[Dịch] Thiên Tống
Chương 72 : Trong khai trương. . .
.
Tư Khắc là một trong những người được đề cử của Tư gia, mặc dù bây giờ là thời khắc mấu chốt, nhưng lại không cản được bọn hồ bằng cẩu hữu ồn ào, cũng lén tới coi náo nhiệt. Hắn khinh bỉ nhìn thoáng qua đám người điên cuồng ở cửa hông, năm mười lượng bạc? Cả đám hai lúa. Hắn xuống ngựa, lập tức có một người hầu áo đen cúi đầu tiếp ngựa:
"Hoan nghênh quang lâm."
"Ừm!"
Thái độ không tệ, Tư Khắc ném cho hắn một ít tiền:
"Cho ăn tốt chút."
"Dạ, lão gia."
Lão gia? Nghe thật thoải mái. Tư Khắc vuốt quần áo từ cửa chính đi vào. Vừa liếc mắt liền trông thấy là một nữ tử lễ trang:
"Vị lão gia này, ngài muốn chơi cái gì?"
"Các ngươi có cái gì chơi vui?"
Tư Khắc vừa đi vừa hỏi.
"Vậy phải xem ngài thích gì? Ngài xem, bên kia là song bài, bảo đảm có thứ ngài chưa từng thấy qua. Lại xa một chút, có tắm hơi kiểu Âu, là một loại phương thức tắm rửa rất thú vị. Có điều trước mắt chỉ có hội viên mới có thể đi vào đó."
"Hội viên? Bao nhiêu tiền?"
"Vậy phải xem thân phận của ngài?"
"Ta? Thập nhất thiếu gia của Tư gia, con trai trưởng."
"A? Hóa ra ngài là lão gia Tư gia, thật trẻ. . . Ngài không cần làm, ta cùng ngài qua cầm thẻ hội viên là được."
Tư Khắc rất hài lòng về sự nhanh nhạy của nữ nhân này, nam nhân mà, rất thích miệng ngọt, vung tay nói:
"Đi, cùng lão gia ta đi tắm. . . Cái gì?"
"Tắm hơi kiểu Âu."
"Sao tên kỳ quái như vậy?"
"Kiểu Âu, Đại lão bản chúng ta họ Âu, hắn phát minh. Về phần tắm hơi, lão gia một hồi sẽ biết."
Đưa đến bộ giải trí, nữ tử giao Tư Khắc cho hai nữ tử trẻ tuổi, hai cô gái này không như Tư Khắc tưởng tượng, vừa thấy mình tới liền mời mấy câu tục tằng như : Đại gia, vào trong xem thử! Phía trước một nữ tử thanh tú đi phụ lễ nói:
"Sáng sớm Hỉ Thước gọi."
Một người khác bổ sung:
"Hóa ra là quý nhân."
Hai người đồng thanh:
"Vị lão gia này, mời vào trong."
"Nhìn không ra, còn biết vài câu thi từ. Ta thích, ta thích."
Tư Khắc cười ha hả, ở dưới sự túm tụm của hai nàng vào phòng tắm hơi.
. . .
Nữ tử gian ngoài giúp Tư Khắc cởi quần áo, Tư Khắc có điểm háo sắc vừa ôm, nữ tử thanh tú khẽ cười một tiếng tránh đi nói:
"Gia, còn chưa tắm rửa mà."
"Ha ha! Xem ngươi chạy."
Tư Khắc cười mị mị vào phòng tắm hơi, nhìn khắp nơi, chỉ có tảng đá nóng dưới đất nghi hoặc hỏi:
"Không phải tắm rửa sao?"
"Gia, đừng vội."
Nữ tử đầy đặn đóng cửa lại, nữ tử thanh tú gắp ra mấy tảng đá nung, xèo một tiếng dội nước lạnh xuống. Trong nháy mắt, trong phòng nhỏ nóng hôi hổi.
Nữ tử thanh tú nói:
"Đây là tăng một, gia, dùng khăn mặt lau mặt, chậm rãi hưởng thụ trước."
Sướng! Nhiệt khí xông trên thân thể cảm giác rất tốt. Tư Khắc nói:
"Ừm, không tệ, gia hưởng thụ trước. Các ngươi không được chạy nha?"
"Chúng ta không chạy."
Nữ tử đầy đặn cười nói:
"Còn tăng hai với tăng ba nữa mà."
Tư Khắc sờ nữ tử thân thể đầy đặn:
"Có thể nói cho gia, cái gì là tăng hai không?"
"Không được đâu."
Nữ tử đầy đặn chạy đi nói:
"Gia đừng nóng, thử tăng một trước."
"Được được, thử tăng một trước."
Tư Khắc cho rằng hôm nay thực không uổng công.
. . .
Tăng hai mát xa, tăng ba song phượng hí long, Tư Khắc chơi trọn hơn ba canh giờ. Không chỉ đùa sướng, hơn nữa quá tiện. Muốn nước muốn cơm muốn rượu, kéo chuông, lập tức có mỹ nữ đồng phục tới hỏi. Khuyết điểm duy nhất chính là, mỹ nữ đồng phục không chỉ không cho chơi, hơn nữa ngay cả sờ đều không cho sờ. Số 31, lão gia ta nhớ kỹ, xem ta tí nữa làm sao bắt ngươi trên giường. Tư Khắc phát hiện mình rất hứng thú với sự dụ hoặc của đồng phục.
Tư Khắc rất hài lòng vỗ vỗ cái mông hai nữ tử bị mình đánh hạ, vẫn còn đang ngủ say. Nữ tử thanh tú tỉnh lại:
"Gia, ngài tỉnh rồi?"
"Đúng! Mang ta đi nhìn xung quanh."
"Không được gia, gia quá lợi hại, toàn thân ta đều không còn khí lực."
Nữ tử thanh tú kéo chuông, số 31 xuất hiện. Nữ tử thanh tú nói:
"Cùng gia này đi xem khắp nơi."
"Dạ!"
"Đợi một chút."
Tư Khắc từ trong quần áo lấy ra một đồng vàng nhỏ để ở ** của mình:
"Dùng miệng lấy đi, sẽ là của ngươi."
Hắn mới nhìn rõ trong ** trên tường có cách chơi như vậy, vì vậy giống như cười mà không phải cười nhìn số 31.
Số 31 trầm mặc nửa ngày, lau nước mắt leo đến trên giường, dùng miệng lấy đồng vàng nhỏ xuống. Sau đó lau nước mắt khóc chạy ra cửa.
"Ha ha, vẫn là nữ tử ngây thơ. Ta thích, ta thích."
Số 31 đến gian nghỉ ngơi, đồng vàng trong tay búng lên trời, một đám tỷ muội đều: "A" một tiếng.
Số 31 đắc ý nói:
"Đây là Đại lão bản nói lạt mềm buộc chặt. Hai người các nàng bị người ta chơi ba canh giờ, cũng chẳng lời bằng một giọt nước mắt của lão nương."
Quản lí xuất hiện sầm mặt nói:
"Ồn cái gì? Sợ người ta không biết ngươi đang làm gì à? Tự giác đi ghi danh, có ba phần phải nộp lên."
"Dạ!"
"Còn nữa, đây là hóa đơn hắn ở chỗ chúng ta, tí nữa tìm thời cơ giao cho hắn."
"Quản lí, tiền hắn cho lúc trả tiền?"
"Đều là của các ngươi."
"Ta đi ta đi."
Một đám tỷ muội phía sau tiếp trước.
"Của ta!"
Số 31 vội giật hóa đơn.
"Giành cái gì?"
Quản lí nói:
"Bây giờ chính là bắt đầu, ta sợ tí nữa bận, các ngươi đều phải thay quần áo đi đón khách. Hôm nay sẽ không tới quá nhiều đại nhân vật, các ngươi liền xem ngày mai là được, còn nữa mặc quần áo làm việc phải làm bộ làm tịch, ai mà lẳng lơ cẩn thận ta sẽ không khách khí, nhớ kỹ một chút."
. . .
Trong sảnh song bài đầu người lúc nhúc náo nhiệt vô cùng, khu xúc xắc náo nhiệt nhất, khu Poker thấy nhiều người, nhưng người chơi lại ít. Bách Gia Nhạc, vị trí hai mươi một giờ mọi người đều vây quanh xem cách chơi mới này. Mà một nhân viên không sợ người khác làm phiền giải thích cách chơi với mọi người. Mà đĩa quay lớn bắt mắt nhất cũng là địa phương điên cuồng nhất. Mọi người toàn bộ tập trung một chỗ gọi con số mình muốn. Làm ăn rất tốt, thế cho nên nhân thủ đổi thẻ cùng qua ứng phó.
"Huynh đệ, xổ số điên khùng nhất, sinh ý sòng bạc tốt hơn so với ta dự tính. Có điều sinh ý bộ giải trí lại kém hơn so với ta đoán."
"Đại ca yên tâm, bộ giải trí tuyệt đối là mỏ núi vàng chưa được khai quật, nếu không huynh đệ sẽ cố ý cho bọn họ mở cửa sao?"
Âu Dương nói:
"Chúng ta đi xem trường đua ngựa thử, đây mới thực sự là mỏ vàng. Người đó, đã quảng cáo chưa?"
"Bẩm Đại lão bản, quảng cáo rồi."
Thư ký Âu Dương trả lời:
"Đã có không ít người đang nghe ngóng đua ngựa vào ngày kia."
"Ừm! Đây là buôn bán thử. Căn dặn xuống dưới, sau giờ Thìn sáng mai mới nhận đặt cược, giữa trưa ngày kia đấu. Còn nữa, dán thêm quảng cáo ra ngoài, hạ tuần tháng này bắt đầu tổ chức đại hội đua ngựa chính thức kỳ đầu tiên."
"Dạ!"
Tiêu Cam Vân bội phục nói:
"Huynh đệ, không nói gạt ngươi, ta vẫn thật lo lắng hôm nay không ai."
"Nhưng hễ đã chơi, người người đều có hứng thú. Chúng ta có thể khai phá từng hạng mục một, trước mặt trọng yếu nhất là kiếm tiền vốn trở về."
Âu Dương hỏi:
"Tìm được người chưa?"
"Đã tìm ra hai người, coi như cháu ta. Tay chân lanh lẹ. Huynh đệ, thật muốn dạy bọn họ?"
"Đương nhiên, có hai lão thiên trấn tràng là tất nhiên. Có điều, tuyệt không thể mổ gà lấy trứng."
Âu Dương lại nói:
"Chúng ta tìm một tiểu tử ngốc, để hắn ở chỗ chúng ta một đêm phất nhanh, khiến mọi người đều cho rằng người đánh cuộc tất thắng, cũng có thể khiến mọi người nhìn thấy, cho dù thắng tiền của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm gì."
"Ừm, cũng được."
Tiêu Cam Vân thở dài nói:
"Nếu huynh đệ có thể lưu lại mãi thì tốt rồi."
"Có cơ hội. Đại ca, chúng ta ở Liêu quốc, nhưng trong lòng vẫn có chút nhớ thương Tống quốc. Không biết từ đâu có thể nghe tin tức của triều Tống?"
"Ừm. . . Nếu Đại Tống thực sự xảy ra đại sự, vậy người biết trước tiên hẳn là Tư gia. Lúc trước ta trông thấy Tư Khắc cũng có đến, có điều, cậu ấm này chỉ sợ không hứng để biết những sự tình này."
Tiêu Cam Vân nói:
"Trừ phi trực tiếp đến hỏi Tư lão gia tử, năng lượng lão đầu này rất lớn đó. Nghe nói tướng lĩnh cao cấp triều Kim cũng có người giao hảo với hắn, lại càng không cần phải nói triều Tống."
"Lợi hại như vậy à?"
"Đương nhiên, Lưu Tương nói, một câu của lão nhân gia, thuế má mười sáu châu Yến Vân phải giảm hai phần. Muốn hắn ở lại phủ Lâm Hoàng, vậy chứng tỏ chính là lấy hắn làm nhân chứng. Đừng nói Lưu Tương, cho dù là đương kim Hoàng thượng, đối với hắn cũng phải lễ nhượng ba phần."
"Ừm, huynh đệ nghĩ biện pháp đến hỏi thử."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện