[Dịch]Thiên Long Lệnh Bài- Sưu tầm

Chương 17 : Báo thù, vơ vét

Người đăng: 

.
Sau khi thu phục xong panda, Lâm Quân tràn ngập niềm vui sướng . Cuối cùng thì hắn đã có được con pet đầu tiên . Nếu có tiền, hắn không ngại vào thế giới Thiên Long Bát Bộ mua bí kíp và nâng cao ngộ tính cho con pet này . Vừa nghĩ đến tiền, đột nhiên óc hắn sáng lên .Ặc dù gì đã giết người Nguyễn gia rồi, tiền cũng không có ai xài, thôi thì cướp luôn đỡ phí, hehehe . Nghĩ thế hắn thông qua lệnh bài Thiên Long, ra lệnh cho Huyền Nạn, Đoàn Diên Khánh tiếp tục truy bắt người Nguyễn Gia, còn 3 tên còn lại thì bắt đầu đi vơ vét . Đồng thời hắn gọi 1 tên bang chúng quay về Thiên Long bang, gọi người tới giúp đỡ . 1 lát sau, khoảng chừng 500 tên bang chúng của Thiên Long Bang đã đứng trước cửa Nguyễn gia, Lâm Quân ra lệnh cho bọn chúng bắt đầu vơ vét của cải . Đông người thì hiệu suất làm việc thật cao a . Chỉ tới lúc hừng đông là mọi chuyện đã xong, người Nguyễn gia đã bắt được gần hết, chỉ có vài con cá lọt lưới nhưng đều là tôm tép không đáng kể . Còn tài sản của Nguyễn gia thì vơ vét mãi mới chỉ có hơn 100 triệu tiền mặt và các thứ linh tinh khác . Còn các thứ như bí kíp, vũ khí, … thì không thấy đâu . Lâm Quân thấy nghi hoặc nên đi đến trước mặt Nguyễn Hùng tra khảo . Bây giờ Nguyễn Hùng nhìn trông thật là tàn tạ, còn đâu hình tượng phong độ lúc xưa . Kể ra tên Nguyễn Hùng này cũng khá là xui xẻo . Lúc nãy hắn lên tăng xông nên ngất đi . Mãi đến lúc lão già Nguyễn Văn Luyện hét to mới tỉnh lại . Hắn đi qua xem thử, vừa tới nơi thì thấy Nguyễn Văn Luyện bị quần ẩu gần chết, lúc đó hắn hồn vía lên mây liền chạy trốn . Nghĩ bụng sau khi vơ vét của cải xong sẽ chuồn đi . Nhưng khi hắn đã vơ vét xong thì bị phát hiện, không may nữa chính là người phát hiện hắn là Đoàn Diên Khánh và mấy tên hộ vệ đi cùng . Đoàn Diên Khánh nhìn thấy hắn thì bắt hắn lại . Nhưng Nguyễn Hùng cũng khá là thông minh . Trước đó hắn đã thay 1 bộ đồ người hầu, lúc bị bắt hắn quỳ xuống nỉ Đoàn Diên Khánh hòng trốn thoát, nhưng rất tiếc là có 1 tên trong số các hộ vệ nhận ra hắn . Ặc, lúc Đoàn Diên Khánh biết được sự thật thì cực kỳ bực mình, có cảm giác như bị lừa, đã thế sém làm chạy mất 1 con cá lớn, nếu để hắn thoát thì hẳn là bang chủ sẽ rất bực mình . Nghĩ thế nên Đoàn Diên Khánh tận tình chiêu đãi vị gia chủ của Nguyễn Gia . Lâm Quân nhìn thấy Nguyễn Hùng lúc này thì cũng thầm kinh ngạc, không biết có lộn người không . Lâm Quân gọi Đoàn Diên Khánh tới hỏi, sau khi biết được đầu đuôi câu truyện thì Lâm Quân cũng thầm nói : lưới trời tuy thưa mà khó thoát a . Đoạn hắn hỏi Nguyễn Hùng : nếu ngươi cho ta biết ngươi giấu bảo tàng ở đâu thì ta sẽ cho ngươi 1 cái chết thống khoái, nếu không thì hắc hắc, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết . Nguyễn Hùng nhìn thấy trước mắt mình có 1 tên nhóc con đang kêu gào, buông lời đe doạ mình thì thầm hận, tức giận hắn mắng : đồ nhóc con, dám đe doạ bố mày, bố mày không nói đó, thì sao ? Lâm Quân nghe thế thì cười nhạt, ặc sao thằng nào cũng khinh ta trẻ thế nhỉ, đoạn hắn lạnh lùng hỏi : ngươi có biết lão già mặc áo trắng kia chết như thế nào không ? Nguyễn Hùng nghe đến đây thì lòng dậy sóng, hắn thầm nghĩ không lẽ liên quan tới thằng nhóc này, nhưng rõ ràng lúc nãy ta thấy thái thượng trưởng lão bị quần cho chết mà . Không phải là bị các ngươi đánh hội đồng sao ? Sai sai rồi em, ngươi nói cho gia chủ đại nhân của chúng ta biết đi, nhớ nói tường tận vào . Lâm Quân chỉ một tên bang chúng rồi ra lệnh . Tên này nghe bang chủ gọi mình thì thầm mừng rỡ, hắn lập tức đến bên cạnh Nguyễn Hùng nói : gia chủ đại nhân a, ngài vểnh tai nghe cho rõ nhá, sau đây ta trịnh trọng tuyên bố nói cho ngươi biết cái chết của lão già lúc nãy . Sau 1 hồi chém gió cật lực, không những kể sự thật mà tên bang chúng này còn thêm mắm thêm muối tùm lum, hắn càng kể Nguyễn Hùng run càng mạnh, đến cuối cùng Nguyễn Hùng đã run bần bật, hắn quay sang Lâm Quân nói : ngươi đã diệt Nguyễn gia ta thì cứ giết ta đi, đừng mơ ta cho ngươi biết bảo tàng ở đâu, hahaha . Tuy Nguyễn Hùng kinh sợ nhưng đảm lượng thì hắn vẫn phải có, nếu không sao hắn leo lên được chức gia chủ này . Ừ không nói hả vậy càng tốt, anh mày đang làm 1 thí nghiệm mới mà không có chuột bạch nên chú mày làm nhé . Lâm Quân cười gian tà nói . Chuột bạch, là cái gì ? tên của ma thú à ? Nguyễn Hùng thắc mắc hỏi, hắn chưa nghe qua chuột bạch bao giờ . Lâm Quân cười cười không nói gì, hắn tiến lại Nguyễn Hùng nâng người hắn lên, tiếp theo Lâm Quân xài chiêu “ Thanh Tâm Phổ Thiện Chú “ chữa trị cho Nguyễn Hùng, Nguyễn Hùng chỉ cảm thấy từng luồn sinh lực dồi dào truyền vào người hắn, chẳng mấy chốc thương thế của hắn đã lành 8 9 phần 10, tuy nghi hoặc nhưng Nguyễn Hùng cũng không nói gì . Lâm Quân thấy chữa trị đã tốt nên ném Nguyễn Hùng cho Đoàn Diên Khánh, bảo với hắn : chiêu đãi gia chủ của chúng ta cho đàng hoàng nhé, đừng đánh chết là được . Đoàn Diên Khánh nở 1 nụ cười lạnh lùng, bắt đầu tận tình chiêu đãi Nguyễn Hùng . Xác thực là Lâm Quân đang muốn nghiên cứu tác dụng chữa trị của phái Nga Mi, hắn mới học được chiêu này không lâu nên cũng không rõ ràng lắm . Hắn muốn biết chiêu thức này có thể chữa trị được tới đâu . Nhưng hắn đau đầu vì không có ai tình nguyện làm thí nhiệm, hôm nay tự dưng lòi ra 1 tên Nguyễn Hùng là vừa đúng lúc . Vì muốn thí nghiệm nên Lâm Quân ra lệnh cho Đoàn Diên Khánh gây ra đủ dạng vết thương trên người Nguyễn Hùng, mức độ nặng nhẹ khác nhau, thậm chí hắn còn ra lệnh cắt 1 ngón tay Nguyễn Hùng xem có nối lại được không . Thật thần kỳ là có thể nối lại được, đoạn hắn tiếp tục ra lệnh chặt 1 bàn tay, rồi đến 1 cánh tay, ….. Cuối cùng hắn rút ra kết luận là chỉ có thể chữa được tay chân bị cắt ra trong 1 khoảng thời gian ngắn, nếu để lâu sẽ không chữa trị được . Lâm Quân cứ chữa trị rồi đánh, đánh xong tiếp tục chữa trị, sau khi làm được 5 lần ruốt cuộc Nguyễn Hùng cũng không chịu được nữa, đành hét lên : bang chủ đại nhân à, ngài cho ta thống khoái đi, ta nguyện lấy hết bảo tàng ra đưa cho ngài mà, ngài đại từ đại bi giết ta đi . Tiếc quá, ta còn vài cái chưa có thử, sao đầu hàng sớm thế, ặc ngươi thật là nhát gan nhe, đàn ông con trai mà thế à . Lâm Quân buồn bực nói . Ách, ta xin ngài, giết ta đi mà, ta năn nỉ đó . Nguyễn Hùng khóc lóc van xin nói . Thôi được rồi, ta là người lương thiện mà, ngươi nói đi, ta sẽ cho ngươi đi 1 cách thoải mái . *****, lương thiện cái**** . Trong lòng Nguuyễn Hùng thầm chửi rủa nhưng ở ngoài thì hắn không dám, hắn chỉ mong được sớm sớm xuống với tổ tiên chứ không muốn nhìn thấy tên nhóc ác ma này thêm 1 giây phút nào nữa . Đoạn hắn nói : ta giấu trong chiếc nhẫn này . Nguyễn Hùng đưa bàn tay ra cho Lâm Quân xem . Ách, nhẫn à, hay thế, cái này xài như nào . Lâm Quân tò mò hỏi, tuy hắn có nghe qua trên thế giới này có nhẫn trữ vật, nhưng cái đó rất hiếm, chỉ có những người hùng mạnh mới có thể có được . Không ngờ Nguyễn gia nhìn vậy mà cũng có 1 cái . Nguyễn Hùng giải thích : cái này là ta vô tình có được, bây giờ chỉ cần ta giải trừ khế ước với cái nhẫn này, sau khi đưa cho ngài, ngài cứ nhỏ máu vào là nó sẽ nhận chủ được, lúc đó ngài tự khắc biết nên làm thế nào . Đoạn hắn giải trừ khế ước đưa chiếc nhẫn sang cho Lâm Quân Lâm Quân cầm lấy, cắt lên tay 1 lần, ép 1 giọt máu chảy ra bắn thẳng vào chiếc nhẫn . Bỗng Lâm Quân thấy tinh thần của hắn có liên hệ kì lạ với chiếc nhẫn, linh hồn của hắn xâm nhập vào trong chiếc nhẫn thì thấy, chiếc nhẫn này rộng bằng 1 căn phòng nhỏ, chỉ có thể chứa 1 ít đồ, trong này cơ hồ đều là tài sản quý giá nhất của Nguyễn gia . Uh, hắn không nói dối, vậy tha cho hắn đi . Lâm Quân kêu Đặng Tùng tới đây kết liễu mạng sống của những người thuộc Nguyễn gia . Lần đầu giết người nên Đặng Tùng rất là khẩn trương, nhưng vì hắn hận Nguyễn gia thấu xương nên ra tay rất là hung ác, 1 người Nguyễn gia ít nhất Đặng Tùng để lại 10 nhát dao trên người . Chỉ riêng Nguyễn Hùng là 1 dao lưu loát sạch sẽ, tại lúc nãy Lâm Quân đã hứa sẽ cho hắn đi thống khoái . Sau khi giết xong, Đặng Tùng ói liên tục, dù sao hắn mới chỉ là 1 chú nhóc 13 tuổi, tuy giết kẻ thù của hắn nhưng dù sao hắn vẫn thấy gê tay . Lâm Quân thấy thế chỉ động viên nói : huynh đệ à, ngươi phải mạnh mẽ lên, muốn trở thành cường giả đích thực ngươi phải cứng rắn, Nguyễn gia chỉ là bước đầu tiên thôi . Ta phải giết người sao. Đặng Tùng hỏi với vẻ mặt mờ mịt . Đúng, đây là 1 thế giới người ăn thịt người, dẫm đạp lên nhau mà sống, ta không muốn huynh đệ ta vì yếu đuối mà chết sớm đâu, nhưng ngươi không được tàn sát người vô tội, ngươi chỉ cần giết kẻ thù của ngươi thôi, giết 1 người là có tội, giết 1000 người là anh hùng, giết 99999 người là anh hùng trong anh hùng . Huynh đệ à, xưa nay phàm người trở thành cường giả, ai không phải đạp trên đống xương trắng mà đi lên, “ nhất tướng công thành, vạn cốt khô “ a . Nếu ngươi không muốn thành cường giả thì xem như ta chưa nói gì . Đặng Tùng lẳng lặng suy tư 1 lát rồi nói : không, ta không muốn sống 1 cuộc sống bình thường, ta muốn trở thành cường giả . Này huynh đệ, ngươi nói lớn lên, ta chưa nghe thấy gì . Ta nói, ta muốn trở thành cường giả, ta muốn đứng trên tất cả mọi người . Đặng Tùng hét lớn lên, tiếng thét vang vọng đi xa, hầu như những người trong Nguyễn Gia đều nghe thấy . Tốt, vậy mới đúng là huynh đệ của ta chứ, nhưng ngươi quên 1 điều, ngươi chỉ thứ 2 thôi, anh mới là thứ nhất, hahaha . Lâm Quân trêu chọc Đặng Tùng nói . Hắn muốn làm cho Đặng Tùng quên đi cái cảm giác vừa giết người kia . Á, thằng nhóc này, anh mày mới là thứ nhất . Không là ta . Là ta . 2 tên nhóc con chạy đi chạy lại cãi nhau ỏm tỏi trên sân . Mọi người thấy thế đều cười cười, thầm nghĩ suy cho cùng bang chủ và phó bang chủ chỉ là trẻ con a . Mọi người cười nói cũng không chú ý đến khoé miệng Lâm Quân đang nhếch lên 1 nụ cười hài lòng .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang