[Dịch]Thiên Tình Chi Sủng - Sưu tầm
Chương 16 : Quyết Đấu.
                                            .
                                    
             “Đủ rồi.”
Tiếng  quát lạnh làm hai nữ nhân đang tranh đấu kịch liệt lặp tức im lặng.  Trác Thuỷ Ngọc uỷ khuất nhìn Thiên Lang, Thiên Miêu bĩu môi, ả muốn làm  ra vẻ bạch liên hoa cho ai xem chứ? Ta khinh.
Thiên Lang đứng  dậy, không để mắt đến Trác Thuỷ Ngọc, mặt lạnh nhìn Thiên Miêu, không vì  những lời nàng bảo thích hắn mà để trong lòng, trầm giọng nói.
“Nếu  lão quái vật đưa cho ngươi ngọc huyết ti, ta sẽ cho ngươi một cơ hội,  ngươi phải đánh bại tất cả những thủ hạ có mặt tại đây, kể cả hai vị  đường chủ, nếu thắng, sau này ngươi sẽ là nhị đương gia của Huyết Thiên  bảo, nhưng ...”
Hắn nhìn Thiên Miêu, đôi mắt đen láy đổi thành màu đỏ như máu, giọng nói cất lên giống như tu la khiến không khí rét run.
“Chỉ  cần bại dưới tay một người ... về sau vĩnh viễn không được bước chân  đến Huyết Thiên bảo, làm trái lời ... chết dưới vạn đao.”
Mọi  người nghe xong, trên mặt đều mang biểu tình đặc sắc. Lão quái vật hất  mặt tỏ vẻ cao ngạo, đồ đệ của lão sao có thể thua được.
Trác Vân  trầm mặt, Vô Thần ôn hoà nhưng trong mắt mang theo tia thú vị. Trác Thuỷ  Linh cười đắc ý khi thấy người gặp hoạ, những thủ hạ nghe vậy không hề  do dự ầm ĩ tranh nhau muốn lên đấu trước.
Chỉ có Thiên Miêu là  bình chân như vại, nàng kéo một loạn tóc đen trắng, cuộn vào ngón tay  đùa nghịch, đôi mắt trong veo loé tia giảo hoạt, nàng nhìn Thiên Lang  cười ngọt ngào nói.
“Thiên Lang, chàng nói ta đánh bại bọn họ sẽ  được làm nhị đương gia, vậy nếu ta đánh bại chàng, có phải ta sẽ được  làm nương tử của chàng?”
Huyết mâu lãnh khốc mang theo sát khí  nồng đậm bắn về phía Thiên Miêu, nàng nhìn thấy huyết mâu đỏ rực tựa như  viên ngọc lục bảo đỏ tuyệt đẹp, nàng không sợ hãi, còn rất muốn sờ thử  xem cảm giác ra sao? Tiếc rằng nhìn gương mặt như khối băng ấy, nếu nàng  chạm vào, thế nào cũng bị đánh.
Thiên Lang nhíu mày. Ngoại trừ  lão quái vật, nữ nhân này là người đầu tiên gọi tên hắn, lạ ở chỗ, hắn  không cảm thấy bài xích, còn cho là chuyện thường tình, có phải vì nàng  không khiếp sợ hay chán ghét khi thấy huyết mâu của hắn nên hắn mới  không bài xích nàng?
Lần đầu trong đời, bang chủ Thiên Lang cảm  thấy rối rắm dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ thấy Thiên Miêu đã chiếm  một góc nhỏ trong tâm trí của hắn. Nếu Thiên Miêu biết suy nghĩ trong  lòng Thiên Lang, nàng chắc chắn sẽ rất đắc ý, tiếc rằng bây giờ nàng  đang suy nghĩ nên chinh phục vị tướng công mặt lạnh như thế nào a.
Mọi  người đều trợn trắng mắt khi nghe Thiên Miêu tuyên bố muốn đánh thắng  bang chủ, còn hùng hồn bảo muốn làm bang chủ phu nhân. Trác Thuỷ Ngọc  tức giận muốn lên tiếng, lặp tức bị phụ thân Trác Vân ngăn lại, nàng  đành nuốt xuống cục tức này, nhìn Thiên Miêu đầy oán hận chán ghét.
Trong khi mọi người nghĩ bang chủ sẽ tức giận ra tay với Thiên Miêu, không ngờ Thiên Lang chỉ trọn vẹn phun ra hai chữ.
“Cuồng vọng.”
Thiên Miêu nở nụ cười ngọt ngào. –“Ân, ta coi như đây là chàng đã đồng ý, không được đổi ý nha. ”
Nói  xong, nàng thi triển khinh công bay đến giữa lôi đài, hai tay chắp sau  lưng, lúc này nàng không còn mang vẻ lười biếng cợt nhã, thay vào đó là  sắc mặt lạnh lẽo, khí chất cao quý lạnh lùng toả ra từ cơ thể nàng.
Trong  nháy mắt mọi người giật mình sửng sốt. Một người sao có thể thay đổi  sắc mặt nhanh như vậy? Ngay cả sát khí tản ra trên người nàng làm cho  bọn họ không thể tưởng tượng được, nữ tử như vậy là do hoàn cảnh nào bồi  đắp nên.
Bọn họ không biết cũng phải, trong ba năm ngắn ngủi,  lão quái vật phải dùng hết mọi thủ đoạn mới đào tạo ra một sát thủ như  Thiên Miêu. Đúng, chính là sát thủ, vì Thiên Miêu đã quá độ tuổi luyện  công, chỉ có thể dùng cách luyện tập của sát thủ mới khiến nàng mạnh  lên, đuổi kịp lão quái vật, nay cũng sắp vượt qua lão rồi.
Thiên Miêu đứng trên đài cao, mắt đẹp lạnh lùng đảo quanh bọn thủ hạ phía dưới, khoé môi khẽ cong, chậm rãi nói.
“Tất cả cùng lên hết một lượt đi, tránh khỏi làm lãng phí thời gian của ta.”
Mọi  người nghẹn họng, quả thật cuồng vọng tự cao tự đại. Bổng, vị hán tử  đánh với tên thư sinh khi nãy phi thân lên lôi đài, phun một ngụm nước  bọt nói với Thiên Miêu.
“Con mẹ nó! Lão tử xem ngươi có bản lãnh gì mà cuồng vọng như vậy?”
Lão  hán tử cầm thương bay về phía Thiên Miêu, nàng cười nhạt nghiêng người  tránh, lão hán tử đánh hụt, muốn xoay người đánh tiếp lại bị Thiên Miêu  đá một cước vào mông, ngã chổng mông xuống đài.
Mọi người nghẹn  họng nhìn trân trối, đây có phải kết thúc quá nhanh không? Hay là do  nàng ta ăn may? Bất quá, thua tức là thua, bọn họ không thể không biết  thẹn đi tranh cãi với nữ nhân, còn là nữ nhân cuồng vọng hung hãn.
Thiên Miêu cong khoé miệng. –“Tiếp theo.”
Một thân lam y phi thân lên giữa đài, Vô Thần chắp tay thi lễ với Thiên Miên. –“Tại hạ Vô Thần, thỉnh cô nương chỉ giáo.”
Thiên  Miêu nhìn vị đường chủ ngọc thụ lâm phong trước mặt, nếu nói Trác Vân  ra vẻ uy nghiêm của một vị đường chủ, thì Vô Thân lại là một bộ dạng nho  nhã thư sinh, bất quá biện mạo cùng ánh mắt khác xa nhau rất nhiều.
Vô Thần đánh giá Thiên Miêu, cười thi lễ nói. –“Không biết cô nương sử dụng binh khí nào?”
Đấu  với hạng tạp nham không cần dùng vũ khí làm gì, nhưng đối thủ là đường  chủ một bang, không những thế, nhìn qua cũng biết không phải tầm thường,  nếu không xuất vũ khí sẽ bị coi là vũ nhục người ta, Thiên Miêu lấy từ  bên hông ra một cây sáo, sau đó thi lễ với Vô Thần.
“Vô đường chủ, mời người xuất binh khí.”
Vô  Thần giật mình nhìn binh khí của Thiên Miêu, đó là cây sáo tám lỗ dài 2  xích 4 tấc, toàn thân bạch ngọc sáng lấp lánh, khiến Vô Thần càng ngạc  nhiên hơn, đây không phải cây sáo bình thường, nó là một trong các thần  binh lợi hại đã thất truyền từ lâu, sáo Nhạn Cốt hay còn gọi là Triêu  Vân Phượng.
Không chỉ có Vô Thần, tất cả mọi người ở đây, kể cả  Thiên Lang cùng Trác Vân đều sửng sốt, bên dưới lôi đài bắt đầu bàn tán  nghị luận. Nhạn Cốt vừa là sáo vừa là kiếm, người nào sở hữu nó phải có  nội lực cùng kiếm pháp cao cường mới có thể phát huy hết uy lực của thần  binh, bọn thủ hạ không khỏi tặc lưỡi, xem ra bang chủ phu nhân tương  lai không phải người dễ chọc.
Vô Thần nhìn Thiên Miêu đầy hứng  thú, hắn xuất ra một thanh đao cong dài 3 xích 4 tấc, thân đao sáng bóng  phát ra khí lạnh thấu xương, ngay cả Thiên Miêu đối diện cũng cảm nhận  được sát khí của nó.
“Ưu tiên nữ nhân.” – Vô Thần đưa tay nói.
Thiên Miêu lắc đầu. –“Không cần, cùng lên đi.”
Dứt lời, hai người lao vút về phía đối phương, tốc độ nhanh đến mức khiến mọi người hoa cả mắt.
“Bang  bang bang ...” – Tiếng binh khí va chạm nhau phát ra âm thanh chói tai,  mọi người không khỏi kinh ngạc, sáo ngọc vậy mà không bị gãy, phải biết  rằng, đao cong của Vô Thần là thứ chém sắt như chém bùn, ấy vậy mà sáo  ngọc kia chẳng bị chút tì vết, không lẽ nó thật sự là thần khí?
Trong  lúc mọi người đang ngỡ ngàng, hai vị trên lôi đài càng đánh càng hăng  say, có điều, nhìn vẻ mặt Thiên Miêu rất thong dong, còn Vô Thần càng về  sau càng nhăn mặt nhíu mày, chiêu thức cơ hồ có chút rối loạn, nếu nhìn  kỹ có thế hai bên thái dương của hắn không ngừng chảy mồ hôi.
Thật  ra Vô Thần cũng rất bất đắc dĩ, mới đầu hắn chỉ muốn so chiêu nhưng sau  đó phát hiện mỗi một chiêu thức, một đao pháp hắn đánh ra, Thiên Miêu  đều dễ dàng hoá giải được, không những thế, từ đầu tới cuối nàng ta  không hề công kích hắn, chỉ toàn hoá giải chiêu thức cùng đao pháp. Điều  này làm hắn kinh hãi, vì thế cuối cùng hắn quyết định xuất ra sát  chiêu, toàn bộ đánh vào chỗ hiểm, hòng muốn Thiên Miêu động thủ với hắn.
Vô  Thần lại không biết, Thiên Miêu luôn có sở thích quái đãng, nàng luôn  thăm dò chiêu thức của đối phương trước, sau đó mới tìm ra cách phá  giải, những tuyệt học tên đời này nàng đã học thuộc không ít, còn đi  khắp nơi tìm thêm nhiều bí tịch học hỏi, nên mỗi lần tìm thấy cao thủ,  nàng đều đem người ta ra mà thực hành.
“Bang~” – Trên không  trung, sáo Nhạn Cốt một lần nữa va thật mạnh vào đao cong, phát ra âm  thanh chòi tai mãnh liệt, mà lần này còn mang theo một luồng chân khí  rất lớn.
Vô Thần nhíu mày phi thân hạ xuống lôi đài, sau đó vận  nội lực ổn định bước chân mới có thể đứng vững, hắn cảm giác tay cầm đao  cong tê dại, trong lòng thầm nghĩ. – Nội công thật thâm hậu.
Qua một lúc, hắn ôm quyền thi lễ với Thiên Miêu. –“Thuộc hạ xin thua ... tạ nhị đương gia hạ thủ lưu tình.”
Vô  Thần ý thức được, từ đầu đến cuối mình bị người ta đem ra đùa giỡn, đến  cuối cùng còn bị đạp một phát nhém bị nội thương, nếu còn tiếp tục, hắn  không dám nghĩ mình có bị người kia một cước đạp xuống đài hay không?  Hắn còn chưa muốn mất mặt đến mức đó.
Dưới đài một mảnh im lặng,  Vô Thần đã chấp nhận Thiên Miêu là nhị đương gia, một số người phía dưới  liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi người ôm quyền hướng Thiên Miêu hô lớn.
“Bái kiến nhị đương gia.”
Từ  trước đến này, Vô Thần chưa từng thất thủ, nay lại cúi đầu trước Thiên  Miêu, chứng tỏ Thiên Miêu có năng lực đảm đương chức nhị đương gia, bọn  họ ngay cả một chiêu của Vô Thần còn đỡ không nổi, thì làm sao đánh lại  Thiên Miêu, ấy nên bọn họ mới cúi đầu trước nàng.
Thiên Miêu chắp tay sau lưng, bộ dáng cuồng ngạo nhìn mọi người, sau đó xoay đầy nhìn Thiên Lang, biểu cảm ngọt ngào nói.
“Thiên Lang, để tránh mất thời gian, chàng nhanh nhanh lên đây a.”
Thiên  Lang nhìn nàng, vẫn là biểu cảm lạnh như băng, Thiên Miêu bĩu môi, vừa  muốn nói tiếp thì một thần hồng y kiều diễm bay lên giữa đài, Trác Thuỷ  Ngọc cao ngạo hất cằm nhìn Thiên Miêu đầy khinh bỉ.
“Nữ nhân kia, ta muốn quyết đấu với ngươi.”
Thiên Miêu hừ lạnh, thu lại sáo Nhạn Cốt, dứt khoát nói. –“Được.”
Trên  lôi đài, Thiên Miêu một thân đen tím thanh nhã thoát tục, Trác Thuỷ  Ngọc một thân hồng y kiều diễm, hai người đứng đối diện nhau, sát khí  quanh thân bắt đầu tản ra. Trác Thuỷ Ngọc thấy Thiên Miêu thu vũ khí,  nhíu mày nói.
“Ngươi không dùng binh khí?”
Thiên Miêu  nhướng mày, khiêu khích nói. –“Không cần, sáo của ta chỉ xuất ra đối với  cao thủ chân chính, còn những thứ tạp nham, ta không cần phí sức như  vậy, còn có, ta mới nhậm chức nhị đương gia nên sẽ nhường ngươi ba  chiêu, để người khác không nói ta ỷ thế hiếp người.”
Trác Thuỷ  Ngọc tức giận run người, nữ nhân này đang vũ nhục nàng, không những đem  nàng so với bọn thủ hạ tạp nham kia, còn muốn giành bang chủ với nàng,  điều gì cũng có thể nhẫn nhưng liên quan đến người nàng yêu, nàng sẽ  không bỏ qua, nhất định phải làm tiện nhân này biến mất.
“Hừ, tiện nhân, ta không cần người giả mù sa mưa, tiếp chiêu.”
Phun  ra lời thô tục, Trác Thuỷ Ngọc vung kiếm bay về phía Thiên Miêu, trong  mắt hiện tia lệ khí, chứng tỏ nàng ta muốn dồn Thiên Miêu vào chỗ chết. 
Tất  cả thủ hạ thấy một màn như vậy đều có chút rối rắm, ngày thường Trác  Thuỷ Ngọc có tính cao ngạo nhưng sinh ra sát khí với người mới gặp là  lần đầu tiên, có điều, nếu là ghen với nhị đương gia thì rất có thể nha,  trong bang không một ai không biết Trác Thuỷ Ngọc muốn làm bang chủ phu  nhân đến điên rồi.
Nếu không phải Trác đường chủ không tuỳ tiện  như nàng ta, có lẽ bang chủ phu nhân đã thuộc về nàng ta từ lâu, bất  quá, nếu như là nhị đương gia làm bang chủ phu nhân cũng không tệ, bởi  nhìn nàng ta xứng đôi với bang chủ hơn, nhưng đó là suy nghĩ của bọn họ,  còn nội tâm bang chủ ra sao, phải đợi Thiên Miêu đánh thẳng mới biết  kết quả.
Lúc này trên đài, Thiên Miêu không tránh khi Trác Thuỷ  Ngọc đâm kiếm tới, nàng châm chọc nhìn ả, lại dùng chiêu cũ, nghiêng  người tránh nhưng không đạp ả một cước, chỉ phi thân bay về phía trước,  Trác Thuỷ Ngọc đâm hụt, ả xoay người thì thấy biểu tình châm chọc của  Thiên Miêu khiến ả tức giận muốn hộc máu, ả trợn mắt, một lần nữa đâm  kiếm về phía Thiên Miêu.
Tiếp theo là tình huống như sau, ta truy  ngươi đuổi xung quanh lôi đài, sau nữa canh giờ, Trác Thuỷ Ngọc chống  kiếm nhìn Thiên Miêu thở phì phò, Thiên Miêu kéo một lọn tóc lên nghịch,  nhìn Trác Thuỷ Ngọc cười chế giễu.
“Sao vậy? Khi nãy còn hùng  hồn bảo muốn quyết đấu với ta, nay lại làm ra cái bộ dạng như sắp chết  vì nghẹt thở, thiếu không khí đến thế à?”
Trác Thuỷ Ngọc ổn định  hơi thở xong liền quát to. –“Ngươi đừng khinh người quá đáng, có bản  lãnh thì đánh với ta một trận xem ai hơn ai.”
“Nữ nhân không nên  tức giận a, rất mau già đó. Ôi, nhìn ngươi bây giờ chẳng khác mấy thôn  phụ bán cải ngoài chợ vậy ... chậc, chậc, bình thường thì xinh đẹp như  hoa như ngọc, không ngờ tức giận lại xấu xí đến thế .... hai~” 
Thiên  Miêu chớp mắt vô tội nói, còn lắc đầu tiếc nuối làm Trác Thuỷ Ngọc tức  giận đến hồng cả mắt. Thiên Miêu thấy vậy tiếp tục công kích.
“A,  tiểu oa nhi khóc rồi, có cần ta kêu nương của ngươi đến để ngươi kể khổ  không? Chậc, chậc ... tiểu oa nhi, vẫn là tiểu oa nhi ...”
Máu huyết toàn thân xông lên trên đầu, gương mặt diễm lệ của Trác Thuỷ Ngọc trở nên dữ tợn, ả hung hăng quát lớn.
“Ta  là tiểu oa nhi, vậy ngươi là cái thá gì, là tiện nhân, không biết liêm  sỉ đi quyến rũ nam nhân, đồ quái vật, đồ ... đồ quái thái.”
Một  trận gió lạnh xẹt qua khiến mọi người rùng mình, mọi người không nhịn  được nhìn về phía luồng khí lạnh kia, lặp tức trợn mắt há mồm. Chỉ thấy  nhị đương gia của bọn họ, quanh thân nàng tản ra sát khí ngút trời,  trong mắt chứa tia lệ khí sắc bén, ngay cả biểu tình cũng âm lãnh, chẳng  khác nào Diêm Vương đến đòi mạng.
Dáng vẻ này đem so với bang  chủ của bọn họ khi nổi sát khí với kẻ địch chỉ thua một chút a, bất quá,  tình cảnh này là sao? Không phải nói thi võ thôi sao? Giờ muốn giết  người là sao? Chẳng lẽ ... 
Tất cả xoay mặt nhìn Trác Thuỷ Ngọc,  không khỏi lắc đầu cảm thán, tự làm bậy không thể sống, lần này nàng ta  chọc trúng tổ ong rồi.  
“Không xong.”
Lão quái vật nói  một câu không đầu không đuôi, sau đó chạy tới chỗ Trác Vân, nhét vào tay  hắn một tờ ngân phiếu, vỗ vai hắn lắc đầu nói.
“Lần này ta không  giúp được rồi, bao nhiêu đây đủ mua quan tài với một miếng đất tốt cho  nữ nhi của ngươi, hai ~ ... thất đáng thương.” 
Trác Vân nhíu  mày, còn chưa nói câu nào thì nghe thấy tiếng hét thất thân của nữ nhi,  Trác Vân nhìn lên lôi đài thì kinh hoảng phi thân tới, đem Trác Thuỷ  Ngọc bị đánh bay xuống lôi đài, xem qua nữ nhi, là bị một chưởng đánh  trọng thương, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nữ nhi uống nội  đang, sau đó truyền nội lực cho nữ nhi, đợi sắc mặt nữ nhi đã đỡ hơn,  hắc mâu lạnh lẽo nhìn Thiên Miêu, trầm giọng nói.
“Nhị đương gia, hôm nay chỉ là so chiêu thức, hà cớ gì lại đối với nữ nhi của ta ra tay nặng như vậy?”
Thiên Miêu nhếch môi cười lạnh. –“Bởi vì nàng ta không nên động đến giới hạn của ta.”
Mọi  người sửng sốt, từ lúc đầu Trác Thuỷ Ngọc luôn khiêu khích nói toàn lời  khó nghe với Thiên Miêu nhưng đâu thấy nàng phản ứng gì? Sao giờ lại  bảo động đến giới hạn của nàng? Nữ nhân thật khó hiểu.
Nghe thế, sắc mặt Trác Vân tối lại, chưa kịp lên tiếng thì một bên Trác Thuỷ Ngọc đang yếu ớt thở, bổng mạnh miệng quát.
“Ta  nói ngươi là đồ tiện nhân quyến rũ nam nhân có gì sai? Chưa già tóc đã  bạc, đây không phải quái vật thì gọi là gì? Nhìn ngươi nam không ra nam,  nữ không ra nữ, đồ quái thai.”
Sát khí một lần nữ xẹt qua người  bọn họ, Thiên Miêu đột nhiên ngửa lên trời cười phá lên. –“Hảo, nếu hôm  nay ngươi đã không muốn sống như vậy, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
Thiên  Miêu lạnh lẽo nhìn Trác Thuỷ Ngọc, trong tay vận nội lực, dòng chân khí  xuất hiện, một chưởng đánh về phía Trác Thuỷ Ngọc. Trác Vân thất kinh,  vội chắn trước mặt nữ nhi, vận dụng toàn bộ nội lực hòng ngăn chặn luồng  chân khí mãnh liệt của Thiên Miêu.
Mọi người không khỏi nín thở hô thầm. – Không xong rồi.
Khi  luồng chân khí lãnh liệt gần đến chỗ Trác Vân, một bóng đen xuất hiện  ngay trước mặt hai người họ, chỉ một cái phất tay đã đánh bay chưởng  pháp của Thiên Miêu, khiến luống chân khí chuyển hướng đến chỗ đặc binh  khí.
“Ầm~” – Tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo là thi thể những  binh khí rơi lã chã dưới đất, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm,  trong lòng không khỏi run sợ nhị đương gia mới nhậm chức này.
Thiên Miêu nhìn người trước mắt, không nở nụ cười ngọt ngào như mọi khi, thay vào đó là sắc mặt âm u, nàng cười nhạt nói.
“Đây có được coi là thương hương tiếc ngọc? Hay là anh hùng cứu mỹ nhân? ... Thiên Lang, chàng làm ta đau lòng đấy.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện