[Dịch] Thiên Kiêu Vô Song

Chương 1 : Đạo Lâm quân(*a) mới tới !

Người đăng: Lac0ste

.
Trong cánh rừng mênh mông bạt ngàn, một trường đồ sát đang diễn ra ! Tình cảnh phảng phất như trong phim, một đám võ sĩ mặc áo giáp, cầm trong tay lưỡi đao sắc bén đang truy đuổi ở phía sau, áo giáp trên người lóe lên ánh kim loại sáng bóng, dù đang chạy rất nhanh nhưng vẫn không phát ra tiếng va chạm đinh đinh đang đang của kim loại. Dáng người bưu hãn, khuôn mặt dữ tợn, trong tay cầm theo đồ đao, lưỡi đao vẫn lóe lên màu đỏ thẫm của máu nhìn thấy mà giật mình ! Phía trước là một cô gái đang ra sức chạy trốn, thân hình dường như cũng không hề yếu đuối, đang nhẹ nhàng phóng qua từng đám bụi cây đầy linh hoạt. Trên mặt nàng còn có chút máu đen, che đi dung mạo vốn có, chẳng qua là trong hai mắt kia rõ ràng là đôi con ngươi màu bạc sáng kinh người, sáng quỷ dị ! Trên người nàng áo giáp da bó chặt lấy thân hình thướt tha yểu điệu ( đoạn trước mới nói thân hình cường tráng cực kỳ xong, mình thấy không hợp lý nên cắt luôn ). Trong lúc chạy trốn, có đôi khi nàng quay người lại, tay giương trường cung sắc bén, cứ một tiếng dây cung vang lên thì có một tên truy binh ở phía sau kêu lên thảm thiết rồi ngã vào vũng máu ! Chốc lát, hai bên một đuổi một trốn đã chạy đến bên hồ. Đây là một hồ nước rộng lớn mà yên tĩnh, mặt hồ trong xanh như gương nhưng sát khí làm rối loạn vẻ an bình của mặt hồ. Cô gái cầm cung nhảy vào trong hồ nước, tựa như con cá bơi dần ra xa, mà sau lưng đám võ sĩ đuổi giết vọt tới bên bờ liền dừng lại, nhao nhao chửi bới. Nàng đang ở trong hồ, đột nhiên quay người bắn ra một mũi tên, tên võ sĩ mắng hung hăng nhất lập tức bị mũi tên xuyên thủng yết hầu ( đoạn này điêu, thách thằng nào vừa bơi vừa bắn cung đc ) Cảnh máu tươi đỏ thẫm phun ra dường như gần trong gang tấc, tất cả khiến cho Trần Đạo Lâm sợ ngây người ! Máu a…! Là máu thật a …!! Thật sự là giết người a .. !! Hơn nữa, trời đất chứng giám, tiếng bọn hắn nói như thế nào một chữ nghe cũng không hiểu được ?? Giờ phút này Trần Đạo Lâm đang đứng cạnh bờ sông, phía sau một cây đại thụ không xa, tay trái bưng lấy một lọ mì dưa chua thịt bò, tay phải cầm một đôi đũa, trong mồm còn ngậm nửa bắp cải bẹ Tứ Xuyên, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn kinh người đang diễn ra, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy đầu, hai chân run run, tiến thoái lưỡng nan. Cái này, cái này, ni mã(*b), chính là xuyên việt trong truyền thuyết ??? Trước khi bắt đầu câu chuyện, chúng ta trước hết nói rõ một chút về thân phận của tên đầu heo này. Tên đây đủ : Trần Đạo Lâm Tên tiếng anh : DaoLin-Chen 24 tuổi, giới tính : Nam. Tốt nghiệp đại học XX – XX ý tứ là danh tự các người không cần nhớ kỹ làm gì, dù sao chỉ là một trường học rất nát, một chuyên ngành rất nát mà thôi. Sau khi tốt nghiệp hắn rất an phận ở lại trường học nhận chức phụ đạo viên ( trợ giảng ), nhận lấy mấy đồng lương không tính là sung túc nhưng cũng tương đối ổn định, ở trong một phòng ký túc xá không tính rộng rãi nhưng cũng tương đối sạch sẽ. Từng quen qua hai người bạn gái, tuy nhiên đều thành công biến thành bạn gái tiền nhiệm( bạn gái cũ ). Mối tình đầu rất nhẹ nhàng. “Bây giờ thà khóc lặng lẽ trong chiếc BMW chứ chẳng muốn cười đùa trên chiếc xe đạp” Bạn gái bày tỏ. “Thế nhưng mà, có tư cách nói loại yêu cầu này đều là mỹ nữ a…”. Đạo Lâm cực kỳ bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua dung mạo chỉ vừa đạt mức tiêu chuẩn kinh tế của bạn gái ( trên mức bình thường một chút ) “Được rồi… Ta đây không cần bảo mã (BMW), bảo lai (BORA*c) chắc được đi à nha ? Thật sự không được thì đến cả QQ(*d) lão nương cũng chấp nhận.” “Cần QQ làm j a…. hiện tại đều dùng WeChat với MoMo rồi ….” Đạo Lâm mỉm cười đầy chân thành ( vãi thằng này ) Vì vậy, mối tình đầu chấm dứt đầy tục khí. Bạn gái thứ hai quen sau khi đi làm. Một ngày sau đó mấy tháng, Đạo Lâm chợt phát hiện bản thân “Bị phách chân” rồi ( bắt cá 2 tay). Rồi sau đó, hắn càng bi thúc phát hiện thì ra vốn dĩ không phải bị phách chân mà là “bị tiểu tam”(bạn trai dự phòng xếp hàng thứ ba). Lại sau đó, hắn ngạc nhiên phát hiện hóa ra mình ngay cả tiểu tam đều xếp không tới, đại khái là tiểu tứ hoặc tiểu ngũ đi… Lại lại sau đó, hắn cuối cùng rõ ràng, chính mình ngay cả tiểu tứ hay tiểu ngũ cũng không tính đến mà là trong truyền thuyết một loại chức nghiệp vĩ đại như thần – “Bị thai”(*e)- là một loại nam nhan, biết rõ cùng nàng là không có khả năng, lại biết rõ nàng không hề thương mình, vẫn mù quáng mà đối tốt với nàng ấy. Lúc chia tay, Đạo Lâm cũng không hề thống khổ, chẳng qua có chút nho nhỏ tiếc nuối : Mình còn chưa kịp cùng tiểu muội muội này lăn qua ga giường a …. Nếu như toàn bộ đều không có j phát sinh mà nói, Đạo Lâm chính là một người như vậy, có chút vô sỉ, có chút bình thường, có chút giảo hoạt, lại có chút hèn mọn bỉ ổi. Không tính là điểu ti, nhưng có chút tiểu trạch. Không tính là tà ác, nhưng có chút phúc hắc.(*f) Cả đêm trước Trần Đạo Lâm thức cùng lão đại trong bang cày phó bản đến 3h sáng, cuối cùng đến lúc chia trang bị, một nữ pháp sư liên tục làm nũng, lão đại vì tán tỉnh muội tử khó tránh khỏi nặng bên này nhẹ bên kia. Tdk bởi vì lúc ban ngày, đệ tử trong lớp đánh nhau nên bị chủ nhiệm khoa mắng hai câu. Đối mặt với chủ nhiệm khoa hắn đương nhiên không dám cãi lại, thế nhưng buổi tối nhìn xem lão đại bất công, trong nội tâm không cam lòng, bực bội nhịn không được phun nước bọt hai câu. Sau đó….. bị đá khỏi bang hội, bị đuổi giết đến tận lúc trời sáng. “Móa nó, lão tử nguyền rủa ngươi khi hẹn hò gặp phải nhân yêu(gay)!” Trần Đạo Lâm đầy bụng phiền muộn, đành phải tìm một bộ JAV xem tạm nhằm dẹp loạn nộ khí trong lòng sau đó đi ngủ. Đang lúc mơ mơ màng màng bị điện thoại đánh thức, hắn ở trong mộng cùng một nữ nhân nghệ danh Takizawa Laura(*g) tiểu muội muội lưu luyến chia tay rất lâu, rốt cục giãy dụa trở mình ngồi dậy, ngồi trên giường ngửa mặt lên trời đau buồn gào thét : Takizawa Laura của ta, aaaaaaaa! Cúi đầu nhìn nhất trụ kình thiên vẫn đang vươn cao, suy tư không biết có nên thừa dịp nóng hổi giải quyết một chút hay không….. Điện thoại vẫn như cũ không ngừng vang lên. Điện thoại là một người bạn trong trường học gọi đến. Người này tên gọi Đại B, nghe qua liền biết không phải dân lương thiện, ở trong ký túc xá trường học mở một siêu thị nhỏ, giao tình cùng Trần Đạo Lâm do đánh bài mà thành. Siêu thị mở rộng quy mô thêm một cái kho hàng nhỏ, đang cần người làm trông giữ nhà kho. Trần Đạo Lâm vốn là muốn giới thiệu một tên đệ tử làm việc ngoài giờ đi qua, ai ngờ vừa vặn nghỉ hè, người đi nhà trống. Về sau Đại B nói nhà kho ở sau siêu thị, có thể thu tín hiệu Wifi miễn phí. “Cái gì ?” Trần Đạo Lâm nghe xong liền nóng nảy. Một tháng tiền công mấy trăm tệ là chuyện nhỏ, ngược lại wifi miễn phí xác thực có hấp dẫn rất lớn. Ôm laptop ngồi trong nhà kho tiêu sái một ngày, so với ngồi trong tiệm net thoải mái hơn nhiều. Trần Đạo Lâm liền đồng ý ngay chuyện này. Mà hôm nay, hình như là ngày đi làm đầu tiên a. Tranh thủ thời gian trở mình nhận điện thoại, cùng lão bản tương lai Đại B chào hỏi hai câu, Trần Đạo Lâm lập tức nhảy dựng, chổng mông đánh răng rửa mặt thay quấn áo, sau đó chạy thẳng ra ngoài. Siêu thị ngay trong ký túc xá, cách chỗ ở của Đạo Lâm không xa, đi vài bước là đến. Lúc Đạo Lâm đi đến, Đại B đang cầm điện thoại đăng nhập WeChat, lục tìm tiểu muội muội ở gần đây, bận rộn chết đi được. Đạo Lâm nhịn không được ác ý suy nghĩ, tên hỗn đản này không phải vì tìm kiếm ký túc xá muội tử ở gần đây mới mở siêu thị trong này a ? Mắt thấy Đạo Lâm đi vào, Đại B cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp vứt chuỗi chìa khóa cho hắn, lưu lại câu :”Đồ vật bên trong ngươi tùy tiện ăn, ghi lại sổ sách là được. Bao giờ khai giảng thì khấu trừ tiền lương.” Nói xong vội vàng rời đi. Nhà kho ngay sau siêu thị, diện tích cũng không lớn, ước chừng một trăm mét vuông. Sau khi đệ tử nghỉ hè, khu ký túc xá phần lớn đều biến thành quỷ ốc trống rỗng. Không có sinh ý, siêu thị tạm thời không tiếp tục kinh doanh được rồi, trong kho hàng chất hơn nửa là hàng hóa, có điều vẫn vô cùng thoáng mát. Trần Đạo Lâm chuyển cái ghế dựa đến, lấy ra con laptop Lenove second hand, quả nhiên thu được tín hiệu wifi. Test thử tốc độ đường truyền xong, Trần Đạo Lâm cảm giác lệ rơi đầy mặt. Khi thấy download một bộ film SOD(*h) mới chỉ mất có 19 phút đồng hồ đã xong, Trần Đạo Lâm mừng đến nỗi khóc rống chảy cả nước mắt. “Mùa hè này có chuyện để làm rồi.” tld hạnh phúc vô cùng, đốt một điếu thuốc lá thơm rồi run rẩy cảm tạ ông trời : "Momoka Nishina, Takizawa Laura, Mizuki Sato, Takamori Ayumi, Hatano Yui, Aso Nozomi! Còn có cả Sora Aoi lão sư! Ta đến rồi!" Cố ngăn lệ rơi đầy mặt, Trần Đạo Lâm lấy cho mình một tô mì dưa chua thịt bò, xé bao bắp cải Tứ Xuyên. Đang chuẩn bị tìm trong nhà kho hai túi chân không lỗ thái đóng gói (một loại thức ăn chế biến sẵn của TQ) để ăn với cơm, vô tình hắn phát hiện góc tường có một khung cửa hư hỏng đã bị tháo dỡ xuống, dường như khung cửa đã quá cũ nên bị dỡ xuống lúc tu sửa nhà kho. Cái khung cửa gỗ cũ kỹ này, khóa xoay cũng đã bị rớt xuống, tay nắm dường như cũng muốn tróc bung ra. Bất quá trên cánh cửa màu nâu này đã bị vẽ lên vô số ký hiệu, đều ghi theo phong cách học sinh. Thí dụ như "XX khoa lão sư khốn kiếp a..." Lại như "XX giáo sư treo vô số người a...." Cũng như "XX nữ thần I love you. . ." Đại loại như thế. Trần Đạo Lâm cảm thấy thú vị, không khỏi nhìn nhiều một chút, nhìn đến cuối cùng bất ngờ phát hiện ra dưới cùng cánh cửa có vẽ một đồ án kỳ dị, một đóa hoa Tulip mới nhú đang nở ra trong ngọn lửa. Ngọn lửa này nhìn rất sống động, lờ mờ như đang nhảy múa trong mắt, như muốn phóng xuất bông hoa Tulip kia ra. Mỗi một gân lá trên bông Tulip đều mang theo một loại mị lực kì lạ. “Chà mẹ nó, bút pháp thật tốt. Không biết là tác phẩm của sư huynh sư tỷ hệ mỹ thuật tạo hình nào a.” Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn qua bông hoa Tulip đang nở rộ trong ngọn lửa, không khỏi ngẩn người, theo bản năng vuốt nhẹ cánh cửa, đầu ngón tay miết nhẹ theo đường cong của bông hoa… Đúng lúc đó, do dùng sức mạnh hơi lớn, cánh cửa này bỗng nhiên bị đẩy ra. Trần Đạo Lâm trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, liền lào đảo bước vào một bước ! …. Một bước ngắn ngủi, là hai thế giới khác biệt ! Trần Đạo Lâm chỉ cảm thấy quanh mình bị bao phủ bởi một làn nước lạnh thấu xương, toàn thân run rẩy, không khí xung quyanh dường như cũng bị bóp méo, sau đó tập trung nhìn lại, hóa ra mình đã không còn ở trong căn phòng ban đầu ! ( Giống cánh cửa của Doraemon nhỉ ) Gặp quỷ rồi ! Cái khung cửa kia rõ ràng ở trên vách tường, làm sao có thể đẩy vào bên trong ? Cái này không khoa học a …… Trần Đạo Lâm bắt đầu khẩn trương. Trước mặt là một cánh rừng bao la bát ngát, xung quanh là cây cối xanh tươi, trong không khí đầy một mùi hương tươi mát, tràn ngập sinh cơ. Bầu không khí này tuyệt đối không có mấy loại đồ vật như PM2.5(*i) a…. – đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Đạo Lâm. Bỗng nhiên giật mình, quay lại nhìn phía sau theo bản năng, cánh cửa vẫn còn kia. Sau đó, trong lúc Trần Đạo Lâm không biết làm thế nào, bỗng nghe một tiếng hét thảm. Lập tức theo bản năng chạy trốn nấp sau một cây đại thụ, liền vào đó đập vào mắt hắn là màn truy trốn giết chóc vừa rồi ! Tên gia hỏa bị mũi tên bắn thủng yết hầu lập tức té ngã trên mặt đất. Cô gái trong hồ nước lập tức phi thân nhảy lên ( Miej, thách thằng nào đang bơi nhảy lên mặt nước được, mà con bé này lúc thì thon thả lúc thì tráng kiện bó chiếu ), dây cung trong tay vang lên liên tục, chỉ nghe thấy những âm thanh xiu xiu xiu không ngớt, những võ giả đứng bên bờ nhất loạt trúng tên, không ngừng kêu lên thảm thiết. Lập tức đám người kia bắt đầu tản ra chạy trốn, còn có những tên trọng thương ngã xuống đất đang kêu rên không ngớt, khiến cho lòng người không khỏi sợ hãi. Có thể thoát đi bất quá chỉ tầm ba đến năm người, đều là điên cuồng chui vào rừng cây sau đó biến mất không thấy bóng dáng đâu Cô gái trong hồ nước lúc này mới chậm rãi đi về phía bồ. Quần áo nàng ướt sũng nước, hiện rõ dáng người uyển chuyển. Chẳng qua đối với Trần Đạo Lâm đang trốn sau cây, giờ phút này trong mắt gã gã thấy chỉ toàn thi thể nằm đầy đất, làm sao còn tâm tư mà thưởng thức cảnh xuân quang này ? Nàng kia đi đến cạnh bờ, đem trường cung trong tay cài vào sau lưng, sau đó kéo vạt áo của trường y lên, lộ ra cặp đùi tròn vo, trơn bóng khỏe đẹp cân đối, rút ra một thanh đoản đao lấp lóe hàn quang từ bao da bên đùi. Trần Đạo Lâm xem đến trợn mắt, há hốc mồm miệng, trong cổ họng “khanh khách” rung động, nhưng tuyệt nhiên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn cũng không phải thấy cặp đùi của mỹ nữ mà kích động đến không nói thành lời... Thuần túy chính là bị hù a ! Cô gái trong tay cầm đoản đao, thần sắc tỉnh táo khiến lòng người lạnh lẽo, đi đến gần bờ, lần lượt bổ một đao xuống mỗi người đang nằm trên mặt đất, đao nào cũng nhằm vào chỗ hiểm! Sau đó nàng vẫn với vẻ bình tĩnh lạnh người đó, đem cắt từng cái đầu lâu của mỗi thi thể đó xuống, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp, cực kỳ bình tĩnh. Từ đầu đến cuối nàng không nói một câu, tâm tình không hề chấn động một chút, tựa hồ dưới đao không phải người sống sờ sờ mà là từng con từng con heo nái đang đợi làm thịt. Trần Đạo Lâm thực sự sợ hãi ! Hai chân hắn như nhũn ra, càng đáng xấu hổ hơn, trong đũng quần cũng đã nóng lên, phát nhiệt. Ông trời ở trên, trong phim ảnh không tính, Trần Đạo Lâm sống đến nay đã 24 tuổi, trong cuộc sống hiện thực làm sao chứng kiến loại tình cảnh làm thịt người tàn nhẫn như giết heo này ? Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ tiểu a ...! Rốt cục, do Đạo Lâm tay chân mềm nhũn, hũ mì dưa chua bỗng nhiên tuột khỏi tay rơi xuống mặt đất. Bị nước súp nóng hổi tưới lên tay, Trần Đạo Lâm nhịn không được kêu lên. “A....!” Theo một tiếng này, ánh mắt cô gái bên hồ đột nhiên xiết chặt, nghiêng đầu nhìn lại, chuẩn xác phóng tời gốc cây đại thụ mà Trần Đạo Lâm đang ản thân, không đợi Đạo Lâm lên tiếng, nàng phi thân nhảy qua. Người vẫn đang ở trên không, tay vung lên, một đạo hàn quang đập vào mặt. Cũng là Trần Đạo Lâm mạng lớn, chỉ trong nháy mắt hai chân hắn mềm nhũn ra, khiến đạo hàn quang như sượt đỉnh đầu hắn mà bay qua. Đoạt !!! Chuôi đoản đao cắm ở cây đại thụ phía sau hắn, hơn một nửa cắm phập vào thân cây, chuôi đao không ngừng ong ong run rẩy ! Trần Đạo Lâm rốt cục có phản ứng, hắn quát to một tiếng “Oa”, thả người nhảy dựng lên, sau đó phóng đi như bay về phía cánh cửa. Đầu đâm vào cánh cửa, hắn cũng không kịp cảm nhận cơn đau trên đỉnh đầu, mặc kệ lăn lông lốc đi vào, sau đó đem cánh cửa hung hăng đóng chặt lại. Đạo Lâm trong lòng đầy kinh hoàng, miễn cưỡng lết chân đến bên cạnh cánh cửa, lỗ tai dán lên cánh cửa nghe ngóng cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì. Hắn tựa trên cửa thở hồng hộc sau đó nhìn xung quanh... Đã trở về ? Thực sự đã trở về ? Qua nỗi vui mừng sống sót sau tai nạn, lập tức lại nổi lên một cỗ sợ hãi mãnh liệt ! Lão tử vừa rồi nếu không phải nằm mơ hoặc nổi điên, như vậy gặp phải chính là “xuyên việt” trong truyền thuyết rồi ! Trần Đạo Lâm bị shock nặng, run rẩy lấy thuốc lá nhét vào trong miệng, châm lửa bảy, tám lần mới thành công. Hít một hơi thuốc dài, không tránh khỏi ho khan dữ dội. Ho thiếu chút nữa muốn sặc khí, hắn cảm thấy toàn thân mềm yếu, bất kể cánh tay hay vẫn là bàn chân đều không có nửa phần khí lực, cả người cứ như vậy quỳ ngồi trên mặt đất. Một hơi rít hơn nửa gói thuốc, qua gần một giờ sau, Trần Đạo Lâm mới dần dần bĩnh tĩnh lại, sau đó cười ha hả ! Hắn cười ngả tới ngả lui, cười như điên như dại, thẳng đến khi khóe mắt đều cười ra nước mắt. Xuyên việt ! Xuyên việt a ! Rõ ràng lại để lão tử gặp loại chuyện xuyên việt này. Ánh mắt hắn bỗng nhiên bạo phát lên ánh sáng khác thường, hung hăng đem điếu thuốc trong miệng vứt xuống đất, trong mắt tràn đầy quyết tâm. Lục tìm bên trong nhà kho một thanh cờ lê đem nắm chặt trong tay, Trần Đạo Lâm cẩn thận từng li từng tí đi đến bên khung cửa, hít một hơi thật dài, trong nội tâm âm thầm mặc niệm :”Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng là ta nằm mơ a...” Dứt khoát dùng sức đêm cánh cửa kéo ra.... Không khí trong lành thanh tân, cánh rừng bao la bạt ngàn, tươi tốt xanh ngắt, bên tai còn mơ hồ nghe thấy tiếng chim chóc kêu hát từ sau trong rừng xa vọng lại. "Không, không phải là mộng, là sự thật!" Giờ khắc này Trần Đạo Lâm lệ lại rơi đầy mặt! Hắn đem cánh cửa lần nữa đóng lại, yên lặng hít một hơi thật dài. "Ta X! Ta X ta X #&@#@#@&$#(@*$@$!!" Cũng không biết chửi bao nhiêu câu, chửi đến khi hai chân mềm nhũn, liền trực tiếp quỳ gối trong cái nhà kho nho nhỏ này ... Lệ rơi đầy mặt ! ( Có một đoạn ngắn mà không biết lặp lại ban lần mấy chữ lệ rơi đầy mặt .....) Đây hết thảy là sự thật ! Chú thích : (*a)君-jun-quân : Tôn xưng với người khác, như kiểu lord hay gentleman…, cách dùng này nếu không lầm thì bắt nguồn từ JP (*b)尼玛-nima- ni mã : mẹ mày (*c)宝莱-BORA- bảo lai : một dòng xe của volswagen (*d)QQ : Một loại xe gia đình, nhìn na ná Matiz (*e)备胎-bị thai : Hiểu theo nghĩa đen là lốp xe dự bị, có thể hiểu nôm na là bạn trai dự phòng, có thể thay thế khi mất bạn trai chính thức. (*f)mấy cái này đọc VP quen thì hiểu nghĩa, mà rất khó diễn đạt thành lời nên để nguyên. Điểu ti đại khái là chim non ko biết sự đời, không tiền không gái không xe. Tiểu trạch, trong từ trạch nam, chỉ mấy tên cả ngày chỉ biết ôm lấy máy tính. Phúc hắc chỉ tính cách ko trong sáng, sẵn sàng âm người khác một chút nhưng ko gây hại nhiều. (*g)Công chúa của điện ảnh JP, sau ko biết sao chuyển sang đóng xxx. Ai muốn biết rõ mời google (*h)SOD: có lẽ là viết tắt của Soft On Demand, một công ty sản xuất film sex nổi tiếng JP (i)PM2.5 : là các hạt bụi có kích thước nhỏ hơn 2,5 micromet, khoảng 1/30 chiều rộng trung bình của một sợi tóc con người. Bụi này có thể xâm nhập sâu vào phổi. Đo mật độ các hạt bụi này được coi là chính xác hơn các phương pháp đo lường ô nhiễm không khí khác. Bụi PM2.5 có thể là do hậu quả đốt nhiên liệu xe hơi và nhà máy điện chạy than đá đang “bùng nổ” tại Trung Quốc. Vào mùa đông, mức ô nhiễm cao hơn vì có nhu cầu đốt nhiên liệu để sưởi ấm, không khí ẩm thấp và ít gió thổi bụi đi nơi khác, mật độ PM2.5 tích tụ trong không khí sẽ dầy đặc và độc hại hơn. Bụi này hiện đang ô nhiễm toàn Bắc Kinh, đặc biệt khu vực đập sông Tranh. dày đặc như sương mù luôn Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang