[Dịch]Thiên Long- Sưu tầm

Chương 10 : Vận đen

Người đăng: 

.
Ung dung ngồi trên chiếc ghế salon êm ái. Đang phởn, Hắc Phong tiện tay với lấy cái khiển TV. “Dự báo thời tiết... đêm ngày hôm nay đến rạng sáng ngày mai sẽ có tuyết rơi tại Bắc Kinh!” Lại tuyết à. Thế này đã lạnh cong dz..i vào rồi, tuyết rơi nữa thì chết! Hậm hực một hồi, hắn bấm chuyển kênh. “Lee Doong Chi, anh là thằng đểu....” Đếu thích phim Hàn, next. Bấm qua mấy kênh thể thao, thời sự. Bỗng nhiên. “Á áá...” Cô gái trên màn hình bị vấp ngã, tên nam nhân đằng sau đuổi theo hạ cho một cưa đứt đôi người. “Úi trời!” Hắc Phong giật bắn cả mình.... Định dọa chết người à... Sợ quá. Tức mình tắt TV, quẳng cái khiển sang một bên. Mới ăn tối xong, trông thấy cảnh vừa rồi, thức ăn trong ruột hắn lộn tùng phèo hết cả lên. Tâm tình hứng khởi của Hắc Phong hiện giờ cũng giống như cái TV.... Vụt tắt! Đang không có trò gì, bỗng nhiên đằng sau có tiếng bước chân. Là hai cô nàng kia chuẩn bị đi ra ngoài. Hắc Phong mừng rỡ nói: “Hai vị tiểu thư đi đâu đới, cho ta theo với nhế?” Hắn nở một nút cười rất tươi, rất sáng lạn, đậm chất nịnh thần. “Không được, anh ở nhà đi, em ra ngoài mua chút đồ dùng phụ nữ. Anh đi theo làm gì?” Lệ Băng trực tiếp dập tắt hi vọng kiếm trò giải trí của hắn. Nhưng Hắc Phong cố gắng nài nỉ: “Đều là vợ chồng già với nhau cả rồi, quan trọng gì, anh đi theo làm culi cho!” Lệ Băng trừng mắt với gã, rồi đánh mắt sang Tú Anh bên cạnh, ý muốn nói còn có nàng ta nữa. Mặt Hắc Phong ngắn tũn lại, ngoan ngoãn quay về với cái ghế thân thương của hắn. Tình cảnh của hắn bây giờ rất hợp với một câu nói của người xưa: “Cơm no ấm cật dậm dật suốt ngày.” Hắc Phong ật ngửa trên ghế salon thẫn thờ nhìn lên trần nhà, tay gãi cằm, chân rung ầm ầm. “Chán quá... Chán lắm rồi, cứ ngồi không thế này chắc điên mất. Không thể ở nhà thêm một phút nào nữa. Chuồn thôi.” Ý nghĩ vừa đến, hắn lao nhanh ra cửa chính. Không quên cầm theo chiếc áo khoác trên giá. --------------------------------- Dạo bước trên đường lớn gần khu trung tâm giải trí của thành phố Bắc Kinh. Đã gần 9 giờ tối nhưng ngoài đường vẫn tấp nập người qua lại. Liếc bên trái, rồi lại ngó sang bên phải, gã phát hiện phía xa xa dưới chân cột điện lấp ló bóng dáng của thiếu nữ tầm 20 tuổi. Gương mặt như búp bê, da trắng mịn màng. Nàng mặc chiếc áo len đen cao cổ, bên dưới là chiếc váy đen ngắn đến nửa đùi, kiều đồn săn chắc dưới lớp vải mỏng manh vểnh cao như mời gọi thế nhân. Sâu xuống chút là đôi tất đen, đi đôi giày cũng đen nốt. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn xuống chiếc đồng hồ dưới tay, hình như đang đợi ai đó. Mắt Hắc Phong sáng như đèn pha. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm vật lộn trên giường với nữ nhân, chỉ cần liếc nhìn qua cũng biết, đây tuyệt đối là một cô gái còn dzin. Trong cái thời buổi xã hội phát triển này, kiếm được một cô nàng 20 tuổi mà vẫn còn dzin đúng là khó hơn lên trời. Nếu xinh nữa thì chắc chỉ có ni cô trên núi Nga My là đạt tiêu chuẩn. Vậy mà ngay tại đây, cách hắn có vài bước chân đã xuất hiện một “đệ tử Nga My phái” trong truyền thuyết. Không nhanh cũng không chậm, giống như sói đói rình mồi, hắn lặng lẽ tiến lại gần cô nàng. “Xin lỗi vị tiểu thư này, nàng có biết quán bar Thiên Đường nằm ở đâu không?” Hắn dùng tiếng anh hỏi thiếu nữ đang đứng kia, trong đầu chỉ mong sao nàng ta biết tiếng anh, nếu không lại phải chuyển sang phương án B. Còn về cái quán bar Thiên Đường, nó nằm ngay trước mặt chứ đâu, hắn vừa mới ngó thấy xong. Đúng như tính toán của Hắc Phong, sau khi nhìn hắn nghi hoặc, cô nàng kia đáp lại bằng tiếng anh: “Nó nằm ngay đối diện kia tiên sinh.” Nói xong nàng lấy tay chỉ về phía trước mặt. “A, vậy à. Cảm ơn tiểu thư... Liệu ta có vinh hạnh mời tiểu thư một ly để tỏ lòng cảm ơn không?” Hắc Phong nở nụ cười, lịch sự nói với nàng ta, cử chỉ vô cùng hòa nhã. “Xin lỗi tiên sinh, ta đang đợi một người bạn nữa, không thể đi cùng tiên sinh được.” Nàng lễ phép trả lời. “À, không sao, có thể mời cả bạn cô cùng đi luôn cũng được.” Thiếu nữ lúc này trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, tên kia không phải có ý tán tỉnh nàng chứ? Liếc mắt lên nhìn gã. Nhưng đúng lúc này, nàng thấy ánh mắt gã nhìn về phía sau nàng, khuôn mặt cứng đờ, rồi vội vã quay mặt sang hướng khác. “Hắc Phong.” Tiếng nữ nhân từ sau lưng nàng vang lên. Hình như là gọi tên đang đứng trước mặt mình. Nàng nghi hoặc quay lại nhìn, thấy hai nữ nhân xinh đẹp đang tiến về phía này. Người vừa lên tiếng là cô gái không rõ độ tuổi, chắc chỉ 20, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, ngay đến nàng cũng thấy yêu mến. “A... tiểu Băng, sao em lại ở đây?” Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt. Từ nãy đến giờ gã nói chuyện với nàng bằng tiếng anh, làm nàng nghĩ gã là người sống ở nước ngoài từ bé, không biết tiếng quốc ngữ. Vậy mà giờ hắn đáp lại bằng tiếng Trung ngon lành. Trong tích tắc nàng đã hiểu ra vấn đề. Hóa ra từ nãy đến giờ mình bị tên kia lừa. Hừ! Không thể tha thứ được. Nàng xích lại gần hắn, cố làm bộ dạng nũng nịu quay sang nhìn hai nữa nhân gần đó, nhẹ giọng hỏi: “Anh à, đó là ai vậy?” Thiếu nữ cố tình nói to đủ để hai nữ nhân bên cạnh nghe thấy. “Là phu nhân của ta.... Này...cô làm cái trò gì thế, Bỏ ra..” Hắc Phong vội vàng gỡ cái thứ mềm mại đang ôm rịt cánh tay mình ra. Trong lòng thầm hô không ổn... Chẳng lẽ con nhóc này chơi mềnh.. Thôi đúng rồi, nó biết mình lừa nó nên giờ nó trả thù đây mà.... Mềnh bị chơi thật rồi... quả này có án mạng rồi... Thiếu nữ nào có hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng làm vẻ mặt ủy khuất, nước mắt lã chã rơi: “Hu hu, sao anh lại đối xử như vậy với em. Lúc trong khách sạn anh đã nói sẽ cưới em mà. Anh lừa em... Anh là tên bạc tình... hhuhu!” Đclm, thua rồi. Con bé này làm diễn viên à, sao thật thế.... Ông mày qua đêm nay chắc chết không toàn thây rồi. “Con xin mợ, mợ đùa có mức độ thôi, quá đáng rồi đó.” Nói xong hắn vội vàng quay sang giải thích với Lệ Băng, nhưng chưa kịp nói gì, Lệ Băng trên mặt rưng rưng nước mắt đã chạy đi. Tú Anh cũng chạy theo nàng. Lệ Băng đã bỏ đi, Hắc Phong cũng không lằng nhằng với ả “diễn viên” kia nữa, vội vã đuổi theo. Chạy được vài bước, hắn quay đầu nhìn lại, đập vào mắt Hắc Phong lúc này là hình ảnh con nhóc kia đang lau nước mắt, le lưỡi làm mặt quỷ với gã. Không một chút do dự, hắn dựng đứng ngón giữa đáp lại nàng ta. F..ck you! -------------------------------- Đi ngang qua công viên vẳng vẻ gần nhà, Hắc Phong bỗng thấy sau gáy lành lạnh. Dự cảm bất an, dường như có người đang theo dõi gã. Soạt, dựa vào ánh đèn đường phía xa xa, Hắc Phong nhận thấy phía trước có 5 tên đang tiến lại chặn đường. Đang định chuồn thì... soạt, lại 5 người nữa chặn đường rút của hắn. Hắc Phong cười khổ. Thế này tức là bị úp sọt à... hic, hôm nay ra đường dẫm phải shit hay sao mà đen thế không biết. Hắn cũng chẳng có gì lo lăng. Từ bé, ông già Hắc Phong nhận thấy hắn có sức khỏe phi thường, nên đã thuê rất nhiều võ sư đến dạy. Đừng nói là 1 đấu 10 thằng bình thường, cho dù vs 20 hắn vẫn win nhẹ nhàng... Thằng to con nhất bọn, đầu tóc vuốt keo dựng đứng như cái chổi nhà vệ sinh, có lẽ là thủ lĩnh bước lên nói: “Ê thằng kia, biết điều thì ngoan ngoãn nằm xuống cho bọn tao mỗi thằng đạp chục cái rồi ông đây tha cho về nhà.” “Bố đéo nằm đấy.” Hắc Phong gân cổ cãi lại. Đm cái bọn này vừa bốc cứt ăn hay sao mà mồm thối thế không biết. “Là do mày chọn đấy nhé. Anh em, lên.” Không nói đến câu thứ ba, “đầu chổi” ra lệnh cho đàn em rồi trực tiếp lao lên trước. Bốp! Một đạp. “Đầu chổi” lao lên đầu tiên hiện giờ bay ngược về phía đằng sau, va thẳng vào cái thùng rác gần đó, ôm luôn theo lăn thêm vài vòng mới dừng lại. Đám đàn em “đầu chổi” thấy đại ca mình ăn có một đạp mà văng đến 7-8 met, bất giác cả lũ dừng lại. Không dám bước tới. Đùa à, đại ca to như trâu còn bị nó đạp văng xa tít mù, đổi lại là mình thì sẽ ra sao. “Nó chỉ có một mình thôi, xông lên giết nó cho tao”. “Đầu chổi” đang ôm bụng quằn quại vẫn cố gào lên với đám đàn em, sau đó hắn lại lăn ra ho khù khụ. Đại ca đã có lời, tất nhiên đàn em làm sao dám cãi. Dù sao nó cũng chỉ có một mình, sợ cái đét gì. Cả lũ đồng loạt xông lên. Thêm 3 đá, 5 đấm... 9 thằng đã gục. Tiện tay nhặt cái ống tuýp dưới chân, Hắc Phong ném mạnh về phía thằng thứ 10. Head shot, thằng cuối cùng cũng đã anh dũng nằm xuống. Luyến tiếc đạp vào mặt thằng dưới chân một cái, Hắc Phong quay lưng rời đi. Trong lòng bắt đầu nghĩ cách giải thích hiểu lầm khi nãy với phu nhân. “Đoàng!” Tiếng nổ xé toang màn đêm tĩnh lặng. Thân ảnh phía trước ôm bụng gục xuống. “Đầu chổi” tay run run cầm khẩu súng, nòng súng vẫn đang bốc khói chĩa về phía Hắc Phong. “Anh em, rút thôi!” Sự việc diễn ra quá nhanh, cả lũ du côn vẫn chưa hết bàng hoang. Nghe thấy tiếng đại ca cảnh tỉnh, chúng vội vàng chạy đến chiếc xe gần đó phóng đi. “Hic, ai ngờ chúng nó chơi thật”. Mặt Hắc Phong nhăn nhúm lại, tay ôm chặt lấy bên hông, máu từ chỗ đó không ngừng tuôn ra. Nhìn cái áo thấm đẫm máu trên người hắn không khỏi cười khổ. Lần này biết ăn nói sao với bà xã đây. “Đm lũ chó này, ông đây nhớ mặt chúng mày rồi, từng thằng từng thằng một.” Nặng nhọc đứng lên, Hắc Phong cố gắng lê bước về nhà, mồm không quên lầm bầm chửi mấy thằng mất dạy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang