[Dịch] Thiên Hạ Vô Song

Chương 73 : Treo giải thưởng lùng bắt (1)

Người đăng: 

.
Thời điểm Mạnh Hàn tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là mấy đôi mắt mỹ lệ đang thân thiết nhìn mình. - Những người kia đã đi chưa? Câu nói đầu tiên của Mạnh Hàn chính là hỏi về tung tích của những tên đạo tặc này. Sau đó, vừa nhìn thấy bên cạnh thiếu mất một người, hắn lại lập tức sốt ruột hỏi: - Grace đâu? Nàng ấy bị chém một kiếm, tình hình thế nào rồi? Thời điểm nói xong câu này, Mạnh Hàn mới phát hiện không ngờ trên người mình lại không mấy đau đớn. Rất kỳ quái. Thân thể này cũng không phải là thân thể đao thương bất nhập. Sau khi bị chém một kiếm, tại sao lại không cảm giác đau đớn? Nếu như nói tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác. Như vậy trên tay của Elyse sẽ không có máu tươi. - Muội muội không có chuyện gì. Nàng rất tốt. Elyse nhanh chóng đáp trả, nước mắt lại dâng lên. Tuy nhiên, ai cũng có thể nghe ra được nàng đang nở một nụ cười hài lòng: - Những tên đạo tặc kia đều chạy rồi. - Không có chuyện gì là tốt rồi. Mạnh Hàn thở ra một hơi dài, trong lòng cũng bớt lo lắng. Mạnh Hàn lại nhìn thấy hai cái đầu nhỏ bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình. Trong hai đôi mắt mỹ lệ đong đầy nước mắt. Mạnh Hàn không nhịn được đưa tay xoa đầu nhỏ của các nàng: - Yên tâm đi, không có chuyện gì. Mới vừa nói xong câu này, đột nhiên Mạnh Hàn lại nhớ tới vừa rồi tất cả bùa hộ mệnh đều nổ. Gia hỏa đứng gần tỷ muội Tinh Linh kia trực tiếp già đi ngay trước mắt hắn. Thân thể Mạnh Hàn dường như bị cái gì kích thích vậy, nhanh chóng bật người lên. - Bùa hộ mệnh đâu? Lập tức đeo vào! Mạnh Hàn sốt ruột kêu lớn. Mạnh Hàn nhìn sang mỗi người lại phát hiện, tất cả mọi người không có chuyện gì. Bùa hộ mệnh trên người mọi người không còn một cái nào. Nhưng bất kể là Demi Diana hay Elyse vẫn không có dấu hiệu thay đổi già đi. - Lẽ nào nguyền rủa già yếu mất đi hiệu lực? Mạnh Hàn nghĩ mãi mà không ra. Hắn sờ sau đầu, đi tới bên cạnh Grace. Grace vẫn nằm ở bên kia, còn chưa tỉnh lại. - Hài tử ngốc này! Nhìn tiểu cô nương này dưới tình huống như vậy còn nhảy ra đỡ cho mình một kiếm, Mạnh Hàn thực sự không biết nên nói cái gì. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng đang giống như ngủ say. Sau đó ánh mắt Mạnh Hàn rơi vào vết thương kéo dài từ vai trái tới bên sườn phải của Grace. Quần áo đã rách thành một vết lớn. Bên trên nhuộm đầy máu tươi. Mạnh Hàn run rẩy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phía trên vết thương của Grace, lại đột nhiên ngẩn ngơ. Sau đó, Mạnh Hàn hình như không dám tin vào hai mắt của mình vậy. Hắn kéo miệng vết rách trên quần áo của Grace xuống một chút, nhìn lớp da bóng loáng nhuộm máu tươi kia. Hắn hết nhắm mắt lại mở ra. Cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ. Trên người Grace căn bản cũng không có vết thương. - Chuyện gì thế này? Mạnh Hàn cảm thấy cực kỳ vui mừng, bất ngờ, hưng phấn hỏi ra thành tiếng. - Đây là công lao của cành cây sinh mệnh. Louise có chút tranh công vang lên ở bên cạnh. Nàng giải thích cho Mạnh Hàn hiểu: - Vết thương trên người ngươi cũng được chữa khỏi như vậy. - Cành cây sinh mệnh sao? Mạnh Hàn ngẩn ngơ. Sau đó hắn lập tức phản ứng lại. Đó chính là ma pháp trượng của mình. Không thể tưởng tượng được nó còn có công năng như vậy. Mạnh Hàn bỗng nhiên có cảm giác mình vừa trúng một giải thưởng lớn. Nếu như mang cây ma pháp trượng này ra bán đấu giá, có thể đổi về bao nhiêu kim tệ? Vừa nghĩ tới kim tệ, ánh mắt Mạnh Hàn lập tức chuyển tới đống ngân tệ. Đó vốn một đống lớn xem ra phải có gần mấy ngàn ngân tệ, hiện tại đã ít đi chí ít một nửa. Nhìn những ngân tệ còn lại này, Mạnh Hàn cũng không nhịn được cảm thấy đau lòng. Nhưng Hoàng Sa Trấn có nhiều người nhọc nhằn khổ sở làm việc suốt mấy tháng mới kiếm được, lại bị những tên đạo tặc trời đánh này cướp đi một nửa! Cuối cùng cũng coi như thật may, không có ai vì vậy mà chết cả. Từ hành vi của những gia hoả kia có thể thấy bọn họ đã sớm có ý định cướp của giết người. Nếu như không phải bị nguyền rủa già yếu làm sợ hết hồn, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. - Louisa, Louise, nguyền rủa già yếu của các nàng làm sao lại không ảnh hưởng đến chúng ta? Tất cả mọi người đều không có chuyện gì. Nhưng tên cường đạo kia lại có biểu hiện bị nguyền rủa già yếu làm ảnh hưởng. Điều này cũng là một vấn đề Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó hiểu. - Không biết. Hai nữ Tinh Linh trăm miệng một lời đáp trả. Câu trả lời này khiến Mạnh Hàn cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng hắn không có cách nào trách cứ các nàng. Nếu như các nàng biết, dường như cũng không cần theo hắn đến chỗ này. Tuy nhiên nói đi nói lại, lần này đúng là làm phiền Tinh Linh sinh đôi cùng mình trở về. Nếu không thì những gia hoả kia nhất định sẽ thực hiện được ý đồ của bọn chúng. Thời khắc mấu chốt vẫn nhờ có nguyền rủa già yếu của cặp sinh đôi Tinh Linh phát huy tác dụng, lập công lớn. - Đại nhân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Đây cũng là lần đầu tiên Elyse trải qua chuyện như vậy. Nàng không thể không dựa vào Mạnh Hàn. Trên thực tế, khi Mạnh Hàn đưa tay kéo nàng ra phía sau thay nàng đỡ một kiếm kia, Elyse cũng sợ ngây người. Cũng không biết nàng bị doạ ngốc, hay bị hành động của Mạnh Hàn làm chấn động. Dù sao đi nữa, trong lòng Elyse chưa từng có lúc nào nhìn thấy hình tượng lãnh chúa đại nhân của mình lại cao lớn như thời khắc đó. - Không có chuyện gì. Tiền không còn, chúng ta còn có thể kiếm lại được. Chỉ cần người không có chuyện gì là tốt rồi. Mạnh Hàn không nhịn được đưa tay lau nước mắt cho Elyse. Động tác ôn nhu này khiến trong lòng Elyse cảm thấy ấm áp. Lúc này hai tiểu thị nữ Demi và Diana giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Mạnh Hàn, một tấc cũng không rời. Ngay cả khi Mạnh Hàn đi qua phía bên Grace xem thương thế của nàng, bọn họ cũng đi theo phía sau. Hai khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ kiên nghị. Không biết trong lòng các nàng đang suy nghĩ gì. - Những tên đáng chết này. Tuy rằng Elyse hiện tại đã hòa hoãn. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ quên những tên đạo tặc hung ác kia. Thời điểm nói về bọn chúng, nàng có chút nghiến răng nghiến lợi: - Ta nhất định phải tìm ra bọn họ! - Yên tâm, bọn chúng không chạy được đâu. Mạnh Hàn mỉm cười, chỉ vào đầu mình: - Ta đã nhớ kỹ tất cả hình dáng của bọn chúng. Bọn chúng không chạy được xa! - Đại nhân, ta lập tức tập hợp mọi người đuổi theo. Elyse vừa nghe Mạnh Hàn nói vậy, lập tức phản ứng lại. - Không cần. Mạnh Hàn đưa tay ngăn Elyse đang muốn chạy ra ngoài lại: - Nàng ở lại chiếu cố Grace cho tốt. Chuyện của bọn chúng để cho ta lo. - Đại nhân, vết thương của đại nhân vừa mới tốt. Hiện tại có thể nói mối quan tâm lớn nhất của Elyse chính là lãnh chúa đại nhân. Ngay cả muội muội cũng không có đãi ngộ như vậy. Mạnh Hàn nói chuyện muốn mình xử lý, nàng lập tức bắt đầu lo lắng. - Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Mạnh Hàn mỉm cười, quay đầu về phía Elyse: - Nếu không như vậy đi, Elyse, nàng đến quán rượu đưa ra một nhiệm vụ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang