[Dịch]Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ- Sưu tầm

Chương 15 :  Đi Núi Thanh Sơn và giải cứu người lẫn vật

Người đăng: 

.
Hai bóng người xuất hiện, một người mặc áo màu xanh lá, một người mặc chiếc áo màu trắng hồng, nổi bật nét quyến rũ của người con trai, vẽ đẹp lạnh lùng và cao quý. - Sao thượng tiên lại ngăn cản ta - tướng quân nói. - Ngươi không được giết người này, người này chưa đến số chết – Thanh Trúc chợt lên tiếng nói. - Tại sao - tướng quân hỏi. - Vì hắn chưa đến lúc chết, nên ngươi không được giết hắn - Tiểu Bạch chợt lên tiềng. “Đời người vô thường Ông trời bất nhân Kẻ xấu sống lâu Kẻ hiền chết sớm Bể dâu đời người Biết đúng hay sai” - “ha ha ha “ – Tướng quân đọc thơ xong cười, nụ cười của hắn làm cho mọi người cảm thấy thật thê lương. Thanh Trúc nhìn hắn cười nàng cảm thấy mình đau nhói, nàng cảm thấy trời thật bất công, tại sao ông trời lài thế, tại sao ông lại cho Nhân giới này kẻ xấu lại sống sung sướng như thế? tại sao chứ?. - Thanh Trúc..Thanh Trúc ....Thanh Trúc - Tiểu Bạch lên tiếng gọi, khuỷ tay hắn đụng mạnh vào khuỷ tay nàng. - Ah, ...... ngươi bình tĩnh lại đi, không phải là ta muốn ngươi lên đây tìm ra vì sao ngươi chết, mà ta muốn ngươi nói em trai ngươi phải rước phu nhân của ngươi về và chăm sóc cho tử tế - nàng chợt nói. - Ta......nhưng ta không cam tâm, tại sao, người em trai ta hết mực yêu thương có thể làm thế, ta không cam tâm - tướng quân nói rồi biến mất. - Tiểu Bạch, đi theo bắt tướng quân vế âm phủ đi, không thôi có chuyện đó – nàng nói và suy nghĩ, tên tướng quân này nếu không bắt về thì hắn sẽ náo động đến thế nào nữa đây. Nàng vừa nói xong, Tiểu Bạch nhanh chân biến mất. Nhìn qua tên em trai của tên tướng quân đang sợ hãi, gương mặt trắng bạch như không có sức sống, nàng biết hắn đang sợ nên liền hù do - Ngươi biết ta là ai không? - liền hỏi - Ngươi là ai..ngươi là yêu quái phải không?...ngươi muốn lấy mạng ta hả? Xin tha cho ta, ta hứa sẽ ăn năn hối lỗi – em trai tướng quân nói. - Ta là thần tiên.... – nàng nói. - Ngươi là thần tiên, xin người đừng trừng phạt tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi - hắn cầu xin. - Ta sẽ không trừng phạt ngươi nhưng với một điều kiện – nàng nói. - Không cần một hay 10 ta liền đáp ứng - hắn nói. - Ngươi phải đón 2 mẹ con của anh trai ngươi về, đối xử cho tốt, còn phải thường xuyên cứu giúp người nghèo khó, ngươi làm được không? – nàng nói và nàng cũng muốn cho ngươi đó cơ hội sửa sai, không ai là hoàn hảo cả nên cho người ta cơ hội sửa sai, nếu hắn toàn tâm sửa sai thì tốt cho Nhân Giới này, cứ tạo công đức cho bản thân vậy. - Ta xin thề với tiên nhân, ta sẽ làm y chang lời người nói, nếu ta làm sai thì bị ngũ lôi đánh, chết đày xuống 18 tầng địa ngục - hắn thế độc. - được, ta tạm tin ngươi – nàng nói và đang định đi thì em trai tướng quân liền nói. - Xin tiên nhân giúp ta, anh trai sẽ trở lại giết ta, cầu xin tiên nhân - hắn sợ hãi nói. - Ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết – nàng nói rồi biến mất trong không gian Thanh Hằng nãy giờ đi theo Thanh Trúc chỉ biết yên lặng không nói gì cả nhưng nhìn tên em trai tướng quân thì không ưa nên dùng chân đá hắn một cái rồi cũng biến mất. Thanh Hằng chạy theo Thanh Trúc và hỏi: - Sao Trúc lại tha cho tên đó thế, hắn thật ác tâm, cả anh trai mình cũng hại nữa, tên này đáng chết quá - Hằng tức giận nói. - Hắn không phải cố ý, ngươi nghe hắn nói là do hắn nghe người ta nói là thuốc ngủ để anh trai hắn ngủ, ai ngờ là thuốc độc, hắn chỉ vô tình chứ không cố ý – nàng nói. - Trúc có thể tin lời hắn nói ah – Thanh Hằng nói. - Mình tin – nàng liền nói. - Trúc quá tin người rồi, cẩn thận bị gạt đó - Hằng lại nói. - Ai gạt mình, mình sẽ không buồn cũng không oán trách trừ bạn và Tiểu Bạch gạt mình thì mình sẽ không bao giờ tha thứ, vì mình rất tin tưởng 2 người – nàng liến nói. - Yên tâm đi, mình sẽ không bao giờ gạt bạn đâu – Thanh Hằng nói. - Uh – nàng liền cười vui vẽ với Thanh Hằng. Nàng cùng Thanh Hằng đi về ngôi nhà của 3 mẹ con nhà tướng quân, vì không có giường nào còn dư nên nàng lôi túi ngủ ra ngủ còn Thanh Hằng thì trải một tấm chiếu nhỏ ngủ ngay dưới chiếc bàn. Nàng cũng chẳng cần lo cho Tiểu bạch vì biết chẳng ai có thể làm gì hắn. Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì nhìn xung quanh chẳng thấy Tiểu Bạch đâu, chẳng lẽ, đêm qua Tiểu Bạch không về, không biết chuyện gì xảy ra cho hắn hay không? Nàng bắt đầu thấy lo lắng, nàng định đi tìm Tiểu Bạch, mới vừa bước ra cửa thì nhìn thấy Tiểu Bạch đang đi vào, vẻ mặt buồn bã nhìn nàng nói. - Ta xin lỗi nàng, ta để cho tên hồn ma tướng quân thoát rồi - hắn vẻ mặt không vui nói. Nàng nhìn thấy trên người hắn có một vết thương, máu đang rỉ từng giọt liền nhanh chân chạy đến hắn và hỏi: - Này, ngươi sao vậy? bị thương khi nào thế? - vừa hỏi vừa dùng chú thuật cầm máu cho hắn. - Ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi – hắn nói. - Nhưng tại sao ngươi bị thương, không phải ngươi có phép thuật cao cường mà, ai làm đả thương ngươi vậy? – nàng tức giận nói. - Thật ra, tên tướng quân đó được một người thuộc hệ thổ cứu, hắn khắc ta nên ta chỉ cầm cự lại hắn - Tiểu Bạch chợt nói. Thật ra, mọi chuyện là thế này, Tiểu Bạch đuổi theo tên tướng quân, sắp bắn được hắn lại được một người bay vào cứu, người đó thuộc hệ pháp thổ nên dù cho Tiểu Bạch có tu vi ( pháp thuật) cao hơn nhưng vẩn khó công kích được, nên hắn làm cho Tiểu Bạch bị thương và cứu thoát tên tướng quân. - Thì ra là như thế - Thanh Trúc liền nói. - Nàng giận ta ah - Tiểu Bạch buồn bã hỏi lại, vì hắn không ngờ hắn lại bị đánh bại như thế. - Ta làm gì giận ngươi chỉ là ta thắc mắc rằng tại sao ngươi không học các công kích khác – nàng vừa nói vừa băng vết thương cho hắn. - Thật ra, bên Gấu giới chuyên về phần công kíck thuỷ công, còn bên Thiên giới là Hoả Công, Phật Giới là Mộc công, chỉ có Nhân Giới sẽ có người luyện được 5 thuật công trong ngũ hành nhưng đa số là người nào cũng luyện Thuỷ công, hoả công, mộc công, một số ít người thì luyện kim công và thổ công lắm - hắn chậm rãi nói. - Là sao, Nhân Giới cũng luyện được phép thuật hả? không phải là Thiên Giới cai quản Nhân Giới ah – nàng thắc mắc hỏi. - Thì tuy là cai quản nhân giới nhưng ở nhân giời cũng có người tu tiên, họ tu tiên ở núi Thanh Sơn, nơi ấy đào tạo rất nhiều người, còn có nhiều các vị trưởng lão đào tạo tiên pháp khác nhau. Tóm lại, là nơi tu tiên của những người phàm nhân, với lại, ta được nghe nói rằng, ở đó còn nhiều người có tham vọng cũng tu tiên nữa - Hắn trầm ngâm nói. - Sao lạ thế, nếu có tham vọng sẽ khó tu tiên, vì khi tu tiên phải vượt qua thất tình lục đục mới tu được mà, phải không? – nàng nói vì nàng đã được đọc trong sách trên thiên đình về biện pháp tu tiên. - Uh, cái đó cũng đúng nhưng vì do tuỳ con người, họ có tham vọng thì sẽ không dể dàng từ bỏ, chính thế cũng là một phương pháp tu tiên mới mà Nhân giới nghĩ ra - hắn bèn trả lời. - Thì ra là thế, mà sao Tiểu Bạch không học luôn 5 môn công - thắc mắc hỏi. - Ở Gấu giới thì chỉ cần một công pháp để nó thuần thuật hơn, nên ta chỉ luyện thuỷ công thôi - hắn nói. - Vậy Tiểu Bạch biết ta thuộc hệ nào không? – nàng thắc mắc hỏi. - Nàng được Lão Cây truyền nhưng vào người nàng thì ta cũng không hiểu nàng thuộc hệ gì? Vì nàng chưa từng sử dụng công pháp (là phép thuật tấn công) với lại, chẳng có ai tấn công được nàng nên nàng cũng không cần quá quan tâm đến chuyện nào thuộc công pháp nào - hắn thành thật nói. - Nhưng ….nhưng – nàng suy nghĩ. - Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng - hắn chen vào nói. Đang nói chuyện thì nàng nghe thấy bên ngoài có nguyên đám người của phủ tướng quân đến, họ nói đón 3 mẹ con của vị phu nhân. Vậy là tên em trai tướng quân đã giữ đúng lời hứa nên nàng cũng rất yên tâm. Gia đình của vị phu nhân liền mời Thanh Trúc cùng về nhưng nàng đã khôn khéo từ chối vì nàng đang tính đi chơi Nhân Giới, nàng cùng Thanh Hằng, Tiểu Bạch lên đường đi núi Thanh Sơn, nàng muốn khám phá xem núi này tu luyện những gì, nghe lời của Tiểu Bạch thì lúc là đại hội luyện thi thăng cấp thần tiên, (lễ hội thăng cấp bắt nguồn từ ngày nữ oa vá trời sẽ có tục lệ 100 năm sẽ có một đợt tuyển lên thượng tiên ) Nàng cùng với 2 người kia hướng núi Thanh Sơn đi vì Tiểu Bạch cũng là đưa nàng đi xuống Nhân Giới cũng vì lễ hội này, hắn được mới tham dự ( Hay quá, mời Tiểu Bạch mà không mời Thanh Trúc ah: Linny Hwang ( Tiểu Băng) ngươi nghĩ tên Thanh Trúc là ai mà ta phải mời: Trưởng lão Thanh Sơn Ngươi ngon, Thanh Trúc ơi, hắn nói xấu ngươi kia: Linny Hwang Thanh Trúc: lườm hắn…. Trưởng lão Thanh Sơn chạy xách dép hahaha: linny Hwang). Đang tiến vào khu rừng Thanh Sơn thì nghe tiếng hét từ xa vọng lại của đám người “ bắt lấy bọn chúng, không để đám tỳ nữ này trốn thoát”. Nàng nhanh chân cùng Thanh Hằng và Tiểu Bạch chạy nhanh đến chổ của đám người kia thì thấy một đám con trai mặc đồ áo màu đen, bịt mặt đang dí những cô gái, cả đám cô gái bị dồn vào một góc, chúng bao vây và nói: “ bọn mi làm như có thế trốn thoát nơi đây ah, khôn hồn thì nghe lời lên làm tỳ nữ ở Thiên Giới và Gấu giới thì các ngươi sẽ được sống sung sướng” - Xin các vị tha cho, chúng tôi chỉ không muốn xa gia đình – một người trong đám đó can đảm nói. - Câm mồm, được làm tỳ nữ trong thiên đình mà còn đòi hỏi hả? – một tên bịt mặt tát vào mặt cô gái. Cô gái bị tát, té nhào ra đất ngã xuống thì có một người bay qua đỡ cô gái đó, chẳng ai khác chính là Thanh Hằng, Thanh Trúc chưa kịp ra tay thì thấy Thanh Hằng đã lao người ra, Thanh Hằng tức giận nói: - Các ngươi, người ta không muốn thì đừng ép buộc. Lần đầu tiên, Thanh Trúc thấy nàng tức giận, mà lần này tức giận rất nhiều, bọn bên kia nghe nói thì cười to nói: - Lại thêm một cô nương nữa, vậy lần này chúng ta có đủ người trong đợt tuyển tỳ nữ rồi, người đâu, bắt cô nương này lại đây – tên bịt mặt mới tát cô gái nói. Mấy tên đó chưa kịp bay ra để bắt Thanh Hằng và cô nương kia thì bị một đoạn pháp thuật bắn ra, làm cho cả đám ngã nhào ra đất, tên bịt mặt hồi nãy chợt la lên ( chắc tên này là tên cầm đầu quá, nãy giờ chỉ thấy hắn ra lệnh) - Ngươi nào đó, nếu là anh hùng hảo hán hay bước ra đây đừng có chơi đánh lén - hắn cùng đồng bọn nhìn xung quanh cảnh giác. - Ta ở đây nãy giờ mà ngươi không thấy hả? kêu bước ra với bước vào cái gì? – Thanh Trúc chợt nói. - Thì ra, là một cô nương nữa hả? hôm nay sao ta trúng mánh thế - hắn cười. - Ngươi nói cái gì hả tên kia - Tiểu Bạch từ đằng sau bước lên nói. - Oai, đẹp quá - cả đám la lên, đó chính là những vị cung nữ cùng cả đám nam nhân cũng la - Này, vị cô nương xinh đẹp kia, làm nương tử ta đi – tên bịt mặt nói. - Ngươi nói ta hả? ta xinh đẹp thật hả? – Thanh Trúc hỏi, lần đầu có người nói nàng đẹp. - Ta không nói cô nương, mà đang nói cô nương phía sau cô đó - hắn chỉ hướng Tiểu Bạch. - Ngươi nói ai là cô nương - Tiểu Bạch tức giận bắn một tia phép ra làm tên kia ngã nhào xuống đất. - Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch, ai ngờ khen ngươi, ngươi đẹp như nữ nhân vậy đó, đi với ngươi làm ta bị người khác xem như ma – Nàng đùa với hắn. - Nàng giận hả Thanh Trúc, nàng đừng giận, ta xin lỗi, nàng đừng giận - hắn nói. Nàng im lặng làm cho Tiểu Bạch cứ làm nũng với nàng, còn các tên thuộc hạ của tên bịt mặt kia khi nhận ra Tiểu Bạch là nam thì hết hồn, còn các vị cung nữ nhìn hắn như nhìn thấy đồ ăn, ai cũng liếc mắt đưa tình. - Này các ngươi làm gì thế? – Tên bịt mặt đang nằm dưới đất la lớn lên. Cả đám thuộc hạ của hắn liền nhanh chóng đỡ hắn đứng lên. - Thôi mà, nàng đừng giận ta mà, ta hứa sau này ta sẽ không xinh đẹp hơn nàng, nàng chịu không? Hay ta vẽ thêm 2 vết sẹo trên mặt nha - Tiểu Bạch tưởng nàng giận và nói. - Hahaha, ta chọc ngươi mà – nàng cười thật tươi khi bộ mặt làm ngầu hồi nãy. - Này, các ngươi xem mọi người chết hết rồi sao – tên bịt mặt quát. Làm nàng và Tiểu Bạch đang đùa liền giật mình nhìn, nàng tức giận nói: - Này, ngươi làm gì mà la lớn thế, biết là đau đầu không? - Ngươi là hạng nữ nhân gì mà ăn nói tay ngang thế - Tên bịt mặt quát nói. - Kệ ta, ah, ngươi thả các cô nương đó ra đi, không thả thì đừng trách – nàng nói vào vấn đề. - Ta không tha ngươi làm gì được ta, ngươi đâu lên bắt bọn chúng - hắn quát, cả đám lao lên. - Ta giao cho ngươi đó – nàng nói cho Tiểu Bạch, hắn mỉm cười gật đầu. Một đám người bao vây Tiểu Bạch, hắn đứng yên, không nhúc nhích một chân nào cả, cả đám lao vào hắn vương tay ra một chút cả đám ngã nhào ra đất, vũ khí văng khắp nơi. Tên bịt mặt sợ quá trốn đi mất tiếu, đúng là tên nhát gan, nàng nhanh chân lên xem đám cung nữ và thả các nàng ra, nói ai muốn về nhà thì về đi. Mọi người đa tạ nàng liền nhanh chân đi nhưng kỳ lạ hơn 10 người vẩn đứng lại, nàng không hiểu nói: - Sao các cô nương không về? - Cô nương, chúng tôi muốn đi Thiên Giới và Gấu giới, chúng tôi muốn thành thượng tiên – một trong 10 cô nương nói. - Các cô không phải bị ép ah – nàng thắc mắc hỏi. - Đâu phải ai cũng bị ép buộc đâu trúc – Thanh Hằng liền chen vào nói. - Là sao? – nàng không hiểu hỏi lại. - Giống như mình, ngày xưa muốn thành thượng tiên nên mình tự nguyện được làm tỳ nữ trong Thiên Giới, mình cũng từ tay những người bịt mặt này đến núi Thanh Sơn mới lên được Thiên Giới, những người bịt mặt được gọi là Thiên Lang sơn, chuyên gia đi tìm những tỳ nữ cho Thiên giới, Gấu giới 100 năm một lần nhưng mình không ngờ, bây giờ là ép buộc.. – Thanh Hằng buồn bã nói. - Ra là vậy, hèn chi khi nãy,…. thôi, các cô đi theo chúng tôi, chúng tôi cũng đến núi Thanh Sơn, chúng tôi sẽ mang các cô đến đó tựu họp bên Thiên Lang Sơn, các cô thấy thế nào? – nàng phân vân định hỏi gì Thanh Hằng thì chợt nhớ ra điều gì và nói với các cô nương. - Đa ta ơn nhân - các cô nương quỳ gối xuống. - Không có gì đâu, các cô đứng lên đi – nàng vội đỡ các cô nương đứng dậy. Nàng đang định đi thì nghe tiếng từ xa có tiếng đánh nhau, nàng cũng những người đi cùng hồi này núp ngay gốc cây nhìn ra thì thấy 2 người đang đánh nhau, hình như là họ đều có phép thuật, 2 người nhìn tuổi cở khoảng 10 tuổi thì phải? nàng đoán mò tuổi của họ vì thấy họ còn trẻ con nhưng sao họ có phép thuật rất cao. Người con trai mặc áo trắng như là thuật sĩ mà chính xác là giống đạo sĩ đang đánh nhau với người con trai mặc áo màu hồng, nàng nhìn người con trai mặc áo hồng có đôi mắt màu bạc, mà nàng cũng thấy kỳ lạ tại sao lại là màu hồng, còn trai mặc nguyên cái áo màu hồng thì chắc giống con gái nhưng sao khuôn mặt hắn toát nên khí tức nam nhi nên không ai nhận nhầm là nữ, nàng tưởng tượng Tiểu Bạch mà mặc chiếc áo hồng sẽ thế nào? chắc là một mỹ nhân khinh quốc khinh thành, chắc cái tên Thanh Long mà thấy sẽ đến bên cạnh và cầu thần, nàng nhìn Tiểu Bạch cười cười làm cho hắn thấy nàng kỳ lạ quá, nụ cười lưu manh chứ không hồn nhiên như ngày thường. Tiểu Bạch hơn ớn lạnh trước nụ cười của nàng liền dùng khuỷ tay thúc vào nàng cái mạnh làm nàng chợt tỉnh mộng la lên - aaaaaaaaaaaa, đau quá!!! Chàng trai áo hồng chợt nhìn qua thấy nàng, mất tập trung liền bị tên áo hồng chưởng một cái vào ngực, té nhào xuống đất thổ huyết dần dần biến thành con hồ ly 9 đuôi với bộ lông màu hồng nhìn rất đẹp. Nàng nhìn con hồ ly màu hồng, ánh mắt nó nhìn nàng như cầu xin nàng cứu nó, nó nhìn nàng chằm chằm làm nàng thấy bản thân mình thật đáng trách, tên áo trắng khi thấy con vật kia biến về nguyên hình vẩn chưa chịu buông tha, hắn tiếp tục chưởng một khối cầu lửa về phía con hồ ly. Từ đâu bay ra một cô gái áo trắng hồng bay ra ôm con tiểu hồ ly vào lòng che trở, tự nhiên khối cầu lửa kia bị văng ra ngoài xa, trúng ngay tên áo trắng làm tên đó bị thương, ngoài ra nhưng người còn lại sợ hãi. Tiểu Bạch lòng như lửa đốt khi thấy nàng lao ra, hắn sợ hãi thật sự, hắn thật không ngờ nàng lại lao ra chứ, hắn chạy đến tức giận nói: - Sao nàng làm thế, nàng có biết nhu thế nguy hiểm lắm không? - Ta không sao mà, ngươi có nhớ là ta có vòng bảo hộ mà – nàng nhanh miệng nói. - Nàng câm miệng lại, không biết sai ah - hắn quát, lần đầu tiên hắn quát nàng. - Ngươi sao thế? – nàng sửng sốt hỏi. - Ta……………..ta……. - hắn chợt ấp úng vì ngượng. - Ngươi hay quá nha, dám la ta ah, ngươi nghĩ ngươi dám to tiếng với ta hả? ngươi là gì mà dám to tiếng với ta – nàng mặt tức giận nói. - Ta…..ta…- Hắn lại ấp úng nói. - Ta …..ta cái gì chứ? Ngươi không nói lời động viên ta mà lại la ta, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám thế - nàng tức giận quát. - Này, nàng thôi đi, ta nói nàng đừng như thế được không? Nàng có biết ta lo lắng cho nàng quá không? Nàng cái gì cũng không biết mà lại la ta, ta đường đường là Thái Tử, nàng chỉ là một vị thượng tiên nhỏ bé trong Thiên Giới cũng chẳng có chức vụ gì, nàng nghĩ rằng nàng có thể lớn tiếng quát ta hả? - lần này hắn thật sự nổi điên rồi, hắn không thể nhẫn nhịn nàng được nữa. Bỗng từ xa, tên áo trắng chợt gượng dậy, phóng một đạo quả cầu lửa về hướng phía mọi người đang bàn cãi nãy giờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang