[Dịch]Thiên Thần Cánh Trắng - Sưu tầm
Chương 2 : Đụng Phải
                                            .
                                    
             Khi vừa đến cổng trường, tiếng trống "tùng tùng" vang lên. Dạ Mễ vội vã  xách ba lô chạy vào trường quên cả việc cảm ơn Trần Minh. Còn anh thì  vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bóng cô vội vã chạy vào lớp, thầm nghĩ :" Mễ Mễ à,  đến khi nào thì cậu mới nhận ra tình cảm của mình đây." 
Trần  Minh vì mải mê nhìn bóng dáng Lâm Dạ Mễ, đến khi sực tỉnh lại thì chỉ  còn mình anh ngây ngốc ở ngoài cổng trường, anh bối rối xin lỗi bác bảo  vệ, sau đó vội vã dắt xe vào cổng trường và đi về lớp.
Khi nghe  tiếng trống trường, tinh thần Lâm Dạ Mễ liền treo lơ lửng trên mây, bởi  hôm nay tiết đầu tiên là môn văn, tệ nhất là giáo viên này được mọi  người mệnh danh là " La Sát tái thế", chỉ cần nghĩ đến việc những hình  phạt quái chiêu không giống ai của bà cô này là cô không khỏi lạnh  người, vừa chạy vừa lầm bẩm :" đừng trễ, đừng trễ".
Vì mãi cắm  đầu chạy mà không chịu nhìn rõ phía trước, hậu quả là một người từ cầu  thang đang đi xuống liền bị cô đâm vào. Cô bị té ngã sang một bên, nhưng  trong tâm trí của cô giờ đây chỉ nghĩ đến việc làm sao kịp giờ vào lớp,  cô vội vội vàng vàng ngồi dậy xin lỗi qua loa rồi tiếp tục cắm đầu chạy  đến nỗi cô chẳng kịp thấy mặt người kia.
Khi đến nơi, "La Sát  tái thế" đã ở trong lớp trừng mắt nhìn cô, cô không khỏi thầm kêu khổ.  Nhỏ bạn thân của cô đưa tay chém ngang cổ tỏ ý" kì này bà tiêu rồi". Cô  thầm đổ mồ hôi hột lẩm bẩm:" Không cần bà nhắc". Đang hoang mang không  biết làm sao, thì giọng nói vang lên: "Vào lớp đi", như thoát được kiếp  nạn cô vội chạy vào chỗ ngồi của mình,  giáo viên lại tiếp tục giảng  bài.
" Này, sao mới ngày đầu đến lớp mà đi học trễ rồi" . Nhỏ này là Triệu Bách Liên, bạn thân của cô, họ quen nhau hồi năm lớp 8.
Cô ngượng ngùng gãi gãi cái đầu:  " Tôi ngủ quên"
Bách Liên liền quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, dẩu môi nói : "Tôi biết ngay mà, bà chỉ có nhiêu đó".
"À  mà dạo này bà với anh chàng trúc mã kia sao rồi? Suốt cả mùa hè chắc  hai người hẹn hò vui lắm phải không?!!!!" Bách Liên đưa ánh mắt tò mò,  hứng thú nhìn cô.
Lâm Dạ Mễ liền không suy nghĩ lên tiếng phản  bác: "làm gì có, tôi hẹn hò với cậu ta bao giờ, hai chúng tôi chỉ là bạn  từ nhỏ thôi ,không có gì hết".
Bách Liên bị thái độ của cô làm  cho có chút giật mình, liền lẩm bẩm:     " không có thì thôi, đâu cần  khẩn trương đến thế". Sao đó liền lắc đầu chán nản. Mễ Mễ, mình không  biết là cậu ngốc thiệt hay giả ngốc đây, chỉ tội cho Trần Minh.
" Còn bà thì sao? Anh chàng kia sao rồi?!!" Bây giờ đến lượt Lâm Dạ Mễ đưa ánh mắt tò mò nhìn Bách Liên.
"Hắn ta hả, tôi đá lâu rồi". Bách Liên đưa ra vẻ mặt chuyện đó là hiển nhiên khiến cho Mễ Mễ mở miệng to đến nỗi sắp rớt cả hàm.
"Tại... tại sao?" Cô lắp bắp hỏi
" Thì không hợp nên chia tay chứ sao"
Cô bị Triệu Bách Liên làm cho á khẩu, hết biết nói gì luôn. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện