[Dịch]Thiên Mã Hành Không - Sưu tầm
Chương 151 : Tiểu Đông Tà
.
Trong vùng ánh sáng buổi rạng đông, Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích rón rén đến gần, chỉ thấy một cô bé con ngồi vắt vẻo bên trên cành một cây đại thụ cao nghệu, mình cô vận quần áo màu xanh lục nhạt, cổ đeo một chuỗi vòng minh châu lấp lánh phản chiếu nắng sớm, đôi chân mang hài mầu phấn hồng nhè nhẹ đong đưa. Khoé môi vẫn cười khanh khách, cô nói:
- Chị béo à, chị mà lên đây được, ta phục lăn, từ giờ sẽ nghe lời chị, không bỏ trốn nữa đâu.
Chuyển ánh mắt xuống phía dưới, Tiêu Phong và Lâm Yên Bích tức thì thấy một nữ tử béo mập đang đứng, mắt trợn tròn vì giận dữ, ả đang nhìn chằm chằm lên đỉnh cây.
Vừa nhìn qua, bất giác Lâm Yên Bích "hích hích " một tràng cười, đôi mắt cô dòm qua Tiêu Phong, rồi dòm lại nữ tử, cô cười ...đến rũ cả người xuống.
Tiêu Phong lấy làm lạ, hỏi:
- Muội cười gì thế? Trên mặt ta có nhọ hay sao?
Tay Lâm Yên Bích chỉ chỏ vào cô ả béo ị, cô vẫn cười đến gần hụt hơi:
- Huynh trông cho kỹ xem, là ai kia?
Tiêu Phong chăm chú nhìn ả béo, thấy quen quen, ông ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ vế la lớn:
- Ta nhớ ra rồi, đấy là Triệu Phi Yến!
Ông cười hì hì, nhìn Lâm Yên Bích, hỏi:
- Sao cô này lại cũng đến đây? Bữa đó, nếu ta mà không vung đũa cứu mạng, thì cô ta đã ô hô ai tai vì mấy cây châm của muội rồi.
Lâm Yên Bích cố nhịn cười, đáp:
- Hôm ấy, nếu muội không ra tay giải nguy cho huynh, làm sao huynh thoát thân cho khỏi được, hồi ấy đã không ngỏ lời cám ơn muội thì chớ, mà lại còn lên tiếng trách móc người ta hung dữ nữa kìa!
Tiêu Phong vui vẻ nói:
- Ờ ... Giờ thì ta cám ơn, được chưa?
Chính đang giữa cuộc đối thoại, Triệu Phi Yến bỗng tức bực quát một tiếng chửi mắng, rồi tung mình lên, với ý định nhẩy tới chỗ cô bé, nhưng khinh công ả quá kém, đã không đủ khả năng đưa ả cao đến nơi, khi hết trớn nhảy, thân mình ả đã rơi xuống trở lại, cùng lúc cô bé nọ vung tay ném một loạt đạn vào đầu ả. Thân mình còn đang lửng lơ trong không, Triệu Phi Yến không sao né tránh được, ả đã lãnh ngay hai viên vào trán. Kêu "ui da" hai tiếng, ả té vùn vụt, cắm đầu xuống mặt đất
Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích trông thấy ả đầu cổ tóc tai dính bụi đất nhọ nhem, chỗ bị đạn của cô bé bắn trúng, thấy nổi hai cục u to. Cũng còn may, cô bé lực tay không mạnh, nếu không thì ả đã huyết lưu mãn địa mất rồi..
Tiểu cô nương nọ rụt đôi chân lên, cô cười rũ rượi, ngón tay thuôn mảnh trắng trẻo của cô trỏ vào ngay trên trán mình, bảo:
- Ha ha ... Mi thử lấy tay dò trên trán mà xem, chả phải đang nổi hai cục u to đùng kia sao?
Triệu Phi Yến nghe theo, đưa ngón tay miết vào trán, đụng phải hai khối u, ả bị đau đớn, kêu thét lên.
Tiểu cô nương kia thu nét cười lại, nghiêm sắc mặt, bảo:
- A ... Mi chớ có la hét kêu khóc thế, sẽ làm độc công tâm mau hơn lên.
Triệu Phi Yến hết hồn, ả ngước lên, hỏi:
- Tại sao?
Tiểu cô nương đáp:
- Trên đạn của ta có tẩm độc, thành ra trán mi mới nổi u bự như vậy. Mà mi càng la khóc to chừng nào, sẽ càng khiến cho độc chất thấm lẹ hơn chừng nấy!
Bỗng cô trỏ ngón tay thẳng vào Triệu Phi Yến, cao giọng nói:
- Úi chao ... Mi đừng có vận sức tay mà miết vào đấy, rủi chỗ vết thương xé miệng, nước độc ứa ra, sẽ làm toàn thân thể nát rưã ra.
Triệu Phi Yến vội vàng rụt tay xuống khỏi trán, sắc mặt khủng khiếp, bỗng ả ngóc đầu lên, nói:
- Tiểu nha đầu, mi chớ có nói phóng đại lên thế.
Tiểu cô nương nọ ngước mặt nhìn trời cao, đáp:
- Mi muốn tin hay không .. mặc ngươi. Môn Đàn Chỉ thần công này của ông ngoại dạy, ta chưa học xong hết, nên ta đã xin được từ tỉ tỉ Đường Uyển của Đường môn một ít độc dược đem tẩm vào đấy, dùng phòng chống những quân tồi tệ trên giang hồ.
Bỗng cô chăm chú nhìn xuống trán ả:
- Khắp trán mi đang đổi sang màu đen kịt kia kìa, mi không tin, cứ đi tìm người khác hỏi xem có đúng thế không...
Triệu Phi Yến thất kinh hết hồn vía, ả gắng gượng kềm giữ ngón tay không sờ lên trán, chỉ e làm vỡ vết thương khiến cho nước độc ứa ra, làm lở loét toàn thân. Ả tựa người, hai tay ôm vòng vào thân cây, vươn cổ ngoảnh ra ngóng ngóng tứ phía, miệng lầm thầm rên:
- Sư tỉ đi đâu mất rồi không biết! Sao mà lâu quá, chưa thấy trở về!
Tiểu cô nương ngồi vững trên chạc cây, bỗng tay cô trỏ về mé tây, miệng nói:
- Ta thấy chỗ đó có một khe suối nhỏ, nếu ngươi không tin, cứ đến dòng suối đó, soi mình xuống mặt nước mà xem.
Triệu Phi Yến nghe lời, đi về phía đó, được dăm ba bước, bỗng ả dừng phắt, quay đầu lại nói:
- Mi đừng hòng lừa ta, tính chờ ta đi khỏi đây rồi mi bỏ trốn ra chỗ khác à?
Tiểu cô nương cười khanh khách, bảo:
- Vậy thì ngươi đừng đi đâu nữa, cứ ở chờ dưới gốc cây đó cho đến khi toàn thân rữa nát thành một bãi nước hôi thối, Ngươi có nói sư tỉ ngươi đang đi đón khách, vậy để sáng mai, họ đến đây, thì thấy ngươi đã biến thành một vũng nước đen rồi.
Triệu Phi Yến nghe nói vậy, ả phát run rẩy toàn thân, mặt trắng bệch, ả trợn trừng nhìn tiểu cô nương, kêu lên:
- Nha đầu, mau đưa giải dược ra đây.
Tiểu cô nương nọ móc từ trong bọc ra một bình ngọc nhỏ, cô trút từ đấy ra một hoàn thuốc đen nhánh, khi Triệu Phi Yến vừa ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của thuốc, ả chìa nhanh tay ra nói:
- Đưa đây mau lên.
Tiểu cô nương tung hứng hoàn thuốc trong tay, rồi vụt bảo:
- Cho mi thì cũng được, nhưng mi phải để cho ta đi giải trước cái đã.
Triệu Phi Yến gật đầu lia liạ, nói liềm miệng:
- Ờ . Được ... Được...
Tiểu cô nương nhìn quanh quất, rồi bảo:
- Trước tiên, mi hãy lui xa ra chừng trăm bộ, vì ta sợ mi sẽ a vào giật thuốc! - Cô ta chu mỏ, bảo - Ta báo cho mi biết trước, hễ mi mà xông vào cướp giật, ta sẽ nuốt trộng thuốc này tức thì, chẳng cho mi nữa, để mi chết rữa nát chơi!
Triệu Phi Yến vội xua tay lia lịa:
- Đừng ... Đừng ... Để ta lui ... Mi không bỏ chạy, ta sẽ không xông vào mi đâu.
Ả vừa nói, vừa bước giật lùi.
- Ta nhỏ con vầy, làm sao chạy thoát khỏi tay ngươi cho được? - Tiểu cô nương chăm chú dõi theo bước ả đi thụt lùi, miệng lớn tiếng đếm - Một hai ba .. Một hai ba ...
Triệu Phi Yến dừng bước, hỏi:
- Mi tại sao cứ một hai ba, một hai ba ... hoài vậy?
Tiểu cô nương cười hì hì:
- Ui .. Xin lỗi .. Ta vốn bị cà lăm từ hồi còn nhỏ, làm sao hết bịnh một cách thần tốc cho đặng?
Triệu Phi Yến chịu thua, lườm cô ta một phát, nhưng tính mạng mình còn nằm trong tay người, ả kệ cô nhỏ đếm sao thì đếm, đành phải cứ tiếp tục lùi, cho tới khi cô ta đếm ngang số một trăm thì Triệu Phi Yến đã đi xa khỏi hơn hai trăm bước, ả khó thể trông chừng cô bé con được nữa.
Lâm Yên Bích cười khe khẽ:
- Cô nhỏ này chắc chắn là Quách Tương, cái bộ dạng ranh mãnh ăn người, y hệt mẹ cô ta.
Tiểu cô nương chính là Quách Tương, từ chạc cây cao, cô nhẹ nhàng trổ khinh công, sau vài lần nhấn gót, đã đáp tới mặt đất, cho thấy dù tuổi còn non, cô đã có phong phạm con nhà đại gia. Cô đứng sát vào cây, nói:
- Chị béo ơi, chị cứ ở yên ở chỗ đó nhen, ta qua mé rừng bên kia đi tiểu xong, sẽ tức thì trở về cho chị thuốc giải.
Triệu Phi Yến quát lớn:
- Mi đừng có tìm cách bỏ trốn, từ chỗ này, ta nhìn thấy rõ hết mọi thứ.
Quách Tương đáp:
- Yên tâm đi. Ta biết là ta trốn không thoát mà!
Rồi, dấn bước đến chỗ cỏ rậm rạp, cúi sát mình xuống, cô lom khom bò cả tay lẫn chân về phía đông. Chợt trước mặt cô có giọng ong óng của một nữ tử:
- Tiểu nha đầu! Để xem xem mi bỏ trốn đi đâu?
Quách Tương chẳng chút ngần ngừ, cô đứng thẳng dậy, ù té bỏ chạy về chỗ Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đang ẩn thân, cô đâu dè sư tỉ của Triệu Phi Yến đã trở về đây từ hồi nào, trong lòng thầm than khổ liên miên.
Khi Quách Tương chạy tới ngang một thân cây to, nữ tử đó đã rượt tới nơi, cho thấy rõ võ công cùng khinh công cuả bà ta cao hơn Triệu Phi Yến rất nhiều, bà ta quát nạt:
- Lại còn muốn bỏ chạy nữa sao?
Bà vươn tay nhắm chụp vào đầu vai Quách Tương. Mắt thắy tay bà ta sắp nắm trúng vào mình, Quách Tương hốt hoảng la lên, cô trượt chân, té chúi nhủi về đàng trước. Bỗng từ đàng sau cây, một thân ảnh nhoáng ra, tay tống chưởng vào nữ tử nọ, chặn đứng thế chụp của ả, tay kia thò ra nắm dính vào Quách Tương.
Quách Tương lập tức cảm giác một cỗ đại lực truyền từ cánh tay nọ sang, giúp cô đứng vững lên, vừa kịp lúc một thân ảnh khác vọt tới, vươn cánh tay ngọc thon thả ra ôm chầm, kéo cô sát vào lòng, rồi hỏi:
- Tiểu cô nương, có phải cô tên là Quách Tương không?
Quách Tương phủ phục trong lòng người nọ, mũi ngửi một mùi hương nhè nhẹ toát ra từ thân mình nàng, gây cảm giác rất dễ chịu.
Ngước trông lên, Quách Tương bất giác chẳng ngăn được một nụ cười, đáp:
- Muội đúng là Quách Tương, tỉ tỉ, chị đẹp ghê, mùi hương trên mình chị ngửi thiệt hết sức dễ chịu.
Đôi mắt đen láy của cô đảo qua một vòng, rồi cô hỏi:
- Chị là ai? Sao lại biết tên muội? Muội chưa từng gặp một tỉ tỉ hình dung đẹp đẽ như chị?
Trong lúc Quách Tương hỏi Lâm Yên Bích mấy câu ấy, Tiêu Phong đã một chưởng đánh thụ thương nữ tử kia, đẩy ả giạt mấy trượng về đàng sau.
Lúc Tiêu Phong dừng tay, nữ tử nọ sau cơn hốt hoảng, đã đưa mắt quan sát hai người đứng trước ả, rồi giận dữ hỏi:
- Ta cùng bọn ngươi không thù không oán, cớ sao hai người như âm hồn không siêu thoát, cứ bám riết lấy, làm hỏng đại sự của ta?
Tiêu Phong liếc sơ qua ả, giọng rắn rỏi:
- Kim Luân pháp vương đâu? Chẳng phải là mi đang trên đường đi đón lão ta sao? Bảo lão ra đây gặp ta!
Nữ tử nọ ôm đầu vai bị trúng thương, quát hỏi lại:
- Rốt cục mi là giống gì?
Chỉ vỏn vẹn một chiêu, ả ta biết chàng trai khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn trước mặt đây là một đại cao thủ võ công thâm sâu không biết tới đâu cho cùng.
Tiêu Phong nhạt giọng bảo:
- Chuyện này mi không quản nổi đâu, cứ đưa Kim Luân pháp vương đến đây gặp ta là được thôi.
Nữ tử nọ rấm rức đáp:
- Kim Luân pháp vương sai chúng ta bắt đưa tiểu nha đầu này về đây, có bảo là sớm hôm nay sẽ đến nhận nó, mà cho đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết.
Lâm Yên Bích hỏi:
- Kim Luân pháp vương sai các người bắt Quách Tương đưa về đây, có phải muốn dùng cô ta uy hiếp Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ?
Nữ tử nọ lắc đầu, đáp:
- Cái đó thì ta không rõ, ta chỉ thừa hành lệnh bắt người thôi.
Quách Tương níu tay Lâm Yên Bích, trỏ vào nữ tử, nói:
- Bà này là kẻ ác đấy! Bữa đó, muội đang dạo chơi ven bờ biển đảo Đào Hoa, bà ta đã cùng hai người khác nữa dong thuyền ghé vô, hỏi muội đấy là đâu, bảo là đang bị lạc. Muội trả lời là đảo Đào Hoa, bọn họ lại hỏi cha mẹ muội đang ở đâu, muội nói là cha mẹ đang trấn giữ thành Tương Dương, đâu dè, họ trở mặt, bịt miệng muội, không để cho Kha công công của muội hay biết, đã đem muội lên thuyền, đưa muội tới chỗ này, nếu cha mẹ muội mà hay tin, thể nào cũng giết họ.
Cô nhỏ bỗng hứ một tiếng, nói tiếp:
- Muội biết rồi, bọn họ muốn dùng muội để uy hiếp cha mẹ muội, có điều họ không biết đấy thôi, cha mẹ muội nhất định chẳng để cho họ thao túng đâu!
Tiêu Phong có chút ngạc nhiên, ông chẳng thể tưởng nổi một cô bé tuổi còn non nớt như vầy, lại có những lập luận kiểu đó. Ông chăm chú nhìn cô, thấy mặt cô khẽ hếch lên, biểu lộ quật cường, dưới vầng sáng buổi bình minh, khoác lên đó một vẻ đẹp như ngọc tạc.
Lâm Yên Bích vuốt nhẹ vào đầu tóc cô, khẽ hỏi:
- Nói cho tỉ đây hay đi, thế bà ác nhân này đã có hành hạ muội trên đường đi đến đây không? Để tỉ ra tay trả thù giùm cho muội!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện