[Dịch]Thiên Nam Đệ Nhất Nhân- Sưu tầm
Chương 5 : Cô gái thần bí
.
Sau khi vừa ra khỏi nhà, Luân liền đi đến đầu hẻm nơi nó hẹn Kiên để đi chơi nét.
Xa xa, nó thấy một thằng Kiên đang đứng đợi nó, chân còn mang giầy. Áo có ký hiệu của RealMadrid, giống như là nó chuẩn bị đi đá banh vậy.
"Ủa Kiên sao mày mặc như vậy" Luân từ xa đi tới hỏi.
"Mày quên là hôm nay tụi mình đấu với bọn nhóc xóm Hồ Cóc hay sao" Kiên bình tĩnh trả lời.
Thi đấu theo kiểu thằng Kiên nói là thi đá banh, xóm của thằng Kiên và Luân là xóm Dạ Nam. Ngay chính giữa 2 xóm là công viên, 2 xóm thường đánh nhau để tranh giành công viên làm sân đá banh. Ngày qua ngày, chúng nó điều đập nhau hoài nên, đại ca của khu này và là Tam Sói. Người này là dại ca cai quản khu phường 3 này ra quyết định là 2 nhóm sẽ thi đấu với nhau, nhưng không dùng vũ lực, mà là thi đấu đá banh. Nếu bên nào thắng thì công viên sẽ thuộc về xóm đó.
"Nhưng mả 1tiếng 30 phút nữa mới thi đấu mà" Luân bình tĩnh trả lời.
Nó là đại ca của xóm này, và cũng là người có chiến tích nhiều nhất. Khoảng 2 năm trước, công viên bị bọn Hồ Cóc chiếm. Bọn nó có khoảng 20 đang chơi đá banh ở đó, nó đã dẫn 5 thằng đàn em, cầm cây ba ton và mấy cây đèn điện, đập bọn Hồ Cóc chảy máu đầu và sợ không dám đi lẻ tẻ nữa, bọn nó không dám đến công viên khi chưa được sự cho phép của đại ca bọn nó.
Luân đá banh cũng rất giỏi, nó được phong biệt hiệu là chân đỏ. Lúc mà nó cởi dép ra chơi đá banh vô tình đạp một cây đinh nhưng nó không bởi vậy mà nghĩ chơi, nó còn chơi nhiệt tình hơn nữa kìa. Máu của nó chảy lên láng trông sân của công viên, làm chân nó nhuộm một màu đỏ của máu. Bọn đối thủ thấy Luân hay hơn là lúc chưa đỗ máu nên trù tính gạt chân Luân, nhưng bọn nó không ngờ cây đinh vẫn còn dính trên bàn chân nó chưa tháo xuống, Luân sợ nếu lấy cây đinh ra thì máu sẽ chảy càng nhiều. Nó thường xem mấy phim kiếm hiệp của Kim Dung nên nghĩ cây đinh cũng giống như là kiếm hay là đao lúc bị đâm, nếu lấy ra thì máu chảy càng nhiều.(Nếu cây đinh bị rĩ sét, thì Luân chết chắc).
Thằng nhóc kia định đá vào chân Luân, nhưng bị cây đinh của Luân đâm nát cái móng chân(Nghe sợ quá đi).
Nên lúc đó Luân mới được gọi là chân đỏ.
"Thôi đi vào quán nét chơi chút đi, sau đó đi đá banh cũng không muộn". Luân nói.
"Nhưng mà lần này Tam Sói cũng tới coi, hay là bọn minh tới sớm để đón tiếp hắn ta. Có thể nếu mình thua thì chưa chắc công viên sẽ thuộc về bọn Hồ Cóc". Thằng Kiên không kiên nhẫn nói, nói đến khúc này, làm nó thấy hơi sợ. Dù sao Tam Sói cũng là giang hồ thứ thiệt từng giết người, thấy máu còn nhiều hơn là nó ăn cơm.
"Mày sợ Tam Sói mà không sợ tao à." Luân giận dữ nói, nó thấy mỗi lần nói về Tam Sói thì uy phong của nó đều bị đám đàn em quên hết.
"Cũng hơi sợ" Thăng Kiên lấy hết can đảm nói.
"Vậy mày đi tới đó trước đi chút nữa tao tới, tao đi vào tiệm nét trước đây" Dọng Luân lạnh lùng nói. Nói xong nó lặp tức bước đi, không để ý đến thằng Kiên đang nhìn nó chăm chú.
"Ê, tao đi nữa, đợi coi Luân" Kiên nhanh chóng chạy theo nó.
Quán nét Luân và Kiên đang đi vào là một quán nét bình dân, ở ngoài là tiệm sửa xe nên bọn nó qua cái hẻm nhỏ 5,6 mét mới vô được quán nét.
Cái quán nét cũng giống như bao nhiêu tiệm nét bình thường, vào lúc 5:00 là lúc có nhiều khách nhất. Tiệm này có khoảng 20 máy tính.
Nhìn qua một lượt thì có khoảng 12,13 đang chơi rồi. Trong này toàn là bạn của thằng Luân, có thể nói nơi này là căn nhà thứ 2 của nó.
"Hé lô é vi bó đi(Hello everybody)" Thằng Luân tuy không giỏi tiếng anh, nhưng cũng biết vài chữ.
"Chào đại ca" Trong đó khoảng 4 đứa đứng dậy chào nó, có đứa còn cuối đầu, dáng vẻ còn nịnh hơn thằng Kiên nửa.
"Ừ, các anh em không cần khách sáo, hê hê"Luân mĩm cười nói.
"Anh Bằng mở máy số 7 với số 8 đi" Một thằng đàn em của Luân, vừa thấy nó và Kiên ngồi xuống liền nói.
"Hôm nay Phàm Nhân Tu Tiên có ra chương mới không hả(đọc PNTT đê ^^)" Luân vừa ngồi xuống liền hỏi.
"À mới ra chương 2200, thằng Hàn Lập vừa lên cấp Đại Thừa, nó tụ tập Nhân Yêu hai tộc, và nó đan......" Thằng nhóc này tên là Tài, vừa thấy Luân vừa hỏi là nó nói liền, nhưng chưa nói xong thì đã bị Kiên cóc đầu.
"Ai cần mày nói, tao với đại ca vào đọc cần gì mày nói" Kiên chửi nó.
Nhưng cũng không trách được thằng Tài, bởi vì ngày nào nó cũng nghé mấy cái internet truyện như là Bạch Ngọc Sách, với lại Tàng Thư Viện gần mấy chục lần để coi ĐCLM với lại PNTT ra chương mới chưa( Tinh thần đọc giả của thằng này trâu thiệt, các bác học tập đê ^^).
"Hê, lão Vong với lão Lý ra chương mới chậm quá đê, đọc chưa được sướng mắt đã hết" Luân cảm thán nói.
Tất cả mấy đứa nó đều thở dài, sau lần đọc truyện lần đầu tiên, chúng nó đều bị nghiện hết rồi.
Luân cũng không để ý đến bọn nó mà vào Bạch Ngọc Sách, sau đó vào Bạch Ngọc luận PNTT, nó thích nhất là vào đây chém gió.
"Ông mới lên à". Bỗng có một cái tin nhắn gửi vào tài khoản nó.
"Ừ, tui mới lên. PNTT ra chương 2200 rồi đó bà đọc chưa" Mỗi lần là gặp cái tài khoản của người con gái gọi là Hồ Điệp(Bươm Bướm) này, nó đều nói chuyện rất nhiều.
"Tui đọc vào tuần trước rồi sao bay giờ ông mới đọc" Thêm một cái tin nhắn nữa bay đến.
"Bà đừng có chém gió hoài, bà không phải người dịch truyện hay là bà con của lão Vong làm sao mà đọc trước tui được". Tuy nói vậy nhưng nó cũng rất nghi ngờ, mỗi chương vừa mới ra là nhỏ Hồ Điệp nào đều đọc trước, có khi đang dọc chương 2197, mà nhỏ Hồ Điệp này đã đọc đến chương 2199 rồi, lúc đó khi Luân tìm bản tiếng Hán mà chỉ ra có chương 2198 à. Luân rất nghi thân phận nhỏ này là bà con của lão Vong, nhưng cũng không xác thực được. Có máy lần hỏi Admin của box mà cũng không biết được chuyện gì kỳ lạ của nhỏ này.
"Ông không tin thì thôi, tui off đây" Hồ Điệp lại nhắn thêm một cái tin nửa.
"Ê nhưng mà..." Chưa bấm xong câu này, thì Hồ Điệp đã off.
Luân cũng chỉ biết cười khổ mà đi vào box đọc truyện một mình nó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện