[Dịch] Thiên Tài Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 73 : Chương 4: Âm mưu phủ tướng quân
                                            .
                                    
             “Vãn Ca, đây là…?”  Ánh mắt Lam Ny nghi hoặc nhìn bình sứ trên tay Dạ Nhược Ly, nhìn thiếu  nữ áo trắng trước mặt, ôn nhu tươi cười: “Các ngươi có thể trở về đã là  chuyện vô cùng may mắn, cho nên không cần phải chuẩn bị đại lễ đâu.”
Dừng  bước chân, Dạ Nhược Ly nở nụ cười vô cùng tự tin, tỏa ra ánh sáng chói  lòa: “Cái này chỉ là tâm ý của cháu thôi không đáng nhắc tới, mà cháu  tin tưởng dì nhất định sẽ thích lễ vật này.”
Dạ Nhược Ly đã nói  thế Lam Ny cũng không từ chối nữa, bà mỉm cười rồi tự mình đứng dậy tiếp  nhận bình sứ trên tay Dạ Nhược Ly: “Vậy được rồi, tâm ý của Vãn Ca ta  nhất định sẽ không cô phụ, mặc kệ là gì dì nhỏ cũng sẽ thích.”
Lúc  Lam Ny nhét bình sứ vào ống tay áo một âm thanh châm chọc vang lên:  “Thái hậu nương nương, vi thần thật muốn biết nữ nhi của vi thần đã dâng  lên thái hậu lễ vậy gì, không biết thái hậu có thể để các vị ở đây được  mở rộng tầm mắt?”
Thần sắc trầm xuống lộ vẻ lạnh lùng, nhưng còn  chưa kịp lên tiếng một bóng dáng áo trắng bên cạnh vọt đến bên cạnh Vân  Lan, sau đó nhắc vạt áo của gã, thanh âm cuồng vọng vang khắp đại điện  rồi ngay lập tức yên tĩnh lại.
“Vân Lan, ngươi nên nhớ rõ một  điều Dạ Nhược Ly ta không còn là Vân Vãn Ca nữa, phụ thân ta chỉ có một  đó là Bắc Ảnh Thần, ngươi là cái khỉ gì? Cũng xứng gọi ta là nữ nhi?  Ngươi thật quá mức coi trọng bản thân rồi, ta cho ngươi biết muốn trở  thành phụ thân ta cả đời Vân Lan ngươi cũng không có tư cách này!”
Dáng  người nữ tử ngạo nghễ, đôi mắt trong suốt, mọi người ở đây đều không ai  có thể ngờ được nàng lại đại nghịch bất đạo như thế, nói cho cùng Vân  Lan cũng là phụ thân của nàng, ngay đến cả phụ thân mình mà cũng dám  mắng, thật sự quá mức bất hiểu rồi, loại nữ nhân này sao có thể được Nam  Vương chú ý cơ chứ? Chắc hẳn là sự việc lần này, Nam Vương sẽ nhận ra  bản chất của nàng ta, lúc đó nàng ta nhất định sẽ mất đi sự sủng ái của  Nam Vương.
“Ngươi…” Khuôn mặt Vân Lan đỏ bừng, trong mắt xoẹt qua  tia lãnh khốc, nhìn Cung Vô Y nói: “Nam Vương, ngươi thân là vương gia,  việc chọn vương phi cũng dựa vào nhân phẩm chứ không phải chỉ trông mặt  mà bắt hình dong, nữ tử như vậy sao có thể trở thành vương phi?”
Cung  Vô Y không thèm quan tâm, nâng ly rượu trong tay lên, môi đỏ cười mỉm,  mắt phượng lóe lên huyết quang: “Bổn vương không cho rằng vương phi bổn  vương làm vậy là có gì sai, cho dù nàng có tàn sát hết tất cả mọi người  trong thiên hạ thì có làm sao? Chỉ cần vương phi vui vẻ thì hy sinh một  tướng quân nhỏ bé như ngươi bổn vương cảm thấy rất có lợi.”
Đây  rõ ràng là thiên vị trắng trợn, Vân Lan nghe vậy có chút nản lòng, đến  hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn ba phần gã thật không dám đắc tội chỉ  có thể đem lửa giận cùng không cam lòng áp chế xuống, hai mắt lãnh khốc  trừng Dạ Nhược Ly.
Mất đi hậu thuẫn là phủ tướng quân xem nữ nhân  này dùng cách gì để làm mưa làm gió ở Nam Vương phủ, mà Nam Vương sủng  ái nàng chẳng qua là nhất thời thôi, không bao lâu nữa nhất định sẽ nhàm  chán, đến lúc đó xem nàng tìm ai mà than khóc đây.
Dạ Nhược Ly  buông lỏng tay ra, phủi phủi tay áo sau đó quay người, mắt đen nhìn Lam  Ny, cười lạnh một tiếng: “Dì, nếu Vân tướng quân đã muốn mở rộng tầm mắt  thì dì cứ lấy ra cho hắn nhìn một cái đi, để khai sáng cho đám ếch ngồi  đáy giếng này.” (ta chém! =.=)
Nắm chặt quyền, thần sắc Vân Lan  ngày càng lạnh lẽo, màu đen lãnh khốc chứa đầy mỉa mai. Nhất định nàng  cũng không dâng được lễ vật nào tốt lại trân quý, cũng sẽ không vượt qua  Huyền thú cấp mười lăm, lễ vật này chẳng lẽ có thể làm cho mọi người  khiếp sợ thán phục sao?
Những người còn lại cũng có suy nghĩ như  Vân Lan, nhất là khi nàng là nữ tử mà Cung Vô Y sủng ái, thật sự muốn  thấy nàng mất mặt a, nếu như lễ vật này không bằng Huyền thú kia nhất  định sẽ làm người khác cảm thấy buồn cười.
Trong ánh mắt của mọi người Lam Ny lấy bình sứ ra, mở nắp bình, trong chốc lát một mùi thơm của đan dược bay thoang thoảng.
“Cái này…Đây là cái gì?”
“Chẳng lẽ là đan dược hay sao?”
Vân Lan trừng to mắt, tập trung nhìn bình sứ trên tay Lam Ny.
Đan  dược? Điều này sao có thể? Tiện nhân Vân Vãn Ca kia xuất ra Huyền thú  cấp 15 đã làm gã ngạc nhiên lắm rồi lúc này lại có thể đưa ra đan dược  trân quý như vậy? Phải biết ngoại trừ gia tộc Nam Cung có Luyện đan sư  ra thì chỉ có Ám Dạ các mới có được đan dược.
Nhưng đan dược của  Ám Dạ các đều bán với giá trên trời, gã đã từng chắp vá tung lung để mua  một viên, với năng lực của Vân Vãn Ca sao có thể có đan dược?
Lam  Ny ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Nhược Ly, nhận được cái gật đầu của  nàng mới ở trước mặt mọi người đổ đan dược trong bình sứ ra rồi cho vào  miệng, trong phút chốc toàn khoang miệng đều sinh hương, một luồng khí  tức ôn hòa tiêu trừ hết mệt mỏi trong người bà, phảng phất như trở lại  ngày còn trẻ.
“Thái hậu, người, người…”
Lam Ny cử động bả vai, bỗng nhiên phát hiện mọi người đều khiếp sợ nhìn bà.
“Ta  làm sao?” Lam Ny nghi hoặc chớp mắt, tiện tay nhận lấy gương đồng mà  cung nữ đem đến, nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp kia đột nhiên  ngẩn người, rồi run rẩy vươn tay xoa lên da thịt bóng loáng không tì vết  kia: “Cái này…Đây là ta sao? Sao ta lại trở nên trẻ thế này?”
Chúng thần nhìn nhau, đồng thừa nửa quỳ trên đất, ôm quyền nói: “Chúc mừng thái hậu, chúc mừng thái hậu.”
Vừa  nói những lời này, ai cũng nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, có thể biến  bà lão trở nên trẻ trung xinh đẹp như vậy nhất định là Phản Lão Hoàn  Đồng đan, mặc dù Ám Dạ các không có bán nhưng nếu có thể dựa vào cô  nương trước mắt nói không chừng chính mình cũng có thể trẻ lại như thái  hậu.
Không chỉ nữ tử mà ngay cả nam nhân cũng có ý nghĩ này, dù  sao thì trên đời này ai lại không hy vọng mình mãi mãi trẻ trung, xinh  đẹp?
“Đây là Phản Lão Hoàn Đồng đan, mà ta còn có một viên tặng  cho hoàng hậu,” Dạ Nhược Ly cười nhạt, sau đó lại lấy ra một bình sứ,  đưa cho cung nữ dâng lên Tần Sở. Với tình huống vừa rồi không ai dám xem  thường Dạ Nhược Ly nữa, chỉ là không biết đan dược này có công dụng gì?
Tần  Sở nao nao, tươi cười đón lấy bình sứ từ tay cung nữ, ánh mắt ôn nhu  nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ nói: “Chị dâu cảm tạ biểu muội đã có lòng, ha ha,  thật không nghĩ tới ta cũng có phần.”
Mọi người ai cũng muốn biết  công dụng của đan dược nên Tần Sở cũng không do dự, đổ đan dược vào  lòng bàn tay sau đó đưa vào miệng…
Hiệu quả lần này xảy ra rất  nhanh, chỉ một lát sau, chân lông trên mặt Tần Sở chậm rãi nở ra rồi  từng bọt nước màu đen rơi xuống, bọt nước màu đen kia không hề có mùi  tanh tưởi như mọi người nghĩ, ngược lại lại có mùi thuốc nhàn nhạt. Ít  lâu sau đã bài trừ hết vết bẩn, lỗ chân lông bắt đầu co rút lại tựa hồ  như chưa có chuyện gì xảy ra…
Mọi người mở to mắt, trong mắt không giấu được tia kinh diễm.
Chỉ  thấy nữ tử trên ghế da thịt hoàn mỹ không chút tỳ vết tựa hồ làn da của  em bé vô cùng mịn màng, đôi má vừa vặn tôn lên thêm chỗ nên thêm, giảm  chỗ nên giảm lại đang mặc một thân phượng bào càng làm tăng thêm khí  chất mẫu nghi thiên hạ.
Bọn hắn chưa bao ngờ nghĩ tới cũng có  thời điểm hoàng hậu xinh đẹp như vậy. Chẳng lẽ đây chính là Trú Nhan đan  do Ám Dạ các bán? Nhưng công dụng của Trú Nhan đan hình như không lợi  hại như vậy, cũng không thể có thay đổi lớn như thế. Vì sao trong tay vị  cô nương này toàn là trân phẩm? Lại đều là những bảo vật mà bọn hắn  chưa từng thấy qua.
Những người này đương nhiên không biết những  thứ Ám Dạ các kia bán ra đều là những vật phẩm có chút thiếu hụt, trong  nội tâm Dạ Nhược Ly chính là những đan dược kém chất lượng nhưng những  đan dược đó cũng đủ làm người ta sứt đầu mẻ trán mới tranh được.
Phần  đông các phi tần đều hâm mộ nhìn hoàng hậu nhưng Tần Sở là chị dâu nên  mới được nhận lễ vật, các nàng có tư cách gì mà đòi lễ vật của người ta  đây?
“Ha ha, Vãn Ca, muội đã đưa lễ vật cho mẫu hậu mà hoàng hậu  rồi, không biết có phần của biểu ca không?” Cung Vô Hải xoa tay, dung  nhan tuấn tú tươi cười, không chút xấu hổ đòi lễ vật, tựa hồ như đó là  chuyện đương nhiên. Chỉ là tâm tư của y chưa kịp nói rõ đã nhận được ánh  mắt cảnh cáo của Cung Vô Y rồi, lúc này không khỏi lạnh cả đáy lòng rồi  rùng mình một cái.
Tên này đúng là bảo vệ thê tử quá rồi, bản  thân chỉ là muốn hỏi biểu muội có lễ vật hay không, hắn lại nhìn mình  như vậy? Thật không biết tứ hoàng huynh yêu thích Vãn Ca là phúc hay họa  nữa…
“Biểu ca yên tâm, trước khi tới muội đã chuẩn bị xong hết  rồi, đương nhiên không thể thiếu phần của biểu ca và cậu rồi.” Nói xong,  Dạ Nhược Ly lại lấy ra hai bình sứ, phân biệt một lúc rồi đưa cho Cung  Vô Hải và Lam Lăng, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười nhạt.
Cung Vô  Hải sững sờ nhìn bình sứ trong tay, y cũng chỉ nói chơi mà thôi, không  nghĩ tới Vãn Ca lại chuẩn bị lễ vật cho y, làm cho y có cảm giác mình  không bị lãng quên, mặc kệ đan dược này có công dụng gì y đều thích.
Cùng  lúc này Lam Lăng đưa đan dược vào miệng, ngay lập tức một luồng nội lực  cường đại chảy qua kinh mạch của hắn, cứ như thế mà lưu thông kinh mạch  cho hắn, không lâu sau, nội lực đả thông kinh mạch hoàn tất, trong lúc  mọi người đang nghi hoặc thì bỗng nhiên một luồng ánh sáng tấn chức bao  quanh hắn, ánh sáng này không có mất đi mà ngược lại nàng càng sáng  chói, thẳng đến khi có một luồng ánh sáng khác xuất hiện cả hai luồng  ánh sáng mới chậm rãi tan ra.
“Lam gia chủ tấn cấp rồi, hơn nữa còn là hai cấp, cái này…sao có thể xáy ra?”
“Ám  Dạ các cũng có bán loại đan dược tấn cấp cho võ giả nhưng cũng chỉ có  thể thăng một cấp, chẳng lẽ đan dược Lam gia chủ dùng còn cao cấp hơn  đan dược trân quý của Ám Dạ các?”
“Trời ạ, rốt cuộc nàng kia là ai, lại có thể tùy tiện lấy đan dược trân quý như thế làm quà tặng?”
Một  lần nữa mọi ánh mắt lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly, hôm nay Dạ Nhược Ly  hiển nhiên đã trở thành miếng thịt mỡ trong mắt mọi người, ai cũng đang  nghĩ cách để có thể tạo quan hệ với nàng, nói không chừng gặp may có thể  được đan dược tấn hai cấp. 
Thấy vậy Cung Vô Hải vội vội vàng  vàng đem đan dược nhét vào ngực, cũng cảnh giác nhìn xung quanh, sợ đột  nhiên có người lao đến cướp đan dược của y. 
Không nên suy nghĩ  nhiều, đan dược Dạ Nhược Ly cho y và Lam Lăng không hề khác nhau, có thể  khiến võ giả tấn lần hai cấp sao y không thể xem đan dược này như tâm  can bảo bối cơ chứ? Nếu có nó, thực lực có thể tăng nhanh ngay lập tức.
“Khục  khục.” Cung Vô Hải ho khan hai tiếng, cắt đứt tiếng nghị luận của chúng  thần: “Đêm nay các vị đến dự sinh nhật của công chúa Lạc Vũ quả thật là  điều may mắn của trẫm, kế tiếp không cần quá đa lễ, người đâu, truyền  bữa tối, trẫm tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu!”
Sau một tiếng ra lệnh ấy tất cả mọi người đều trở về ghế ngồi, lập tức các cung nữ mang các món ăn tinh xảo chậm rãi bước vào.
“Ha  ha, Vân phu nhân không biết nàng còn nhớ ta không? Mười năm trước chúng  ta thường nói chuyện phiếm, hôm nay đã qua mười năm mặt ta sớm đã có  nếp nhăn, cũng chỉ có Vân phu nhân vẫn giữ được dung mạo như xưa.” Một  nữ tử trung niên mặc kì bảo*, ung dung nhã trung bước tới chỗ lam Hinh,  nhẹ nhàng cười nói.
*: một loại áo của dân tộc Trung quốc, ta cũng không biết là gì, nàng nào có hứng thứ thì nhờ bác gút nha
“Lý  phu nhân, ta không phải là Vân phu nhân, đó là chuyện của quá khứ rồi,  hiện tại ta đã có phu quân, cho nên người nên gọi ta là Bắc Ảnh phu nhân  mới đúng.” Lam Hinh cười nhạt, nàng cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ không  xa truyền đến, nhưng sắc mặt cũng không có biến hóa gì, từ đầu đến cuối  đều không hề liếc mắt nhìn gã.
“Đúng vậy, mười năm trước Vân phu  nhân đã thay người rồi, vô luận thế nào hôm nay phu quân của Bắc Ảnh  phu nhân so với Vân tướng quân không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”
Nghe  thấy âm thanh này, Lam Hinh ngẩng đầu nhìn vị phu nhân áo đỏ: “Thì ra  là Ninh vương phi, nhiều năm không gặp tính tình vẫn nóng nảy như xưa,  nhanh mồm nhanh miệng, thật không biết Ninh thân vương sao có thể chịu  nổi ngươi?”
“Ha ha, ta có nên cảm tạ Bắc Ảnh phu nhân đã khích lệ  không?” Ninh vương phi trừng mắt , vẻ mặt tươi cười nhìn Lam Hinh: “Bắc  Ảnh phu nhân, vừa rồi ta rất muốn nói chuyện với ngươi, đáng tiếc lại  không có dịp chen vào, trước kia nghe nói người táng thân trong biển lửa  thật đúng là thấy đáng tiếc, lại không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống, mặc  dù ta không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được nửa  phần.”
Dứt lời, Ninh vương phi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Lan,  sự vui vẻ dần dần biến mất: “Thiện ác đến cuối cùng rồi cũng sẽ có báo,  có người làm sai tất nhiên sẽ bị trả thù, chỉ là bây giờ chưa phải lúc  thôi, cho nên đừng làm ác nhân, ác nhân vĩnh viễn không có kết cục tốt  đẹp đâu!”
Vân Lan nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú trở nên khốc  liệt, tầm mắt của gã từ đầu đến cuối đều nhìn dung nhan tuyệt sắc của  Lam Hinh, trong mắt lóe lên cảm xúc khác thường…
Sau đó gã chuyển  tầm mắt nhìn Vân Tâm Điệp, lạnh lùng nói: “Điệp nhi đi đến chào hỏi Nhị  tỷ đi, phụ thân biết con không thích nàng nhưng có thể nàng ta sẽ trở  thành Nam Vương phi, sớm muộn gì cũng phải dùng tỷ muội tương xứng.” (ý  ổng là bà Điệp nhi này làm trắc phi, 2 chị em chung chồng ấy ạ)
Nam  Vương chịu xúc với nữ tử nhất định bệnh sạch sẽ đã chữa được rồi, như  vậy cơ hội Vân Tâm Điệp vào Nam vương phủ nắm chắc mười phần rồi.
Chỉ cần Vân Tâm Điệp trở thành trắc phi Nam Vương thì địa vị của gã nhất định càng ổn định hơn…
“Vâng, phụ thân.”
Vân  Tâm Điệp chậm rãi đứng dậy, bước chân liên tục, bộ dạng nhu nhược, yếu  đuối động lòng người, khiến đại bộ phận nam tử huyết khí phương cương  hận không thể lập tức xông ra ôm lấy giai nhân vào lòng, nhưng Vân Tâm  Điệp ngay cả liếc mắt cũng không thèm, ánh mắt của ả từ đầu đến cuối đều  tập trung vào Cung Vô Y, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt lại để cho người  ta sợ hãi thán phục.
“Nhị tỷ.” Bước chân dừng lại, Vân Tâm Điệp  nắm chặt khăn tay, bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt, nhìn Dạ Nhược Ly,  khuôn mặt nhu nhược xoẹt qua tia âm u, nhanh đến mức khó nắm bắt được:  “Những năm gần đây không biết nhị tỷ có khỏe không? Nếu không chúng ta  hồi tướng quân a, dù sao tỷ cũng là nh tỷ của muội, sao muội muội có thể  nhẫn tâm để nhị tỷ lưu lại ở bên ngoài?”
Chỉ cần nữ nhân này nguyện ý bước vào phủ tướng quân, ả có rất nhiều cách tra tấn nàng ta!
Không  chút kiên nhẫn nhíu mày lại, Dạ Nhược Ly giương mắt nhìn, lóe lên tia  tức giận, nói: “Lỗ tai ngươi bị điếc hay đã hỏng rồi? Những lời ta nói  vừa rồi ngươi không nghe thấy sao? Dạ Nhược Ly cùng phủ tướng quân của  ngươi nửa điểm cũng không có quan hệ, chỉ bằng đám củi mục các ngươi  cũng muốn làm người nhà của ta? Các ngươi xứng sao? Cút ngay cho ta!  Nhìn thấy bộ dạng giả tạo của ngươi là ta lại thấy buồn nôn!”
Hiển  nhiên Vân Tâm Điệp bị những lời này làm cho sợ hãi, không khỏi lùi về  sau hai bước, vẻ mặt đầy hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu nhìn Dạ Nhược Ly.
“Nhị  tỷ, muội muội chỉ là đang quan tâm tỷ thôi. Vì sao tỷ lại đối xử với  muội như vậy? Chẳng lẽ muội làm gì sai sao?” Hai mắt rưng rưng, Vân Tâm  Điệp nhỏ giọng khóc thút thít: “Muội biết nhị tỷ sợ muội sẽ tranh đoạt  Nam Vương với nhị tỷ, thế nhưng Nam vương cũng không phải của riêng mình  nhị tỷ, hắn là vương gia nhất định phải tam thê tứ thiếp, tỷ tỷ ghen tỵ  như vậy không sợ vương gia chán ghét tỷ sao?”
Ả nói những lời  này với dụng ý Cung Vô Y sẽ thấy rõ bản chất của nữ nhân này, chắc hẳn  không ai nguyện ý lấy một nữ tử hay ghen tuông về làm thê tử, trái lại ả  hiểu lòng người khéo léo đến cỡ nào, nếu như Nam Vương cưới ả, ả nhất  định sẽ chủ động giúp Nam vương nạp thiếp. Mặc dù chuyện đó chua xót đến  cỡ nào thì cũng là việc mà một nữ tử phải làm.
Vân Lan nhíu mày,  gã vừa rồi để Vân Tâm Điệp đi chào hỏi Dạ Nhược Ly hy vọng sẽ cải thiện  được quan hệ tỷ muội của các nàng, đợi Vân Tâm Điệp trở thành trắc phi  thì hai tỷ muội sẽ trợ giúp cho nhau, nhưng ả ngu ngốc này lại dám nói  những lời như thế, trong cử chỉ của Nam Vương rõ ràng cho thấy rất yêu  chiều Dạ Nhược Ly. Hơn nữa, quan trọng là những đan dược kia của Dạ  Nhược Ly, nếu có thể khôi phục lại quan hệ phụ thân thì những đan dược  kia chẳng phải đều là của gã đúng không?
“Ngươi dám vũ nhục vương  phi bổn vương?” Cung Vô Y nhíu mày, sắc mặt âm trầm, chậm rãi đứng dậy  mắt phượng nhìn tứ phía: “Tốt, rất tốt, đêm nay bổn vương muốn tuyên bố  một việc Nam vương phủ nhỏ bé không cung nghênh nổi các vị đại giá quang  lâm cho nên chỉ có một nữ chủ nhân, cả đời này bổn vương chỉ có một vợ!  Nếu như ai có dị nghị gì cũng có thể, bổn vương nhất định sẽ hảo tâm mà  cung kính tiễn đưa các vị đến địa ngục.”
Thanh âm của hắn tựa như ngàn cân, đánh thật mạnh vào lòng người.
Rất  nhiều người vọng tưởng vào Nam vương phủ là trắc phi hay thiếp thấp đều  lộ vẻ thất vọng. bởi vì bị khí thế chung quanh Cung Vô Y làm cho hoảng  sợ nên cũng không có ai dám phản đối, bởi bọn hắn biết Nam vương nói  được chắc chắn sẽ làm được!
“Hoàng hậu, hoàng hậu, người làm gì vậy?”
Ngay lúc đó một giọng nói vang lên cắt đứt sự trầm tư của mọi người.
Dạ  Nhược Ly phản ứng đầu tiên, thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã đến  bên cạnh Tần Sở, hai ngón tay khẽ bắt mạch, sau đó nàng thả lỏng mi tâm,  khẽ cười nói: “Biểu ca, chúc mừng, chị dâu có tin vui.”
“Cái gì?  Cái này là thật?” Cung Vô Hải nhìn người ngất xỉu trong lòng y, vui vẻ  nói: “Ha ha, trẫm lại được làm phụ hoàng rồi? Không biết là nam hay nữ,  nếu là hoàng tử nhất định sẽ phong làm thái tử.”
Lời Cung Vô Hải vừa nói ra lập tức tạo nên sóng to gió lớn. (=.=, anh vua này…)
Đôi  tay trắng như phấn nắm chặt, Vân Tâm Vũ cúi đầu thật thấp, dung nhân  đoan trang xinh đẹp lập tức vặn vẹo, đáng tiếc Cung Vô Hải đang chìm đắm  trong niềm vui nên không hề phát hiện ra nét mặt của ả.
Không  được! Ả tuyệt đối không thể để hoàng hậu sinh hài tử bình an được, nếu  không sẽ ảnh hưởng đến con của ả cũng chính là Nhị hoàng tử hiện tại,  chỉ cần hoàng hậu không có con trai thì tất nhiên vua trong tương lai  chính là Nhị hoàng tử, cho nên ả phải tìm mọi cách để loại bỏ đứa trẻ  này.
Sát ý hiện lên trong mắt, rất nhanh bị che giấu đi.
Có tin vui bất ngờ nên yến hội cũng nhanh chóng tán đi, lúc đó trong phòng hành hình truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết…
Chiếc  roi dính nước tiêu nóng đánh vào da thịt nhẵn nhụi của Vân Tâm Vũ lập  tức da tróc thịt bong, máu đỏ tươi theo da thịt chảy xuống nhưng hết lần  này đến lần khác hai người kia cứ nhằm miệng vết thương mà đánh, nước  tiêu nước thâm nhập vào làm ả ta đau đến mức chết đi sống lại.
“Vân Vãn Ca, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đưa ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Thanh  âm thống hận truyền khắp phòng hành hình, mà ở ngoài phòng hành hình  một bóng dáng màu vàng sáng đứng thẳng dưới ánh trăng, cười lạnh: “Vân  Tâm Vũ, ngươi cũng biết đau đớn? Lúc trước chẳng phải ngươi cũng dùng  nước tiêu nóng, roi dài quất lên người biểu muội đó sao? Bất quá đây chỉ  mới là bắt đầu, chỉ trừng phạt như vậy sao có thể phát tiết được lửa  giận trong lòng trẫm? Trẫm nhất định sẽ khiến cho Vân gia các người trả  giá thật đắt cho những sai lầm trước đây.”
Dứt lời, lạnh lùng xoay người, rất nhanh tan biến dưới ánh trăng…
Ngay  lúc đó ở phủ đệ tướng quân, Vân Lan ngồi trên ghế bạch đàn, ngón tay  nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, lãnh khốc hiện qua tia tính toán: “Điệp nhi,  ngày mai con đến Nam vương phủ đi, nhớ kĩ không được đắc tội với Vân Vãn  Ca, đan dược trong tay nàng ta, ta nhất định phải có được.”
“Tướng  quân,” Liền sau đó, Vân phu nhân bước đến bên cạnh Vân Tâm Điệp, ánh  mắt lóe lên tia âm hiểm: “Ai nói những vật kia là của tiện nhân Vân Vãn  Ca? Tướng quân cho rằng nàng ta có năng lực có được Huyền thú và đan  dược trân quý sao? Những thứ kia tất nhiên đều là do Nam vương chuẩn bị  giúp nàng ta thôi, chỉ cần Điệp nhi tiến được vào Nam vương phủ, tướng  quân muốn gì mà không được?”
Vân Lan sững sờ, vừa rồi sao gã  không nghĩ ra điểm này? Cũng đúng, với thực lực của Vân Vãn Ca căn bản  không thể có khả năng xuất ra những vật trân quý như thế.
“Vẫn là phu nhân thông thấu, chỉ là Nam vương nói chỉ cưới một vợ…”
“Tướng  quân, ngài yên tâm đi!” Vân phu nhân tự tin cười, ánh mắt đảo qua Vân  Tâm Điệp: “Nam vương cự tuyệt Điệp nhi là do hắn không biết ưu điểm của  Điệp nhi, Điệp nhi của ta sao có thể không bằng tiện nhân kia chứ, chỉ  cần Nam vương hiểu được Điệp nhi nhất định sẽ yêu mến nàng, cho nên  chúng ta cứ mượn lý do gặp mặt Vân Vãn Ca tiến vào vương phủ, sau đó tìm  cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ, dần dà Nam Vương sẽ hiểu rõ nàng.”
“Phu nhân, nàng không biết Vân Vãn ca đối với chúng ta đã có thành kiến sao có thể gặp chúng ta?”
Cười  lạnh một tiếng, âm mạng xoẹt qua: “Ngài chỉ cần thêm mắm thêm muối nói  với thế nhân Vân Vãn Ca leo lên được giường của Nam Vương liền vứt bỏ  thân phận, vì tránh lời đồn nhất định sẽ gặp chúng ta, như thế kế hoạch  của chúng ta đã được thực hiện rồi hay sao?”
Vân Vãn Ca, Lam Hinh, chỉ bằng các ngươi mà muốn đối đầu với phủ tướng quân? Quá mức không biết tự lượng sức rồi! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện