[Dịch] Thiên Tống

Chương 14 : Cùng nữ tặc sống ở nhà quỷ (hạ)

Người đăng: 

.
Âu Dương nằm dưới đất nhắm mắt lại, Âu Bình bên cạnh đang bị người nói nhảm: "Các ngươi nhất định là không tiến bộ, bị gia trưởng trách phạt, lúc này mới lén chạy tới nhỉ?" "Nói bậy! Thiếu gia là vì đào hôn, cho nên chuẩn bị tham gia thi hương tháng tám." "Tháng tám? Vậy không phải chỉ còn hai tháng sao?" Nữ tặc hỏi lại: "Đào hôn? Sao đào hôn?" "Còn không phải vì. . ." "Ngày mai ngươi cùng với nữ tặc này đi làm tặc luôn đi." Âu Dương trở mình: "Miệng lỏng y như dây lưng quần của kỹ nữ." "Thiếu gia, ta sai rồi." Âu Bình mặt khóc tang. Nhưng cũng không thể trách ta được, nữ tặc này nói chuyện phiếm hoài, liền lừa cả mình. "Miệng đầy lời thô tục, nào giống người đọc sách." Nữ tặc khinh bỉ nói: "Lúc ta muốn giết ngươi chính là nữ hiệp, ăn chút đồ của các ngươi, liền trở mặt gọi ta là nữ tặc. Hừ! Tiểu nhân ba phải." "Có rắn!" Âu Dương đột nhiên mở to mắt chỉ. "A!" Nữ tặc nhảy dựng lên. "Chỉ đùa một chút." Âu Dương xoay người: "Ngủ!" "Ta. . ." Nữ tặc nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cục không giẫm lên người Âu Dương, mà giẫm mạnh lên ván gỗ cạnh hắn. Không ngờ vừa giẫm đã nát vụn. "Tiếng gì vậy?" Ngoài phòng một thanh âm truyền vào. Âu Dương lập tức xoay người bật dậy, đem một chén súp bên cạnh chưa uống xong tưới vào lửa. "Vào xem thử." Âu Dương đau răng, không ngờ là thanh âm của đường ca. "Nhưng đây là nhà quỷ." Âu Phong nói: "Vương Đầu ngươi không biết, thủ đoạn cha ta thu thập ta, so với quỷ còn lợi hại hơn." Dứt lời, cửa lớn bị hắn đẩy ra. Vương Đầu: "Ta liền kỳ quái đường đệ kia của ngươi, Tú nhi ta năm trước đã gặp qua, thanh thanh tú tú, phôi thai mỹ nhân, người vừa chăm chỉ lại chất phác. Gia gia lại là quan ở kinh thành cáo lão hồi hương, còn trốn cái gì chứ?" "Haizz. . . Nữ tặc bắt không được, nói không chừng đã chạy thoát rồi. Quan ấn dù sao tìm về, còn có thể ăn nói. Nhưng tiểu đệ này lại trốn từ trong nhà của ta, tìm không ra, mai kia ta liền về bị lão gia đánh." Nữ tặc dán sát lỗ tai Âu Dương hỏi: "Sao không muốn? Cô nương tốt như vậy?" "Nhà cô nương tốt trong thiên hạ tính ra có mấy chục vạn." "Tiếng gì đó?" Âu Phong tai thính. Không hay! Âu Dương cái khó ló cái khôn, liền véo thịt mềm trong nội y nữ tặc. "A!" Một thanh âm của người mà không giống người vang lên giữa bầu trời đêm. Âm thanh này giống như tiếng đêm, lại như quỷ oan rên rỉ. Trong đó bao hàm phẫn nộ, không cam lòng, oán hận còn cả thống khổ không thiếu được. Quả thật! Chỗ đó rất đau, không tin có thể tự thử xem. Vốn cũng chính là tiếng thét bi thảm của một nữ nhân. Nhưng hiệu quả lại làm cho Âu Dương mừng rỡ. Bởi vì cách lớp vải bố bên ngoài của nữ tặc, tiếng kêu thảm thiết nghe so với giết heo còn thảm hơn một chút. "Tiếng gì đó?" Vương Đầu run rẩy hỏi. Đúng lúc này, nữ tặc giận dữ, không nói hai lời, trực tiếp bắt chước theo, véo trong khố Âu Dương. Nhưng nàng không ngờ chính là, Âu Dương không phải người thường, chính là đốc sát cao cấp, có thân phận, làm sao tùy tiện hô loạn. Hắn trước khi âm thanh đau nhức chưa bật ra, một ngụm gặm ở trên cánh tay nữ tặc. "A. . ." Thanh âm thứ hai không giống người truyền ra. Vương Đầu tinh tường nghe ra cảm xúc bao hàm trong tiếng hét thảm này. So với lần đầu trước đó tựa hồ có thêm vài phần khổ sở như vậy, còn có một loại cảm tình tự làm tự chịu nói không nên lời. "Đi mau đi mau." Âu Phong cũng luống cuống, cùng Vương Đầu ném đèn lồng bỏ chạy. . . . "Thiếu gia, ngươi khóc rồi?" Âu Bình cầm củi khô nhóm lửa, nhìn thấy Âu Dương rơi lệ đầy mặt. "Thiếu chút nữa không thể khống chế đại tiểu tiện rồi." Âu Dương xem xét miệng vết thương, đây đã không phải bị thương ngoài da, mà là bị thương mang tính sát thương. Âu Dương hít ngụm khí lạnh dựng thẳng ngón tay cái: "Ngươi ác thật." "Ngươi không ác à?" Nữ tặc cắn răng nhịn đau giận dữ kéo tay áo y phục dạ hành, cánh tay rỉ máu. Miệng Âu Dương hiển nhiên gặm rất chặt. "Các ngươi làm gì vậy?" Âu Bình khó hiểu, cảnh tối lửa tắt đèn, hắn nào trông thấy những động tĩnh này. "Ngươi đoán đi!" Nữ tặc rơi lệ đầy mặt. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ, nàng còn chưa từng đau vậy, tiểu tử này hoàn toàn là gặm vào xương cốt. Chân tướng thực sự là, nữ tặc bấm chặt vào phần mềm của Âu Dương, nhìn đi, là bấm chặt, chứ không phải véo một cái. Mà Âu Dương vì ngăn kêu to, liền gặm ở trên cánh tay kia. Vì vậy nữ tặc bị đau, bấm càng dùng sức. Âu Dương thì lại một tay thêm hai chân làm trạng thái bơi lội cấp tốc trên mặt đất, gặm chặt cánh tay kia không thả. "Mọi người đều đang trốn bị bắt. . ." Âu Dương thở nói: "Đều là châu chấu trên một sợi dây, dù gì cũng đồng tâm đồng đức." "Nếu không phải vì điểm này, bà cô đây của ngươi đã giết ngươi tế đao." Nữ tặc cũng đau đến suýt nữa hôn mê, sau khi nuốt mấy ngụm nước miếng nói: "Ta xem các ngươi ngày mai làm sao ra khỏi thành?" "Ồ?" Ánh mắt Âu Dương sáng lên hỏi: "Ngươi có biện pháp ra khỏi thành?" "Đó là đương nhiên, nếu không tới gần huyện phong thành ta là sao ra?" Âu Dương vội nói: "Nữ hiệp, có thể thuận tiện mang cả hai người chúng ta hay không?" "Không thể!" Nữ tặc hừ nói: "Ngươi không phải có bản lãnh sao? Nếu thực có bản lãnh liền bộc lộ tài năng cho ta xem chút đi. Chỉ cần các ngươi có thể ra khỏi thành, ta phụ trách đưa các ngươi đến Hàng Châu." "Hai anh em chúng ta chính là ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cũng không có ý niệm tốc hành Hàng Châu gì." Nữ tặc nghi hoặc hỏi: "Ngươi không phải đi tham gia khoa cử sao?" "Cái này. . . Đến lúc đó lại tính. Dù sao bằng vào thực lực của bổn thiếu gia." Âu Dương tự tin nói: "Chắc chắn thi rớt." ". . ." Nữ tặc nghi hoặc nhìn Âu Dương, nhìn thừ tiểu tử này cũng có chút bản lãnh, nhưng tựa hồ không có chí hướng gì. "Tục ngữ nói mọi đường đều đi tới La Mã." "La Mã?" Nữ tặc càng nghi hoặc. "Ồ! Thôn cách vách ta. Thôn La Mã. Đường nhiều, đi như thế nào cũng có thể đến." ". . ." Âu Bình mờ mịt. Nữ tặc nói: "Đại Tống xưa nay vạn phần coi trọng với khoa cử, tục ngữ nói tất cả đều hạ phẩm, duy có đọc sách cao." "Thật sao?" Âu Dương không nói thêm gì nữa, ngửa đầu nhìn mấy ánh sao trên bầu trời phòng dột. "Thiếu gia ngươi thực quái." Nữ tặc thấy Âu Dương không để ý tới nàng, trò chuyện với Âu Bình. "Nói bậy, thiếu gia nhà ta mới không quái, hắn hiểu hơi bị nhiều đó. . ." "Ngủ!" Sau khi Âu Dương nói một câu liền nhắm mắt lại. . . . Trời vừa hừng đông, Âu Dương liền đứng dậy đi tìm nước rửa mặt, lúc trở về, đã nhìn thấy nữ tặc cùng Âu Bình đang thân mật nói chuyện phiếm. Âu Dương cười nói: "Ta khiến ngươi hiếu kỳ vậy sao? Đáng để ngươi mới sáng sớm để moi tin?" "Đương nhiên, ta là tặc mà. Ngươi ngay cả tên ta, lai lịch cũng không hỏi, ta đương nhiên kì quái." Nữ tặc vẻ mặt chờ đợi, ngươi hỏi đi, hỏi thành khẩn chút ta liền sẽ nói cho ngươi biết. "Âu Bình, đi rửa mặt súc miệng, chuẩn bị chạy trốn." Âu Dương nói với nữ tặc: "Ngươi muốn nói sẽ nói, ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng hỏi không được." "Cũng đúng!" Nữ tặc như cá bật dậy: "Vậy ta liền chúc công tử trúng cử thi châu, cáo từ." "Bye bye!" Âu Dương tùy tiện phất tay. Nữ tặc có gì thần kỳ? Năm đó bản đốc sát từng ở chung phòng với thích khách mỹ nữ số một, từng ngủ chung giường với tội phạm lừa đảo số một. Từng kinh doanh với tình phụ trùm buôn thuốc phiện, cùng bơi lặn với con gái sếp. . . Một nữ tặc, bản đốc sát từng gặp qua N nữ tặc, không tự tay bắt ngươi là bởi vì bây giờ đang triều Tống, không phải bởi vì đánh không lại ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang