[Dịch]Thiên Nam Tự- Sưu tầm
Chương 65 : Đến Huyền Môn
.
Thanh Thiện từ từ rời khỏi sân sau, đi tới trước cổng chính.
" Sư đệ, đệ đã trở về, làm sư huynh lo lắng quá." Nguyễn Luân không biết Thanh Thiện đã sớm biết đến nên mới chủ động ra mở cửa, vì thế vừa gặp đã nói.
" Sư huynh, đệ mới trở về hôm qua mà thôi, định sáng nay gọi điện báo cho sư huynh, chỉ là không ngờ sư huynh lại tới nơi đây." Thanh Thiện mỉm cười nói, hắn nhận ra vị sư huynh của mình đã đột phá giới hạn của võ giả, thực lực đã là Nghịch Thiên Giả cấp một, sinh lực tràn trề. Vì thế hắn cũng chúc mừng.
" Chúc mừng sư huynh, huynh đã đột phá cực hạn, sau này chúng ta xem như đồng đạo rồi."
" Ha ha, sư huynh cách đây một tháng may mắn đã đột phá, à đúng rồi, ta quên chưa giới thiệu cho đệ, vị này là Đặng Tinh tiền bối, người là sư đệ của Trần Huyền tiền bối, người đến chính là hỏi đệ sự việc của lần trước."
" Tại hạ Đặng Tinh của Thiên Long phái." Đặng Tinh bên cạnh nói.
" Mời hai người vào nhà, sau đó đệ sẽ nói." Thanh Thiện cũng cung tay chào hỏi, sau đó mời hai người đi vào.
Vừa đi vào Đặng Tinh thấy được sự thay đổi của thiên địa linh khí, nơi đây rõ ràng linh khí nồng đậm so với bên ngoài tới vài lần, tuy còn chưa so được với trong Thiên Long phái nhưng cũng là rất nhiều. Vì thế vừa đi hắn vừa quan sát toàn khu nhà, ở các môn phái đều có lưu truyền các trận pháp, chỉ là hắn còn không nhận ra đây là trận pháp gì. Hắn nhận ra nơi đây không phải có long mạch gì cả, vì thế trận pháp này nhất định là hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, về bản chất trận pháp là vật chết? Vậy mà trận pháp này có thể tự động vận chuyển hấp thu không ngừng linh khí từ bên ngoài.
" Quả nhiên thần kỳ." Đặng Tinh vừa đi không khỏi tấm tắc khen một tiếng.
Thanh Thiện đi trước dẫn hai người vào phòng khách, rót hai cốc nước rồi hắn từ từ kể lại trận chiến với Địa liên yêu hỏa. Đa số chuyện Thiên Long phái đã nghe Huyền Môn nói qua, chỉ có vài việc Huyền Môn vẫn giấu.
Nghe đến đoạn Địa liên yêu hỏa một mình tiêu diệt tất cả các tu chân giả, hai người cũng sợ hãi vì sức mạnh của yêu hỏa, tất cả tu luyện giả dù đạt tới cấp tám cũng không kịp phản ứng đã bị hấp thu sạch sẽ. Lại nghĩ đến hai sư huynh thực lực người nào cũng xấp xỉ mình vậy mà bị giết chết dễ dàng, Đặng Tinh hắn cho dù ở vào vị trí đó hẳn đã mất mạng không sai.
Về phần sau này vì sao còn sống sót, Thanh Thiện chỉ kể qua loa, hắn cũng không nghĩ để toàn tu luyện giới biết hắn cầm trong tay bốn thần binh, Tịch Diệt Long Thương, Huyết Nguyệt Đao, Đại Phật Ấn cùng thần binh của Hỏa Kỳ Lân Liệt Diễm Thương. Bất cứ ai cũng có thể bởi bốn thần binh này mà tìm cách giết hắn để đoạt lấy, cho dù hắn có đủ thực lực không sợ bị người ta cướp đoạt thì Ấn Độ Phật Giả cùng Nhật Bản Thần Giả sẽ cho người tìm hắn để đòi lại.
" Lúc đó sư đệ thật sự may mắn mà chạy thoát, nếu không lúc này sư huynh đã không còn thấy được sư đệ nữa rồi." Nguyễn Luân thở dài nói.
Bởi vì khi đó trong căn phòng hỏa diễm bao trùm khắp nơi, cho dù là ai cũng cố gắng chạy lấy mạng, còn ai để ý đến hắn vẫn một mực đứng trong đó, cộng thêm tu luyện giả thoát chết vài người, trong đó có cả hai sư đồ Huyền Môn, nên lấy thực lực Thanh Thiện đã đạt tới cấp tám thì hi vọng chạy trốn cũng khá cao, vì thế hai người cũng không nghi ngờ.
Lúc này Nguyễn Luân mới biết thực lực của sư đệ mình đã đạt tới cấp tám, hèn gì mấy vị tiền bối Nghịch Thiên Giả đều ưu ái hắn vậy.
" Nghe nói tiền bối là người của Thiên Long phái, không biết tiền bối biết Huyền Môn không?" Thanh Thiện nhân tiện gặp vị tiền bối Nghịch Thiên Giả, nếu không hỏi còn hỏi ai hơn nữa đây?
" Huyền Môn? Không phải ngươi gặp bọn họ còn gì? Ngươi hỏi bọn họ làm gì vậy." Đặng Tinh kinh ngạc hỏi.
" Vãn bối gặp bọn họ rồi? Không có a, vãn bối có hai người bạn, chỉ nghe hai người liên lạc về nhà nói là Huyền Môn nhận họ làm đệ tử, vãn bối vì muốn đi thăm bọn họ nên hỏi." Thanh Thiện liền nói.
" Lần trận chiến với yêu hỏa đó, hai vị chạy thoát của Nghịch Thiên Giả chính là người của Huyền Môn, người thanh niên là Lê Minh Phong hắn được xưng là đệ nhất thiên tài tu luyện của Nghịch Thiên Giả chúng ta, còn vị trung niên áo trắng kia là sư phụ hắn Lăng Tâm."
" Vậy tiền bối có biết môn phái bọn họ ở nơi đâu không, nếu có thể chỉ cho vãn bối được không?."
" Địa điểm Huyền Môn cũng không có gì là bí ẩn cả, nhưng bọn họ sợ phàm nhân quấy rối mình tu luyện nên bên ngoài thường thiết lập trận pháp, nếu người nào không biết chỉ sợ có tìm cũng không thể tìm được. Lần này xuất môn cũng chưa có việc gì làm cả, để ta dẫn ngươi đi Huyền Môn một chuyến vậy." Đặng Tinh vì muốn đối phương thân thiện với môn phái nên đề xuất nói, hắn cũng biết đối phương chưa gia nhập môn phái gì, cùng lắm chỉ là Thiên Nam môn một môn phái thuộc về võ giả mà thôi. Nếu có thể lôi kéo hắn nhập môn, thì lần tranh tài này Thiên Long phái có khả năng đứng đầu, dù gì đây cũng là lần tranh tài của lớp thanh niên, mà Huyền Môn có Lê Minh Phong, nếu không có nhân tố đột biến lần này đệ nhất e vẫn thuộc Huyền Môn.
" Đa tạ, đa tạ tiền bối." Thanh Thiện còn mừng không kịp liền nói, Tâm Nhiên cùng Anh Thy, hai nữ nhân này đối với hắn đều rất quan trọng, không chỉ bởi các nàng rất xinh đẹp mà các nàng đối với hắn rất tốt, là nam nhân hắn luôn quý trọng hai nàng.
" Tốt, Nguyễn Luân, ngươi trở về trước đi, có lẽ vài ngày sau ta sẽ trở lại."
" Dạ, tiền bối."
Vì đã có tin tức nên Thanh Thiện không cần chờ điện thoại từ Văn Thành, hắn chỉ nói với bố mẹ mình mình đã có tin tức, cũng không kịp ăn bữa trưa, hai người đã phi hành rời đi.
" Thanh Thiện, không biết sư phụ của cậu là ai?" hai người vừa du hành, Đặng Tinh liền hướng Thanh Thiện hỏi.
" Vãn bối ban đầu gia nhập Thiên Nam môn, sau đó vì gặp được kỳ duyên mà có được như ngày nay."
Đặng Tinh cũng thầm kinh ngạc, hắn đã đọc hồ sơ về thanh niên này, có thể nói hắn tu luyện tới nay chỉ mới hai năm mà thôi, còn nếu như lời hắn nói thì hắn được sư phụ dạy võ chỉ có vài ngày mà thôi, còn lại hắn đều tự học, Đặng Tinh cũng không biết kỳ ngộ gì khiến cho một kẻ không người dạy dỗ mà đạt tới thực lực này.
" Vậy cậu có muốn gia nhập Thiên Long phái chúng ta không? Ở chỗ chúng ta các vị trưởng lão thực lực đều cấp mười, mười một, còn chưởng môn của chúng ta cũng đã đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp mười hai, nếu cậu gia nhập có lẽ chưởng môn nhân sẽ nhận cậu làm đệ tử?" Đặng Tinh gợi ý nói.
" Nghe nói cậu dùng thương, bản môn cũng có các bí tịch thương pháp, nếu cậu trở thành đệ tử có thể tham khảo, thương pháp này là do một vị tiền bối từng đạt cấp mười một viết ra." Đặng Tinh lại nói tiếp.
" Đặng tiền bối, vãn bối trước đã gia nhập Thiên Nam môn, giờ gia nhập môn phái khác không biết có bị xem là khi sư diệt tổ không? " Thanh Thiện cũng bị những lời này thuyết phục, thương pháp hắn mặc dù luyện nhiều nhưng chỉ là tự luyện, về căn bản hệ thống có lẽ còn nhiều thiếu sót, nếu có thể gia nhập môn phái có người chỉ dạy sẽ tốt hơn, nhất là những người thực lực đạt tới cấp mười một thậm chí mười hai. Trên đời có thiên tài tự học thành tài, nhưng nếu có sư phụ trợ giúp thì thời gian sẽ ngắn đi rất nhiều.
" Cái đó cậu khỏi lo, bình thường Nghịch Thiên Giả chúng ta đều thu các đệ tử tinh anh từ các môn phái thuộc võ giả, vì thế gia nhập không ảnh hưởng gì cả." Đặng Tinh cười nói, hắn biết trong lời nói của vị thanh niên này đã có ý tứ gia nhập rồi, thời gian tranh tài cũng còn ba tháng nữa, Thiên Long phái còn có rất nhiều cơ hội. Gần đây bọn họ thu được một số đệ tử tư chất không kém, ngay cả một số thanh niên tu luyện từ nhỏ trong môn phái thực lực cũng rất mạnh, có điều vẫn không so với Lê Minh Phong được, ai không biết hắn tu luyện là Phá Diệt Quyết lại có thêm Tàn Thần Đao, có thể nói ở trong giới thanh niên hắn dường như độc tôn. Mà lúc này Đặng Tinh đã tìm được người có thể đối kháng cùng Lê Minh Phong.
Đặng Tinh có thể cảm nhận thực lực Thanh Thiện không thua kém mình, hắn suy nghĩ rất kỹ, thực lực của Thanh Thiện đã ở cấp tám, cho dù chiêu thức kém một chút, binh khí cũng không phải tuyệt thế gì cả, nhưng năm tháng nữa có thể các vị trưởng lão sẽ bồi đắp cho hắn, thậm chí cả chưởng môn cũng đích thân chỉ dạy. Huyền Môn đã đè nén các môn phái khác quá lâu rồi, vì thế các môn phái khác cũng rất không cam lòng, chỉ cần có thể một lần đánh bại Huyền Môn, bọn họ phải nỗ lực rất lớn cũng cam lòng.
" Vậy xem như cậu đồng ý gia nhập Thiên Long phái chúng ta rồi nhé, Thiên Long phái chúng ta dù không được xem là đệ nhất nhưng cũng là đệ nhị, chỉ cần cậu chịu khó tu luyện, năm tháng sau là Nghịch Thiên đại hội, lúc đó nhất định đệ nhất là của Thiên Long phái chúng ta." Đặng Tinh vui vẻ nói.
Thanh Thiện không biết mình lại quan trọng như vậy, đến cả Thiên Long phái cũng tranh trước, nhưng nếu các môn phái biết Thanh Thiện tồn tại như vậy chỉ sợ cũng tranh cướp mà tới, cho dù là Huyền Môn cũng vác bảo vật đi nịnh hắn gia nhập môn. Bất quá Thiên Long phái đã nhanh tay trước, từ trước tới nay Thiên Long phái luôn luôn tỏ thiện ý với Thanh Thiện, nên Đặng Tinh vừa mới gợi ý Thanh Thiện cũng tỏ ý gia nhập luôn, dù sao hắn cũng cần người chỉ dạy, nhân vô thập toàn, cho dù giỏi bao nhiêu đi nữa cũng không bằng trí tuệ của hàng trăm hàng nghìn người đúc rút.
Sự thật Đặng Tinh cũng lo lắng khi dẫn Thanh Thiện tới Huyền Môn thì hắn sẽ bị môn phái này thu mất, giờ thì hắn khỏi lo lắng mà còn hoan hỷ, về môn phái hắn không được thưởng cho thứ gì đó mới là lạ đó.
Vì đi đường có người trò chuyện nên hành trình tựa như rất nhanh đã đến. Trước mặt Thanh Thiện là một mảnh rừng núi bạt ngàn, không biết là do lâm tặc thương xót nơi đây hay vì nơi đây có Huyền Môn nên không dám tới quậy phá. Nhìn từ xa Thanh Thiện có thể xem rõ từng chi tiết, nơi đây núi sông hùng vĩ, cây cối tươi tốt, Thanh Thiện còn cảm giác được thiên địa linh khí càng nồng đậm kinh người, nhưng mà hắn không hề thấy một ngôi nhà nào? Chứ đừng nói đến cả một môn phái có cả nghìn người.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thanh Thiện, Đặng Tinh chỉ cười, sau đó cả người hạ xuống một mảnh đất cây cối thưa nhất, Thanh Thiện cũng nhanh chóng hạ thân xuống theo.
" Tại hạ Đặng Tinh của Thiên Long phái đến cầu kiến."
" Tại hạ Đặng Tinh của Thiên Long phái đến cầu kiến."
Âm thanh của Đặng Tinh vang vọng cả núi rừng, Thanh Thiện mới biết đâu là sơ môn của Huyền Môn, mà cửa đi vào đã bị trận pháp giấu đi, nếu không phải Đặng Tinh đích thân dẫn đi thì dù Văn Thành có cho địa chỉ thì việc tìm ra cũng rất lâu mới thấy được, Thanh Thiện thầm kêu may mắn đến với mình a.
Đợi vài phút sau, khung cảnh chợt biến đổi, khu rừng trước mặt tựa như sóng nước uốn lượn, lúc lại như ảo ảnh, cuối cùng cả khung cảnh cánh rừng biến mất, mà hiện trước mặt Thanh Thiện là sơn môn của môn phái, trên tấm bảng cao nhất của sơn môn còn ghi hai chữ cổ, người khác có lẽ không hiểu nhưng Thanh Thiện sao không biết lối chữ này, đây là hai từ "Huyền Môn" viết theo ngôn ngữ cổ xưa.
Ba người từ cổng chính cánh cửa bước ra, đó là hai người ăn mặc đơn giản giống như lính gác cửa thời phong kiến, người còn lại mặc quần áo như thư sinh, Thanh Thiện nhận ra bọn họ thực lực đã đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp ba, còn vị thư sinh kia thực lực đã đạt tới cấp tám, chỉ là người gác cổng mà thực lực như vậy, mà người đi ra đón khách thực lực cũng là cấp tám, nếu là môn nhân đệ tử thực lực còn cao tới thế nào nữa? Thanh Thiện cũng thầm than lợi hại, Anh Thy cùng Tâm Nhiên gia nhập nơi đây có lẽ cũng là cơ duyên của hai người, nếu bọn họ không có gì nguy hiểm thì Thanh Thiện cũng không có ý kêu họ rời đi.
Ngay khi Ba người đi tới trước cửa liền dừng lại, vị trung niên mặc quần áo thư sinh liền giơ hai tay chào hỏi: " Đặng huynh, không biết huynh đại giá quang lâm, tiểu đệ tiếp đón chậm trễ, chẳng biết Đặng huynh hôm nay tới bản môn có việc gì?"
" Bội huynh, lâu lắm không gặp, lần này đệ dẫn vị đạo hữu này đến, vị này có người quen gia nhập Huyền Môn, giờ đến hi vọng gặp được họ." Đặng Tinh cũng chào hỏi rồi nói.
Lâm Bội liền quay qua quan sát Thanh Thiện, lúc đầu hắn còn tưởng là đệ tử của Đặng Tinh mà thôi, bởi tướng mạo còn quá trẻ, huống chi hắn không cảm ứng được khí tức của thanh niên này, chỉ có một khả năng đây là người bình thường mà thôi. Giờ nhìn lại thấy Đặng Tinh xưng hô hắn là đạo hữu thì khẽ ngạc nhiên, chỉ là hắn không tin thanh niên như thế thực lực lại trên cả hắn.
Thanh Thiện lúc này chính là dùng Ẩn Thần Thuật, hắn xem như đã gia nhập Thiên Long phái nên không ngại, nhưng hắn đến nơi đây cũng không tiện phơi bày thực lực của mình, từ trong hiểm cảnh hắn đã tích lũy khá nhiều kinh nghiệm, đó là không bộc lộ hết bản thân mình trước bất kỳ ai.
" Vãn bối Thanh Thiện ra mắt tiền bối."
" Ồ, thất lễ, tại hạ Lâm Bội, không biết cậu đến tìm ai?" Lâm Bội cũng không dám sơ ý nữa, thiếu niên này quả không đơn giản, có thể qua mắt được hắn thì thực lực không kém, cho dù là dùng pháp môn gì thì thanh niên này cũng không thể xem xét qua bề ngoài.
" Bạn của vãn bối vào bảy tháng trước gia nhập Huyền Môn, một người tên Tâm Nhiên, người còn lại là Anh Thy."
" A. cậu là bằng hữu của hai người đó sao?"
Thanh Thiện thấy đối phương đã nhận ra, lúc này tâm lý gánh nặng đã hoàn toàn rũ bỏ, hắn sợ nhất chính là một môn phái cùng tên Huyền Môn khác, hai người đó thực lực mặc dù không tệ nhưng chỉ cần gặp người thực lực đạt tới cực hạn của võ giả đã không thể chống được. Mà hai nàng đều là đại mỹ nhân, mỹ nhân đi tới đâu sắc lang có tới đó, vì thế hắn rất lo lắng, giờ thì hắn đã thoải mái hơn nhiều.
" Đúng vậy, vãn bối là bạn của họ, lần này vãn bối đến cũng vì gặp bọn họ, mong tiền bối giúp đỡ." Thanh Thiện biết bọn họ thuộc môn phái này liền cung kính hơn nhiều.
" Không dám, cậu là bạn của hai vị tiểu sư thúc, ta nào dám ngăn cản gì chứ, hai người theo ta, đợt một lát ta phái người đi thông báo có lẽ rất nhanh họ sẽ đến." Lâm Bội liền đi trước dẫn đường, sau đó nói.
Ài, phải nói tuổi tác hai vị tiểu sư thúc cách hắn rất xa, nhưng hắn chỉ là đời thứ ba, còn Anh Thy lại là đệ tử của chưởng môn nhân, Tâm Nhiên lại là đệ tử của nhị trưởng lão, về thứ bậc hắn phải gọi hai nàng một tiếng sư thúc a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện