[Dịch] Thiên Kiêu Vô Song
Chương 3 : Trinh tiết khó giữ
Người đăng: Lac0ste
.
Phía sau cánh cửa vẫn là phiến rừng bao la bạt ngàn bát ngát mênh mông…
Trần Đạo Lâm cẩn thận từng li từng tí đi ra cánh cửa, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm xung quanh quan sát thật lâu. Chậm rãi đóng cửa lại, Trần Đạo Lâm cả gan đi về phía trước vài bước. Quay đầu nhìn lại, một điều khiến cho hắn cho hắn vui mừng đã xảy ra, cánh cửa xuyên việt bảo bối chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất trong không khí không thấy đâu. Trần Đạo Lâm lập tức đi trở về vài bước, lúc hắn quay lại vị trí ban đầu, đại môn kia lại trống rỗng hiện ra trong không khí !
Phát hiện này khiến cho Trần Đạo Lâm nhẹ nhàng thở ra. “Như vậy lão tử chẳng phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, người khác đừng hòng phát hiện bóng dáng lão tử sao?”
Mang theo vui sướng trong lòng, Trần Đạo Lâm tiêu sái, từ từ đi về biên giới rừng cây, hướng về phía hồ nước rộng mênh mông mà đi đến. Lúc đương dương đắc ý, hắn không phát hiện cánh cửa xuyên việt sau lưng, ngay tại lúc trước khi biến mất phát ra một âm thanh “răng rắc” rất nhỏ, cánh cửa vốn dĩ nguyên vẹn hoàn hảo, giờ đã có một vế nứt xuất hiện bên trên...
........
Trần Đạo Lâm không dám đi xa, hắn cũng không hề thông thuộc hoàn cảnh xung quanh, càng không biết cánh rừng này rộng lớn bao nhiêu, chẳng qua chạy đến bên cạnh hồ nước, đi dọc ven hồ một chút, đồng thời không quên làm mấy ký hiệu xuống ven đường.
Trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ, hắn đối vời nơi này hết sức tò mò. Đi ước chừng nửa canh giờ không gặp bất cứ chuyện gì, đề phòng trong lòng mới thoáng buông lỏng một chút.
Đi vài bước quanh hồ, nếm thử một chút nước hồ, còn đánh bạo dùng nước trong hồ rửa mặt. Nước trong hồ trong lành mát lạnh đập vào mặt sảng khoái không nói thành lời, ở đây nhất định không hề có chút ô nhiễm nào.
Nguồn nước tốt a... ! Giả như kiếm cái ống hút, đem nước về thế giới bên kia, coi như là bán nước khoáng cũng kiếm lời a ....
“Đây mới gọi là :Nước khoáng phi sản xuất, chỉ dùng công nhân vận chuyển mang vác nước thiên nhiên” (*a). Trần Đạo Lâm nhịn không được phỉ nhổ. Tuy thế, hắn vẫn không dám uống ngụm nước nào, chỉ lấy chai nước khoáng được quảng cáo là “ Công nhân bốc vác” ra lấy vào một ít.
Cánh rừng này dọc theo mép hồ vươn ra xa, vô biên vô hạn, mà hồ này cũng rộng lớn mênh mông, nhìn không thấy biên giới tận cùng. “Nơi này thất là lớn.” Trần Đạo Lâm nghĩ thầm trong đầu :”Sẽ không phải đi vài ngày cũng không thấy người nào a?”
Trong lúc hắn đang lo lắng trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “phần phật” tryền đến từ bụi cây bên cạnh. Dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy một con tiểu thú có bộ lông màu xám từ trong bụi cỏ vọt lên. Trong lúc nhất thời, vì nhanh quá nên cũng không rõ là con gì.
“Là mèo hoang hay là chuột thỏ các loại ?”
Lòng hiếu kỳ của Trần Đạo Lâm trỗi dậy, cẩn thận từng li từng tí đi tời, vừa đi vào trong bụi cây, dưới chân liền dẫm phải một vùng xôm xốp. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an, bật thốt một tiếng “không tốt!”
Mới nói xong thân thể đột nhiên bay lên, đầu lộn ngược, trên mắt cá chân cột chặt một sợi dây thừng, đem hắn treo lên khiến cả người bị kéo theo, treo trên chạc cây của cây đại thụ bên cạnh, đầu cách mặt đất ít nhất gần ba mét!
Trần Đạo Lâm hoảng hốt trong lòng, nhịn không được kêu lên. Chảng qua mới kêu được hai tiếng, hắn bỗng lạnh buốt toàn thân, không hề lên tiếng nữa mà nhìn chằm chằm vào mặt đất!
Một dáng người yểu điệu từ trong bụi cây đi ra, bên dưới mái tóc mầu nâu là một khuôn mặt đầy về bẩn không nhìn rõ được tướng mạo. Chẳng qua đôi mắt màu bạc kia, Trần Đạo Lâm có thể nào quên được ? Trọng yếu hơn là sau lưng nữ nhân này còn đeo một cây trường cung sắc bén, khiến da đầu Trần Đạo Lâm run lên.
“Sợ cái gì sẽ gặp cái đó ! Lại gặp nữ sát tinh này rồi !”
Nữ tử thong thả đi tới, ngẩng đầu nhìn Trần Đạo Lâm bị treo ngược trên cây, đôi mắt màu bạc quỷ dị của nàng híp chặt lại, nhìn chằm chằm hồi lâu vào Trần Đạo Lâm. Dường như nảy sinh hứng thú với áo giáp nhựa thủy tinh của Trần Đạo Lâm, nàng tìm một nhánh cây đến, nhẹ nhàng gõ lên người Trần Đạo Lâm vài cái, sau đó lại nhíu nhíu mày. Liền đó, nàng chậm rãi rút thanh đoản đao từ đùi ra... Cái này khiến Trần Đạo Lâm triệt để sợ hãi rồi !
Hắn không dám im lặng nữa, tranh thủ kêu lên:”Này ! Này !! Có chuyện gì cũng từ từ được không ! Đừng động dao động thương a!! Ta là người tốt, người rất tốt a !!”
Nói xong câu này lại nhanh chóng dùng tiếng anh lập lại lần nữa.....
Nhìn xem nữ nhân đứng dưới tàng cây, chứng kiến tròng mắt của đối phương nhìn mình đầy nghi hoặc, Trần Đạo Lâm liền ủ rũ, đối phương rõ ràng là nghe không hiểu đấy. Mat mắn, nữ nhân kia cũng không có ý tứ động thủ giết người, nàng nhảy lên, ánh đao lóe ra, đem cắt đứt dây thừng buộc vào chân Trần Đạo Lâm
Phanh!!
Trần Đạo Lâm ngã xuống đất, nếu không phải kịp thời làm động tác bảo hộ, đã muốn ngã gẫy cổ rồi.
Nữ nhân này lạnh lùng đi tới bên cạnh hắn, dùng chân đá nhẹ hắn một cái.
"%. . . $#@! %. . . &*(? ?"
Thanh am tuy rằng thanh thúy êm tai, tiếc là Trần Đạo Lâm một chữ cũng không hiểu. Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, nháy nháy mắt nhìn qua nàng.
Nữ nhân này lại nói với Trần Đạo Lâm vài câu, thấy Trần Đạo Lâm không có phản ứng, trong mắt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, bổng nhiên chỉ vào dao phay cột trên đùi Trần Đạo Lâm, sau đó chỉ chính mính, thân mình lui lại hai bước, làm một động tác thủ thế.
Nàng lại nói cái gì đó, đến giờ Trần Đạo Lâm mới hiểu được... Nhín đối phương ý tứ, dường như là muốn động thủ đánh nhau. Đại khái là khinh thường chiếm tiện nghi, muốn cùng mình có một trận đánh quang minh chính đại đi.
Thế nhưng mà ... Trần Đạo Lâm tận mắt nhìn thấy cô gái mảnh mai này đem một đám hơn mười tên đại hán võ trang đầy đủ giết chết đấy! Đao kiếm không có mắt, hắn nào dám cùng nàng động thủ ?
Mắt thấy nàng không kiên nhẫn lại thúc giục vài câu, hắn tranh thủ thời gian đứng lên, nào dám đi sờ đao mà giơ hai tay cao cao lên, làm thành tư thế đầu hàng, chỉ mong nàng có thể xem hiểu.
Nàng quả nhiên đã minh bạch, buông đao trong tay xuống, nhíu mày nhìn Trần Đạo Lâm, dường như lẩm bẩm vài câu, cuối cùng làm một thủ thế với Trần Đạo Lâm. Thủ thế này Trần Đạo Lâm nhìn qua là hiểu, xem ra ở dị giới cũng thông dụng đó a : giơ ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới ....
Vì thế, Trần Đạo Lâm ngay trong ngày đầu tiên tiến vào dị thế, đã vinh quang làm tù binh của một nữ thổ dân
Dưới sự cưỡng bức của nàng, Trần Đạo Lâm cởi xuống ba lô của mình cho đối phương nhìn xem. Đồ vật trong ba lô, nàng hiển nhiên là nhìn không ra, bánh quy đóng gói, bật lửa không thấm nước, túi ngủ xếp gọn .... đều bị nàng ném xuống đất sau đó dùng nhánh cây chọc tới chọc lui kiểm tra. Cuối cùng, nàng dường như đối với gậy điện bên hông Trần Đạo Lâm sản sinh hứng thú, liền tiện tay sờ qua.
Trần Đạo Lâm bỗng nhiên cả kinh, ngoại trừ mộng cảnh, hắn còn chưa từng thấy cô gái nào phóng khoáng như thế, trực tiếp đưa tay sờ vào bụng dưới của hắn.. Hắn đột nhiên lui lại phía sau, nàng thấy hắn trốn tránh, bất mãn thấp giọng nói gì đó, lần nữa vươn tay ra.
Trần Đạo Lâm nóng nảy, nhanh chóng tháo xuống gậy điện, cầm trong tay vung vẩy, mặt như đưa đám nói :”Này ! Ngươi muốn làm cái gì, lão tử bị ngươi bắt thì cũng bắt rồi, cho dù ngươi muốn trinh tiết của lão tử thì tốt xấu cũng để cho ta chuẩn bị chút tâm lý không được sao?”
Khuôn mặt cô gái bắt đầu dãn ra, nàng đã sớm nhìn ra Trần Đạo Lâm tay chân vụng về, căn bản không hề có bộ dáng của người luyện qua võ kỹ, lại hết lần này đến lần khác mặc một bộ áo giáp làm nàng nhìn không thấu. Mắt thấy Trần Đạo Lâm giơ một cây đoản côn quái dị về phía mình, nàng bắt đầu có chút khinh thường, nhưng rồi lập tức biến sắc! Trần Đạo Lâm lấy ngón tay mở chốt điện, nguồn điện mấy vạn volt trên đầu gậy điện lập tức lóe lên điện quang BA~BA !!
Lúc này, nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, đột nhiên lùi về sau vài bước, nhặt lên đoản đao cầm trong tay, giống như một con dã thú bị chấn kinh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Đạo Lâm, đôi mắt bạc híp lại, tản ra khí tức nguy hiểm
Trần Đạo Lâm hốt hoảng, chỉ kịp kêu lên nửa câu :”Này ! Ta không có ác ý a ...” Nàng đã phi thân đến trước mặt hắn, hắn ở đâu có khả năng tránh né ? Chỉ đành dốc sức liều mạng đem gậy điện hướng đối phương chọc qua. Nàng xoay người một cái liền né tránh dễ dàng, sau đó đem dao găm sắc bén đặt trên cổ Trần Đạo Lâm. Đạo Lâm cảm giác thân thể phát lanh, thở dài, sau đó đem gậy điện ném xuống đất. Nàng kia cười lạnh mộ tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên trên đầu hắn.
Trần Đạo Lâm rên cũng không rên một tiếng, cứ như vậy liền hôn mê bất tỉnh.
....................
Một giấc chiêm bao dài dằng dặc .....
Lúc Trần Đạo Lâm yếu ớt tỉnh lại, bầu trời đã tối đen. Hắn trợn mắt nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu đang lập lòe tinh quang, cực kỳ thoáng đãng động lòng người! Bầu trời đẹp đẽ như vậy, một thanh niên cả đời sinh hoạt trong thành thị bị ô nhiễm như hắn đã từng gặp hay sao ?
Trong khoảng khắc đó, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi xúc động khôn cùng.
Đột nhiê, hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến bên người. Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cô gái kia đang an vị bên cạnh, lạnh nhạt nhìn mình, khóe môi hiển nhiên còn mang theo một nụ cười vừa khinh thường lại khinh bỉ.
Trần Đạo Lâm giãy dụa ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình vẫn không bị trói chặt, chẳng qua trên người có chút mát, hóa ra bộ áo giáp nhựa thủy tinh đặt hàng trên Đào Bảo đã lột ra rồi.
Hiện tại, bộ áo giáp nhìn rất hoa lệ đang bọc trên người cô gái kia. Tuy rằng kích thước hơi lớn, nhìn có vẻ buồn cười, bất quá lúc này tdl đang mang thân phận tù binh, người là dao thớt ta là cá thịt, nào dám cười cợt ? Hắn chỉ đành yên lặng mà ngồi, cẩn thận từng li từng tí ngắm nhìn vị tráng sĩ này.
"%. . . % $# $# "
Cô nàng kia nhận thấy Trần Đạo Lâm tỉnh lại, mở miệng nói gì đó, chỉ tay vào đồ án bên ngực trái của bộ giáp, nơi Trần Đạo Lâm thêm tiền mời nhà cung cấp Đào Bảo in lên huy chương bông “Hỏa diễm Uất Kim Hương” . Tiếc nuối chính là, sau vài câu gà nói với vịt, cả hai bên đều mất đi hứng thú giao tiếp.
Cô gái tùy ý ném tới một miếng bánh mì khô cằn. “Coi như ưu đãi tù binh sao.” Trần Đạo Lâm trong nội tâm lầm bầm một câu, nhìn khối bánh mì trước mặt, đang do dự không biết nên ăn hay không, chợt trông thấy cô nàng kia đang cầm nửa túi bắp cải Tứ Xuyên, thoáng nhìn cũng nhận ra chính là lần đầu tiên hắn ngộ nhập xuyên việt, lúc không cẩn thận vứt bỏ lại.
Nhìn xem nữ tráng sĩ vừa cầm cây bắp cải Tứ Xuyên vừa gặm bánh mì, Trần Đạo Lâm bỗng nhiên cảm giác vài phần ưu việt trong nội tâm, hắn ho khan một tiếng, chỉ chỉ ba lô bị ném xuống đất của mình, đi tới mở ba lô.
Trong ba lô còn hai miếng bánh mỳ sandwiich kẹp, một cái là chính hắn ăn hết một nửa, với còn dư lại một cái. Hắn do dự một chút rồi ném qua cho cô gái. Nàng ăn vào một miếng, con ngươi màu bạc đầy yêu dị lập tức sáng lên, không cút do dự đem vứt cây cải bẹ Tứ Xuyên đi, nhanh chóng đem miếng bánh mì kẹp ăn hết.
Sau đó, nàng nhìn Trần Đạo Lâm với ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều Trần Đạo Lâm nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ đống hành lý bị ném đầy trên mặt đất, nàng do dự một chút rồi cũng gật nhẹ đầu.
Trần Đạo Lâm nhanh chóng thu thập một chút, dùng mỹ bổng(*b) đốt lên một đống lửa. Lúc thấy Trần Đạo Lâm dùng mỹ bổng đốt lên một đống lửa, trong mắt nàng toát ra vài phần ngạc nhiên. Đến khi thấy Trần Đạo Lâm lấy ra bánh quy ép với thịt trâu khô(*c), vẻ tò mò trong đôi mắt kia càng nặng hơn.
Một nồi mì thịt bò rất nhanh được làm ra, Trần Đạo Lâm cố nặn ra vẻ mặt đầy vui vẻ,trước tiên đem nồi đưa cho nàng. Nàng nhìn sắc mặt Trần Đạo Lâm, nếm thử hai lần, sắc mặt tức khắc tốt lên rất nhiều, một nồi súp mì thịt bò thoáng chốc đã vơi đi hơn nửa. Trần Đạo Lâm tuy rằng chỉ được non nửa nồi súp mì thịt bò, cũng miễn cưỡng lưng lửng dạ.
Cô gái này cầm lên thanh magie Trần Đạo Lâm dùng để nhóm lửa, vuốt vuốt một lát rồi dùng dao găm ma sát nhẹ nhàng, quả nhiên tóe lên một chùm tia lửa, khiến nàng nhảy dựng lên như một con mèo con bị kinh hải, phảng phất như cực kỳ hoảng sợ, trong miệng kêu lên một tiếng gì đó.
Hai người đều đầy một bụng nghi vấn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, có điều ngôn ngữ không thông, chỉ có thể khoa tay múa chân vài cái, phát hiện ra vẫn là ông nói gà bà nói vịt, dứt khoát không tiếp tục nữa.
Thời gian trôi dần qua nửa đêm, tiếng cú kêu vang vọng cánh rừng, còn Trần Đạo Lâm vẫn đang âm thầm tính toán trong lòng. Cô gái kia đã nằm xuống nghỉ ngơi, đem mũ bảo hiểm làm bằng nhựa thủy tinh đi gối đầu, chẳng qua chuôi đoản đao cùng thanh trường cung vẫn đang để cạnh người. Nghe nhịp hô hấp đều đều của nàng, trong lòng Trần Đạo Lâm bang bang nhảy loạn. Hắn quan sát chung quanh, theo trí nhớ mà xét thì nới đây cách hồ nước có lẽ không xa, nều thừa dịp bây giờ chạy trốn, có lẽ có cơ hội trốn tới cánh xuyên việt chi môn nằm bên bờ hồ.
Thế nhưng lúc Trần Đạo Lâm vừa rón rén đứng dậy, cô gái đang nằm trên mặt mở mắt ra. đột nhiên bật dậy, đoản đao cầm chặt trong tay, trên mặt đằng đằng sát khí !
“A….!! Anh hùng a .... ta chỉ muốn đứng lên đi tiểu, không muốn chạy trốn a...!” Trần Đạo Lâm tranh thủ thời gian giơ hai tay lên.
Cô gái vọt một bước đến bên cạnh hắn, một tay bưng chặt miệng hắn, gắ gao đè xuống mặt đất. Trần Đạo Lâm chỉ cảm giác đường đường một người đàn ông to như vậy lại bị một nữ nhân bổ nhào lên người, thân thể đối phương đe lên người mình, hai thân thể sát lại cùng một chỗ, có thể cảm nhận rõ ràng những đường cong gợi cảm của nữ tính. Trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến bốn chữ “ Trinh thao bất hảo !” (Trinh tiết khó bảo toàn)
Thế nhưng ngay lập tức, từ trong rừng cây truyền đến những âm thanh ào ào dồn đập, dường như có thứ gì đó từ trong rừng đang lao đến đây, nương theo đó là mấy tiếng sói tru liên tiếp !
Trần Đạo Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cây đen ngòm, rõ ràng có mấy điểm như ma trơi(*d), phát ra hào quang lập lòe !
Lục quang chậm rãi tới gần, dần dần hiện ra rõ ràng, đây hẳn là một đám ... Sói ! Những con sói thật lực lưỡng, thân hình to như con nghé con, da lông màu xám bạc bao phủ toàn thân, trong mồm đầy răng nanh, dãi nhớt nhỏ xuống không ngừng. Con mắt phát ra ánh sáng màu lục gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Đạo Lâm
Thế nhưng là... Ngươi đã từng gặp sói trên đầu mọc ra sừng sao ? Trần Đạo Lâm sợ choáng váng.
Chú thích :
(*a)Nguyên văn : 不生产水, 只是大自然的搬运工啊 - bất sinh sản thủy, chích thị đại tự nhiên đích bàn vận công. Là slogan của hãng nước giải khát Nông Phu Sơn Tuyền- NongFu Spring nổi tiếng của TQ
(*b) 镁棒 : mỹ bổng- thanh magiê - Magnesium rod : Dùng để đánh lửa khi đi dã ngoại, cực kì tiện dụng. Chả biết trong TV nó là cái gì nên để nguyên HV
(*c)Nguyên văn : 脱水牛肉-thoát thủy ngưu nhục : Thịt trâu sấy khô, gần giống với thịt treo gác bếp của bà con người Thái và người Mông
Của khựa nè :
Của người Mông :
Của người Thái :
Sau khi mổ thịt lóc bỏ xương, lau khô rồi ướp với muối hột và một loại men làm từ lá cây rừng cho thấm. Sau đó xếp thịt vào trong một chum sành ủ từ 2 - 3 ngày, lấy thịt ra để ráo nước, xâu vào que tre rồi treo trên gác bếp. Khói bếp sẽ làm cho miếng thịt đổi thành màu vàng đen. Mỗi lần nấu, chỉ việc lấy thịt xuống, rửa sạch rồi chế biến như thịt heo tươi, kho, rim, nướng, xào đều ngon. Thịt mềm đậm đà, da giòn, mỡ ăn không ngấy, thơm mùi đặc trưng.
Ngày nay tục treo thịt heo trên gác bếp vẫn còn trong nhiều gia đình dân tộc, không chỉ với thịt heo mà cả thịt bò, trâu cũng được bà con dân tộc treo trên gác bếp để dùng quanh năm.
Người dân ở vùng cao thường làm món heo gác bếp để dự trữ vào lúc mưa bão, đông giá, không ra chợ được. Chỉ cần đến giàn bếp lấy xuống miếng thịt heo là có được bữa ăn cho cả gia đình. Nhưng với du khách từ miền xuôi, thịt lợn gác bếp là món ẩm thực độc đáo.
(*d) 鬼火 : quỷ hỏa - ở VN còn gọi là ma trơi, là phản ứng cháy trong không khí của photphin (PH3) và điphotphin (P2H4), có ngọn lửa màu xanh lục
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện