[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi - Sưu tầm
Chương 114 : Không Linh Thạch tới tay
                                            .
                                    
             “Sáu ngàn hắc tệ.” –  Từ trong phòng cao cấp truyền ra tiếng kêu giá lảnh lót của một thiếu  nữ. Mọi người đều không hề để tâm, chắc chắn là vị tiểu thư nào đó cảm  thấy đẹp nên muốn mua về đùa giỡn đây mà.
Tiêu Nguyệt nghe có  người kêu giá thì im lặng, không biết có ai còn kêu giá nữa hay không,  chờ xem một lúc vậy. Quả nhiên từ một gian phòng cao cấp khác có một  giọng nữ lại kêu giá, hai bên không ngừng lên giá.
“Sáu ngàn năm trăm hắc tệ.”
…
“Một vạn hắc tệ.” 
Những người ở phía dưới xì xầm bàn tán, có cười nhạo có nghi ngờ nhưng cười nhạo là trên hết, chẳng một ai đứng lên kêu giá cả.
Con  số này được báo ra thì một trong hai người đang đấu giá giữ im lặng, có  lẽ lúc này nàng nên báo một cái giá nhỉ. Trực tiếp đập nát cái tâm tư  tò mò, do dự của người nọ, dù sao nếu trong mức tiêu xài như thế này  nàng cũng không bị đói.
“Hai vạn hắc tệ.”      
Thiếu nữ  kia cao hứng vì mua được thứ nàng ta thích trong mức chi tiêu mà ca ca  định ra chưa được bao lâu thì nghe một giọng nữ khác tranh giành với  nàng ta. Nàng ta rất tức giận, nhưng khi nhìn ca ca một cái thì thấy sắc  mặt của hắn không được tốt cho lắng đành giậm chân ngậm miệng.
“Mấy  người này sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ biết tiêu xài lung tung. Hai  vạn hắc tệ, có thể mua biết bao nhiêu đang dược kia chứ. Thật sự là phá  gia chi nữ mà.”
Tiêu Nguyệt đương nhiên là nghe được tiếng xì xầm  bên dưới, nàng thoáng nhìn qua đám người Vũ Phong ở phía sau, thấy sắc  mặt ai cũng bình thường cả nhưng nghĩ lại chắc chắn chiến tích tiêu xài  của họ còn hơn của nàng thì làm sao có thể có ý kiến gì được chứ. Quả  thật là như vậy. Vũ Phong và Lục Lâm vốn là những người sinh ra đã không  lo về vấn đề tiền bạc, tiền tiêu đi hơn Tiêu Nguyệt rất nhiều lần.
Vương  Vũ Đồng lại càng không phải nói tuy hắn không có nhiều tiền trong tay  nhưng sinh ra ở đan dược thế gia làm sao có thể đem hai vạn hắc tệ trở  thành món tiền khủng bố được. Mộ Kình Thiên thì khinh thường số tiền nhỏ  nhoi này, một khi đã vung tay thì phải vung cho đáng, chút đỉnh tiền đó  không làm khó được hắn. Tóm lại chút tiền mà Tiêu Nguyệt vung ra không  có gì ảnh hưởng đến bọn họ cả.
Tiêu Nguyệt đơn giản thu lấy Không  Linh Thạch vào tai làm Thiên Lam bên trong Hỗn Độn giới chỉ buông tiếng  khinh thường. “Đúng là bọn không có mắt nhìn, Không Linh Thạch quý hiếm  như vậy mà bọn họ lại đem thành cỏ rác so sánh.”
Tiêu Nguyệt im  lặng truyền âm cho Thiên Lam. “Cũng may là bọn họ không có mắt nhìn, nếu  có thì làm sao chúng ta có thể dễ dàng có Không Linh Thạch như vậy  được.”
Thiên Lam hừ lạnh một tiếng từ chồi cho ý kiến nhưng trong  lòng của tán thành lời nói của Tiêu Nguyệt, nếu đem Không Linh Thạch  đặt ở nơi hắn sống lúc trước chắc chắn sẽ bị tranh giành tới mức sức đầu  mẻ trán.
Hồi đấu giá vẫn được tiếp tục với một số vật phẩm nữa,  cuối cùng thứ được mọi người mong chờ cũng đến lúc xuất hiện, vật phẩm  áp trục của ngày hôm nay.
“Bây giờ là vật phẩm áp trục của chúng  tôi, cũng là vật phẩm được mọi người mong chờ nhất, bút ký của Thiên tài  dược sư Độ Ngôn. Các vị không cần nghi ngờ đi đây bút ký giả, giám định  sư của chúng tôi đối chiếu với các bút tích còn sót lại của Độ Ngôn  dược sư hoàn toàn giống. Không làm mất thời gian của mọi người nữa giá  khởi điểm mười vạn hắc tệ, mổi lần tăng giá không dưới năm ngàn hắc tệ,  bắt đầu.”
Tiêu Nguyệt nhìn quyển bút ký cũ nát trên bục đấu giá  thì nhếch mép cười nhạo. “Sau này nhất định ta cũng phải để lại cho hậu  nhân bút tích, để lúc chúng nó cùng đường có thể đem ra bán.”
Vương  Vũ Đồng nghe xong thì phì cười châm chọc Tiêu Nguyệt, “Bút tích của  muội á? Không biết sau này cho người ta có thèm nhận hay không ở đó mà  đem đi đấu giá.” – Tiêu Nguyệt cũng hì hì cười không đáp lại, ngồi xuống  nhuyễn tháp xem bọn họ giành giật nhau.
Vương Vũ Đồng thấy vậy  cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, muốn đấu giá quyển bút ký này không  phải là không có cách nhưng hắn không muốn dùng tiền của gia tộc nữa,  hắn đã từng thề thốt không cần sự giúp đỡ của họ thì chắc chắn sẽ không  cần. 
Chưa đầy nửa khắc mà giá của quyển bút ký đã lên đến năm  mươi lăm vạn, số người kêu giá cũng dần thưa thớt, mà lúc này mỗi lần  tăng giá đều lên đến một vạn, Tiêu Nguyệt hiện đang cảm thấy hứng thú  hơn bao giờ hết. Đây thực sự là lần đầu nàng đi dự một buổi bán đấu giá  nha.
Mộ Kình Thiên nhìn ánh mắt tỏa sáng của Tiêu Nguyệt thì  không khỏi lắc đầu, dù gì thì cũng là một đứa trẻ mười một mười hai  tuổi, phấn khích là chuyện bình thường. 
Vũ Phong thì luôn như có  như không liếc nhìn về phía Tiêu Nguyệt, trong đầu không biết đang suy  nghĩ cái gì, cả buổi đấu giá cũng không chú ý tới.
“Bảy mươi vạn hắc tệ.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện