[Dịch]Thiên Nam Tự- Sưu tầm
Chương 14 : Hứa hẹn
.
Đám người bên dưới nghe tiếng chiếc bàn vỡ vội chạy lên, Lâm Trần là người nhanh nhất, tựa hồ từ khi có tiếng động tới khi lão xuất hiện chỉ chưa tới vài giây. Sự thật lão cùng ba người khác đều tin tưởng vào Thanh Thiện, lần trước nếu không có hắn, Tâm Nhiên có lẽ đã xảy ra chuyện. Hơn nữa tên sát thủ kia đã bị Hải Long thủ tiêu, nhất thời sẽ chưa có tên khác đến.
Vì thế lão mới bên dưới mà chờ, nếu đang ăn mà cũng có người chú ý mình, đến lão cũng không ăn nổi huống chi tiểu thư nhà lão cùng Thanh Thiện. Mà hiện tại cũng là đông người, đám người kia dù muốn gây sự cũng không dám ra tay làm càn. Bất quá hơi bất ngờ một chút, kẻ thù của Bùi gia lại ở ngay trên này.
Ngay khi lão thấy Chí Minh đã giật mình, bởi võ công của Chí Minh lão vô cùng biết rõ, lão cùng lắm là thủ hòa với hắn.
"Tiểu thư, người không sao chứ? " Dù đoán ra một ít, Chí Minh hẳn đang thụ thương, ở đây ngoài vị tiểu huynh đệ mới nhận có khả năng này còn ai vào đây mà làm, nhưng lão vẫn che trước Tâm Nhiên hỏi.
" Bác Lâm, cháu không sao, vừa rồi cũng may có Thanh Thiện giúp đỡ." Tâm Nhiên nói.
" Tiểu huynh đệ, lão ca lại phải cảm ơn đệ rồi." Lâm Trần hướng Thanh Thiện nói.
" Lão ca, Tâm Nhiên dù sao cũng là bạn đệ, cũng chỉ tiếp một ly rượu mà thôi, không có gì khách sáo cả, hơn nữa rượu còn rất ngon ." Thanh Thiện hơi chút ngượng ngập nói, hắn cũng chưa quen xưng hô thế này cho lắm.
Trong khi mấy người đang nói chuyện, đám người của bàn ăn bên kia đã đi tới dìu Chí Minh trở về, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm tên thiếu niên khiến tam trưởng lão bọn họ bị thương.
" Chí Minh, về nói với đại trưởng lão các ngươi, nếu còn đụng tới người nhà Bùi gia, đừng trách quân đội nhúng tay vào cuộc chiến này. " Lâm Trần thấy đám người kia đang định rời khỏi, liền nói theo.
" Ngươi đe dọa chúng ta sao." Chí Minh được một thanh niên dìu, mặt quay lại đối diện nói.
" Hừ, ngươi không phải không biết tính cách của ta, Lâm mỗ trước giờ chưa từng dọa ai, chỉ cần Nhiên tiểu thư cùng phu nhân mất một sợi tóc, Hắc Long bang các ngươi có thể nhập cư nước ngoài đi là vừa."
" Ngô Kiệt, chúng ta đi." Chí Minh không để ý tới Lâm Trần, ra lệnh rời khỏi.
" Ngô huynh đi, thất lễ, không tiễn xa được." Văn Thanh cũng đứng lên chào, thanh niên ban nãy đúng là Ngô Kiệt, con trai duy nhất của Ngô Thừa Thiên, chỉ là Ngô Thừa Thiên cách đây vài tháng đã bị xử bắn, mà ba của Tâm Nhiên là một trong số những người trực tiếp quyết định.
Quản lý vừa tới, chiếc bàn bằng gỗ mun vỡ nát, nhưng hắn cũng không dám nói gì, một bên là sói một bên là hổ, chỉ cầu bọn họ không đánh nhau tiếp là may.
Lý trưởng quầy, kiếm cho chúng ta chiếc bàn khác, chiếc bàn này cứ tính thêm vào tiền ăn đi." Văn Thành nhàn nhạt nói.
" Vâng, để tôi đi sắp xếp." Hắn nhanh chóng cho người xếp chiếc bàn khác tới.
" Tiểu ca, sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn cho tiểu thư." Lâm Trần nói xong, khẽ hướng hắn cúi thấp người, chưa kịp để Thanh Thiện phản ứng, lão đã cùng đám người kia ra xuống lầu, dù là người nhà, nhưng trọng trách là vệ sĩ, bọn họ phải chú ý tới an toàn, mọi lúc, mọi nơi.
Nhanh chóng, các món ăn đã được mang tới, hai cô nàng đã quên việc lúc nãy, cũng chẳng để ý vì sao chiếc bàn dầy như thế, lại bị thiếu niên này cùng một lão già chấn vỡ. Món ăn của Thanh Thiện là một con tôm hùm rất lớn, ngoài vỏ chỉ phá ra một chút để chèn gia vị vào trong. Xung quanh nó cũng được đầu bếp làm sẵn, chỉ cần dùng chút sức là bóc vỏ ra dễ dàng.
Hai nữ nhân thì ăn uống nhẹ nhàng, không khác tiểu miêu, Thanh Thiện nhìn thấy lại có cái cảm giác hai nàng như không nỡ làm đau đám rau.
" Ngươi nhìn cái gì, không ăn của mình, nhìn thức ăn của chúng ta làm gì." Anh Thy thấy hắn cứ nhìn nàng hai người, rồi lại nhìn vào đám rau của mình trên bàn, im lặng đã lâu, nàng cũng không nhịn được mà nói, hơn nữa cũng quên rằng, như thế có thể khiến đối phương nhớ tới vụ cá cược kia.
" Không có gì cả, chỉ là thấy hai người như sợ làm đau thức ăn ấy, ăn từng tý, bộ không thể ăn miếng to hơn được sao." Cảm giác mình nhìn người khác ăn cũng hơi bất lịch sự, bất quá hắn cũng nói ra "tiếng lòng" của mình.
" Hừ, đám nam nhân các ngươi, không biết thưởng thức ẩm thực là gì, chỉ cắm cổ hùng hục ăn, hơn nữa toàn đồ ăn chứa colectron, sau này sinh bệnh tật thì đừng có la." Cô nàng không thua kém, mà nói lại.
Không để ý đến nàng nữa, Thanh Thiện vừa ăn vừa đàm luận một chút cùng Văn Thành. Có điều, ngay khi ba người còn chưa ăn tới một nửa, cả con tôm hùm cùng gia vị bị hắn ăn sạch.
" Em ăn thêm một suất nữa nha." Văn Thành liền nói.
" Vâng, vậy cứ món ban nãy đi, dù sao món đó cũng ngon." Thanh Thiện dù sao cũng chưa no, ban nãy đã tiêu phí khá nhiều sức, mà sức ăn của hắn sao như người thường được, mỗi lần luyện công là lại phải ăn rất nhiều thức ăn để bồi bổ.
" Nè, hai người nhìn ta làm gì vậy, bộ trên mặt ta có thức ăn dính phải sao." Thanh Thiện quay qua, quả nhiên hai nàng đều một biểu tình nhìn hắn, vừa lấy tay sờ trên mặt vừa hỏi.
" Ngươi có thể ăn được nữa sao, bụng ngươi còn chỗ chứa sao?" Anh Thy lên tiếng nói, sau đó thấy câu hỏi của mình, nếu không giải thích rất dễ hiểu lầm liền nói tiếp " Ý ta là, ta cho dù ăn món đó, cũng chưa ăn tới một phần tư đã không thể nào ăn tiếp, mà ngươi ... . "
" Ý ngươi là tại sao bao tử của ta nhỏ mà có thể nhét nhiều vậy hả."
" Đúng , đúng, nhìn người ngươi không hơn ta bao nhiêu, sao ăn nhiều được như vậy." Anh Thy nhanh chóng nói.
" Vậy ngươi có hiểu vì sao chiếc bàn lúc nãy nó bị vỡ không?" Thanh Thiện khẽ nhếch mép cười, ánh mắt lóe sáng một chút.
" Tại sao? À ta biết rồi, ngươi có võ, ta từng thấy bọn họ biểu diễn chặt vỡ gạch."
" Ách." vừa rồi hắn còn định lừa nàng, bảo hắn có thể bóp vỡ chiếc bàn là do ăn nhiều mới làm được, ai ngờ nàng không đến nỗi dễ lừa.
" Kỳ thực ta chỉ học được một chút, nhưng từ nhỏ ta đã ăn rất nhiều, nên mới có sức khỏe như vậy." Thanh Thiện trả lời.
" Ban sáng bạn từng nói mình học võ với đại hòa thượng Ngộ Tuệ, bạn học chắc lâu lắm rồi phải không?" Tâm Nhiên bên cạnh, thấy hắn nói vậy, liền hỏi. Nghe đến võ công của Thanh Thiện, Anh Thy cũng rất tò mò, người hắn nhỏ như vậy mà dễ dàng đánh bại Đoàn Hải. Ngay cả Văn Thành cũng để ý lắng nghe.
" Thật sự thì mình chỉ học được bảy ngày cùng sư phụ mà thôi."
" Bẩy ngày, ngươi không phải nói xạo chứ, Tiến Minh cùng Đoàn Hải, ai không luyện tập sáu bảy năm, ... ."
" Anh Thy." Bên cạnh thấy em gái mình thất lễ, bèn quát, nhưng rõ ràng hắn cũng không tin có người chỉ học có vài ngày mà đánh bại người học mấy năm.
" Tôi chưa nói hết mà, sư phụ do có việc bận, nên chỉ dạy ta được bảy ngày, sau đó chỉ dẫn tự mình luyện, tính ra tôi cũng đã học gần một năm rồi."
" Một năm, vậy có thể dạy cho tôi không?"
" Anh Thy." Văn Thành bên cạnh lại quát. Hắn biết võ công chân chính sẽ không dễ dàng truyền thụ, mỗi môn phái đều có quy củ của nó, như hai hộ vệ của hắn, nếu hắn muốn học võ từ bọn họ đều nhất nhất tuân theo quy định môn phái, sau đó mới có thể truyền thụ.
" Em biết rồi." Anh Thy không tình nguyện nói.
Mọi người đang còn định nói, món tôm đã được đưa lên.
...
" Ông ngoại, Minh bá vừa bị thương." Ngô Kiệt ngồi trên xe bật điện thoại nói.
" Bị thương, ai khiến hắn bị thương, điều tra được hung thủ hay không? " giọng nói bên kia điện thoại vang lên.
Ngô Kiệt liền kể lại sự tình vừa xảy ra, ngay khi hắn kể tới hai người cướp chiếc ly, hơn nữa đối phương còn rất trẻ, người bên kia dường như hơi ngạc nhiên liền hỏi: " Ngươi đích xác là thấy chiếc ly không chút nào vỡ chứ?"
" Vâng, hắn còn uống ly rượu đó, chắc chắn chiếc ly không chút hao tổn."
" Được rồi, điều tra lai lịch tên thiếu niên đó, còn việc đối phó với Bùi gia vẫn tiếp tục tiến hành."
" Nhưng, ông ngoại, đối phương đã nói, nếu chúng ta tiếp tục, quân đội sẽ ... ." Ngô Kiệt nói.
" Hừ, không chỉ mình Bùi gia là có thế lực trong quân đội, cũng có người không vừa mắt Bùi gia đã lâu, ngươi cứ như cũ mà làm. À, đem Chí Minh lại đây, để ta xem thương thế hắn thế nào."
" Vâng".
Thanh Thiện được mọi người đưa trở lại trường, bởi xe của hắn vẫn còn ở đấy, trước đó, Văn Thành đã thông báo, ba tỷ đã chuyển vào tài khoản của hắn.
" Thanh Thiện cho ta số của ngươi đi." Anh Thy hướng bên ngoài xe nói.
" Ừ. " Thanh Thiện nói cho nàng số của mình, chỉ là nàng đang lưu số, hắn lại nói: " Hình như giữa chúng ta còn có cái gì đó thì phải?" Vừa nói hắn vừa vuốt vuốt cái cằm làm như suy nghĩ. Anh Thy như chú mèo dẫm phải đuôi, nhanh chóng đóng kín cửa xe, dục anh nàng đi.
" À, bạn có số không, có thể cho mình không?" Thấy Tâm Nhiên cũng lôi chiếc di động ra nhấn nhấn một chút sau đó cất đi, hắn hỏi xin số.
" Được chứ. " Tâm Nhiên nói xong, liền cho hắn số của mình. Thanh Thiện vừa chuẩn bị đi vào trường, thì liền nghe âm thanh phía sau truyền tới.
" Nếu sau này mình gặp nguy hiểm, mình có thể gọi bạn không?"
" Đến chứ, lúc đó nhớ gọi cho mình, dù đối phương là ai, mình sẽ đánh hắn giúp bạn." Không có quay lại, hắn cười nói, hai tay giơ lên cao, vẫy vẫy xem như chào.
Chỉ là biểu tình của Tâm Nhiên lúc này có chút xáo trộn trong lòng, một câu nói, nhưng để lại trong tâm nàng ấm áp, nhìn theo bóng lưng hắn hồi lâu.
Chia tay Tâm Nhiên cùng lão ca Lâm Trần, về đến nhà đã ba giờ chiều, hắn liền đi ngủ luôn. Khỉ tỉnh lại, lúc này đã là cơm chiều, vừa ăn xong, hắn đang định lên nhà, thì bên Lâm Trần đã tìm tới, để tránh người nhà nghi ngờ, hắn đành nói lão là thầy giáo ở trường, sau đó hai người đi ra ngoài.
Vào một góc khuất của quán cafe bên đường.
" Tiểu huynh đệ, lão ca hôm nay đến là có việc muốn nhờ cậu."
" Có việc gì giúp được, tiểu đệ sẽ hết sức, lão ca cứ nói thẳng." Đối phương nhất quyết xưng hô như vậy, Thanh Thiện cũng không câu nệ xưng hô "lão ca" ngôn ngữ tuy có không hiện đại cho lắm, nhưng trong phim ảnh cũng không thiếu, huống chi, đối phương lại thật tâm xưng hô.
" Chắc cậu nghe vụ án buôn bán ma túy khá lớn cách đây vài tháng, trong vụ án này, có hơn mười người tử hình, trong đó có ba của thanh niên chiều nay cậu mới gặp."
Thanh Thiện cũng không ngắt lời, chỉ là chăm chú nghe, bởi hắn cũng nghe vụ án này, người đó hẳn là Ngô Thừa Thiên, còn thanh niên hồi chiều hắn biết tên là Ngô Kiệt.
Lâm Trần lại nói tiếp: " Thanh niên chiều này là Ngô Kiệt, cha hắn là cầm đầu của Hắc Long bang, tên Ngô Thừa Thiên, Hắc Long bang không những buôn bán lượng lớn ma túy, bọn họ còn dính líu tới buôn bán vũ khí, nếu không vì một chút ma túy, Ngô Thừa Thiên còn chưa bị tử hình như vậy. Bất quá bên trong bọn họ còn ít người đỡ đầu, vụ án cuối cùng trở thành quyết định của vài thế lực, mà ba của Tâm Nhiên là một trong vài người đó."
" Bởi vậy bọn họ nhất định trả thù cho lão đại mình." Thanh Thiện nói.
" Nếu chỉ mình bọn họ, bọn họ sẽ không dám trả thù, nhưng bọn chúng vẫn tiến hành trả thù, bất chấp Bùi gia rất có thế lực trong quân đội, chỉ là hôm nay, chúng ta phát hiện thế lực đằng sau bọn họ đang tiến hành đối phó chúng ta, ngay chiều nay, bộ chỉ huy đã có lệnh, điều đội đặc nhiệm do Bùi gia huấn luyện đi làm nhiệm vụ ở biên giới phương bắc, quân chính quy lại không thể điều động vào việc tiêu diệt Hắc Long bang." Lâm Trần nói xong khẽ nhìn Thanh Thiện.
Chỉ là biểu tình của hắn lúc này là im lặng, có thể khung cảnh hơi tối mà không nhìn ra biểu tình trên mặt của hắn.
" Bùi gia hiện tại chỉ còn một chút lực lượng tư nhân bảo vệ, Hắc Long bang huy động toàn lực lượng, chỉ sợ Bùi gia sẽ rất sớm bị xóa sổ, Tâm Nhiên tiểu thư cũng sẽ ... ." Lâm Trần nói tiếp.
" Vài thế lực đứng cùng Bùi gia, bọn họ không trợ giúp sao, chẳng lẽ họ không sợ đối phó xong Bùi gia, sẽ tới lượt họ." không biết nghĩ gì, Thanh Thiện hỏi lại.
" Thế lực bọn họ tuy không yếu, nhưng đối phương có thể đối phó Bùi gia, theo ta dự đoán, bọn họ cũng không hơn chúng ta bao nhiêu."
" Liệu bọn họ có đối phó với người nhà của tiểu đệ không?" Dường như đã có chủ ý, chân khí trong cơ thể không tự chủ vận chuyển nhanh hơn một chút, chỉ là điều hắn lo nhất là gia đình, liền hỏi.
" Hẳn nhiên sẽ không, đối với giới hắc đạo, người nhà sẽ không đụng tới, ngay cả Hắc Long bang, những người đó cũng có gia đình, nếu ai cũng lo kẻ thù của Hắc Long bang đối phó gia đình họ, ai còn dám theo họ nữa. Hắc đạo cũng có giới quy của nó. " Lâm Trần liền nói.
" Vậy có cách nào giải quyết triệt để việc này không?, không lẽ chúng ta mãi mãi bị động sao?"
Nghe Thanh Thiện hỏi vậy, hiển nhiên đã biết hắn đồng ý, chỉ là vấn đề này nói ra có chút dọa người, lão không khỏi nhìn vào hắn một chút, thấy hắn vẫn bình tĩnh liền cương quyết nói ra.
" Đối phương ủng hộ Hắc Long bang, hiện tại không thể làm gì đối phương, đối phương cũng không dụng lực lượng gì đối phó Bùi gia, chỉ cần làm cho Hắc Long bang không thể đối phó chúng ta nữa là được." âm thanh gần cuối, Lâm Trần ánh mắt lóe lên sát khí, ngữ khí âm trầm.
Thanh Thiện nhìn vào ánh mắt lão liền biết lão muốn làm gì, cũng hiểu biện pháp là gì, nhưng nếu tiêu diệt được Hắc Long bang thì lão cũng không đến tìm hắn, chỉ sợ đối phương còn mạnh hơn nhiều so với lực lượng bảo vệ của Bùi gia. Bảo vệ còn khó, chứ đứng nói đến tiêu diệt đối phương.
Nói đến đây, chợt điện thoại bên mình của lão chợt rung lên, bên kia vừa nói được vài câu, Lâm Trần nhanh chóng tắt máy, ánh mắt nhìn Thanh Thiện bên cạnh.
" Chúng ta đi thôi ." Thanh Thiện liền nói. Hiển nhiên nghe có chút âm thanh hỗn loạn trong máy, hắn hiểu được đã xảy ra chuyện. Không ngờ chiều nay hắn vừa hứa hẹn đùa cùng nàng, buổi tối đã có người tìm tới thật, chỉ là hắn không thấy di động mình rung lên. Nàng không gọi cho hắn.
Hai người vừa rời khỏi quán, thân ảnh liền biến mất, trời lại tối, không ai ngờ được, bên đường có hai kẻ chạy còn nhanh hơn vận tốc của xe máy. Họ chỉ thấy bên người có tiếng gió mạnh, nhưng chú ý lại không thấy điều gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện