[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi - Sưu tầm
Chương 115 : Một đứa trẻ không hơn không kém
                                            .
                                    
             Khi con số lên đến chín mươi vạn hắc tệ thì một giọng nói yểu điệu từ trong phòng cao cấp truyền ra.
“Trần  Tịnh thiếu gia, bây giờ chỉ còn hai chúng ta cạnh tranh mà thôi, chín  mươi vạn là cái giá cao nhất mà nhân gia có thể ra, nếu Trần thiếu gia  còn ra giá nữa thì, Liễu Tư ta sẽ chắp tay nhưòng quyển ký bút này cho  thiếu gia.”
Mọi người nghe tới hai cái tên Trần Tịnh và Liễu Tư  thì lập tức giật mình, hai cái tên này rất nổi tiếng trong kinh thành.  Trần Tịnh là đệ nhất thiên tài võ học của Trần gia, năm nay chưa được  hai mươi tuổi đã là nhị tinh Linh Vương mà trên phương diện luyện đan  hắn cũng có thành tựu không nhỏ, đã đạt tới luyện đan sư nhị phẩm.
Trần  Tịnh cái tên đã kêu rồi, Liễu Tư lại càng nổi tiếng hơn nữa, con gái  độc nhất của Liễu tộc trưởng, Liễu gia chuyên kinh doanh về dược liệu,  đã lũng đoạn thị trường dược liệu của Thổ Quốc cả trăm năm qua. Cưới  được Liễu Tư chắc chắn sẽ được lợi ích khổng lồ, chưa kể tới Liễu Tư  cũng là một thân thiên phú, năm nay mười bảy tuổi đã là Cửu tinh Đại  Linh Sư, dung mạo xuất chúng.
“Tốt, nếu Liễu mỹ nhân đã muốn thì  ta nhường nó cho nàng vậy, mỹ nhân như nàng ta không dám đắc tội, miễn  cho những người thầm mến nàng tới cửa Trần gia chúng ta làm loạn.”
Trầm  mặc nửa ngày rốt cuộc Trần Tịnh cũng lên tiếng, giọng nói hảo sảng cười  đùa nhưng ẩn chứa trong đó là sự không cam lòng vô hạn. Làm sao có thể  cam lòng cơ chứ, hắn đã phải năn nỉ rất lâu thậm chí là cãi nhau với phụ  thân một trận thật lớn cuối cùng mới có cơ hội đi đấu giá quyển bút ký  này.
Nhưng đây là sử dụng tiền của gia tộc, phụ thân chỉ cho hắn  sử dụng năm mươi vạn hắc tệ thôi, hắn đem tất cả tiền dành dụm được, bán  tất cả đan dược tồn kho và mượn thêm nhiều người khác cũng chỉ có bốn  mươi vạn. Bởi vậy chín mươi vạn là giá cao nhất hắn có thể ra, thêm một  vạn nữa không phải là không thể nhưng nếu đắc tội với tiểu nha đầu Liễu  Tư này thì có lẽ sẽ phiền phức.
Phải nói là Liễu tộc trưởng sủng  ái Liễu Tư quá mức, chỉ cần nàng muốn mà không ảnh hưởng quá lớn đến gia  tộc, Liễu tộc trưởng liền gật đầu cái rụp. Tiểu nha đầu này nếu ghi thù  mà nói với Liễu tộc trưởng đặc biệt tăng giá dược liệu bán cho Trần gia  thì Trần gia bị thiệt hại là cái chắc, dù có đi muốn mua ở các địa điểm  khác thì cũng không dễ dàng.
Năm đó có một tên công tử trác táng  của gia tộc cỡ trung lên tiếng bôi bác Liễu Tư đã bị Liễu tộc trưởng  dùng tiền chèn ép, không bán dược liệu cho gia tộc đó, thậm chí là đem  lợi ích đặt lên cán cân cho các nhà bán dược liệu và đan dược khác nữa.  Kết quả đương nhiên là luyện dược sư của gia tộc đó dần dần bỏ đi, gia  tộc đó đành phải cắn răng mua dược liệu với giá cao ngất ngưỡng, gia tộc  đó hiện tại đã tụt dốc thành một gia tộc cỡ nhỏ. Thôi thì buông tay xem  như cho nha đầu này một cái ân tình sau này sẽ có lợi ích hơn.
Liễu  Tư nghe Trần Tịnh từ bỏ thì vui vẻ cảm tạ. “Vậy đa tạ công tử rồi.” –  Nàng thừa biết Trần Tịnh cũng không còn được bao nhiêu tiền và hắn cũng  đang đấu tranh tư tưởng, nàng chỉ là cho hắn một cái lý do để từ bỏ mà  thôi. Còn phần nợ hắn một ân tình đó hả, không có cửa đâu.
Buổi  đấu giá kết thúc, năm người Tiêu Nguyệt liền theo dòng người ra khỏi  sảnh đấu giá tới phía sau hậu trường gặp quản sự, nhanh chóng trả tiền  rồi mang Không Linh Thạch về khách điếm. Sau khi mọi người đã nghỉ ngơi  thì Tiêu Nguyệt mới khoác áo choàng, đeo mặt nạ chạy ngược về phía phòng  đấu giá.
Nhiễm Lan thấy người bán đan dược tới thì đem một hắc tạp ra đưa cho Tiêu Nguyệt, giải thích.
“Tổng  số tiền bán Chân Linh đan là hai mươi hai vạn ba ngàn hắc tệ, khấu trừ  đi năm phần trăm tất cả là hai mươi mốt vạn và số lẻ thì còn hai mươi  mốt vạn.”
Tiêu Nguyệt trầm giọng cảm tạ, đưa tay nhận lấy hắc  tạp, Nhiễm Lan kinh ngạc nhìn những ngón tay nhẵn nhụi, thon dài cầm lấy  hắc tạp thì kinh ngạc, hắn không ngờ vị luyện dược sư này lại trẻ đến  như vậy. Tuy nói luyện dược sư tam phẩm từ tầm hai mươi rất ít thấy  nhưng cũng không tới nổi quá hiếm để ngạc nhiên. Nhưng luyện chế được  đan dược tam phẩm thập thành cần có sự hiểu biết và kinh nghiệm luyện  đan vô số lần, những người này đa số đều lớn tuổi rồi, dù có bảo dưỡng  bàn tay tới mức nào cũng không thể được như thế này.
Tiêu Nguyệt  nhanh chóng thu tay lại xoay người rời đi để lại Nhiễm Lan đứng đó trầm  tư, một lúc sau Nhiễm Lan mới nhỏ giọng thông báo với một tiếp dẫn sứ.  “Sau này nếu người này có tới thì nhớ phục vụ cho tốt.” Xong rồi nàng  xoay người rời đi.
Trên đường về Tiêu Nguyệt lẩm nhẩm một chút,  đem tất cả hắc tệ dồn về một hắc tạp, nhìn con số ba mươi vạn mà vui vẻ,  Không Linh Thạch cũng tới tay, nàng nên tăng cường tìm kiếm những vật  liệu để luyện chế vũ khí thôi.
Tiêu Nguyệt không hề biết Mộ Kình  Thiên luôn đi phía sau nàng kể từ khi nàng rời khỏi khách điếm, Thiên  Lam đương nhiên là biết nhưng cũng không nói với Tiêu Nguyệt, dù sao Mộ  Kình Thiên cũng không có ác ý với nàng. Thiên Lam cũng sẽ không trợ giúp  cho Tiêu Nguyệt cảnh giác nữa, hắn muốn Tiêu Nguyệt tự thân cảnh giác  mọi tình huống, hắn không muốn Tiêu Nguyệt quá dựa dẫm vào hắn. Biết đâu  một ngày nào đó cả hai tách ra, Tiêu Nguyệt không đề phòng sẽ làm cho  nàng rơi vào tình huống xấu.
Tiêu Nguyệt quả nhiên vẫn chưa  trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ không hơn không kém. Lại nghĩ đến  quyển Tâm trí kiên định mà Tiêu Nguyệt đạt được trong Thánh Thương điện,  Thiên Lam lại gác nỗi lo qua một bên, dục tốc bất đạt.    
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện