[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh
Chương 9 : Xuất thủ
.
"Chuyện này là...?" Lỗ Kiệt vừa đem lời nói ra, mọi người ngạc nhiên cùng nhìn lẫn nhau. Vương Chí Lâm không biết nên nói cái gì bây giờ cho tốt.
Nói có người ở trong đầu hắn nói chuyện, ai tin a!
Hơn nữa cái thanh âm kia nói như thế nào cũng là trợ giúp mình, thậm chí ngay cả thân thể của mình đột nhiên thay đổi, cũng hơn nửa cùng cái thanh âm kia có quan hệ, như thế tính ra cái thanh âm này chính là đại ân nhân giúp mình. Huống chi, hắn còn nói không thể nói, “không thể nói!”, mình làm sao có thể nói ra đây.
Đương nhiên, nếu nói ra người nào sẽ tin a! !
Nhìn Vương Chí Lâm cúi đầu không nói, Lỗ Kiệt càng thêm xác định không thể nghi ngờ: "Vương lão, ngài nên biết ta cũng không có ác ý gì, về sau Khải Trúc kỳ xã cũng có thể nhận được trợ giúp của tập đoàn Anh Kiệt xin Vương lão mời vị cao nhân kia xuất hiện."
Lúc này tất cả bọn Hồ Khải Trúc liền hiểu rõ, mọi người kinh ngạc nhìn về Vương Chí Lâm, không trách được hai lần kỳ phong (nước, lộ, đường đi cờ) đột nhiên biến chuyển, thì ra là... Như thế.
Hiện giờ Lỗ Kiệt không đề cập tới hai chiến một, đã là rất nể mặt lưu tình, Vương Chí Lâm trong tâm cũng hiểu. Nhưng hiểu chiỉ là hiểu, chính mình cũng không biết cái vị cao nhân thần bí kia ở đâu có ở cạnh đây không, chỉ là ý tứ cuối cùng nói “hắn” không phải là Quỷ Hồn, nói mình kiến thức còn ít, sơn ngoại hữu sơn.
“Ân”, Văn Đào nhìn một chút vẻ mặt mong đợi thành khẩn của Lỗ Kiệt, lúc này hắn không có mang cái vẻ mặt ngạo khí bá đạo sức mạnh, thoạt nhìn cũng thuận mắt.
"Thật ngượng ngùng, thứ lỗi, ta hơi mệt chút xin lui về trước nghỉ ngơi." Vương Chí Lâm nói xong đẩy mọi người ra liền rời đi, nhìn dáng vẻ của hắn, Hồ Khải Trúc cùng tất cả bọn họ cũng không có tiếp tục đuổi theo đi hỏi nữa. Như lời hắn nói mệt, kia nhất định là lời nói dối, trạng thái hắn lúc này tuyệt đối không thể kém bao nhiêu so với Lỗ Kiệt.
Lỗ Kiệt có chút tiếc nuối, bất quá câu xin lỗi kia của Vương Chí Lâm, cũng thực ám chỉ đối với bản thân hắn mà nói lên, hơn nữa lúc cuối cùng bất chợt nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Để cho lỗ Kiệt cũng không tiện mở miệng tiếp tục hỏi gì.
"Hồ lão bản, một tháng sau tổ chức hội nghị đại liên minh cờ vây lần đầu, mong sẽ nhìn thấy ngươi tham gia."
Hướng Hồ Khải Trúc nói xong, Lỗ Kiệt đã xoay người rời đi, đây chính là phương thức của hắn. Hắn sẽ không đi giải thích quá nhiều, hắn cũng biết nếu dựa vào giải thích là không thể nào trong thời gian ngắn nhất hoàn thành mục đích mà mình muốn đạt tới. Hắn liền dùng phương thức của chính mình, cho dù đa số người có hiểu lầm, chuyện đó cũng không trọng yếu.
Thật là, một người tốt, không may a! Văn Đào nhìn Lỗ Kiệt rời đi, có chút đáng tiếc!. Giới cờ vây hoàn hảo, lấy phương thức này cộng thêm Khổng gia cường đại về cả kinh tế và lực lượng, nếu muốn làm ra một cái đại liên minh cờ vây hoặc là liên kết, cũng không khó.
Nhưng giới võ thuật thì sao? Mặc dù ở vào tuổi của hắn, đạt tới hậu thiên cảnh giới đỉnh phong đã là tương đối lợi hại, vấn đề là thực lực kia không đủ để để cho hắn giống như ở giới cờ vây có thể tung hoành, bởi vì ở giới võ thuật dựa vào không chỉ là đầu óc, lực lượng cũng trọng yếu phi thường.
Văn Đào đối với Lỗ Kiệt càng phát ra có hứng thú, trong lòng nghĩ , hẳn là đi vào giới võ giả một chút hiện tại ở thế tục xem xét tình huống.
"Văn Đào, ta hiện giờ không đi được, ngươi đưa Vương lão trở về trước." Vương Chí Lâm vừa mới quay lại thì Hồ Khải Trúc cũng chuẩn bị xe xong, chẳng qua lúc này Khải Trúc kỳ xã chiến thắng, mặc dù lúc trước cũng có mấy kỳ xã chiếm được thừa nhận của Lỗ Kiệt, nhưng những kỳ xã kia cũng đứng thứ nhất thứ nhì cả nước. Có thể dựa vào chiến thắng mà kỳ xã đạt được, lại thêm Lỗ Kiệt thừa nhận, mời gia nhập thành lập đại liên minh cờ vây, Khải Trúc vẫn là nhà đầu tiên, căn bản bây giờ Hồ Khải Trúc không bỏ đi được.
"Được ạ!" Văn Đào đáp ứng một tiếng, bước nhanh đi theo, từ cửa sau đuổi theo.
Lúc này thân thể Vương Chí Lâm rất tốt, chẳng qua là cước bộ nhiều năm hình thành thói quen tốc độ cũng không nhanh, hơn nữa trong đầu hiện tràn ngập đủ loại chuyện vừa rồi, ngay cả Lỗ Kiệt đi sau cũng đã lên trước hắn một bước vào thang máy đi xuống. Nên Văn Đào mấy bước liền đuổi kịp. Nghe nói là Hồ Khải Trúc để cho Văn Đào đưa mình về, Vương Chí Lâm gật đầu cười cũng không có nói thêm cái gì, hắn lúc này ngay cả tâm tình liếc mắt nhìn Văn Đào cũng không có.
Ý nghĩ quanh quẩn trong đầu của hắn đều suy nghĩ về cao nhân thần bí, nhưng không ngờ là, “cao nhân kia” đang nghiêm trang đứng ở bên cạnh hắn, rất thuần phác đang ngắm nhìn hắn.
Nếu có thể suy nghĩ cẩn thận mới thấy chuyện này thật sự quỷ dị!
Thang máy nối thẳng bãi đậu xe dưới đất, trùng hợp vô cùng, thang máy vừa dừng mới bước ra liền thấy ở trên đường rộng rãi, Lỗ Kiệt đang đứng ngay đó.
Văn Đào cùng Vương Chí Lâm dừng bước, Lỗ Kiệt đưa lưng về phía bọn họ, đối diện với hắn là năm người đang đứng, đem toàn bộ con đường chặn kín.
"Khổng công tử, xe chúng ta đã chuẩn bị xong, chủ tịch chúng ta muốn mời ngài cùng ăn cơm."
"Biến, nói cho Tôn Hổ, quy định ba ngày sau vừa tới, hắn tự mình biết nên làm như thế nào."
Lỗ Kiệt đối với những người có bản lãnh rất tôn kính, nhưng lúc này lại là tương đối bá đạo.
Nói xong giống như không nhìn thấy sự hiện hữu của bọn hắn liền sải bước tiến về phía trước, tức thì có hai người đưa tay lên ngăn phía trước ngực của hắn, thoạt nhìn cao lớn vạm vỡ đứng đó rất dọa người. Nhưng bọn họ ngay cả lỗ Kiệt tung chân làm sao cũng không thấy, chỉ nhìn người đã bị đá bay đi hẳn ra ngoài.
Ba người khác bất ngờ, vừa muốn ra tay, thế mà ngay cả cơ hội đối chạm cùng Lỗ Kiệt cũng không có, tựu trực tiếp văng ngã xuống đất nằm yên không dậy nổi.
"Ba ba..." Ở chỗ trung gian giữa Văn Đào cùng Lỗ Kiệt, cửa một chiếc xe thương vụ bị kéo ra, một người bộ dạng ba mươi tuổi xuất hiện vỗ tay đi xuống, phía sau đi theo hai gã lão giả: "Khổng công tử thậy là uy phong a! ! Bất quá hôm nay sợ rằng ngươi phải cùng ta đi một chuyến a."
Lỗ Kiệt xoay người lại, nhìn thoáng qua người vừa đến, khinh thường: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ha hả... Khổng công tử không hổ là Khổng công tử, quả là không khác với lời đồn, thậy là uy phong a! Đáng tiếc Chu Đức Uy ta cũng có nguyên tắc làm việc của mình, thu tiền người ta, sẽ vì người ta làm việc, hôm nay ngươi sẽ đi, dù không muốn cũng phải đi."
Cái tên Chu Đức Uy kia Lỗ Kiệt cũng đã được nghe nói một chút, hắn không phải là người bản địa, chẳng qua vì thường xuyên tới đây mua bán làm ăn một chút bởi vì bản thân không rõ nguồn gốc nên việc gì chỉ cần trả tiền hắn sẽ làm không cần cố kỵ.
"Hừ! !" Lỗ Kiệt hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng muốn mời ta đi, trở về nói cho Tôn Hổ, ba ngày thời gian vừa đến ta lập tức liền mạnh mẽ chọn lựa thu mua."
Nói xong, xoay người đi về phía bên cạnh xe của mình, Văn Đào mặc dù đang đứng phía sau nhưng cũng nhìn thấy bàn tay Chu Đức Uy nắm chặt thành quả đấm, bả vai có chút run rẩy. Không cần nghĩ cũng biết hắn lúc này khuôn mặt đang biểu hiện vô cùng tức giận.
"Mời Khổng công tử lên xe" Chu Đức Uy hét lớn một tiếng, hai gã lão giả bên cạnh liền tung người nhảy lên, thế đánh như chim ưng vồ mồi.
Chuyên gia vừa ra tay liền biết pro hay không, chỉ thấy hai lão này xuất thủ tàn nhẫn, khí kình thúc dục, tuy cách người rất xa nhưng cảm giác giống như là bị đao phong cắt xén. Thân hình Lỗ Kiệt vừa động đã nhảy đến giữa không trung, ảnh cước mạnh mẽ, đem công kích của đối phương toàn bộ ngăn trở.
"Bang bang bang ... Phanh... ..." Khí kình va chạm vang lên, vừa rơi xuống đất tức thì tiếp tục lần nữa giao thủ, chung quanh đá vụn ... Bị sức đánh chấn động bay loạn xạ, khiến không ít cửa sổ xe xung quanh bể tan tành, thậm chí bắn thẳng vào trong xe, xuất hiện một đạo dấu vết.
"A..." tràng diện này vừa lọt vào mắt Vương Chí Lâm liền khiến Vương lão hoảng sợ, mới vừa rồi nhóm người kia chẳng qua nhìn giống chỉ là bình thường ẩu đả đánh nhau, nhưng lúc này đã nằm ngoài sự hiểu biết của hắn.
Run rẩy lấy điện thoại di động ra: "Uy... 110 ư, nơi này có người đánh nhau... ..."
"Muốn chết..." Vốn là Chu Đức Uy bị xem thường lúc này đã không thoải mái, lại vừa nghe được Vương Chí Lâm bên cạnh gọi điện thoại báo cảnh sát, liền tung một cước đạp cây cột trụ hầm ngay bên cạnh, khiến gạch men sứ ốp bên trên bị chấn rơi xuống hai khối. Thuận tay vung lên, hai khối gạch men sứ liền mang theo kình phong bay tới.
"Vương lão cẩn thận..." Lỗ Kiệt mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, mọi phía tất cả biến hóa tự nhiên đều sẽ chú ý. Nhưng hắn lúc này muốn ra tay chặn lại, đã không còn kịp rồi. Này hai lão già đối chiến cùng hắn giống nhau đều là cao thủ hậu thiên đỉnh phong, công lực cũng tương đối thâm hậu.
Dĩ nhiên, nếu như tỷ thí một chọi một, Lỗ Kiệt có lòng tin trong vòng hai mươi chiêu liền đánh đổ bọn họ. Đồng dạng cũng là cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, nhưng sẽ có điều bất đồng, hơn nữa võ công gia truyền của hắn, chắc chắn ưu thế hơn.
Lỗ Kiệt thật sự nổi giận, mặc dù những chuyện như vậy mình làm vẫn luôn là lấy danh nghĩa cá nhân thực hiện, nhưng hắn dù sao cũng là người Khổng gia. Dám chặn đường, ra lệnh cho mình, còn dám trước mặt của mình làm trò giao tập một lão nhân gia hoàn toàn không có võ lực… Sát ý của hắn liền khởi phát.
Lúc Chu Đức Uy ném hai mảnh gạch men sứ, đang là hướng phía bộ ngực cùng cổ họng Vương lão bay đến, hoàn toàn là muốn giết người. Mà ở trong mắt Chu Đức Uy, bất quá chỉ là một lão đầu mang theo tiểu tử một nông thôn, giết chết bọn họ cũng chỉ là cho mình xả ra khỏi miệng ngụm ác khí ức chế từ nãy mà thôi. Mẹ kiếp, dám cùng mình ngạnh kháng, chờ bắt được hắn liền thu thập hắn cho dễ chịu, làm xong chính hắn cầm đủ tiền sẽ rời đi, Khổng gia bọn họ cho dù có năng lực thì truy tìm mình như thế nào?.
"Bang... Rốp.. " Vương lão chỉ cảm giác thấy mình hoa mắt, Văn Đào đã đứng ở trước mặt của hắn, đưa tay giống như bắt đậu hủ, cực nhanh đem hai khối gạch men sứ bóp vụn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện