[Dịch]Thiên- Sưu tầm
Chương 43 : Thượng Linh
.
Cách Nhị Cổ Thụ hướng bắc một nơi nào đó trong Huyền Lang Động này, từ trên cao nhìn xuống chỉ là một màu xanh, phía trong rừng cây này là một nhóm gồm mười một người ba nữ, tám nam đều ngồi khoanh chân mà nhắm mắt sắc mặt từng người đều đã bình thường trở lại, đều ngồi cách nhau một khoảng xung quanh mười một người chính là những đám cây cao phủ xung quanh từ xa nhìn tới rất khó nhận ra nơi này có người, ngay chỗ tam nữ đang khoanh chân còn có một tiểu thú thân thể bị đóng băng chỉ chừa mỗi cái đầu với cặp mắt đang nhìn những nam tử đang nhắm mắt nhưng nó cũng chỉ im lặng.
Nhóm người này chính là nhóm Vũ Thiên đã rời khỏi Nhị Cổ Thụ!
- Nguyệt muội, không biết muội đã lấy được Chu Cam Qủa! Tống Tân đã mở mắt nhìn một lượt mười một người rồi ngừng lại nơi Phương Nguyệt khi thấy nàng đang nhìn mọi người xung quanh vẫn còn nhắm mắt mà không lên tiếng
Tống Tân vừa dứt lời thì từng ánh mắt đang nhắm kia đã mở ra mà nhìn Phương Nguyệt có chút mong chờ, Phương Nguyệt gật đầu thay cho câu trả lời trên bàn tay nàng đã xuất hiện một quả cầu tơ phía trong là những quả Chu Cam đã nằm gọn, ánh mắt mười người nhìn thấy thì mừng rỡ trong lòng nhưng lại không có ai lên tiếng, Tống Tân nhìn Chu Cam Qủa trên tay Phương Nguyệt rồi trầm ngâm lên tiếng:
- Phương Nguyệt muội giữ lấy chúng, khi nào rời khỏi nơi đây muội giao cho chưởng môn giúp chúng ta coi như là hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Vũ Thiên không để ý chỉ nhìn Tiểu Bạch mắt đang rực sáng miệng há to khiến nước từ miệng nó đã chảy ra vẻ mặt đang rất mừng rỡ hiện lên rõ ràng trên mặt nó, những người còn lại không ai lên tiếng mà chỉ lặng thinh khi nghe Tống Tân nói, tuy trong một vài ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Nguyệt tỷ tỷ phần của đệ đâu! Tiểu Bạch được Nghệ Tuyết để gần cạnh nàng mà nó bất chợt nhìn Phương Nguyệt cái đầu nhỏ của nó còn cử động được há miệng hỏi khi mà mọi người đều yên lặng
- Nguyệt muội chỉ cần giữ lại mười một quả còn lại nên cho Tiểu Bạch trong nó có vẻ đang rất muốn được thưởng thức đám quả này! Nghệ Tuyết nhìn Chu Cam Qủa trong đám tơ đang bao xung quanh mà suy đoán số quả trong đám tơ rồi nói với Phương Nguyệt, Phương Nguyệt nhìn Tiểu Bạch mỉm cười mà gật đầu
Những sợi tơ đang bao quanh Chu Cam Qủa liền đứt gãy thành những vụn băng, Phương Nguyệt mà lấy mười một quả giữ lại cất vào trong Không Gian Giới Chỉ được đeo trên ngón tay mình, số quả còn lại cũng không nhiều Phương Nguyệt khống băng ở dưới đám quả mà đều đưa tới trước cái đầu nhỏ thó của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không đợi mà liền một ngụm nuốt liền ba quả cùng lúc với giọng nói của Hoa Lữ vang lên hỏi:
- Nguyệt muội tên thủ lĩnh Nhện Tộc như thế nào rồi muội đã giải quyết hắn!
Phương Nguyệt gật đầu định trả lời nhưng giọng nói của Nghệ Tuyết hơi lo lắng vang lên khiến mọi người đều nhìn Tiểu Bạch:
- Nguyệt muội, Tiểu Bạch đang thay đổi nó có vẻ đau đớn!
Chỉ thấy khi Tiểu Bạch nuốt xong ba quả thân thể nó vốn dĩ bị lớp băng của Vũ Thiên bao phủ đã bắt đầu tan biến, nó đã cử động được chỉ là cặp mắt của nó lại đang không rời những quả Chu Cam miệng há to lại tiếp tục một ngụm ba quả rồi một ngụm hai quả mà nuốt vào bụng, cặp mắt Tiểu Bạch liền trở nên sáng rực lên mà há to miệng hơn nữa một ngụm cuối tất cả số quả còn lại đều nằm trong bụng Tiểu Bạch không biết là nó đã nuốt bao nhiêu quả nhưng bây giờ thì chỉ thấy Tiểu Bạch nó liền thò lưỡi ra mà cảm thụ nó cảm nhận được một nguồn năng lượng từ Chu Cam Qủa đang lan tỏa khắp thân thể, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn sự thay đổi của Tiểu Bạch chỉ thấy bộ lông vốn dĩ vàng óng ánh của nó đã xuất hiện thêm những sọc đen xung quanh, nhưng Tiểu Bạch lại không cảm nhận được vì lúc này mặt hổ nhỏ nhắn đáng yêu của nó đã trở nên nhăn nhó miệng hổ không ngừng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy mà hiếu kì nhìn Tiểu Bạch, Vũ Thiên vẻ mặt hiện lên chút bất ngờ nhìn Tiểu Bạch mà không hiểu gì vẻ mặt hắn không khỏi trở nên ngốc trệ mà nhìn Tiểu Bạch, Nghệ Tuyết với Phương Nguyệt ở gần Tiểu Bạch nhất nên khi thấy biểu hiện kì lạ của Tiểu Bạch thì trên mặt hai người đã có chút biến hóa khác thường nhưng vẫn bình tĩnh
"Grừ Gào"
Tiểu Bạch phát tiếng gầm gừ mỗi lúc một to hơn mắt nó không khỏi trợn tròn lên mà nhăn nhó trên mặt mỗi lúc một rõ hơn
"Thiên ca cứu đệ" Tiểu Bạch khóc thầm trong lòng mà miệng gọi to tên Vũ Thiên cầu cứu chỉ là nó lại phát không thành tiếng nó bây giờ chỉ cảm thấy thân thể nhức nhối khắp thân như ngàn mũi dao gâm vào thân thể nhỏ bé của mình như những mũi tên sắc nhọn xuyên vào thân thể
Những người khác lại bắt đầu lại phải mở to mắt mà nhìn sự thay đổi kì lạ của Tiểu Bạch đang phát sinh bên ngoài thân nó ánh sáng đỏ phủ quanh thân Tiểu Bạch lại xuất hiện mà còn sáng lên rất nhiều nó đã chuyển từ nhạt sang đậm nhưng còn chưa có dấu hiệu ngừng mà đang không ngừng sáng thêm nữa khi tới cực đậm thì mới ngừng lại lúc ẩn lúc hiện quanh thân nó cũng có khi biến mất hẳn, thân thể Tiểu Bạch bây giờ đã được bao quanh bởi một quần sáng đỏ đậm như máu cực đậm đây là trạng thái của Thượng Linh cảnh giới Tiểu Bạch không biết Vũ Thiên cũng không biết, nguyên khí xung quanh đang tập trung mà tiến nhập vào thân thể Tiểu Bạch, Nghệ Tuyết ở gần nhất nên cảm nhận được rõ ràng nhất nguyên khí đang nhập vào cơ thể Tiểu Bạch chỉ là nó lại đang gào thét, nguyên khí mỗi lúc một nhiều nhập vào thân thể Tiểu Bạch trong nguyên khí còn ẩn chứa những ánh sáng đỏ sáng lên những người khác nhìn thấy thì không để ý nhưng Hàn Trung với Hoàng Phong nhìn thấy thì hơi kinh ngạc mà thốt lên "hỏa hệ" một tiếng nhỏ
Nhưng lúc này thì Tiểu Bạch với đôi mắt đã trở nên trắng dạ mà ngừng la hét nguyên khí nhập vào thân thể nó cũng đã ngừng lại chỉ thấy Tiểu Bạch há miệng từ miệng nó đã xuất hiện một luồng sáng đỏ giống như là một cột trụ phóng thẳng xuống mặt đất "rầm" "phăng" hai tiếng động roẹt vào tai mọi người còn Tiểu Bạch đã văng thẳng lên không trung khiến ánh mắt mọi người đều phải nhìn lên trên đám cây đang bao phủ phía trên mọi người mà ngơ ngác một hồi
- Chuyện này! Hoàng Phong lên tiếng mà nhìn không trung nơi Tiểu Bạch bắn thẳng lên nhưng lại không thấy nó rớt xuống mà một tiếng hét từ một hướng khác lại vang vọng tới mọi người
- Tên nào, tên nào đang ám toán ta!
Phía trước đám người Vũ Thiên cách một khoảng không xa một tiếng hét tức giận đã vang lên cách nơi Vũ Thiên cùng mọi người đang miệng chữ O mắt chữ Y nhìn nơi Tiểu Bạch đã phủi đầy ánh lửa khi mà tan hết thì cũng đã hiện ra một cái hố nhỏ nơi Tiểu Bạch nằm nhưng lại không thấy Tiểu Bạch đâu
- Tiếng hét lúc nãy! Vũ Thiên nói một câu rồi liền hướng phía trước nơi tiếng hét phát ra mà nhanh hướng tới những người khác cũng liền theo sau mà không đợi ai lên tiếng trong lòng lại càng thấy khó hiểu với tiểu thú của Vũ Thiên, tuy tiếng hét này không phải của Tiểu Bạch nhưng chắc chắn có liên quan đến Tiểu Bạch
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện