[Dịch]Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ- Sưu tầm
Chương 12 : Thanh Trúc bán hàng tại Nhân Giới
.
- Thiếu hiệp, xin dừng bước – nàng công chúa hoàn hồn lại nói.
Chàng trai vẩn đi về phía trước, không quay đầu lại nhìn vị công chúa kia dù chỉ 1 lần, tiếng về phía cô gái đang ôm đứa bé và nói.
- Nàng làm gì ở đây, ta kiếm nàng nãy giờ - Tiểu Bạch vội đi đến đỡ Thanh Trúc đứng dậy.
- Ah, tiểu Bạch hả? ta nãy không tìm thấy ngươi, Thanh Hằng đâu rồi – nàng hỏi.
Từ xa vọng lại tiếng kêu của 1 cô gái
- Tiểu bạch thượng tiên, ngươi ở đâu rồi – Thanh Hằng kêu.
- Ta ở đây? - Hắn nói.
- Làm gì mà thượng tiên đi nhanh thế, làm tỳ nữ đuổi hoài mới kịp – Thanh Hằng nói.
- Ah, Trúc hả? Tìm thấy bạn rồi, mừng quá - vừa nói nàng ta vừa mừng rỡ, ôm lấy nàng.
- Này, các ngươi có thôi diễn trò hay không? – Công chúa từ xa tiếng đến.
- Cô là ai? - hắn hỏi.
- Ngươi...ngươi.......người đâu bắt bọn chúng lai. – Công chúa tức giận quát.
Mấy tên lính đứng gần liền giơ đao lên cổ của Tiểu Bạch và Thanh Hằng, còn Thanh Trúc thì nàng đang đứng sau lưng tiểu Bạch nên không bị giơ kiếm.
- Các người muốn gì đây? – Thanh Trúc nãy giờ im lặn chợt lên tiếng vì nàng thấy Tiểu Bạch đang định dùng phép tiên.
- Ta muốn bắt ngươi, ngươi dám cản đường của công chúa ta hả? – nàng công chúa đanh đá nói.
- Ta không có cản đường ngươi, mà ta đang cứu bé trai này – nàng liền nói lại.
- Cản đường ta là tội chết, ngươi còn làm ta té nữa, tội này đáng tru di cửu tộc rồi – công chúa vênh váo nói.
- Ta nghĩ là ngươi không có bản lãnh tru di cửu tộc bọn ta đâu, chúng ta đi thôi - Tiểu Bạch lên tiếng, hắn không muốn đôi co nữa nên liền cầm tay nàng, Thanh Hằng và đứa bé biến đi như một cơn gió.
- Aaaaaaaaaaaaaa – đó là tiếng la hét của tất cả mọi người ở đây, cả cô công chúa cũng run sợ, ngất xỉu.
Tại 1 nơi khác, cách khu chợ không xa, 4 người đang đứng gần tửu lâu, nơi này là quán ăn, Thanh Trúc nhanh chân bước vào quán, dắt theo đứa bé, đi sau nàng là Thanh Trúc và Tiểu Bạch.
- Quý khách mời vào - tiểu nhị nói.
- Cho 1 phòng 4 người ăn – nàng nói.
- Mời quý khách lên đây - tiểu nhị liền nhanh chân mời 4 vị khách lên trên lầu.
Tiểu Bạch cũng là lần đầu tiên xuống Nhân giới nên cũng chẳng hiểu chuyện gì, đi theo nàng mà lên lầu, khi vào trong căn phòng được tiểu nhị sắp xếp, thì nghe tiểu nhị hỏi:
- Quý khách muốn dùng gì?
- Ở đây có món nào ngon thì mang lên hết đây – nàng yêu cầu
- ở đây có nhiều món, tiểu nhân sẽ kêu người mang những món ngon nhất cho các vị. Còn quý công tử này có muốn uống rượu Thanh Long nổi tiếng nhất kinh thành hay không? – quay qua hỏi Tiểu Bạch.
- Cái đó là cái gì? - hắn hỏi lại
- Thôi, ngươi cứ mang trà cho chúng ta là được – nàng liền chen ngang nói.
- vậy tiểu nhân xin cáo lui, các vị chờ 1 tý sẽ có đồ ăn cho các vị - tiểu nhị liền cáo lui.
Khi tiểu nhị đã đi ra thì nàng liền vẩy Thanh Hằng và đứa bé lại và nói:
- Hằng ngồi xuống đây cùng ăn đi
- Không được, thưa thượng tiên, tỳ nữ không dám – vì nàng sợ Tiểu Bạch.
- Này, ở Nhân giới không được xưng là thượng tiên, muốn chúng ta bị cả đám dân chúng quay quanh để mà xin điều ước hả? Ta kêu ngồi thì ngồi đi, còn bé con nữa, lại đây ngồi đi – Thanh Trúc tức giận nói.
2 người sợ hãi liền ngồi xuống, nếu Thanh Hằng mà để nàng giận lên thì chắc Tiểu Bạch không để yên cho cô nên cô cũng lo sợ, còn nhóc con kia thì lại sợ nàng giận nó.
- Này, mọi người biết chuyện gì chưa? – phòng bên kia nói chuyện rất to.
- Chuyện gì hả huynh – 1 tên hỏi lại.
- Thì ta nghe nói, sáng nay, công chúa điện hạ gặp phải yêu quái, 4 người biến mất trước mắt rất nhiều người, trang phục của họ rất kỳ quái – tên khác nói.
- Ghê vậy? vậy là chúng ta phải cẩn thận thôi, không thôi là yêu quái hại chết đó – tên kia lại nói.
Phòng bên này, Thanh Trúc đã nghe hết và nhìn Tiểu Bạch và nói:
- Này, ta nói ngươi nghe nè Tiểu Bạch, ở Nhân giới ngươi hạn chế dùng phép thuật đi, không thôi mọi người lại nói là yêu quái nữa, ta không muốn đi đến đâu cũng bị nói xấu, ngươi hiểu không?
- Ta biết rồi, nàng yên tâm - hắn trả lời, trong lòng hắn hiểu rất rõ không nên dùng phép thuật bừa bãi ở Nhân Giới, đó là quy luật của Thiên giới.
- Ah, ngươi có mang tiền không? – nàng hỏi hắn.
- Tiền là gì? - hắn hỏi lại.
- Ta thật phục ngươi, đi mà không mang theo tiền, may mắn ta có mang theo vàng bạc hơi nhiều, nếu không thì... – nàng buồn bã nói.
- Ta không biết? Xin lỗi nàng mà - hắn buồn bã nói.
- Thôi, không sao – nàng trả lời.
- Quý khách, đây là thức ăn của các vị - tiểu nhị từ bên ngoài mở cửa bước vào.
- Chúc quý khách ngon miệng - hắn đặt đồ ăn xuống nói.
- Ah, ta có việc nhớ ngươi, ta đây có dây chuyện bằng vàng này, trả tiền cho bữa ăn, còn bao nhiêu thì ngươi mua dùm ta 3 bộ quần áo, 2 bộ nữ,1 bộ nam, còn dư thì đưa cho đứa bé này dùm ta – nàng nói và móc sợi dây chuyền bằng vàng ra đưa cho tiểu nhị.
Hắn cầm lấy dây chuyền vàng mà trong lòng vui mừng, đây là sợi dây chuyền vàng nếu ở ngoài bán thì tương đương với 5000 đồng vàng, chắc cô nương này không biết chổ bán nên mới trả tiền đồ ăn, để hắn gặp chủ quầy, rồi cùng với chủ quầy ra tiệm vàng bạc bán đi, trả cho cô nương này bao nhiêu tiền cũng được, nghĩ thế hắn rất vui vẻ bước ra ngoài.
- Này nhóc con, ăn đi, lát nữa tên tiểu nhị sẽ đưa tiền dư cho ngươi, mà nhà ngươi ở đâu thế nhóc con – nàng gắp đồ ăn và hỏi.
- Cảm ơn tỷ, đệ ở khu làng Ngân Hà, phía sau kinh thành này – nhóc con nói
.
- Vậy nhóc tên gì? – nàng lại hỏi.
- Dạ đệ tên là Ngọc Thanh, còn tỷ tên gì? - Ngọc Thanh hỏi.
- Tỷ tên Thanh Trúc, còn đây là Thanh Hằng, Tiểu Bạch – nàng giơ tay giới thiệu 2 người.
- Ah, mọi người ăn đi, còn lát nữa đi ra chợ mua 1 ít đồ nữa đó – nàng giục 2 người đang nhìn chằm chằm nàng.
2 người nghe nàng nói liền cùng gắp lấy đồ ăn và suy nghĩ.
Tiểu Bạch suy nghĩ tại sao nàng lại biết nhiều như thế, nàng chưa lần nào xuống Nhân giới chơi.
Còn Thanh Hằng thì nghĩ là tại sao nàng lại lấy tiền cho bé nhóc đó, mà tiền là gì mà quan trọng như thế, khiến nàng phải bỏ ra 1 sợi dây chuyền vàng để trả đồ ăn, lúc chuẩn bị đồ đạc thì nàng nghe Thanh Trúc nói rằng chúng ta có vàng bạc hay dây chuyền nhẫn gì không? Nàng cũng ngỡ ngàng lắm, từ trước tới nay, Thanh Trúc có bao giờ hỏi đến mấy thứ đó đâu, mấy thứ đó, lúc Thanh Trúc phong thành thượng tiên được ngươi ta mang đến cả đóng cách đây 1 năm, toàn để ở phòng nàng, còn có vòng vàng của thái tử Thanh Long cứ 1 tháng lại mang 1 hộp qua đưa cho Thanh Trúc, mà không hiểu sao, Thanh Trúc không thèm ngó ngàng gì hết, đưa hết cho nàng giữ, gần 1 năm mà trong phòng nàng đã có 1 đống hộp toàn là vàng bạc đá quý. Khi Thanh Trúc hỏi thì nàng cũng dẫn Thanh Trúc vào phòng để đưa mấy hộp đó, không ngờ Thanh Trúc mang gần 20 hộp, đổ hết ra 1 cái túi vải và bỏ vào ba lô, Thanh Trúc còn kêu nàng mang theo 10 hộp khác nữa, làm nàng chẳng hiểu gì nhưng vẩn làm theo.
- Này, 2 người ăn nhanh đi, ta và nhóc Thanh ăn xong rồi nè – Thanh Trúc bước ra gần cái cửa và nói vọng lại.
- Đại ca và tỷ tỷ ấy ăn lâu hơn cả tiểu đệ kìa – nhóc con vừa nói vừa cười nhìn 2 người.
- Này, nhóc con tin ta sẽ cho nhóc biết tay không? - Tiểu Bạch lên tiếng.
Nhóc con hơi sợ liền nép sau lưng Thanh Trúc, nàng thấy thế liền nói
- 2 người ăn nhanh đi, đừng làm cho nhóc con nó sợ - nàng lên tiếng nói.
Thanh Hằng và tiểu Bạch liền nhanh chóng nhồi nhét cơm cho nhanh rồi cùng nàng đi ra khỏi phòng.
Khi đến quầy thu ngân, ông chủ đưa 1000 lượng vàng và quần áo cho nàng, nàng kêu Tiểu Bạch và Thanh Hằng 2 bộ quần áo, kêu họ đi thay đồ, nàng cũng đi thay đồ, thay xong nàng liền đưa 1000 lượng vàng cho nhóc con và nói
- Tỷ cho em đó, mang về nhà đi.
- Nhưng mà, sao Tỷ lại cho đệ – nhóc Thanh hỏi.
- Thì tại thấy nhóc dể thương và ngoan nữa, nhóc có thể giúp chị 1 việc không? – nàng hỏi.
- Được, tỷ cứ nói đi – nhóc Thanh trả lời.
- nhóc phụ tỷ bán hàng được không? – nàng lại nói.
- Dạ được – Nhóc Thanh mỉm cười nói.
Còn 2 người đi phía sau thì không hiểu chuyện gì xảy ra cả, sao Thanh Trúc muốn bán hàng vậy ta, mà bán cái gì mới được.
4 người đi ra giữa chợ, chợt Thanh Trúc thấy ở đó có người bán cái gõ và cái chiêng nàng liền nhanh tay lại mua, lấy số vàng trong trong túi của nhóc Thanh đang cầm mà mua, nàng mua xong liền ra góc trống ở khu chợ gõ và cái chiêng làm mọi người tò mò xung quanh nàng, nàng liền rao
- Hỡi bà con cô bác, các tỷ muội, các vị huynh đài đã và đang chuẩn bị kết hôn hay có ý trung nhân xin hãy ghế vào đây mà ngó xem, đây là vật phẩm mà các anh chị có thể tặng cho người thương, vợ của mình hay các người mà mình thương thầm trộm nhớ, còn các tỷ muội có thể mua về làm đồ trang sức, đồ này đảm bảo là hạng thật giá thật – nàng vừa rao vừa gõ chiêng.
Nhiều người bị thu hút nên liền tiến vào gian hàng của nàng, nàng trải chiếc khăn ra, trong đó có nhiều vòng vàng bạc, đá quý, pha la đủ màu sắc nhưng giá bán lại rất rẽ khoảng 300 lượng vàng là có thể mua được, ai cũng tranh nhau mua, làm nàng bán không ngừng nghĩ đến lúc hết sạch hàng, mà nhiều người cũng muốn mua nữa nhưng nàng nói rằng đã hết hàng rồi, mong mọi người thông cảm.
Nãy giờ, Tiểu Bạch và Thanh Hằng thấy mọi người chen vào mua chẳng hiểu gì cả, đối với họ thì mấy thứ này ngày nào họ cũng thấy, mà cũng chẳng quan tâm nó cho lắm, ngoài việc dùng để đeo lên người thì chẳng có tác dụng gì cả nhưng sao ở Nhân giới mọi người lại thèm thuồng nó thế ( 2 anh chị là tiên có khác, vàng bạc nhìn nhiều quá không có hứng thú gì cả, chỉ hứng thú với việc tu luyện).
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện