[Dịch] Thiên Kim Tưởng Môn - Sưu tầm

Chương 3 : Người nào thêu hà bao

Người đăng: 

Editor: trang bubble ^^ Bởi vì Cố Chính Sung bọn họ học qua một chút công phu với võ sư, Tưởng Hoa An bèn muốn kiểm tra so sánh bọn họ học như thế nào, nhất thời gọi Tưởng Huyền đi xuống đối chiêu với Cố Chính Sung, gọi Tưởng Bạch đối chiêu với Cố Thu Ba. Tưởng Thanh tự nhiên đối chiêu với Cố Thiếu Phi. Để ta đối chiêu với hắn? Cố Thu Ba vừa nãy vẫn nói xấu sau lưng Tưởng Bạch với Cố Thiếu Phi, lúc này đứng ở trước mặt nàng, liếc nhìn vóc dáng nàng nhỏ yếu, không nhịn được đặt ngang bàn tay ở ngực mình so so. Cười đễu lườm Tưởng Bạch một cái, hắc hắc, còn chưa có cao đến ngực ta, muốn đánh với ta? Đối đãi sẽ không đánh ngươi đến khóc nhè? Tưởng Bạch sớm nhìn thấy động tác của Cố Thu Ba, trong lỗ mũi âm thầm hừ một tiếng: cho rằng cao hơn ta một cái đầu, là có thể dễ dàng đánh ngã ta? Nhìn một chút bộ dạng thằng nhóc này ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng. Nếu không phải thấy ta nhắm có thể chỉnh đốn ngươi, làm sao phụ thân sẽ mặc cho ta xuống sân? Cố Thu Ba suy đoán một đầu ngón tay của mình là có thể ấn ngã Tưởng Bạch, cảm thấy thắng như vậy không vẻ vang gì, nửa cúi đầu xuống, trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi sử dụng binh khí gì?" Duỗi tay liền đánh cho bé con giống như cây đậu mầm trắng này khóc, dù sao vẫn ngượng ngùng nha! Vẫn là để cho hắn cầm binh khí khoa tay múa chân mấy cái lại xuống sân thôi! Tưởng Bạch xoay người lấy kiếm gỗ thường ngày mình quen dùng trên giá binh khí, tay phải kéo một kiếm hoa, mũi kiếm vừa chấm, trụ dưới mặt đất, cằm gối trên chuôi kiếm, giòn tiếng nói: "Ngươi muốn quyền suông đối chiêu với ta sao?" Nếu ngươi dám sơ ý, sau đó ta sẽ khiến ngươi răng rơi đầy đất! "Ta dùng thương!" Cố Thu Ba thấy Tưởng Bạch kéo một kiếm hoa, nói thầm: vung một hồi như vậy thì cho rằng ta sẽ sợ ngươi? Nói thầm trong lòng, xoay người lấy một cây thương gỗ ở trên giá binh khí, cân nhắc trọng lượng, vung một cái, cảm thấy tiện tay, lúc này mới xoay người lại nói: "Bắt đầu!" Vào lúc bọn họ nói chuyện, Cố Chính Sung Cố Thiếu Phi đã bắt đầu đánh với Tưởng Huyền Tưởng Thanh. Thái tử và nhị hoàng tử mời võ sư cho Cố Chính Sung Cố Thiếu Phi, đương nhiên dạy bọn hắn công phu thật, tiếc rằng ra chiêu này thì sợ tổn thương tới những hoàng tôn này, nào dám ra sức đánh? Tưởng Huyền Tưởng Thanh trẻ con, đương nhiên không kiêng kỵ nhiều như vậy, lại kiêm bọn họ mỗi ngày luyện võ, sơ ý một chút sẽ chịu đòn, lúc này đánh nhau với Cố Chính Sung Cố Thiếu Phi, đương nhiên sử dụng sức lực mạnh mẽ ra chiêu với đám người Tưởng Hoa Cái, chỉ một lúc đã dồn ép Cố Chính Sung và Cố Thiếu Phi đến góc tường. Tưởng Hoa An thấy được thắng bại đã phân, thì kêu dừng tay. Vừa quay đầu, lại thấy Tưởng Bạch một chiêu kiếm đi qua, Cố Thu Ba đặt ngang thương chặn lại, duỗi đùi phải quét qua, muốn quét chân Tưởng Bạch ngã. Sức lực của Tưởng Bạch tuy không lớn bằng Cố Thu Ba, nhưng thân thể nhanh nhẹn, lúc này chân co lại, tránh được chân của hắn, lại thuận chân vướng chân trái của hắn. Cố Thu Ba chưa thu lại đùi phải, chân trái không vững, bị lực mạnh mẽ của Tưởng Bạch quét qua, vừa nghiêng ngã, thân thể lung lay. Tưởng Bạch thấy thân thể Cố Thu Ba chênh vênh, khuỷu tay trái đập vào trên cổ tay của Cố Thu Ba, kiếm nhọn trong tay phải vung lên, chỉ nghe một âm thanh vang lên, thương gỗ trong tay Cố Thu Ba thoáng cái rời tay, rớt ở dưới đất. "Được rồi, thắng bại đã phân!" Tưởng Hoa An vỗ vỗ tay, dừng lại tranh đấu của Tưởng Bạch và Cố Thu Ba. Ha ha, hôm nay thật là vô cùng uy phong! Tâm tình Tưởng Bạch cực sướng rồi. Bởi vì mình sức nhỏ thân thể yếu ớt, mỗi khi gặp so chiêu với Tưởng Huyền Tưởng Thanh, mười lần cũng có chín lần là bại thế. Nếu có một lần thắng, phần nhiều là mình giở trò lừa gạt. Không nghĩ lần này đao thật thương thật thắng rồi. Vào lúc này hả hê ngưỡng cao đầu liếc về phía CốThu Ba, bảo ngươi xem thường ta! Hừ! Cố Thu Ba cực kỳ buồn bực, mình thật sự là lơ là mất Kinh Châu! Nếu không phải khinh thường, sớm ấn nhóc con mặt hả hê này ngã trên mặt đất rồi. Đám người Cố Chính Sung vừa đối mặt, đã bị đám người Tưởng Huyền hơn năm tuổi đánh cho không có sức đánh trả lại, tất nhiên là âm thầm xấu hổ, cũng nghẹn đủ lực học nghệ, một lòng muốn tìm trở về sân đấu. Ngày trôi qua thật nhanh, hai tháng qua rất nhanh. Ngày này cũng là sinh nhật của Tưởng Huyền Tưởng Bạch. Sáng sớm, Tưởng Bạch hứng thú bừng bừng lấy ra hà bao thêu xong, ép buộc treo ở trên eo Tưởng Huyền, cười hì hì nói: "Tốn thời gian vài ngày của ta đấy, cũng không cho phép lấy xuống." Tưởng Huyền nhìn một chút hà bao treo ngang hông Tưởng Hoa An kia, lại nhìn một chút cái treo ngang hông mình, trong lòng cảm thán: mặc dù cách hai tháng, vẫn có thể nhìn ra hà bao treo ngang hông phụ thân và mình, đến từ tay một con bé! Muốn nói hơi không giống, vậy chính là hà bao treo ngang hông mình mới tinh một chút, nghe đâu là hoa văn đào tiên đỏ một chút. "Ca ca, người đây là lần đầu tiên nhận được hà bao ở sinh nhật nhỉ? Không cần quá cảm động á!" Tưởng Bạch gác tay phải ở trên bả vai Tưởng Huyền, tay trái đưa đến trước mặt hắn nói: "Nếu vẫn còn cảm động không chịu nổi, thì đưa Ngọc Bản Chỉ ngươi có cho ta làm thọ lễ là được." Bởi vì Tưởng Huyền học bắn tên, Tưởng Hoa Hoành bèn tặng cho hắn một cái Ngọc Bản Chỉ. Ngọc Bản Chỉ cũng không phải vô cùng hiếm thấy, khó được là nhỏ rất nhỏ, Tưởng Huyền tròng vào ngón tay vừa vặn, tự nhiên vô cùng thích. Tưởng Bạch thấy, cũng muốn có một cái, mọi người lại cười nói: "Con chỉ học một bộ Việt Nữ kiếm, hiện nay lại không học bắn tên, muốn Ngọc Bản Chỉ có ích lợi gì?" Tưởng Bạch nhất thời đành phải thôi, lúc này lại thân thiết cúi đầu nói ở bên tai Tưởng Huyền: "Ca ca, ngươi nhất định không bỏ được cái Ngọc Bản Chỉ kia, có đúng hay không? Ta có một ý kiến hay, chúng ta cứ thay phiên mang một lúc là được." "Ngươi lại không học bắn tên, mang Ngọc Bản Chỉ làm gì?" Tưởng Huyền đập xuống bàn tay Tưởng Bạch, hơi bất đắc dĩ. "Ta không học bắn tên, nhưng mà học thêu thùa nha!" Tưởng Bạch đưa ngón tay vụt qua một cái ở trước mặt Tưởng Huyền nói: "Ta không thích đeo cái đỉnh châm (cái đê) kia, muốn lấy Ngọc Bản Chỉ làm đỉnh châm dùng một chút." Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Bạch đeo Ngọc Bản Chỉ học thêu thùa, Tưởng Huyền đeo đỉnh châm đi học bắn tên. Ngược lại sáng sớm đám người Cố Chính Sung đã tới rồi, Cố Thu Ba mắt tinh, thấy được bên hông Tưởng Huyền thêm một cái hà bao xấu xí, không khỏi cười trêu nói: "Huyền Ca Nhi, đây là hà bao nha đầu nào làm, xấu xí thành như vậy?" "Ngươi nói ai đó?" Hôm nay, Tưởng Bạch đeo Ngọc Bản Chỉ thêu hà bao, cảm giác vô cùng không thuận tay, đang muốn đổi lại đỉnh châm, nhất thời lại không tìm được hẹp nhỏ như vậy, suy nghĩ một chút, bền chạy tới phòng luyện võ, muốn đổi đỉnh châm trở lại với Tưởng Huyền. Ai ngờ vừa đến thì nghe được lời Cố Thu Ba nói, trong lòng nho nhỏ bỗng chốc đã tức giận. Cố Chính Sung cũng còn tốt, Cố Thu Ba này và Cố Thiếu Phi thường thích cười nhạo mình, lần này lại còn nói mình thêu hà bao xấu xí. Cậy mình là hoàng tôn thì có thể phê bình người lung tung sao? "Ta nói chính là cái người thêu hà bao kia nha!" Cố Thu Ba vỗ vỗ hà bao cung chế treo ngang hông mình, cười đễu lườm Tưởng Bạch một cái, "Ngươi đừng nói, cái hà bao kia là ngươi thêu!" "Hừ!" Tưởng Bạch phồng má, trừng Cố Thu Ba một cái, "Bình bịch" chạy tới, kéo Tưởng Huyền đến nơi khác, cởi Ngọc Ban Chỉ xuống, đổi đỉnh châm trở lại với hắn đeo vào trên ngón tay, xoay người một cái chạy đi. Trước khi đi liếc hà bao treo ngang hông Cố Thu Ba một cái, vừa tức giận: lần tới sẽ đối chiêu với tên nhóc này, xuống kiếm cũng không nể tình nữa, nhất định phải đâm rách cái hà bao hắn đeo kia, xem hắn còn hả hê không? Cố Thu Ba thấy Tưởng Bạch vô cùng tức giận chạy đi, không khỏi sờ mũi một cái, này, Bạch Ca Nhi này không chỉ dáng vẻ giống như bé gái, tính tình cũng có chút tương tự. Hắn ở đây lắc đầu, lại thấy Cố Thiếu Phi đến gần nói: "Ngươi nhìn thấy hay không, hôm nay hà bao treo ngang hông Huyền Ca Nhi và hà bao treo ngang hông Thiếu Tướng quân là một kiểu. Ta đoán đó là hà bao tổ tiên phủ tướng quân truyền xuống. Không chừng bên trong đồ gì tốt. Nếu không, ai sẽ treo hà bao xấu như vậy?" "Cái này không thể nào đâu! Thiếu Tướng quân treo hà bao đó tuy nói không mới, nhìn cũng không giống là thứ tổ tiên truyền xuống. Huyền Ca Nhinhi treo cái này, đường may rất thô, nhìn một cái cũng biết là mới làm. Nhìn hẳn là bé gái trong phủ học thêu thùa, lần đầu làm được đồ. Hai năm trước, tam tỷ ta học thêu thùa, hà bao thêu ra chính là bộ dáng này." Cố Chính Sung nghe được Cố Thu Ba và Cố Thiếu Phi thảo luận, nhìn một chút Tưởng Huyền đứng giương cung ở đằng xa, cười nói: "Tam tỷ ta nào biết thêu hà bao, có thể còn xấu xí hơn cái treo ngang hông Huyền Ca Nhi." "Chỉ là có một vấn đề, phủ tướng quân tất cả đều là con trai, ở đâu ra con gái học thêu thùa?" Cố Thiếu Phi nghe được lời Cố Chính Sung nói, nâng cằm lên nói: "Không nghĩ ra… không nghĩ ra." "Phủ tướng quân tuy không có con gái, trang@dđlqđ@bubble editor nhưng lại có một đứa con trai đặc biệt giống như con gái." Cố Thu Ba cười hắc hắc nói: "Các ngươi đừng quên, trong cung người có trình độ thêu thùa tốt nhất lại là Mạc công công, cũng không phải Mạc ma ma." Cố Thu Ba nói Mạc công công, cũng là thái giám phòng Ti Tú trong cung, vào cung lúc mới tám tuổi, tính tình âm nhu, trời sinh thích xe chỉ luồn kim, rất có thiên phú đối với tay nghề thêu thùa, còn tốt hơn cung nữ thêu phòng Ti Tú. Mạc ma ma của phòng Ti Tú bởi vì là đồng hương của hắn, lại kiêm dòng họ giống nhau, dứt khoát nhận hắn làm đồ đệ. Chỉ mấy năm, thêu thùa của Mạc công công đã trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, thêu còn tinh mỹ hơn Mạc ma ma. Hiện nay đã không còn làm việc khác nữa, chỉ chuyên thêu áo khoác cho các hoàng tử. Nghe được lời Cố Thu Ba nói, Cố Chính Sung và Cố Thiếu Phi liếc mắt nhìn nhau, lúc này cũng đoán ra Cố Thu Ba chỉ đứa con trai giống như con gái chính là Tưởng Bạch, vẻ mặt hai người hơi quái lạ, nhỏ giọng nói: "Từ trước đến nay, phủ tướng quân sinh ra anh hùng, lúc này sinh ra một tên ẻo lả, còn thích thêu thùa, chỉ sợ không muốn nói cho người ngoài, chúng ta chỉ vờ không biết là phải, cũng không cần hỏi nhiều." "Các ngươi nhìn thấy chưa, buổi sáng Huyền Ca Nhi tới đây, trên tay tròng vào một cái đỉnh châm dùng để thêu thùa may vá. Đoán chừng chuyện thích thêu thùa này, không chỉ một mình Bạch Ca Nhi, sợ Huyền Ca Nhi cũng. . . . . ." Cố Thu Ba thương hại nhìn một chút Tưởng Huyền đứng ở đằng xa, "Tuy yêu thích của Huyền Ca Nhi khác người, chúng ta cũng không nên kỳ thị hắn. Có lúc thứ yêu thích này, bản thân cũng không khống chế được." Cố Thiếu Phi vỗ trán nói: "Chúng ta và bọn họ cùng là sư huynh đệ, thì tìm cách dẫn bọn họ lên đường ngay là nghiêm chỉnh. Lúc này, bọn họ còn nhỏ, dự đoán còn đổi lại được." "Dẫn thế nào?" Lúc này, Cố Thu Ba nở nụ cười xấu xa, nghiêng đầu nói: "Bọn họ giống như con gái thì khiến cho bọn họ giống như con gái đi, nói không chừng tương lai cùng tiến lên chiến trường, bọn họ còn có thể may vá cho chúng ta, vậy không vừa đúng sao?" "Sáng mai không phải chúng ta muốn đi theo người lớn đi săn thú sao? Theo ý ta, cứ mang giùm Huyền Ca Nhi và Bạch Ca Nhi lên, để cho bọn họ nhận thức một chút cái loại nhiệt huyết sôi trào đánh chết con mồi đó." Cố Chính Sung phất tay nói: "Đến bãi săn bắn, người nào không phải bộc phát tư thế anh hùng? Vừa vặn loại đi nữ khí của Huyền Ca Nhi và Bạch Ca Nhi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang