[Dịch]Thiên Tình Chi Sủng - Sưu tầm
Chương 1 : Giam Cầm.
.
Mùa xuân vừa đến, thời tiết mát mẻ, lá hoa thi nhau đâm chòi xanh ngát cả vườn cây, đàn yến từ phương xa bay về đất liền làm tổ trên những cành cây cao lớn, không khí tươi mát thấm động lòng người.
Trong một biệt viện nhỏ nằm ở ngoại thành Bắc Tề, một nữ tử vận xiêm y màu tím đứng dưới tàn cây tùng. Đầu búi tóc kiểu loa kế, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo lạnh lùng, môi anh đào khẽ mở, làn da trắng sáng như bạch ngọc, trên người nàng tản ra khí chất cao quý, bàn tay nhỏ nhắn thon dài hứng chiếc lá vừa rơi xuống, nắm chặt trong tay, trong con ngươi đen láy ẩn chứa tia cô tịch.
“Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị xong điểm tâm, mời tiểu thư vào phòng dùng thiện.”
Một nô tỳ độ khoảng mười lăm, tóc búi kiểu song kế, thân vận hồng y cung kính hàng lễ với nữ nhân kia. Đôi mắt nữ nhân vẫn nhìn về xa xăm, cất giọng lạnh nhạt.
“Liên Chi, năm nay chim yến về làm tổ sớm hơn mọi năm, ngươi nghĩ là ai có phúc được hưởng ân huệ này?”
Chim yến về làm tổ luôn đúng vào đầu xuân, năm này mùa đông mới qua vài ngày, chim yến đã bay về làm tổ, đây là điềm lành, hiển nhiên là lão thiên gia ban ân huệ xuống nhân gian, nhưng thế gian có hàng vận chúng nhân sinh, người nhận được thiên ân nào có mấy ai?
“Chắc chắn là tiểu thư rồi, tiểu thư, người nhân từ thiện lương như vậy, lão thiên gia sẽ ban phúc cho người.”
Nữ nhân nghe xong không lấy làm điều vui sướng, trên môi nở nụ cười nhạt, nàng xoay người đi vào phòng dùng thiện.
Nhìn một bàn thức ăn chỉ hai mặn một canh, nữ nhân lạnh nhạt dùng bữa, nô tỳ Liên Chi đứng một bên xới cơm đưa cho tiểu thư nhà mình, sau đó cũng ngồi xuống dùng thiện với tiểu thư. Trên bàn ăn trở nên yên lặng, Liên Nhi nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai.
Tiểu thư nhà nàng tên Hoa Âm Vũ, năm nay mười bảy tuổi, là nữ nhi của Hoa Triệt, vị đại phu có tiếng ở Bắc Tề, lão gia chỉ cưới một chính thê tên Hà Lệ Lan, phu nhân chỉ sinh duy nhất một mình tiểu thư, vì thân thể yếu ớt nên về sau không thể sanh được, nhưng lão gia vẫn yêu thương phu nhân, còn tiểu thư là bảo bối tâm can của hai người, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, năm tiểu thư ba tuổi, phu nhân qua đời, lão gia càng thương yêu tiểu thư nhiều hơn.
Tiểu thư từ nhỏ đã xinh đẹp đáng yêu như tinh linh trên trời, đến khi trưởng thành, lại càng kiều diễm mỹ lệ, khi tiểu thư mười ba tuổi, có rất nhiều bà mai đến dạm hỏi nhưng lão gia đều từ chối, bởi lão gia muốn tiểu thư bên cạnh mình vài năm, tiểu thư cũng không phản đối, cho đến một ngày, người ấy xuất hiện. Liên Chi bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.
Người đó thân phận cao quý, là thái tử Bắc Tề họ Mục, tên Cẩn Vương, lần đầu tiên Hoa Âm Vũ gặp Mục Cẩn Vương là lúc hắn đi thị sát dân tình, lúc đó Mục Cẩn Vương vì điệu múa dưới tàn hoa anh đào của Hoa Âm Vũ, hắn quyết định đến Hoa phủ cầu hôn, muốn cưới Hoa Âm Vũ làm trắc phi.
Dưới sự phản đối kịch liệt của Hoa Triệt, Hoa Âm Vũ vừa gặp Mục Cẩn Vương đã nảy sinh tình ý, chấp nhận gả cho Mục Cẩn Vương, Hoa Triệt vì thế mà lâm trọng bệnh, từ đó cũng không quan tâm đến Hoa Âm Vũ.
Lúc mới vào Đông Cung, trên có thái tử phi Diệp Thi Ngôn, nàng ta là người dịu dàng nhân hậu, việc Mục Cẩn Vương nạp phi, nàng ta không tức giận, còn hòa ái dễ gần gũi với Hoa Âm Vũ, thường hay đến viện Hoa Tử Lâm, là nơi Mục Cẩn Vương vì Hoa Âm Vũ mà xây nên, thăm hỏi ân cần, còn kết nghĩa tỷ muội kim lang với Hoa Âm Vũ.
Dưới sự yêu thương sủng ái của Mục Cẩn Vương dành cho Hoa Âm Vũ, còn có tình nghĩa tỷ muội với Diệp Thi Ngôn, Hoa Âm Vũ ngây thơ sống trong vui vẻ hạnh phúc nhưng điều đó chỉ kéo dài được một năm, khi Diệp Thi Ngôn trúng độc dẫn đến sinh non, người bị tình nghi lại là Hoa Âm Vũ, sự việc đến tai hoàng thượng Bắc Tề, người hạ một đạo thánh chỉ muốn lấy mạng Hoa Âm Vũ dù Tông nhân phủ vẫn chưa điều tra ra ai là hung thủ.
May mắn Hoa Âm Vũ được hoàng hậu yêu thương nên đạo thánh chỉ đó không bị ban xuống nhưng đổi lại nàng bị giam cầm tai biệt viện Thụy Lâu ở ngoại thành, nơi cô quạnh không một bóng người, đối mặt nàng chỉ có bốn bức tường vây quanh, nhưng Hoa Âm Vũ tin Mục Cẩn Vương sẽ đến cứu nàng, vì hắn yêu nàng.
Tiếc rằng sự tin tưởng ấy theo năm tháng đã từ từ đổ vỡ, Hoa Âm Vũ chờ đọi trong mỏi mòn, cuối cùng là tuyệt vọng, sự cô tịch tĩnh mịch nơi này càng khiến nội tâm của nàng càng thêm thâm trầm, Hoa Âm Vũ của ngày trước thông minh lanh lợi mang theo sự ngây thơ kiều diễm đã không còn, thay vào đó là sự lạnh nhạt, không màn đến sự đời.
Chớp mắt mới đây đã ba năm, Hoa Âm Vũ rời khỏi Đông Cung chỉ mang theo Liên Chi, nử tỳ duy nhất mình có thể tin tưởng nhưng cũng vì thế nàng cảm thấy áy náy, Liên Chi đã mười lăm tuổi, ở cái tuổi này đáng lẽ đã được gả đi, nếu không phải vì nàng, Liên Chi sẽ không khổ sở như vậy.
Liên Chi không biết trong lòng Hoa Âm Vũ nghĩ cái gì, sau khi từ trong quá khứ trở lại thực tại, trong bát cơm trắng đã có thêm một miếng thịt, nàng biết tiểu thư lại nhường thịt cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Từ ngày bị giam cầm, những thị vệ nơi này vẫn luôn canh chừng không ngừng nghỉ, quần áo của bọn họ mỗi năm phát một lần được ba bộ, mỗi ngày sẽ có người mang thức ăn tới nhưng bọn họ phải tự nấu, còn là ăn món gì thì không phải nói nhiều, thịt chỉ vài lát mỏng, đa phần là rau tươi cùng trái cây, nhiều lúc Liên Chi không biết bọn họ có phải đang ở trong am ni cô hay không, ăn uống đạm bạc chẳng khác nào ở phật đường.
Tuy nhiên, sống nơi đây vẫn tốt hơn ở Đông Cung, ít ra không phải gặp những kẻ lừa mình dối người, cũng không cần chạm mặt bọn a dua nịnh hót, Liên Chi biết rõ nơi Đông Cung nào có cái gì gọi là tình thâm tỷ muội kim lang, là tiểu thư nhà mình ngây thơ nên tin tưởng, nàng tin việc thái tử phi trúng độc cũng là một âm mưu nhằm vu oan cho tiểu thư nhà mình nhưng nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, ai có thể tin tưởng lời nói của nàng.
Vì thế, khi tiểu thư bị giam cầm nơi này, nàng đã cầu xin thái tử cho mình theo tiểu thư, may mắn là thái tử còn nghĩ chút tình xưa, ban nàng cho tiểu thư.
“Tiểu thư, người ăn nhiều một chút, nhìn người gầy hơn trước rất nhiều.”
Không những gầy, còn hốc hác xanh xao. Liên Chi âm thầm bổ sung, sau đó lại gắp miếng thịt bỏ vào bát của tiểu thư, Hoa Âm Vũ nhìn Lan Chi cười nhạt, nàng không nhiều lời gắp miếng thịt ăn, giữa bọn họ không nên người một câu ta một câu khách khí, chỉ cần trong lòng họ hiểu là được.
Dùng thiện xong, Liên Chi dọn dẹp bát đũa, còn Hoa Âm Vũ thì vào phòng, mang bức thiêu còn dang dỡ đem ra phòng khách, nàng bày xong khung thiêu thì yên lặng ngồi thiêu vườn hoa đào đỏ thăm. Bức tranh này nàng vẽ vào hai tháng trước, lấy cảm tưởng trong một cuốn sách nói về các loài hoa, nàng tự nhiên nghĩ đến anh đào đỏ, thế rồi vẽ ra bức tranh lớn trên tấm lụa trắng, sau đó bắt đầu thiêu.
Trong phòng nàng có rất nhiều tranh thiêu, thơ ca cũng không ít, tuy là con của đại phu nhưng một chút y thuật nàng cũng không biết, nàng chỉ thích cầm kỳ thi họa, trên tất cả là nàng rất yêu thích các điệu múa. Bất chợt, hình ảnh ngày ấy nàng múa trong rừng hoa đào ùa về trong trí nhớ, đôi mắt phủ mờ sương nhìn về nơi xa xăm.
Thời gian ba năm không tính là quá dài, nhớ đến mấy ngày đầu đến nơi này, nàng luôn hy vọng trông đợi người kia sẽ đến mang nàng đi, tiếc rằng tất cả là do nàng tự lừa mình dối người, nếu thật lòng yêu nàng, thì khi nàng bị Tông nhân phủ tra khảo khiến thương tích đầy người, hắn đã không lạnh nhạt bỏ đi, là nàng vẫn ngu ngốc mong đợi điều hư không ấy.
Mười ba tuổi gặp hắn, dung nhan tuấn mỹ ôn hòa, tiếng nói trầm ấm khiến nàng si mê, còn nhớ lúc đó lén phụ thân đi thưởng thức vườn đào mới nở, lòng rạo rực thấy từng cánh hoa rơi, phong cảnh có bao nhiêu mị hoặc, không chịu nổi sự cám dỗ của phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt, đứng trong rừng đào múa điệu hái hoa đào.
Không có tiếng đàn ngân nga, không có tiếng ca bắt nhịp, đơn giản chỉ có những cánh hoa anh đào không ngừng rơi xuống, nàng một thân hồng y, từng động tác nương theo làn gió, xoay đều chân, hòa mình vào thiên nhiên tươi mát.
Khi điệu mua kết thúc, một tràn vỗ tay vang ở sau lưng, khi thấy được nam nhân kia, trái tim ngay lặp tức bỏ lỡ một nhịp, nàng còn nhớ lúc đó hắn đã nói một câu.
“Nàng có muốn làm thê tử của ta không?”
Không phải ca tụng, không phải châm chọc, là bá đạo cùng kiêu ngạo không cho người khác cự tuyệt, mà nàng, không do dự ngây ngô gật đầu.
Vì yêu hắn, nàng ngay cả tình thân cũng không cần, phụ thân nổi giận cắt đứt tình nghĩa cha con, nàng lại cố chấp không cho mình đã làm sai, cuối cùng, khi phụ thân mất, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được, ngay cả đeo tang cũng không, bởi nàng đã bị giam cầm.
Buồn cười nhất là khi biết tin tức phụ thân mất, thời gian cũng đã trôi qua một năm, tâm tình của nàng lúc đó không thể hình dung bằng lời, chỉ có thể cảm nhận bằng một chữ lạnh, lạnh đến thấu xương.
Yêu hắn đến tê tâm phế liệt, đổi lại nàng nhận được gì ngoài một thân cô tịch, không người thân, không bằng hữu, ngay cả tính mạng cũng không biết khi nào sẽ bị tước đoạt.
Ngày vào Đông Cung, ngây ngốc làm thân với thái tử phi nhưng nàng nào biết chốn thâm cung làm sao có cái gì gọi là tình nghĩa tỷ muội kim lang, còn có hoàng thân làm sao có cái gì gọi là tình yêu, tranh đoạt sủng ái, hãm hại vu oan, tất cả nàng đều biết, chỉ là, vì quá yêu hắn, nàng cam tâm chấp nhận nhẫn nhục, chỉ muốn ở bên hắn.
Thế nhưng, rốt cuộc nàng cũng không thoát khỏi vận mệnh, bị vu oan hạ đọc Diệp Thi Ngôn, hại nàng ta sanh non, nàng biết đó là cái bẫy muốn dồn nàng vào chỗ chết nhưng nào có ai tin nàng vô tội, ngay cả hắn cũng tin nàng là ác phụ độc chết hài tử của hắn, lúc đó trái tim như bị ngàn dao đâm xuyên, loại đau đớn này còn đau hơn cả những vết thương trên người.
Một năm ngu ngơ yêu sâu đậm một người, ba năm ngây ngốc chờ đợi, giờ tâm đã nguội lạnh, con tim đã chết từ lúc nào nàng cũng không biết, chỉ mong mỗi ngày cuộc sống trôi qua bình lặng, dù suốt đời chịu giam cầm nơi âm u hẻo lánh này, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Điều tiếc nuối duy nhất trong đời nàng là phụ thân, người sống không thể báo hiểu, nay chết rồi cũng không thể thấp nén hương, mong sao phụ thân trên trời có thể tha thứ cho nữ nhi bất hiếu.
Thật ra nhiều lúc nàng đã nghĩ muốn bỏ thân mình, không phải từng nghĩ mà thật sự đã làm, tiếc rằng bị phát hiện, nàng không chết, ngược lại Liên Chi vì nàng bị phạt roi, thị vệ còn nói nếu nàng chết, Liên Chi cùng người nhà sẽ chôn theo nàng.
Nàng chết không thương tiếc nhưng Liên Chi cùng người nhà là vô tội, thôi thì cố ngây ngốc thêm vài năm, có lẽ lão thiên gia sẽ nghe được nguyện cầu của nàng, bệnh chết hay bị người ta độc chết cũng được.
Thu lại tầm mắt, Hoa Âm Vũ tiếp tục thiêu, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, nhưng dù Hoa Âm Vũ có muốn sống yên bình đến mức nào, thì người trong hoàng cung cũng không muốn thế. Vào một ngày đẹp trời, Hoa Âm Vũ ngồi thiêu đóa hoa anh đào cuối cùng thì người ở hoàng cung tìm đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện