[Dịch] Thiên Hạ

Chương 67 : Thu Hoạch Ngoài Mong Đợi

Người đăng: 

.
“Bằng!” một tiếng vang lớn. cánh cửa bị phá ra. một đám đông người tiến vào trong sân nhà: “Hai con điếm kia. mau ra đây cho bà!” Dương Chiêu lập tức bối rối kinh hoàng, cố gắng gượng đứng dậy, nhưng không tài nào động đậy được, chỉ khẽ nói gấp với Lý Khánh An: “Lý lão đệ. mau đi đóng cửa lại!” Lý Khánh An trong lòng nghi hoặc, chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ Dương Chiêu còn có kẻ thù tìm đến sao, lại còn là phụ nữ nữa chứ. Hắn đi xuống giường. nhanh chân đi đóng cửa. không ngờ vừa đi đến phía cửa. cửa bèn “bằng!” một tiếng bị phá ra. hai chị em như con nai nhỏ kinh hoảng chạy vào trong, một trái một phải nấp sau người Lý Khánh An. toàn thân run lẳy bẳy. “Hai con điếm kia. chạy đâu nào!” Trước cửa “ào!” một tiếng xông vào một đám phụ nữ cao - thấp - mập - ốm. đa số là a hoàn người hầu. dẫn đầu là một phụ nữ trạc hơn 30 tuổi, áo gấm thêu hoa. búi tóc mây chỉnh tề, cũng khá xinh đẹp, trên đôi tay trắng nõn như tuyết đeo đầy vòng vàng ngọc, cách ăn mặc cho thấy là một quý phu nhân có thân thế địa vị, nhưng tư thế trước mắt lại khác xa một quý phu nhân. Hai chân người phụ nữ dang ra. đôi tay chống hông, mình trườn ra trước, y như một con sói cái sẵn sàng xốm tới. Trong cơn giận dữ. mặt phấn của nàng trở nên méo xệch, gương mặt vốn xinh đẹp trở nên hung tợn. Nàng thấy Dương Chiêu đang ngồi dựa vào tường, sững người một cái, ánh mắt thoáng qua ngay một tia sát khí, hi hi cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra Dương gia cũng ở đây, vậy thì đúng là bắt gian bắt nguyên cặp rồi. Dương gia. có phải chê ta phá bình chuyện tốt của ông chăng?” Lý Khánh An không biết người phụ nữ này là ai. mà dám kiêu căng vô lễ như thế. Nhưng khi thấy nàng ta quen biết Dương Chiêu, nghe nàng ta nói bắt gian bắt cả cặp, trong lòng Lý Khánh An mới vở nhẽ ra. Hắn lách người sang một bên. tránh khỏi oán khí hừng hực của nàng. Dầu vậy, hai chị em vẫn không chịu buông áo hắn ra. đi theo núp phía sau lung hắn. Dương Chiêu từ từ đứng dậy, cúi minh cười xòa nói: “Nương tử. nàng nói đi đâu rồi, cái gì bắt gian bắt nguyên cặp chứ. cử như là ta ở ngoài đã làm gì đó có lỗi với nàng vậy.” Truyện "Thiên Hạ " Thì ra người phụ nữ này chính là vợ Bùi Nhu của Dương Chiêu. Tuy về mật Lý luận mà nói ghen là một trong các điều của thất xuất (bảy trường hợp chồng có thể bỏ vợ), nhưng bộ lý luận này lại không Phủ hợp với gia cảnh Dương Triều. Bùi Nhu hạ sinh cho hắn bốn người con trai, lúc Dương Chiêu tiêu điều lang bạt nhất, cũng là Bùi Nhu gánh dậy đỏn sánh nặng nề trong nhà. ngậm đắng nuối cay gồng mình thổi lớn bốn người con. Vì vậy trong nhà địa vị của nàng rất cao. có thể nói là nói một không hai. Dương Chiêu phát đạt rồi. đào hoa hơn. nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng tiền đề phải là phụ nữ do nàng chỉ định, nếu không thì hầu bằng gia pháp. Dương Chiêu hôm nay bị giáng làm huyện lệnh, nàng không hề xem trọng. Điều nàng để ý là những lời thủ thi của mã phu. không ngờ Dương Chiêu lại đi sắm sửa biệt viện bên ngoài. còn nuôi hai đàn bà yêu kiều trăm vẻ. Bùi Nhu lửa giận vụt lên vạn trượng. Dương Chiêu thật là nuốt cả gan báo tim hùm rồi mà dám nuôi đàn bà ở ngoài? Trời vừa chập tối. nàng đã dẫn theo một đám nữ nô bộc đến bắt hồ ly tinh, không ngờ vừa lúc chặn đường Dương Chiêu lại. Nàng thấy trong phòng có sự hiện diện của người ngoài, lửa giận một bụng gắng ghìm nén lại. không nên vạch áo cho người xem lưng, trong mắt của nàng băng giá như dao, trên mặt vẫn nở nụ cười nói: “Dương gia. nghe nói ngài lại mua một ngôi hộ, thiếp vui mừng khôn xiết, đêm nay đặc biệt đến để tham quan, làm phiền Dương gia rồi. Nói xong nàng cười gượng một cái với Lý Khánh An. nhưng khi ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người hai ả hồ ly tinh sau lưng Lý Khánh An. chút nụ cười gắng gượng đó loáng cái vụt biến đi. lừa giận trong mắt lại ào ào trồi dậy. Dương Chiêu không muốn mất thể diện trước mặt Lý Khánh An. bèn tay phải nắm quyền che miệng ho khan một tiếng: “À! Nương tử nếu không có việc gì thì có thể lui xuống được rồi. ta và Lý tướng quân còn phải bàn việc chính.” Nếu như Dương Chiêu biết điều hơn, lúc này lẽ ra nói lời xin lỗi với vợ, sau đó nghiêm nghị thề thốt minh tuyệt đối không đụng đến cặp tỷ muội này, rồi đầy trách nhiệm lại cho An Lộc Sơn. dùng hai tay dâng tài sản nhà cho vợ, có lẽ Bùi Nhu sẽ nê tình không công có được một tài sản nhà mà tha bổng cho hắn một lần. Nhưng ngặt nỗi Dương Chiêu lại quá trọng sĩ diện, không muốn bè mặt trước Lý Khánh An. cũng chăng mảy may đá động đến việc đôi tỷ muội, dùng một giọng điệu ra lệnh cho vợ lui xuống, đây chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lừa. Lửa giận đã nhóm dậy của Bùi Nhu vốn dĩ đã bập bùng dưới đất nay trở thành cháy vụt đến tận trời. Nàng bất chấp sự có mặt của Lý Khánh An. tiến lên trước một bước, nhéo gọn lấy tai của Dương Chiêu, chiêu này Bùi Nhu đã qua trăm tôi nghìn luyện, chưa thất thú bao giờ, Dương Chiêu bị nàng kéo lỗ tai lôi xuống giường. “Ây da! Ây da! Nương tử buông tay! Buông tay!” Dương Chiêu đau đến không ngớt xuýt xoa. Bùi Nhu vặn hắn một vòng, một chân đá vào mông hắn. vết thương bị xé toạt ra. Dương Chiêu đau đến ôm mông nằm sấp dưới đất gầm lên không dứt. “Hứ! Tên khốn như ngươi tài lắm, dám nuôi đàn bà ở ngoài! Xem bà về nhà xử ngươi thế nào nhé!” Bùi Nhu tuy trong lòng ôm hận đến tận xương, nhưng thấy máu từ trong đũng quần của trượng phu lan ra, nàng cũng chăng đặng ra tay tiếp nữa, chỉ vào hai tỷ muội, nói với các nữ nô bộc nói: “Người đâu. lôi hai ả hồ ly tinh này đi cho ta!” “Công tử hãy cứu bọn thiếp!” Hai tỷ muội sợ đến mặt như màu đất, ở sau lưng van nài Lý Khánh An. Tuy Lý Khánh An không muốn xen vào việc nhà của người khác, nhưng hắn thấy vợ của Dương Chiêu hung hãn dị thường, biết rằng nếu để đôi chị em này lọt vào tay của à thì mười phần hết tám chín phần là khó sống sót. Trong lòng hắn bất chọt một ít thương tình dành cho đôi chỉ em này, liền dang tay ra càn lai nữ nô bôc đang xông tói. hét lên: “Hãy khoan!” Lý Khánh An thân hình to lớn. một đôi cánh tay vừa to vừa dài, trên người toát một khi chất mạnh mẽ. Mấy phụ nữ khỏe mạnh đó thấy hắn ra tay chặn lối đi lại. đều giật thót cả mình, lui về sau hai bước, dán chặt mắt vào phu nhân. “Vị tướng quân này, đây là việc nhà của Dương gia ta. xin ngài đừng nhúng tay can thiệp!” Bùi Nhu liếc nhìn Lý Khánh An, nàng không biết lai lịch của Lý Khánh An, nên cố aấng dùng một giọng điệu khách sáo đề nói. Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Phu nhân, việc nhà của hai người ta không lo tới, nhưng hai cô nương này không phải là người nhà họ Dương của hai người, hi vọng phu nhân nương tay cho.” Lý Khánh An vẫn còn chưa biết đôi tỷ muội này chẳng qua là lễ vật mà An Lộc Sơn nuôi lớn đề tặng người khác, không hề có sự tự do nhân thân, lại càng không có giấy tờ nhân thân nào. An Lộc Sơn tặng cho Dương Chiêu, chính là sờ hữu của Dương Chiêu. Họ không thể rời khói chù nhân, một khi rời bỏ chủ nhân mà bị quan phủ bắt được, sẽ bị sung vào quan nô. Truyện "Thiên Hạ " Đối với Lý Khánh An. đôi tỷ muội này không phải thê thiếp của Dương Chiêu, thì Bùi Nhu sẽ không có tư cách tàn hại hai nàng. Bùi Nhu xếch cao lông mày, vừa định nôi cơn. Dương Chiêu dưới đất bỗng nhịn đau nói: “Nương tử. ta đã nói với nàng rồi, đôi tỷ muội này không phải người của ta, họ là người của Lý tướng quân. Lý tướng quân muốn mua biệt viện của ta để sắp xếp chỗ ở cho hai nàng, thế nên mới dẫn hai nàng đến xem nhà, nàng muôn vạn lần không được lỗ mãng.” Truyện "Thiên Hạ " Cũng may Dương Chiêu phán ứng nhanh lẹ. cuối cùng đã để hắn tìm ra một cái cớ, nhét hai tỷ muội cho Lý Khánh An, vượt qua được tai vạ hôm nay. Bùi Như ngẩn người ra. nàng trừng mắt dữ tợn với Dương Chiêu: “Tên chết bằm kia. ngươi dám gạt lão nương à?” Dương Chiêu lời đã vụt miệng, cũng chỉ đành gắng gượng chối đến cùng: “Nương tử, ta không gạt nàng, họ đích thật là người của Lý tướng quân, ta sao dám nuôi phụ nữ riêng ở ngoài, không tin nàng tự hỏi Lý tướng quân xem.” Bùi Nhu đắn đo một lát. đi lên trên hỏi Lý Khánh An: “Lời hắn nói có thật không? Hai cô gái này là đàn bà của ngài?” “Không sai! Hai nàng chính đàn bà của ta. vì thế ta không cho phép bà đụng đến hai nàng.” Lý Khánh An hử lên một tiếng, quay lại nói với đôi tỷ muội: “A Phụng, a Hoàng, chúng ta đi!” Hắn đầy dạt mấy nữ bộc chặn ở ngoài cửa. giơ tay ôm lấy hai đôi vai nõn nà của hai tỷ muội, sải bước đi ra ngoài cửa. Hai tỷ muội sợ đến mức co ro khúm núm. như hai con gà con núp dưới bả vai của Lý Khánh An. kéo giữ áo của hắn. loạng choạng bước ra khỏi phòng. Dương Chiêu nằm dưới đất trong lòng rất tức tối, trơ mắt nhìn Lý Khánh An vòi hai nàng đi, nhưng vợ hắn lại như con cọp cái dõi mắt cọp rình rập bên cạnh, làm cho hắn có miệng cũng chẳng thốt nên lời. Bùi Nhu thấy hai ả đàn bà đã đi rồi. oán hận trong lòng cũng nguôi ngoai, bèn chắp tay ra sau dò xét quanh phòng một vòng. cười nói: “Ngôi nhà này khá đấy chứ! Khế ước nhà ở đâu? Ngươi mau đưa nó cho ta.” Lý Khánh An đưa hai tỷ muội rời khỏi biệt viện của Dương Chiêu. Hai tỷ muội ở Trường An không thân không thích, không chốn dung thân. Lý Khánh An đành phải thuê một cỗ xe ngựa, dẫn họ quay về nơi ở trước. Nơi ở rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng khua chiêng sang sảng của Lệ Phi Ngaiyên Lễ. làm hắn thở một hơi nhẹ nhòm, chắc có lẽ tên đó đi uống rượu chưa trở về. Nhưng cũng đúng lúc này, trong sân nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ gầy. “Tướng quân!” Lý Khánh An ngẩn người ra. hắn nhận ra rồi. là Hạ Tiểu Liên đi theo bên người Cao Vụ: “Tiểu Liên, sao muội lại ở đây?” Hạ Tiểu Liên chậm rãi tiến lên trước, cô bé trộm nhìn hai cô gái phía sau Lý Khánh An. thi lễ với hắn nói: “Lý tướng quân. Vụ cô nương trưa nay đã trở về An Tây rồi.” Cao Vụ đột ngột đi khỏi. làm cho Lý Khánh An khá ngạc nhiên: “Tại sao?” “Vụ cô nương lần vào kinh này là đi đón mẫu thân và tỷ tỷ đi An Tây, vốn dĩ là ba ngày sau mới đi. nhưng sáng hôm nay mẫu thân của tỷ nhận được thư từ An Tây, đã thay đối ý định, phải đi gấp trong đêm. Trước khi đi Vụ cô nương có đến tìm tướng quân hai lần. nhưng tướng quân đề vắng mặt. tỷ ấy bèn để lại một bức thư cho ngài.” Cô bé đưa một bức thư ra. Lý Khánh An bóc thư. trên đó là bút tích với nét chữ cứng dày của Cao Vụ: “Thất Lang, phụ thân nhiễm bệnh, bất đắc dĩ quay về An Tây sớm hơn dự định, nhưng không yên tâm ngươi, đặc biệt lập cho ngươi các quy cũ sau. trước khi trở về An Tây buộc phải tuân thủ: Điều thử nhất: Không được phép đi thanh lâu. cũng không được dẫn cô gái thanh lâu về chỗ ở. Điều thử hai: Không được phép dán mắt vào phụ nữ lâu. Điều thứ ba: Không được đi xem mắt. Minh Châu Minh Nguyệt gì đó, tất cả không có liên quan gì đến ngươi. Điều thử tư: Không được tự ý thu nạp tiểu thiếp riêng. không được lấy danh nghĩa trượng nghĩa cửu phụ nữ mà dẫn phụ nữ về nhà. Điều thử năm: ” Vô vàn các thử linh tinh cả thảy hết ba mươi mấy điều, nhìn xong mà Lý Khánh An trợn mắt há mồm. một chập sau. hắn cất thư đi. hỏi Hạ Tiếu Liên: “Vậy thì sao muội lại không theo Vụ Nương cùng về An Tây?” Hạ Tiều Liên dùng dằng gấu áo, đôi chút bẽn lẽn nói: “Vụ cô nương nói, Lý tướng quân một người không ai chăm sóc, bèn cho muội ở lại chăm lo cho sinh hoạt của tướng quân.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang