[Dịch]Thiên Sinh Bách Mị- Sưu tầm
Chương 2 : Lần đầu biết đến <<Thiên Nghịch>> (1).
.
Một chiếc Lamborghini nhẹ nhàng xoay chuyển bánh xe đi xuyên qua một khu rừng cây thông sừng sững đứng hai bên đường, trong hư không tiếng chim hót vang vọng, không khí trong lành đến nỗi chỉ cần hít vào một hơi liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bên trong xe không khí có vẻ khá là căng thẳng, từ lúc lên xe đến giờ Kim Thư Yến tựu từ một băng nhân biến thành một người khác vậy. Cô liên tục truy hỏi những vấn đề khiến cho anh trai Kim Minh Hạo cũng khó mà trả lời tựu như
"Ba mẹ liệu có mừng khi em trở về không?"
"Anh xem em nên biểu hiện thế nào để lấy lòng họ?"
"Em không có quà anh có quà không đưa cho em để em tặng bọn họ?"
.....
Trong lòng Kim Minh Hạo cũng có vài phần vui mừng khi thấy cô còn quan tâm gia đình đến như vậy. Bất cứ câu hỏi nào của cô anh cũng trả lời "Về nhà sẽ biết" để giữ sự bất ngờ.
Sáng nay khi anh nói cha mẹ cùng ông bà nội mình đi đón em gái ra bệnh viện thì cả gia đình đã bí mật lập ra kế hoạch tổ chức một sự bất ngờ nho nhỏ cho cô, hi vọng cô có thể vui vẻ hơn, quên đi nhiều nỗi buồn. Dựa theo kế hoạch phân công thì ông nội cùng bà nội sẽ ở lại trong nhà trưng bày phòng ăn cùng trang trí, cha thì phải chạy ra ngoài mua bánh kem cùng quà, mẹ thì sắp xếp bữa ăn, toàn bộ đều là món ngon cô thích. Còn riêng phần anh thì công việc chính chính là im lặng giữ kín miệng không nói một lời nào, chỉ cần đón cô về là được.
Chiếc xe lăng bánh từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại tại một ngôi biệt thư khá xa hoa nằm giữa rừng thông xanh um mơn mởn. Trước nhà là một bãi cỏ trải dài tươi mát, xung quanh biệt thự có hậu viên, có hồ nước, có vườn hoa bắt mắt, hoà hợp nên một phong cảnh nên thơ.
Ngôi biệt thự mang phong cách hiện đại thế kỉ 18, hiện đại cùng cổ xưa kết hợp lẫn nhau, không bài xích mà trái lại cực kì phối hợp tạo nên một kiểu dáng mới lạ. Căn nhà này vốn nên theo kiểu cách trường phái Hy Lạp cổ đại, trước nhà thế nào cũng phải có 2 cây cột to thiệt là to, về sau khi gia đình Kim Thư Yến mua lại thì cảm thấy không thích hợp nên đã phá đi và xây mới. Dù vậy nhưng vẫn giữ lại vài nét riêng của phong cách cũ, thêm vài chi tiết trường phái nước Anh cùng vài nước khác, nói chung Kim Thư Yến chỉ có một nhận xét về nhà mình thì đó chính là thập cẩm.
Nhìn bên ngoài pha trộn lẫn nhau như thế nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường, trang trí đơn giản không cầu kì, đồ vật dụng vừa đủ che lắp khắp nơi làm cho cả ngôi nhà vừa vặn không hơn không thiếu.
Khi Kim Thư Yến bước xuống xe, ngồi trên xe lăn cô ngước nhìn ngôi nhà của mình 3 năm trước cùng 3 năm sau vẫn như cũ, sừng sững đứng đó phai mờ theo năm tháng, đồ vật không thay đổi nhưng con người lại đổi thay. Cô có một nỗi cảm xúc dâng trào khó mà kìm nén, nhịn không được nước mắt đã chảy xuống hai hàng bên má lúc nào mà không biết.
Lúc Kim Minh Hạo trở lại từ chỗ đậu xe, kéo theo hành lý, chứng kiến cô ngây người trước cửa mà nước mắt lăng dài, anh thở ra một hơi tiến lên vỗ vỗ vào lưng cô, tận tình an ủi:
"Không phải chúng ta về nhà rồi sao. Ngoan không khóc".
Kim Thư Yến mím môi có nín cơn khóc, gật gật đầu rồi từ từ đẩy xa lăn đi xuyên qua cổng, dọc theo con đường dài đến trước cửa chính của căn nhà. Trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cô lấy hết sức bình sinh nhấn chuông cửa.
Uông!!!
Tiếng chuông vang lên nhưng vọng cả ngôi biệt thự, chỉ sau một vài giây liền nghe tiếng chân dồn dập đến gần.
Két!!!
Cửa gỗ màu xanh được mở ra, hiện ra trước mặt Kim Thư Yến là bốn thân ảnh, hai nam hai nữ, bốn người không ai khác chính là cha mẹ cùng ông nội bà nội của Kim Thư Yến.
Hôm nay cha cô mặc áo len màu xanh đậm, bên trong có thêm áo sơ mi trắng, quần kaki màu xám bình thường tao nhã, gương mặt 7 phần tương tự Kim Minh Hạo, 3 phần giống cô. Tóc đen được cắt tỉa gọn gàng có vài chỗ đã bạc đi theo năm tháng làm cô nhìn có chút đau xót trong lòng. Ngay lúc Kim Phong nhìn thấy cộ một sát sa nọ liền không để ý hình tượng gì cả chạy tới quỳ xuống ôm lấy cô đang ngồi xe lăn, nước mắt rơi lả tả như mưa, trong giọng nói còn run run vài phần:
"Con gái .... bảo bối ... của cha ... về nhà rồi".
Mẹ cô Ngọc Linh Tuyết ngược lại trấn định hơn nhiều, bà hôm nay ăm mặc áo liền quần hình thành một chiếc váy dài, có chút rộng thùng thình giống nhiều phần trang phục mặc tại nhà cho thoải mái, mái tóc vàng kim dài có chút quăng quăng tại phần ngọn, khuôn mặt yêu kiều diễm lệ động lòng người. Tuy là một người phụ nữ trung niên đã ngoài 30 nhưng bà vẫn còn giữ được nét của một thiếu nữ thanh xuân sau khi sinh 2 con. Bất quá khuôn mặt tùy tụy vẫn không che giấu được nỗi âu lo trong lòng của bà, lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng chứng tỏ đang cố nén xúc động. Nhưng cuối cùng lại giữ không được nhào tới ôm Kim Phong cùng Kim Thư Yến.
Ông nội Kim Sơn cùng bà nội Phương Bách Dung trong lòng tuy cảm xúc khó kiềm giữ nhưng có câu "gừng càng già càng cay", người cao tuổi kinh nghiệm vẫn nhiều hơn giới trẻ nên cả hai vẫn nhịn được. Lại nói hai người mặc dù tuổi đã qua 60 nhưng vẫn còn mặc đồ tình nhân, phía trên áo cả hai mỗi bên là một nữa trái tim, đứng chung ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh. Nói đến cũng phải khen ngợi ai làm ra chiếc áo cặp này, dù già hay trẻ mặc vào vẫn được, đều toát lên nét đẹp khác nhau.
Qua một phút thấy cả ba vẫn còn ôm nhau khóc thút thít, ông nội Kim Sơn ho khan vài tiếng giải khai, trừng mắt Kim Phong cả giận nói:
"Khụ... khụ... Phong à, con đã 40 tuổi đầu còn như thế, có biết mất hình tượng không".
Nói xong quay về phía Ngọc Linh Tuyết lên giọng răn dạy:
"Còn con nữa, con dâu phải giữ lễ tiết chứ. Huống hồ chúng ta còn chuyện phải làm".
Ông bí mật nháy mắt với hai người ra hiệu mình còn trách nhiệm phải làm. Hai người hoàn hồn vội vã nhớ về chuyện muốn tạo bất ngờ, cả hai vội vã đứng lên, trăm miệng một lời: "Xin lỗi" đối với ông nội Kim Sơn.
Bà nội Phương Bách Dung cười khẽ, lên tiếng giải vây:
"Thôi mà ông, lâu lắm mới thấy cháu gái về nhà mà, xúc động không có gì là lạ. Thôi chúng ta vào nhà đi".
Nói rồi kéo Kim Minh Hạo đang đứng phía ngoài cửa cùng hai cái va ly vào trong nhà cùng Kim Thư Yến. Ông nội Kim Sơn chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài theo sau, đồng dạng Kim Phong cùng Ngọc Linh Tuyết trên mặt chỉ biết cười khổ nối đuôi đi vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện