[Dịch]Thiên Tình Chi Sủng - Sưu tầm
Chương 17 : Nam Nhân Trong Giấc Mộng.
                                            .
                                    
             “Đây có được coi là thương hương tiếc ngọc? Hay là anh hùng cứu mỹ nhân? ... Thiên Lang, chàng làm ta đau lòng đấy.”
Người  có thể ngăn cản một chưởng của Thiên Miêu, ngoài lão quái vật, cũng chỉ  có Thiên Lang. Thiên Miêu nheo mắt nhìn Thiên Lang, trong ngực dâng lên  lửa giận ngút trời, nàng vì muốn làm nương tử của hắn, đánh nhau thừa  sống thiếu chết, ấy vậy mà hắn lại đi cứu tình địch của nàng, hắn đây là  muốn nàng tức chết phải không?
Lúc này Thiên Miêu bị lửa ghen  làm mù mờ đầu óc, từ đầu tới cuối là do nàng tự biên tự diễn, bây giờ  lại trách Thiên Lang, thật là hết chỗ nói. Còn có, Thiên Lang là cứu  Trác Vân, dù gì lúc nhỏ Trác Vân từng chăm sóc hắn, hắn đương nhiên phải  ra tay cứu giúp, bất quá, nội tâm của Thiên Lang sâu như đáy biển,  Thiên Miêu vẫn là nên ngậm đắng nuốt cay đi.
Thiên Lang chắp tay  sau lưng, ưng mâu đỏ rực nghiêm nghị nhìn Thiên Miêu, qua một lúc, hắn  không trả lời nàng, chỉ lạnh lùng nói.
“Xuất binh khí.”
Thiên  Miêu nhướng mày, trong mắt loé tia giảo hoạt, nàng khoát tay nói. –  “Không cần, ta chỉ muốn cùng chàng so chiêu, bởi nếu lỡ làm chàng bị  thương, ta sẽ đau lòng a ... còn nữa, ta là nữ tử, chàng phải nhường ta  ba chiêu.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Thiên Lang biến mất, Thiên Miêu  giật mình, còn chưa chuẩn bị thì bên hông chợt có tiếng gió, nàng thi  triển khinh công né tránh, còn chưa tiếp đất, một cỗ khí lực từ phía sau  đánh tới, Thiên Miêu cả kinh lộn ngược tránh thoát, nhanh chân thối lui  cách xa Thiên Lang mười bước chân, lòng thầm nhủ. – Thật nhanh.
“Hai chiêu.” –Thiên Lang bổng phun ra hai chữ.
Thiên  Miêu ngốc lăng, mọi người cũng ngốc lăng, đến khi ý hiểu được ý tứ của  hắn, trên trán Thiên Miêu nổi đầy vạch đen, nàng cả giận nói.
“Đây mà là nhường ta ba chiêu sao? Chàng có nhầm không vậy?”
“Tiếp tục.” – Không trả lời Thiên Miêu, hắn đơn giản nói.
Sau  đó Thiên Lang tung chưởng, Thiên Miêu nghiêng người tránh, cũng không  quên đáp trả một chưởng, Thiên Lang tránh thoát, vừa xoay người đã thấy  Thiên Miêu vươn tay xuất một quyền đánh trúng ngực hắn, Thiên Lang nhíu  mày, nhanh chống bắt lấy cổ tay nàng bẻ quặt ra sau.
Không đợi Thiên Miêu trả đòn, hắn thả tay nàng ra, lui về phía sau ba bước, bình thản nói. –“Đã hết ba chiêu.”
Thiên  Miêu giật giật khoé miệng, ngón tay chỉ về phía Thiên Lang, nữa ngày  cũng không nói trọn vẹn một câu. –“Chàng ... chàng ...”
“Xuất binh khí.”
Thiên  Lang vừa nói xong, vươn tay ra, một trận kình phong ập tới, khi mọi  người nhìn lại mới thấy trong tay Thiên Lang xuất hiện một thanh huyết  đao dài 5 kích 9 tấc, trên thân đao có ghi dòng chữ cổ xưa đã phai mờ  nên không đọc rõ chữ, tuy nhiên, nhìn qua thanh huyết đao, Thiên Miêu  cảm nhận sát khí của nó.
Nếu đem so với đao cong của Vô Thần chỉ  có hơn chứ không kém, hơn ở chỗ, đao cong của Vô Thần tản ra sát khí,  một phần nhờ vào chủ nhân của nó, còn thanh huyết đao này là tự nó tản  ra sát khí, người cầm được thanh đao này phải có năng lực phi thường mới  khống chế được tà khí của nó. Trong lòng Thiên Miêu không khỏi thầm  than, xem ra muốn thành hôn với vị tướng công mặt lạnh này hơi bị khó.
Thiên Miêu thở dài, nhìn Thiên Lang cười khẽ. –“Hảo, nếu chàng muốn đấu, ta bồi chàng đến cùng.”
Nói xong, nàng rút kiếm phi thân về phía Thiên Lang, hắn không tránh, vẫn bình tĩnh ứng phó, cầm đao bay về phía Thiên Miêu.
“Keng~”  – Hai thần khí chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo, tuy nhiên,  Thiên Miêu lại bị sát khí của huyết đao đánh bay, nàng vận khinh công  tiếp đất, thân hình lảo đảo lui về phía sau, nàng nhíu mày nhìn Thiên  Lang đầy phức tạp.
Võ công của Thiên Lang rất quái lạ, nội công thâm  hậu không nói, chỉ riêng chiêu thức, mỗi một chiêu đều áp chế được nàng,  nếu hắn là đệ tử của lão quái vật, thì võ công cùng nội lực phải tương  đối cùng nàng giống nhau, ấy vậy mà một chút cũng không có, đây làm làm  sao?
Khó hiểu, Thiên Miên liếc nhìn lão quái vật, chỉ thấy lão  vuốt râu cười nham nhở, không khỏi buồn rầu oán giận nhìn Thiên Lang,  biểu tình đau khổ nói.
“Chàng không thể nhường ta thắng sao?  Thắng rồi chúng ta thành hôn động phòng, ta sẽ sinh cho chàng thật nhiều  tiểu Miêu tiểu Lang a ....”
Còn chưa nói xong, một chưởng phóng  tới, Thiên Miêu phi thân lên cao tránh, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi  hột, cũng thật hưng phấn vì nam nhân của nàng mạnh mẽ như vậy, không  biết đêm động phòng sẽ ra sao a?
Trong lúc Thiên Miêu đang đắm  chìm trong mơ mộng vô sỉ của mình, Thiên Lang đã phi thân bay đến gần  nàng, đao quang chợt loé, Thiên Miêu hồi tỉnh dùng kiếm chặn đường đao,  Thiên Lang tiếp tục xuất chưởng, nàng dùng tay tiếp chưởng.
Hai  bóng dáng đen tuyền trên không trung từ từ hạ xuống tiếp đất. Nội lực  của Thiên Lang thâm hậu, mà nội lực của Thiên Miêu cũng không thua kém,  nàng tiếp một chưởng của Thiên Lang nhưng sắc mặt không thay đổi, trái  lại chăm chú nhìn hắn.
Ưng mâu đỏ rực, mũi cao thẳng, mày rậm,  môi trên mỏng hơn môi dưới, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuy có sẹo nhưng  nhìn thế nào cũng vừa mắt nàng a, còn có ở trên người của hắn, nàng  nghe được mùi trầm hương, là mùi hương dễ chịu tự nhiên làm nàng thấy  rất thoải mái, không biết dựa vào người hắn sẽ như thế nào ta?
Đang trong lúc dầu sôi lửa bổng, Thiên Miêu lại bắt đầu mơ mộng, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói.
“Thiên Lang, vừa gặp chàng ta đã động tâm, chàng không thể mở lòng tiếp nhận ta hay sao?”
Thiên  Lang nheo mắt nhìn Thiên Miêu, nữ nhân này ba lần bốn lượt muốn làm  nương tử của hắn, còn bảo động tâm với hắn, hắn không tin, một là vì  trong lòng hắn chỉ có mẫu thân là tốt nhất, nếu tìm nương tử cũng phải  tìm một người như mẫu thân của hắn, dịu dàng, hiền thục, nấu ăn ngon. 
Hai  là mẫu thân của hắn từng dạy, nữ nhân lần đầu gặp nam nhân đã nói nhớ  thương, đó chỉ là lời đường mật hòng muốn mưu cầu lợi ích từ nam nhân  đó, không phải yêu thương chân thật, nếu muốn biết một nữ nhân có yêu  mình hay không, phải thông qua hành động của họ, chứ không phải lời nói  của họ, hắn luôn ghi nhớ điều mẫu thân dạy.
Thiên Miêu thấy Thiên  Lang nhìn mình chằm chằm, một chữ cũng không nói làm lòng nàng rối rắm,  cuối cùng là đồng ý hay không a? Nội lực của nàng sắp cạn rồi.
Trên  đài, hai người có hai hướng suy nghĩ khác nhau. Dưới đài, bọn thủ họ  cũng ngây ngốc không hiểu đến khi nào bang chủ cùng nhị đương gia mới  đánh xong, bên cạnh đó, Trác Thuỷ Ngọc đã khôi phục đang dùng vẻ mặt căm  hận nhìn Thiên Miêu, trong mắt loé tia ác độc, ả âm thầm rút ra ngân  châm, liếc mắt xung quanh thấy mọi người đang chăm chú nhìn lên lôi đài,  ả cười lạnh, không do dự phóng về phía Thiên Miêu.
Tuy đang so  chưởng cùng Thiên Lang nhưng Thiên Miêu vẫn luôn đề cao cảnh giác lắng  nghe động tĩnh xung quanh, đây là bản chất của sát thủ nên khi nghe được  âm thanh ngân châm bay tới, nàng cười lạnh muốn dùng chưởng đánh bật  lại. Bất chợt, ngực nhói đau, biết độc huyết tử tái phát, âm thầm kêu to  không xong.
Còn chưa lên tiếng, ngân châm cấm ngay sau vai, do  ngân châm có độc cộng với độc huyết tử bộc phát làm chân khí rối loạn,  Thiên Miêu phun ngụm máu ngã vào lòng Thiên Lang, trước lúc hôn mê, mùi  trầm hương thấm vào lòng nàng, cảm giác cuối cùng nàng nhận thức được. –  Thật ấm, thật thơm. 
... ...... ...... ...... ...... ....
Trong đêm tối tĩnh lặng, không gian tối đen như mực, Thiên Miêu một thân bạch y đứng giữa không gian u tối lạnh lẽo.
Nàng  biết mình đang nằm mộng, còn là giấc mộng quen thuộc, lần đầu mơ thấy  là vào ba năm trước, khi nàng vừa trong hôn mê tỉnh lại, năm kế tiếp lại  mơ thấy, chỉ là thời gian sau này do bận học võ, luyện công, chế dược  nên nàng chẳng mơ lần nào nữa, nay lại mơ thấy, không biết có thể nhìn  rõ người kia hay không?
Cảnh vật thay đổi, sương mù dày đặc, xung  quanh xuất hiện nhiều cây hoa đào đang nở rộ, vẫn là hình ảnh cũ, chỉ  khác ở chỗ lần này hoa đào đã nở chứ không phải những cành cây khô héo.
Thiên  Miêu chậm rãi bước về phía trước, bổng xuất hiện tiếng sáo du dương  trong trẻo, Thiên Miêu đi sâu vào bên trong, trước mặt xuất hiện hai  dáng người một hồng một vàng. Nữ tử hồng y đang múa vũ điệu hái hoa,  nàng bẽ nhành hoa đào nâng lên, hạ xuống, xoay vòng, tất đã đều theo  tiếng sáo của nam nhân vận cẩm bào vàng.
Vẫn như lúc trước, Thiên  Miêu không nhìn rõ diện mạo hai người kia, bởi khi nàng đến gần, mọi  thứ liền biến mất, nhưng nó lại in sâu vào trong tâm trí nàng, vì mỗi  lần mơ xong, trên mặt nàng đều là nước mắt, sâu tận trong tim đau đớn  hơn cả bị độc huyết tử giày vò, đã nhiều lần nàng muốn tra ra thân thế  của mình nhưng trong tâm lại có nổi sợ hãi bất an, còn có tư vị đau đến  tận xương tuỷ kia làm nàng chỉ muốn buông xuôi tất cả.
“Đau quá ... Vương, cứu thiếp.” 
Giọng  nói trong trẻo mang theo thống khổ vang lên, Thiên Miêu nhìn lại thì  thấy hồng y nữ tử đã ngã xuống đất từ khi nào, một tay ôm bụng, một tay  đưa về phía nam tử vận cẩm bào kêu lớn, nhưng nam tử kia chỉ đứng yên  bất động, mặc nữ tử cầu xin, không chút mảy may để ý, hắn tiếp tục thổi  sáo, có điều, lúc này tiếng sáo không mang nhu tình mật ý, là tiếng sáo  bi thương bất lực.
Thiên Miêu nhíu mày, đưa mắt nhìn nữ tử kia,  phát hiện dưới làn váy là một mảnh đỏ rực, biết y thuật nên nàng hiểu  nàng ta sảy thay. Biết được việc này, trái tim hung hăng co rút, Thiên  Miêu biết đây là mơ, vẫn không ngăn nổi bước chân, bước nhanh về phía  trước muốn cứu hồng y nữ tử nhưng làm thế nào cũng không tới được chỗ  nàng ta.
Đau, rất đau. Thiên Miêu ôm ngực thở không ra hơi, vì  sao khi nhìn hồng y nữ tử mất con thì trái tim lại đau kịch liệt như  vậy? Còn nam tử kia, vì sao mới rồi còn ôn nhu, nay lại vô tình làm ngơ  bỏ mặc nàng ta? Tại sao? Tại sao?
“Tại sao?”
Từ trong giấc  mộng giật mình tỉnh dậy, Thiên Miêu vẫn thốt ra hai chữ tại sao? Sờ mặt  mình đã thấy ướt đẫm, những gì xảy ra trong mơ lại mơ hồ gần như bị xoá  sạch, Thiên Miêu một tay xoa huyệt thái dương, một tay ôm ngực, nơi đó  vẫn còn âm ĩ đau.
Bổng nàng giật mình, phát hiện y phục trên  người đã được đổi một bộ trung y màu trắng, đáng nói ở chỗ, bộ trung y  này là của nam nhân, bởi khi nàng ngồi dậy, áo quần rộng rãi khẽ hở, để  lộ cái yếm màu tím nhạt, trên người không có dấu hiệu mờ ám nhưng nàng  chắc chắn mình không bị khi dễ, bởi lão quái vật dù có nham nhở đến đâu  cũng không để đệ tử của mình bị khi dễ, lão sợ mất mặt a.
“Kẹt.” –  Cửa phòng mở ra. Tiểu Quan cầm khay thuốc đi vào, thấy Thiên Miêu đã  tỉnh, hắn đi tới đặc khay xuống bàn, đem chén thuốc đưa cho nàng.
“Uống thuốc.”
“Đa tạ.” – Nàng nhận chén thuốc uống cạn, thấy tiểu Quan cầm bánh bao trên khay ăn, cười khẽ, chợt nhớ một chuyện bèn hỏi hắn.
“Ta hôn mê bao lây rồi?”
“Ba ngày” – Tiểu Quan trả lời.
Thiên  Miêu trầm mặt, mỗi lần độc huyết tử bộc phát, nàng hôn mê ít nhất năm  ngày, nay chỉ mới ba ngày đã tỉnh, không lẽ lão quái vật đã tìm ra thuốc  có thể ngăn chặn thời gian độc phát?
“Ai đã thay y phục giúp ta?”
Tiểu Quan. –“Bang chủ.”
“Cái gì?” – Thiên Miêu hét lớn.
“Ta nói này mèo thối, người mới tỉnh lại đã hét to như vậy, là sợ không ai biết người đã tỉnh sao?”
Ngoài  cửa, lão quái vật ngoáy lỗ tai đi vào, đi cùng lão là Thiên Lang mang  vẻ mặt băng sơn không đổi. Thiên Miêu vừa thấy Thiên Lang, vừa nghĩ đến  hắn thay y phục cho mình, gương mặt ửng hồng hiếm thấy, nàng ngượng  ngùng nhìn hắn, không quên trêu ghẹo.
“Ta nghe nói chằng thay y phục cho ta, có phải chàng đã đồng ý thành thân hay không?”
Thiên  Lang nhìn Thiên Miêu, thấy nàng mặt trung y của hắn, vì y phục khá  rộng, nàng mặc vào trong như tiểu hài tử, còn có nơi cổ áo hở ra để lộ  cái yếm màu tím, hắn nhíu mày, đi nhanh tới lấy chăn kéo tới trùm lên  người nàng, lạnh nhạt nói.
“Ta bịt mắt không thấy gì hết.”
Lúc  nàng hôn mê, lão quái vật bảo hắn bế nàng về viện của hắn để lão chữa  trị, từ trước đến giờ hắn ít khi trở về viện của mình ngủ, đa phần ngủ ở  thư phòng để tiện giải quyết công vụ nên để nàng ở lại cũng không sao,  còn việc thay y phục cho nàng, là vì thấy trên người nàng toàn máu, lúc  đó lão quái vật cùng tiểu Quan đã đi sắc thuốc, trong bang không có nữ  nhân, Trác Thuỷ Ngọc đang bị thương còn là người đả thương nàng nên hắn  đã giam Trác Thuỷ Ngọc lại chờ nàng tỉnh sẽ để nàng xử lý nàng ta.
Việc  thay y phục của nàng đành rơi trên người hắn, nhưng hắn không có nhìn  thân thể nàng, trung y là của hắn vì hành lý của nàng hắn không biết ở  đâu, sau đó biết nàng trúng độc huyết tử, liền nhớ đến lời lão quái vật,  hắn bắt đầu truyền chân khí cho nàng, truyền xong thì trong bang có  chuyện đột xuất, hắn xuất môn đi xử lý công vụ, cũng ba ngày mới trở  lại, mà hôm nay nàng cũng mới tỉnh.
Thiên Miêu bĩu môi ai oán nói. –“Nhìn một chút có là bao, ta với chàng trước sao gì cũng thành thân thôi mà.”
Thiên Lang không đối hoài đến lời nói của nàng, hắn đổi sang chuyện khác hỏi. –“Người định xử lý Trác Thuỷ Ngọc như thế nào?”
“Ta ...” – Còn chưa nói hết câu, bên ngoài có thuộc hạ bẩm báo.
“Bẩm bang chủ, có Trác đường chủ cầu kiến.”
Thiên  Lang liếc nhìn Thiên Miêu, thấy nàng được chăn bao phủ cẩn thận, hắn đi  tới trước bàn ngồi cùng lão quái vật, chậm rãi nói.
“Mời hắn vào.”
Rất  nhanh, Trác Vân tiến vào, ba ngày không gặp trông hắn không được tốt  lắm, sắc mặt xanh xao, con người đầy tơ máu, có lẽ do thấy nữ nhi chịu  khổ, cảm thấy đau lòng đây mà.
“Thuộc hạ bái kiến lão bang chủ, bang chủ, nhị đương gia.”
Trác Vân ôm quyền thi lễ, lão quái vật gật đầu tiếp tục uống trà, Thiên Lang nhíu mày nói.
“Trác đường chủ có chuyện gì cứ nói.”
“Bẩm bang chủ, lão phu là đến thay nữ nhi chịu tội với nhị đương gia, là lão phu dạy dỗ không nghiêm mới để nữ nhi gây hoạ.”
Trác  Vân nói xong, quay sang quỳ xuống một chân, ôm quyền với Thiên Miêu. –“  Nhị đương gia, nữ nhi không hiểu chuyện, đắc tội nhị đương gia, nay lão  phu xin bồi tội thay nữ nhi, nếu nhị đương gia muốn trách phạt, tất cả  hãy để lão phu gánh chịu, chỉ mong nhị đương gia thương tình nữ nhi còn  nhỏ tuổi, tha thứ cho nữ nhi của lão phu một lần.”
Đến bồi tội mà  cứ như là thương nhân đi cò kè mặc cả với nàng, lão hồ ly này, có cần  làm trắng trợn như vậy không? Là nghĩ nàng sẽ nể mặt Thiên Lang tha cho  Trác Thuỷ Ngọc hay sẽ vì nàng ta nhỏ tuổi mà thương tình tha thứ tội?  Còn có, ngân châm có độc chứ đâu phải kim thiêu thùa, chỉ đâm chảy máu  là xong, lão dung túng nữ nhi đến mức xem mạng người như cỏ rác, nàng sẽ  bỏ qua sao?
Thiên Miêu quấn chặt chăn, dựa vào đầu giường lười  biếng nói. –“Ta biết nữ nhi của Trác đường chủ còn là một oa nhi, không  hiểu chuyện là điều đương nhiên, trong khi đó, Trác đường chủ sớm tối  luôn lo chuyện trong bang nên không có thời gian dạy bảo nữ nhi cho tốt,  ta làm sao nỡ trách phạt Trác đường đây, có điều ...”
Dừng một lúc, thấy sắc mặt Trác Vân lúc trắng lúc xanh, Thiên Miêu cười trộm, nàng ho nhẹ nói tiếp.
“Ta  thân là nhị đương gia, bị người ám toán lại dễ dàng cho qua là điều  không thể, càng đừng nói đến việc đem tội của Trác Thuỷ Ngọc trúc lên  đầu của Trác đường chủ, đây chẳng phải sẽ khiến Trác Thuỷ Ngọc mang danh  bất hiếu, làm điều sai trái lại để phụ thân của mình chịu phạt? ... nói  tóm lại, ta sẽ xử phạt công tư phân minh, nhưng cũng sẽ nể tình Trác  đường chủ, còn có, vì nể tình nữ nhi Trác đường chủ nhỏ tuổi không hiểu  chuyện, ta sẽ tận lực giơ cao đánh khẽ.”
Từng lời từng chữ châm  chọc khiến Trác Vân muốn nổi bảo nhưng nghĩ lại là do nữ nhi gây hoạ,  hắn đuối lý chỉ có thể âm thầm bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói.
“Lão phu đạ tạ nhị đương gia giơ cao đánh khẽ, không biết nhị đương gia muốn xử lý Ngọc nhi như thế nào?”
“Cái  này để ngày mai xử lý, hiện tại ta cảm thấy không khoẻ, không tiện tiếp  đãi Trác đường chủ, mong Trác đường chủ hiểu.” – Thiên Miêu suy yếu  nói.
Lời đuổi khách trắng trợn như vậy, cả tiểu Quan còn hiểu  huống chi là Trác Vân, hắn cắn răng ôm quyền thi lễ với ba người, rồi đi  mất.
Thiên Miêu nhìn Trác Vân khuất sau cánh cửa, âm thầm cười  nhạt, Trác Thuỷ Ngọc cho nàng một châm, nàng sẽ trả cho ả một đao? ...  Câu trả lời tất nhiên là không. Nàng không phải thánh mẫu, có thù không  báo sẽ thấy thẹn với lương tâm a, nhất là vừa là thù vừa là địch, nàng  sẽ lấy lại cả lời lẫn vốn cho đủ.  					 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện