua của chúng ta. Ta không biết thứ đồ vật này sẽ làm cho sự tiến hóa của tính mạng đạt đến kết quả như thế nào... Bất quá, ta tin tưởng vào ngươi, bằng hữu của ta. Bằng hữu của ta, Hắc Tam, ta đem quyển nhật ký này giao lại cho ngươi, nếu như ngươi vẫn còn là bằng hữu thân thiết nhất của ta năm đó, xin ngươi hãy bảo vệ nó thật cẩn thận. Không đến tình huống bất đắc dĩ, ngươi ngàn vạn lần không nên đem nó gia lại cho con của ta. Ta chỉ hy vọng, hắn có thể trải qua một cuộc sống bình an dưới một bầu trời tự do mà thôi...!" Cái này chắc là những lời cuối cùng của mẫu thân, bởi vì nét viết khá xiêu vẹo, hiển nhiên là do viết trong lúc đang vội vã. Mà ngay trước lúc kết thúc, còn có thêm một đoạn chữ viết nữa. Trần Tiêu có thể nhận ra, đoạn văn này là bút tích của cha hắn: "Sự tiến hóa của sinh mạng, không nên nằm trong tay của con người." Nhìn nét chữ quen thuộc của cha mẹ, Trần Tiêu đã rơi lệ đầy mặt! "Hi vọng hắn có thể trải qua cuộc đời thanh thản dưới bầu trời tự do...." Cuộc đời thanh thản dưới bầu trời tự do... Ngón tay bất tri bất giác đã run rẩy lên, Trần Tiêu đem quyển nhật ký nhẹ nhàng ôm vào ngực, áp sát lên lồng ngực, cũng không có đưa tay lau đi nước mắt trên mặt. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy kiện đồ vật cuối cùng bên trong. Đó là một ống kim loại hình tròn. Khẽ lắc nhẹ ống kim loại một chút, một thanh âm leng keng vang lên, khiến cho Trần Tiêu đoán là ống kim loại này tựa hồ bên trong là chân không, đang bảo vệ một thứ gì đó ở trong ruột. - Tịnh hóa? Cái tên nghe lạ quá.... Trần Tiêu chậm rãi giựt nhẹ nắp ống kim loại. Bên trong là mấy cái khía răng bằng kim loại, chính giữa cố định một ống nghiệm thủy tinh trong suốt đường kính to cỡ ngón tay cái. Ống nghiệm thủy tinh này đã được phong kín nắp. Bên trong ống nghiệm là một thứ chất lỏng màu lam trong suốt, mỗi khi rung lắc lại phát ra một ít quang mang nhàn nhạt, vô cùng mỹ lệ. Màu lam, thật giống như bầu trời tinh khiết trong những ngày hè vừa mới trải qua một cơn mưa vậy. - Tịnh Hóa... là tên của thứ chất lỏng trong ống nghiệm này sao? Trần Tiêu nhẹ nhàng vuốt ống kim loại này, hắn phát hiện ra trên đầu ống có một hàng chữ khắc một cách tinh tế trên đó: "Tịnh Hóa, đây là di vật cuối cùng chúng ta lưu lại trên thế giới này." Trên mái nhà đối diện, Hắc Thất cau mày nhìn về phía cửa sổ nhà Trần Tiêu. Mặc dù cửa sổ có màn che lại, nhưng ngón tai nàng lại đặt trên chỗ phần tai nghe, tròng kiếng bên trái trên mắt nàng lập tức xuất hiện toàn cảnh bên trong căn phòng. Vách tường và màn che căn bản là không thể ngăn trở tầm mắt của nàng. Lúc nàng chứng kiến cảnh Trần Tiêu lấy từ dưới đáy cái tủ lạnh kia ra mấy kiện đồ vật kia, ánh mắt nàng lộ ra một tia nghi hoặc cùng kinh ngạc. Nàng cũng nhìn thấy cảnh Trần Tiêu đọc lá thư cùng với quyển nhật ký, cuối cùng là mở ra ống kim loại kia. Ngay cả thứ chất lỏng màu lam trong ống nghiệm nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Lúc nhìn đến thứ chất lỏng kia, thân thể đang được bao phủ trong lớp áo da màu đen kia của Hắc Thất đột nhiên khẽ run lên một chút! Nàng bống nhiên đứng bật dậy: - Đáng chết! Hắn làm sao lại có được thứ đồ vật đó cơ chứ! Giờ phút này đây, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia kiên quyết: - Đáng chết, một chuyện quan trọng như vậy, ngay cả tổ chức cũng không biết! Đồ vật đó, làm thế nào lại có thể rơi vào trong tay một người bình thường được! Không chút nào do dự, Hắc Thất khẽ lui về phía sau vài bước, khẽ hít sâu một hơi, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa sổ căn hộ Trần Tiêu ở đối diện. Trên tròng mắt kính bên trái, lập tức xuất hiện một tiêu điểm, tập trung về vị trí cửa sổ nhà Trần Tiêu. Ngay sau đó, chân trái Hắc Thất mạnh mẽ dậm mạnh một cái... Rắc...! Một thanh âm vỡ vụn rất nhỏ vang lên, tấm đá đặt trên mái nhà sau một cái dậm chân của nàng cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Thân thể Hắc Thất đột nhiên phóng mạnh về phía trước, thân thể thon dài trên không trung vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng mà hoàn mỹ, dễ dàng vượt qua khoảng cách hơn hai mươi thước giữa hai tòa nhà. Cái cửa sổ trong mắt nàng cũng càng ngày càng to ra, càng ngày càng gần hơn...! Choang...! Thanh âm cửa sổ thủy tinh vỡ vụn chợt vang lên. Tay Trần Tiêu theo bản năng chụp mạnh ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam kia. Cửa sổ phòng khác hoàn toàn vỡ vụn, một thân ảnh màu đen đột nhiên hung hăng phóng thẳng vào. Thế tới mãnh liệt, nháy mắt xuyên thủng cửa sổ, mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía. Thân ảnh màu đen kia hung hăng phóng thẳng vào, rơi trên mặt đất, nhưng trong nháy mắt đã lộn tròn một vòng, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy. Thân thể còn chưa có đứng vững, cả người đã ngay giữa không trung xoay một vòng. Soạt một tiếng, Hắc Thất đã móc từ sau lưng ra một khẩu súng hình thù kỳ lạ. Khẩu súng này thể tích tựa hồ to hơn một khẩu súng lục một chút. Trên nòng súng có một cái ống ngắm thô to có vẻ nặng nề. Mà trên đầu ống ngắm, có một tầng lam quang khẽ ngưng tụ lai, phát ra một chút hào quang màu lam sẫm. - Buông thứ ngươi cầm trong tay xuống! Sắc mặt Hắc Thất nghiêm nghị, thanh âm lành lạnh: - Nó rất nguy hiểm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang