[Dịch]Thiên Quan Song Hiệp - Sưu tầm
Chương 16 : Kiều nữ Chân Nhi
.
Hôm đó đúng vào dịp đầu xuân, lúc gần trưa, Lưu Thất Nương ngồi ở ô cửa thông gió trên lầu hai của Tình Phong Các, qua rèm che nhìn ra bên ngoài song cửa. Sau lưng bà có hai nha hoàn, đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Một cô mặt tròn, tên gọi là Đinh Hương, trong tay cầm một lò hương trầm, làn khói nhẹ lượn lờ tỏa lên, một cô khác thân hình thon dài, tên gọi Dạ Hương, trong tay cầm một ngọn phất trần.
Lưu Thất Nương tuổi quá tứ tuần, lớp phấn dầy trên mặt không che nổi dấu vết tang thương tuế nguyệt, nhưng nhìn qua lớp phấn cũng có thể thấp thoáng nhận ra bóng dáng của thanh lâu đệ nhất kỹ nữ năm nào. Lưu Thất Nương làm bà chủ Tình Phong Quán nhiều năm, quen biết khắp nơi, thông thạo nhân tình thế cố, vừa giảng dạy, bảo vệ các cô nương thủ hạ, vừa chiêu đãi ứng phó các thượng khách, chu đáo thỏa đáng, sinh ý của Tình Phong Quán vì thế mà thường hưng thịnh. Bình thường Lưu Thất Nương rất khách khí, mềm mỏng, nhưng khi cần có thể là người rất thẳng thắn, ghê gớm. Nếu làm cho bà ta tức giận thì bà có thể chửi người ta mà không hề nể mặt, thủ đoạn để xử lý người ta thì lại càng phong phú. Ngay cả môn hạ, đệ tử khi nói đến Lưu Thất Nương đều vừa yêu vừa sợ, vừa kính lại vừa hận, “Tình Phong Quán chủ” tại thành Tô Châu cũng tính là khá có danh tiếng.
Lúc này, Lưu Thất Nương đang nhìn ra ngoài song cửa, hỏi một cách vu vơ: “Phan đại thiếu gia tối mai sẽ chiêu đãi ba vị công tử của Bắc vương gia tại phòng của Tú Liên, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?” Đinh Hương đáp: “Chắc Tú Liên tỉ đã lo liệu xong đâu đấy rồi ạ. Sáng nay chị ấy đã đưa thực đơn cho nhà bếp. Phan đại thiếu gia thích nhất là Thiệu Hưng điềm nhưỡng tửu, có thể uống tới ba cân.” Lưu Thất Nương gật gật đầu, lại hỏi: “Bọn họ tối mai mấy giờ sẽ đến.” Đáp: “Vào khoảng giờ dậu.”
Lưu Thất Nương nói: “Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện của chúng ta chứ? Đinh Hương đáp: “Chúng ta dự định xuất phát vào giờ tuất, đến giờ hợi có thể xong việc. Tú Liên tỉ ở bên đó biết chuyện của nương nương, sẽ không vấn đề gì.” Lưu Thất Nương gật gật đầu.
Vào lúc đó, có tiếng bước chân ở phía cầu thang, ngoài Tình Phong Các có tiếng một thanh niên gọi: “Mẹ!” Chính là Triệu Quan. Lưu Thất Nương ngoái đầu, nhíu mày nói: “Sao quay lại nhanh như vậy?”
Triệu Quan lấy tay lau mồ hôi, ngay lập tức nở nụ cười hi hi, nói: “Anh tỉ đang theo dõi người đó, chị ấy muốn con quay về thông báo với mẹ một tiếng, để mẹ được yên tâm.”
Lưu Thất Nương kéo nó đến gần, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó, vừa âu yếm vừa trách móc nói: “Thằng bé hư này, không chuyên cần theo các sư tỉ đi lo việc, chỉ tìm cơ hội để lười biếng phải không? Ngày hôm nay mà có sơ suất gì, xem ta có cho ngươi một trận hay không?” Triệu Quan cãi nói: “Con đâu có lười, con đi với Anh tỉ gần cả ngày trời, giúp được chị ấy rất nhiều, sau đó sư tỉ nói phải theo dõi một người, mới bảo con quay về đây.”
Lưu Thất Nương nói: “Hừ, xem ra bản thân ngươi không được tích sự gì, mới để Anh nhi sợ ngươi làm trở ngại tay chân.”
Đinh Hương ở bên cạnh cũng xen vào: “A Quan thông minh lanh lợi, các vị sư tỉ đều khen, nói rằng A Quan chẳng mấy chốc sẽ không thua người lớn?” Triệu Quan nghe lời nói của nàng, liền nhìn Đinh cười, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
Lưu Thất Nương dí móng tay dài sơn đỏ vào trán của con trai, cười nói: “Ai chẳng biết ngươi tinh linh quỉ quái? Lão nương sinh cái đồ bị thịt như ngươi, thật là hối hận.” Triệu Quan cười nói: “Mẹ ơi, con giúp mẹ giải quyết vấn đề, mẹ lại không khen thưởng con à?”
Lưu thất nương nghiêm mặt nói: “Ngươi giúp ta giải quyết công việc? Công việc của chúng ta đều là thế thiên hành đạo. Ngươi mong muốn được khen ngợi? Ngươi không bị người ta giết, đã phải coi như là may mắn rồi. Đây không phải là chuyện đùa. Chúng ta là vì nhị tiểu thư của Đồ gia bị làm nhục mà phải báo thù, chứ không phải vì bản thân.”
Triệu Quan thấy mẹ nói những lời nghiêm khắc, trong lòng cảm thấy giá lạnh, cúi đầu nói: “Vâng, đệ tử biết tội.”
Rồi đứng cạnh tức giận lẩm bẩm: “Tên giặc đó đúng là độc ác! Con nghe người ta nói, ngày hôm qua, Đái gia phái người tới Đồ gia, nói muốn hủy hôn. Sau khi Đái nhị tiểu thư biết, đã lấy một sợi dây treo cổ tự tử, may mà được người ta cứu.”
Lưu Thất Nương đăm chiêu nói: “Tên giặc đó võ công không tồi, dám ở Tô Châu gây ra liền ba vụ án, như thể là có ý thách thức. Chúng ta không thể khinh suất.”
Triệu quan nói: “Mẹ, người này lai lịch không rõ, nếu như hắn đúng là chỉ có một người, thì không khó đối phó, chỉ sợ hắn có mai phục người giúp đỡ.”
Lưu Thất Nương đưa mắt nhìn con trai một cái, gật đầu, quay sang nói với Đinh Hương: “Qua bên lính canh cổng thành hỏi mấy ngày hôm nay trong thành có nhân vật khả nghi nào ra vào hay không.” Đinh Hương theo lời đi mất. Một lúc sau, nàng quay lại báo rằng: “Lão Lâm nói không nhìn thấy nhân vật võ lâm khả nghi, chỉ có một người có võ công, mang theo một đứa trẻ rất xinh đẹp, hỏi dân trong thành có nhìn thấy một thiếu niên hơn mười tuổi tên gọi Tiểu Tam Nhi gì đó không.”
Lưu Thất Nương hỏi hình dạng, khuôn mặt của người đó, cũng không phát hiện được điều gì, nói: “Hai người này có lẽ là người trong võ lâm, nhưng nghe có vẻ không liên quan gì đến tên giặc đó. Con báo bên lính gác cổng thành tăng cường chú ý, thấy có một chút phong thanh gì, lập tức qua thông báo cho ta. Tối mai, ta sẽ tự mình ra tay.”
Triệu Quan biết mẹ mình luôn cẩn thận, nhưng lần này chẳng qua là bắt giết một tên giặc, lại cho là chuyện quan trong. Cậu cảm thấy có chút không hiểu nên hỏi: “Mẹ, mẹ định tự mình ra tay à?”
Lưu Thất Nương cũng không nói nhiều, ra lệnh: “Hừ, con nhanh đi ăn trưa, sau giờ ngọ thì đi chơi đi.”
Triệu Quan chỉ chờ câu nói này của mẹ, liền chạy biến xuống lầu như một làn khói.
Hôm đó, trời rất đẹp. Triệu Quan đi tìm thằng nhóc vẫn hay chơi đùa với nó, nhưng tìm không được. Đành một mình đi lang thang bên bờ Thái Hồ. Bên hồ, hàng quán phục vụ du khách dựng san sát. Nó đi lung tung một hồi, tự nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nàn, liền đi tới phía đó. Nhìn thấy cách đó không xa, một ngọn cờ hạnh hoàng tửu đang bay phấp phới. Một vị đại cô nương khoảng mười lăm, mười sáu đứng trước ba thùng rượu lớn, đang mở nắp dùng muôi múc rượu.
Triệu Quan nhận ra cô ta là con của ông chủ Đỗ Khang phường ở trong thành, tên là Xảo. Chắc là hôm nay trời đẹp, ông chủ phái ra ngoài để bán rượu. Triệu Quan nở nụ cười đi đến trước mặt cô ta, nói: “A Xảo, trời nắng thế này, thật là vất vả cho cô.”
A Xảo trừng mắt nhìn nó, nói: “Đồ trẻ ranh hư hỏng, lại đến xin rượu? Triệu Quan nói: “Ôi trời, ta thấy cô mồ hôi đầm đìa, nên đặc biệt đến hỏi thăm, cô tại sao lại không nhận ra lòng tốt của ta.” A Xảo cười nói: “Ngươi mà cũng được gọi là người tốt? Ta nói cho ngươi hay, ngày hôm nay buôn bán đắt hàng, ta không có thời gian mà tán phét với ngươi. Quay ra chỗ khác mà bị cha ta bắt được, thể nào cha cũng cho ta một trận” , Triệu Quan nói: “Ta chỉ ngốc một lần thôi, sẽ không để cha cô nhìn thấy đâu.”
Đang lúc nói chuyên, một người qua đường đến mua ba cân rượu. A Xảo múc rượu, thu tiền. Triệu Quan nhìn thấy thùng rượu này không còn bao nhiêu, A Xảo phải cúi người xuống múc rượu rất vất vả, liền nói: “Nào, để ta giúp cô” Liền nhanh chóng bê thùng rượu ra phía đằng sau, lại mang qua một thùng rượu đầy, mở niêm phong, rồi múc lấy rượu ở bên trong. A Xảo rất cảm kích, liền cám ơn gã, nhỏ giọng nói: “A Quan, ngươi hãy uống một hớp, đừng để người khác nhìn thấy.” Triệu Quan rất vui mừng, quành ra đằng sau thùng rượu, dùng cả hai tay hớt lấy một bụm rượu, đưa lên miệng uống, quả nhiên là rượu cực thuần. Nó định uống một hớp nữa, chợt nghe một người nói: “Đại cô nương làm phúc cho tôi xin chút rượu được không?”
Triệu Quan ngoái đầu lại, nhìn thấy một đứa nhỏ ăn mày quần áo rách rưới, ước khoảng mười một, mười hai tuổi, trong tay cầm một cái bát sứ, đưa về phía A Xảo xin rượu. A Xảo trừng mắt mắng: “Chưa nhìn thấy ăn mày nào lại đi xin rượu, bụng còn đói meo mà lại muốn uống rượu? Không cho!”
Thằng nhỏ ăn mày không ngừng xin xỏ, A Xảo nhất định không đồng ý. Triệu Quan uống tiếp thì cũng ngượng, nói: “Xảo, ta đã thay cô mở niêm phong rồi, thùng rượu cần phải đưa ra phía trước. A Xảo cười với nó, nói: “Cám ơn ngươi?” Triệu Quan liền thay A Xảo chuyển thùng rượu đầy đến dưới cờ rượu, cười với cô ta nói: “Đừng vất vả quá, cô là một đại cô nương xinh đẹp, phải ra ngoài làm công việc khó nhọc này. Cha cô cũng không thương tiếc cô một chút nào.
Mặt A Xảo ửng hồng. Lúc đó lại có khách đi tới, cô liền bận bịu mời khách mua rượu. Triệu Quan quay lại nhìn gã ăn mày nhỏ vẫn còn đang đứng đó, mắt nhìn chăm chăm vào thùng rượu ra dáng vô vọng, vừa nhìn vừa liếm môi. Triệu Quan nghĩ: “Gã ăn mày này đúng là rất thèm uống rượu.” Nó liền vẫy tay ra hiệu cho gã ăn mày, chỉ chỉ ra thùng rượu đằng sau. Gã ăn mày hiểu ý liền im lặng đi tới, dùng bát sứ để múc rượu thừa trong thùng, ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Nó lại múc tiếp một bát nữa, cười với Triệu Quan một cái rồi xoay người bước đi. Triệu Quan sợ A Xảo phát hiện sẽ tức giận, liền nâng thùng rượu rỗng không, đổ vào thùng rượu mới, nói: “Thùng rượu này còn một ít rượu thừa, đừng để lãng phí. A Xảo cười nói: “A Quan, ngươi vất vả như vậy, ta phải thưởng ngươi như thế nào đây?” Triệu Quan cũng cười nói: “Thưởng một bát rượu hoặc một nụ hôn.” A Xảo dùng tay đánh hắn, gắt : “Chẳng nghiêm chỉnh gì cả, không thưởng nữa.” Triệu Quan liền cười né tránh. A Xảo nhìn thấy thần tình vui vẻ của Triệu Quan, trong lòng lại nhũn ra, thò tay múc một bát rượu đưa cho Triệu Quan uống.
Triệu Quan uống xong, ngà ngà say, rất là khoan khoái, đi tới bên bờ hồ, nơi không có người qua lại, nằm duỗi thẳng chân tay trên mặt cỏ phơi nắng. Đang lúc thiu thiu ngủ thiếp đi, chợt nghe tiếng một người nói: “Có nhìn thấy không, con bé xinh xắn mặc y phục màu lam nhạt ấy.” Một người khác nói: “Nhìn thấy, hàng tốt đấy, ai sẽ ra tay?” Người trước nói: “Ta với ngươi và lão bát, đuổi theo, sẽ ra tay ở trên đường. Thành công rồi ngươi đưa cùng tới lò nung. Lão đại nói đại địch lần này không dễ đối phó, nếu cần sẽ đích thân ra tay hỗ trợ.”
Triệu Quan nghe nói liền để ý, nghiêng đầu nhìn qua, thấy hai người đang đi tới bên hồ. Trong đó, một người mặc áo khoác nhồi bông, để hai hàng ria mép, chính là tay chân của Lục lão lục, chuyên buôn bán người ở Tô Châu. Mấy năm trước, Triệu Quan nhân vì việc giải cứu Chu Hàm Nhi mà đã đối đầu với Lục lão lục. Từ đó đến giờ, Lục lão lục vẫn không hề hay biết người năm đó giúp Hàm Nhi chạy trốn là Triệu Quan. Lúc này, Triệu Quan nghe hai người đó nói chuyện, thầm nghĩ: “Hai tên xấu xa này, ban ngày ban mặt mà định đi bắt người, thật không ra cái giống gì.” Nó nhảy nhỏm dậy, lặng lẽ bám theo đằng sau hai người, đi tới con đường nhỏ bên hồ.
Con đường nhỏ này được rải sỏi. Phía sát bên hồ trồng rất nhiều liễu, phía bên kia thì là một nơi buôn bán nhỏ sầm uất, một số bán điểm tâm, một số khác lại bán thủ công mỹ công. Hôm nay tiết trời ấm áp, du khách chen vai thích cánh, rất là nhộn nhịp. Triệu Quan đi xuyên qua đám đông, thấy tay chân của Lục lão lục dừng lại trước một quán trà. Nó đưa mắt nhìn sang, lập tức chú ý tới trong góc quán trà có một đôi vợ chồng và một đứa nhỏ. Người chồng để râu, khuôn mặt anh tuấn, trông rất có khí độ. Làn da trắng như tuyết một cách không bình thường. Đứa trẻ đó mặc quần áo màu xanh, chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, ngồi bên cạnh mẹ, đang làm nũng với mẹ. Trông nó trắng trẻo dễ thương, chỉ nhìn một lần là biết là con cưng trong nhà. Triệu Quan nhĩ: “Bọn hắn chắc là định nhằm vào đứa nhỏ này. Người chồng có vẻ không phải người tầm thường, không biết lai lịch như thế nào?”
Nó đứng bên quán trà một lúc, bị một đám du khách xô đẩy ra xa. Lúc nhìn lại, thấy đôi vợ chồng đó cùng đứa con đã rời khỏi quán trà, không biết đi hướng nào. Nó thấy tay chân của Lục lão lục cũng đã rời khỏi, liền đi về phía đông hồ. Mới đi không được bao lâu, liền thấy một người to tiếng hô hoán: “Chân nhi, Chân nhi.”
Triệu Quan trong lòng thầm kêu không ổn, nghe tiếng kêu thì chạy đến xem, thấy quả nhiên đúng là người cha vừa nãy đang kêu gọi, thần tình hốt hoảng, trên đường ngó trái, ngó phải tìm người. Người vợ đứng ở đằng sau, nghẹn ngào nói: “Thiếp vừa rồi nhìn thấy con ở bên kia xem làm con tò he, làm sao mới quay đầu đã không thấy đâu?” Hai vợ chồng liên tục hỏi những sạp hàng và người qua đường nhưng cũng không một ai nhìn thấy. Hai vợ chồng đó bàn bạc ngắn gọn rồi chia tay chạy về hai phía con đường nhỏ, thân pháp rất nhanh. Triệu Quan kinh ngạc: “Hai người này khinh công rất cao, tay chân Lục lão lục ra tay bắt con của họ, mà không bị họ phát hiện, kể ra cũng có bản lĩnh.”
Nó rất hối hận là mình đã không bám sát hai tên khốn kiếp, bây giờ con bé bị mang đi rồi, làm sao tìm được đây? Bỗng nhiên nhớ ra hai tên kia nói sẽ đi đến chỗ lò gạch, nó nghĩ: “Lò gạch, lò gạch nào nhỉ? Liệu có phải là lò gạch đỏ bỏ hoang bên hồ không? Đi thử xem sao!” Nghĩ đoạn chạy men theo bờ hồ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện