[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 17 : Người ở cùng phòng

Người đăng: 

.
Ngô Thư Lan bước lên phía trước khuyên nhủ: "Ngạn Lâm yên tâm, mặc dù Ngô tỷ đi, bất quá tuyệt đối sẽ không làm cho người ta khi dễ ngươi." Vừa nói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hướng Văn Đào ý nói ngươi dám khi dễ thử một chút xem. "Ngô tỷ. . ." Tiểu hộ lý Ngạn Lâm nức nở nói: "Ta. . . Ta không sao, chỉ. . . Là biết ngươi muốn đi, trong lòng có chút khổ sở. Ngô tỷ, nếu như. . . Bởi vì chuyện của ta, không được. . . Ta liền về với ông bà." Thời đại này, sinh viên đại học đầy đường, người tốt nghiệp xong thất nghiệp một đống. Vô số người liền hướng tới thành phố lớn, sinh tồn rất dễ dàng, nhưng nếu muốn tìm đến một công việc tốt chắc chắn muôn vàn khó khăn, giống như tiểu hộ lý Ngạn Lâm nếu rời đi nơi này, tuyệt đối khó có thể tìm tiếp được công việc tốt như vậy. "Sẽ không, ngươi nhìn..." Ngô Thư Lan vội vàng an ủi, cầm trong tay hợp đồng vừa mới ký tên đưa ra trước mặt Ngạn Lâm: "Đây là hợp đồng vừa mới ký, bên trên có một phần ba đều vì bảo đảm ích lợi của ngươi, bao gồm tiền lương đãi ngộ sau này của ngươi, toàn bộ được viết ra rõ ràng." Mặc dù Văn Đào bình thường không thể nói là lòng yên tĩnh như nước, công phu hàm dưỡng tuy tu luyện không tệ, nhưng lúc này lại cảm giác trên mặt có chút nóng lên. Nghe qua sao mà mình giống như đang thật sự biến thành một gian thương, sẽ muốn nghiền ép áp bức tiểu hộ lý này vậy. Sau đó Ngô Thư Lan lại nhắc tới vấn đề chỗ ở, theo nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt thanh thuần của Ngạn Lâm bỗng đỏ bừng lên, khẽ kéo áo Ngô Thư Lan: "Ngô tỷ. . . Hắn là nam." Phòng khám bệnh tư nhân mặc dù không mở cửa 24 giờ, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp, cũng cần bọn họ tùy thời cứu chữa. Nhà Ngô Thư Lan tuy ở phụ cận, nhưng nàng đa số thời điểm là cùng Ngạn Lâm ở chung lầu trên. "Sợ cái gì, hiện tại giờ niên đại gì rồi, nói tiếp người ta xem ra cũng không tệ lắm. Rất chất phác, hơn nữa bây giờ còn chưa lập gia đình, thật ra … thì nếu có cơ hội phát triển một chút cũng không tồi..." Mặc dù thanh âm Ngô Thư Lan cuối cùng rất nhỏ, người bình thường ở khoảng cách này là không thể nào nghe được, đáng tiếc... Văn Đào không phải người bình thường nghe được cực kỳ rõ ràng. Đã sớm biết vị Ngô tỷ này thật là … lại thấy rõ ràng hợp đồng, cũng quá. . . Có tâm tư trách nhiệm quá đi. Trước khi đi, còn đem chuyện gì đều an bài tốt, thì ra … là còn có tầng này ý tứ, Văn Đào cảm giác người mình chảy mồ hôi. "Ngô. . . Tỷ..." Ngạn Lâm liền lí nhí mắc cỡ đến mức quấn quấn lọn tóc cúi sát về phía ngực Ngô Thư Lan. "Ngươi yên tâm, Ngô tỷ đã an bài tốt cho ngươi lắm. . ." Ngô Thư Lan cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Ngạn Lâm. "Ta. . . Hay là đi ra ngoài ở nhé, cái phòng dưới đất ta thấy cũng rất tiện nghi, ta cũng biết vậy..." Lúc này Ngạn Lâm cũng không phải khóc, nhưng mặt đỏ hồng. Ngô Thư Lan lần nữa vỗ về nàng, ngẩng đầu nhìn hướng Văn Đào nói: "Văn y sinh vừa nhìn chính là người tốt, ở thời đại này, chuyện chia sẻ phòng ở rất bình thường, ăn ở nói chuyện xem như hàng xóm đối diện, Văn y sinh, ngài nói có đúng hay không." Trong lòng Văn Đào ngầm cười cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, chuyện đã như vậy, nếu mình lại nói cái gì nữa, chẳng phải liền biến thành gian thương thật. "Ừm! Được rồi" Văn Đào rất nghiêm túc gật đầu nói: "Nếu hợp đồng đã ký xong rồi, vậy chúng ta liền hết thảy dựa theo hợp đồng mà làm thôi." Ngô Thư Lan nghe thế, trên mặt nở ra nụ cười, lấy tay giúp Ngạn Lâm lau một chút nước mắt, kéo nàng đến phụ cận. "Hiện tại liền để hai người giới thiệu với nhau một chút, vị này sau này sẽ là tân chủ nhân của phòng khám bệnh Thư Lan Ái Tâm, Văn Đào, Văn y sinh." Vừa nói, Ngô Thư Lan lôi kéo Ngạn Lâm nói: "Ngạn Lâm là hộ lý tốt nhất của phòng khám bệnh chúng ta(phòng khám có 1 hộ lý,không phải nó thì là ai tốt nhất nữa đây - chém bởi FK:00 (35):),không có ai không khen nàng, nói cho ngươi biết, nàng khi tiêm rất chuẩn xác, so với một ít hộ lý ở bệnh viện lớn cũng không kém. Huống chi nàng đối với tình huống phụ cận vô cùng quen thuộc, sau này nếu có cái gì không rõ Văn y sinh có thể trực tiếp hỏi Ngạn Lâm." Kế tiếp Ngô Thư Lan ở cửa treo tấm bảng : nghỉ ngơi nửa ngày, bắt đầu dẫn theo Văn Đào giới thiệu cụ thể tình huống quen thuộc, đồng thời cũng bắt đầu tìm người đưa đồ đạc nên đem theo của mình mang đi. Nàng lựa chọn cũng chỉ là một chút vật phẩm riêng tư, những thứ khác không động đến, tuyệt đối không ảnh hưởng việc ngày mai tiếp tục hoạt động, khai trương của Văn Đào. Ngô Thư Lan thật ra đã kéo dài chuyện ở lại đến mấy ngày cuối cùng, nếu như tiếp theo không thể đem phòng khám bệnh chuyển nhượng đi ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể đóng cửa tạm thời phòng khám bệnh, ủy thác cho người đại lý công ty đi xử lý. Bởi vì sau đó, nàng đã cùng con gái mình đi Mỹ rồi. Cho nên một khi hợp đồng bên này bắt đầu ký kết, nàng đồng thời cũng nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, đến buổi tối mời Văn Đào cùng Ngạn Lâm ăn một bữa cơm. Bữa cơm bắt đầu còn rất tốt, nói chuyện phòng khám bệnh ngày bình thường v.v... Nhưng là, dần dần nhắc tới chuyện Ngô Thư Lan cùng con gái, còn nói đến bay đi Mỹ, bán đi phòng khám bệnh, Ngô Thư Lan lúc này đã uống nhiều quá. Cuối cùng nàng liền bật khóc, khóc vô cùng thương tâm. Nàng luyến tiếc phòng khám bệnh của mình đã kinh doanh nhiều năm, lại còn rời bỏ quê hương, mặc dù kinh tế gia đình của nàng rất ổn định, đảm bảo nàng không kiếm tiền cũng chẳng sao. Nhưng nàng ngay cả ngoại ngữ đều nói không tốt, nàng đến nước ngoài chỉ là đi theo giúp con gái nấu cơm hàng ngày, quan tâm chăm sóc cho nó. Ngô Thư Lan uống nhiều khóc nhiều, Ngạn Lâm không có uống nhiều cũng khóc, Văn Đào ngồi ở chỗ đó, hắn không có khuyên bảo, chẳng qua thỉnh thoảng đem khăn giấy đưa cho hai nàng. Khi mọi người có thể khóc ra, ngược lại là chuyện tốt, lúc Văn Đào vừa nhìn thấy Ngô Thư Lan, đã biết nàng đang tâm tư nặng trĩu trong người. Nếu như không thể thích hợp khai thông phát tiết, thân thể của nàng sẽ phải chịu rất lớn tổn hại. Hiện tại đã có thể khóc lên, ít nhất có thể tốt hơn nhiều. Sau khi đưa Ngô Thư Lan về nhà, Văn Đào mới cùng Ngạn Lâm cùng nhau trở về phòng khám bệnh. Từ lúc xuống xe, Văn Đào liền phát hiện Ngạn Lâm cước bộ bắt đầu càng ngày càng chậm, đầu cũng cúi thấp không dám nâng lên, giống như một đại cô nương bước vào kiệu hoa vậy. "Không cần lo lắng, ta hôm nay không ở chỗ này, ta phải đi đến nhà họ hàng nói một tiếng, trước tiên ta đưa ngươi trở về đã." Vừa nhìn nàng bộ dạng này Văn Đào cũng biết Ngạn Lâm đang lo lắng cái gì… "Ta... Ta..." Ngạn Lâm khẽ ngẩng đầu, hai tay xoa xoa xoa quanh một túi nhỏ, hồi lâu cũng không nói được gì. "Ha hả..." Văn Đào cười lắc đầu, bọn họ ở lầu hai cũng không cần vào thang máy, hai người trực tiếp đi bộ lên. Tính cách cùng nơi ở đều không liên quan, hiện tại ở thời đại mở cửa này, ngay cả bên trong tiểu trấn các cô gái đều rất cởi mở, tự nhiên rất ít thấy con gái thanh thuần xấu hổ như Ngạn Lâm, tất cả cũng chỉ có thể nói do tính cách định sẵn như thế. "Không cần tiễn , nhanh chóng đi vào." Hai người lúc này đã đến trước cửa, trước đó Ngô Thư Lan mang theo Văn Đào đi xem xét, đã đưa cho Văn Đào chùm chìa khóa. "Ừm!" Ngạn Lâm gật đầu, vội vàng lấy ra chìa khóa mở cửa ra, bước vào phòng, khi quay đầu lại nhìn chỉ phát hiện bóng lưng Văn Đào đang cất bước xuống lầu. "Hô..." tâm trí đang khẩn trương đột nhiên thả lỏng, từ lúc Ngô tỷ rời đi cùng với lúc khóc lên ở quán ăn, đến khi trở về giờ Ngạn Lâm lúc này mới cảm thấy mỏi mệt chưa từng có. Nghĩ tới sau này có Văn y sinh, một nam nhân sẽ ở trong phòng này cùng mình, phi phi... Là cùng nhau :0 (74)::0 (74):, Ngạn Lâm tâm trí lần nữa bỗng nhảy dựng lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang