[Dịch] Thiên Hạ
Chương 60 : Nghe Đàn Ở Biệt Viện (2)
.
“Tử dạ” kết thúc, tiếp theo phải nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, bên ngoài đêm lạnh phong hàn. các cầm khách đều lũ lượt đi vào trong sảnh đường, tụm năm tụm ba to nhỏ xì xầm với nhau.
Hôm nay là Lạp nhật, là một ngày lễ quan trọng của Đại Đường, nam nữ đến tham gia nhạc hội đều ăn mặc rất đẹp, đặc biệt trong quý tân đường (phòng khách quý) của Tử Vân Hiên, rất nhiều quý phụ danh môn phấn son tô điểm, mặt mày diễm lệ, họ mặc các loại hàng lụa. sa. mông nhẹ. phơi bày thân hình đẹp, một tràng hoa. một khăn quấn hay áo choàng đều trị giá vạn tiền, trong đó lôi cuốn ánh nhìn mọi người nhất là thê tử của Hộ bộ thị lang Dương Thận Căng, nàng váy kéo 6 bức vẽ sông Tương Giang. choàng một tấm Long Tiêu sa y (áo may bằng vải mỏng) dài gần 3 trượng quấn quanh người, nặng không quá 2. 3 lạng, một tay đủ để nắm được.
Cho dù ở sảnh đường bình thường như Tùng Hạc Đường. Minh Nguyệt Đường, các cô gái trẻ cũng là gấm vóc như mây, châu báu lóa mắt. còn các chàng trai đa số mặt áo bào cổ tròn, lưng thắt dây da. trên đầu hoặc đội nhuyễn cước phốc đầu (là loại mũ Phốc dùng vải sa đen làm nên. có bốn dây cột. hai dây cột đằng trước đỉnh của mũ. hai dây sau buông thõng ở sau cổ, mũ hơi dựng về trước), hoặc đội cao đồng sa mạo (một loại mũ ô sa chưa cải biến), ai nấy đều lịch sự tao nhã.
Đêm Lạp ăn cháo, đây là một truyền thống trước giờ của Lạp nhật, nhạc quán cũng không bỏ được. Lúc này, hai viên tạp dịch gánh một thùng gỗ lớn đi vào. Trên thùng gỗ khói nóng nghi ngút. đây chính là cháo Ngũ bảo thất chân mà nhạc quán đặc biệt sáng chế, để cho mọi người ăn khuya, phía sau đi theo tạp dịch khiêng chén đũa.
Mọi người đều thích thú lũ lượt đi tới lấy chén múc cháo, Lý Khánh An lấy một chén, ngồi ở một bên từ từ ăn cháo.
Lệ Phi Nguyên Lễ thì ở một góc tỷ thí ném bình với mấy viên sĩ từ, ném bình chính là dùng tên ném vào trong một cái bình ở ngoài mấy trượng, còn gọi là văn xạ.
Ở An Tây trò chơi này vô cùng thịnh hành, thân là An Tây đệ nhất tiền. Lý Khánh An cũng là cao thủ của môn này, chỉ là quân An Tây chú trọng đến kỵ xạ thực tế hơn. không ai coi trọng loại ném bình này.
Lý Khánh An không có hứng thú với ném bình, hắn nghe mấy tử sĩ trẻ tuổi bàn luận về cầm tiên sắp sửa biểu diễn.
“Tiếp theo đã là cầm tiên diễn tấu rồi. ta đợi cả nửa năm. chỉ là để nhìn một lần dung nhan của nàng!” Một tên tử sĩ luyến tiếc vô hạn nói.
Một người trẻ tuổi khác cũng khẽ thở dài nói: “Vốn dĩ nghe nói sau tiết thượng nguyên nàng sẽ không xuất hiện gảy đàn nữa. không ngờ Lệ Viên biệt viện lại mời nàng đến được, chúng ta lại có nhĩ phúc rồi. ai! Không biết tiết thượng nguyên năm sau còn có cơ hội này không?”
Lúc này quản sự đi qua đây cười nói: “Nghe nói đây là đêm cuối cùng cầm tiên gảy đàn. sau này cầm tiên cô nương sẽ không gảy đàn nữa.”
“Thế thì đợi lát chắc chắn phải đi xem nàng!”
“Thật chán nản hết sức!”
Lệ Phi Nguyên Lễ thất thều trở về, Lý Khánh An liếc hắn một cái cười nói: “Sao thế, thua người ta rồi à?”
“Ta mà thua chúng sao?”
Lệ Phi Nguyên Lễ khinh bỉ bĩu môi nói: “Toàn lũ dờ hoi, chỉ có thể ném ở ngoài 3 trượng, còn tự cho là giỏi giang như thế nào, ta ở ngoài 3 trượng liên tiếp trúng 5 tên. chúng đã bái phục ta sát đất.”
Nói đến đây, Lệ Phi Nguyên Lễ tiến lại gần thấp giọng cười nói: “Thất Lang, hay là ngươi cũng đi thử đi! Ta muốn xem vẻ sợ chết khiếp của chúng.”
“Hử! Tỷ thí với đám thư sinh này có gì thú vị, muốn tỷ thí thì phải với cao thù trong Phạm Dương quân. Sóc Phương quân.”
Đúng lúc này, trên Cẩm đài gõ vang một tiếng vân bản. đó là cầm tiên sắp sửa đãng đài. Mọi người cũng thôi không ăn cháo nữa. bỏ lại chén xông đi giành chỗ có lợi. Lý Khánh An và Lệ Phi Nguyên Lễ cũng không nói chuyện nữa. đều nhìn về phía Cẩm đài.
Cẩm đài đã bố trí xong xuôi, tất cả các miếng gấm rườm rà đều lấy đi hết. chỉ còn lại Cẩm đài điêu khắc từ bạch ngọc, cao khoảng 3 trượng, xung quanh khói nhẹ lượn lờ, dường như đang ở trong diêu đài tiên cảnh vậy.
Một tiếng tỳ bà như xé lụa. cầm tiên cuối cùng đã xuất hiện, mọi người đều nín thở chờ đợi. chỉ có một minh Lệ Phi Nguyên Lễ to tiếng vỗ tay kêu lên: “Tốt! cầm mỹ nhan mau mau lên đài.”
Tiếng inh tai gọi người của hắn làm cho vô số người thầm nhíu mày, nhưng theo tiếng hòa tấu của tỳ bà từ từ hối hả. tất cả mọi người đều đồ mắt về phía lối đi bạch ngọc. Đây là lối đi duy nhất nối ao trì với Cẩm đài. trong tiếng tỳ bà vui tai. cầm tiên đã xuất hiện, sắc đêm hơi U ám. nhìn không rõ dung mạo, nhưng nàng váy trắng tựa tuyết, da dẻ như ngọc, giống như tuyết cuốn trong làn gió, giống như mặt trời khuất sau mây nhẹ.
Thân hình tuyệt thế vô song làm cho mọi người đều không thở được, trong màn sương nhẹ. nàng giống như lãng ba tiên tử xuất hiện trên mặt nước.
Bỗng chốc tiếng vỗ tay như sấm. cả Lý Khánh An cũng không cầm lòng được mà vỗ tay, khí chất và da tuyết thanh lệ tuyệt luân này ở thời sau đã rất hiếm thấy rồi. nếu nói Độc Cô Minh Nguyệt ngày trước hắn gặp là một đóa mẫu đơn phú quý diễm lệ, thì cầm tiên hôm nay nhìn thấy chính là hoa thủy tiên thanh lệ thoát tục, ông Trời ơi! Đại Đường cuối cùng có bao nhiêu tuyệt thế giai nhân? Truyện "Thiên Hạ "
Cầm tiên từ từ đi lên Cẩm đài. từ tốn ngồi xuống ghế, thị nữ đem đàn đật trước mặt nàng, và đốt một lư hương hoa cúc, trong làn khói xanh nghi ngút. tiếng đàn như tiếng nước chảy tuôn ra dào dạt.
Đây là một bài “Vị Thành khúc”, sáng tác theo thơ của Vương Duy, trong tiếng đàn ngân nga bay bông, người ta dường như thấy được một trục cuốn như thi Như Hoa đang từ từ mở ra.
“Vị thành triêu vũ ấp khinh trần.
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu,
Tây xuất dương quan vô cố nhân.”
(Vị Thành mưa ngày ướt bụi nhẹ.
Nhà khách xanh xanh màu liều mới.
Khuyên người uống cạn một ly thêm.
Tây xuất Dương Quan không cố nhân.)
Buổi sáng mưa không dài lắm. vừa làm ướt bụi đất đã ngừng hẳn. trên đường lớn từ Trường An đi về phía tây, ngày thường xe ngựa lũ lượt, bụi tung bay trong gió, còn bây giờ, mưa ngày vừa dứt. bầu trời quang đãng, con đường trở nên sạch sẽ, trong lành.
Bạn bè bịn rịn chia ly, chù nhân cuối cùng nâng ly rượu: cạn thêm ly này đi! Ra khỏi Dương Quan rồi. thì sẽ không còn gặp lại bạn già nữa.
Xuất sử Tây Vực đầy cát vàng, trong lòng của người Đại Đường là một nghĩa cử hảo hùng mà mọi người đều mong muốn, một đi biền biệc nhiều năm. trong ly rượu đó
có biết bao nhiêu mối tơ ly biệt, có bao nhiêu sự cô độc gian truân của sự độc hành túng bẫn hoang vu. Trong tiếng đàn như nước chảy mây trôi, người ta dường như Lĩnh hội được ý cánh trong thơ, một ly quỳnh tương nồng nàn tình cảm tràn đầy tình nghĩa sâu đậm. trong đó, không chỉ có tình nghĩa bịn rịn chia ly, mà còn bao hàm sự cảm thông sâu sắc vô hạn của tình cảnh, tâm trạng người đi xa. bao hàm sự chúc nguyện ân cần đường xa bảo trọng.
Bốn bề ao trì đều im lặng, mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn ngân nga. khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian đâu đã nghe mấy hồi
Lý Khánh An từ Tây Vực tới đối với khúc nhạc này có sự trải nghiệm sâu sắc hơn cả. ánh trăng Thiên Sơn cô độc đó, hoang mạc hoang vu mênh mông típ tắp đó, con sói hoang lẻ loi gầy gò xương xẩu đó, một người một ngựa một cung, để hắn đi qua hai năm những ngày tháng biên thùy , “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.” Lý Khánh An dường như cảm thấy khúc nhạc này của cầm tiên là vì hắn mà gảy đàn. không chỉ có hắn. mọi người ai cũng như say như mộng, đều cảm thấy cầm tiên đang tấu nhạc cho riêng mình. Truyện "Thiên Hạ "
Tiếng đàn sau khi nảy lên như một chuỗi hạt trân châu, bắt đầu từ từ hạ thấp xuống. “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”
Tiếng đàn mất hút. bốn bề im lặng, mọi người vẫn chưa tinh lại từ trong tiếng đàn tiên cảnh, khi cầm tiên đứng dậy, từ từ thi lễ với mọi người, mọi người cuối cùng đã tinh hãn. tứ bề ao trì nô ra một tràng pháo tay và hô reo như tiếng sấm. vang vọng mãi không dứt. Truyện "Thiên Hạ "
Nhạc hội đã kết thúc, vô số cầm khách đều ùa về phía cửa phòng của cầm tiên, họ kỳ vọng có thể diện kiến dung nhan của cầm tiên, lưu lại ký ức đẹp đẽ nhất đêm nay của họ, nhưng thật đáng tiếc, cầm tiêm đã lãng lặng bỏ đi từ lâu. không ai biết nàng tên gọi là gì. nhà ở đâu?
Lý Khánh An dẫn Lệ Phi Nguyên Lễ rời khôi nhạc quán, dọc đường. Lệ Phi Nguyên Lễ yên lặng một cách bất ngờ, hồi lâu. hắn cuối cùng cũng thở dài nói: “Đại trượng phu nên lấy giai nhân như vậy làm vợ!”
Lý Khánh An cũng trầm ngâm không nói gì. cú sốc mà cầm tiên đem lại cho hắn vô cùng to lớn. nếu nói tối hôm kia hắn chỉ nghe được tiếng đàn thánh thót kỳ diệu, thì hôm nay, hắn bị chấn động sâu sắc trước vẻ thanh lệ tuyệt luân của cầm tiên, hắn nhìn sự luyến tiếc của Lệ Phi Nguyên Lễ, bất giác cười và lắc đầu.
Đối diện xéo với Bình Khang Phường chính là Sùng Nhân Phường, ở giữa ngăn cách bởi phố lớn Xuân Minh, mở ra hai cửa phường đông tây. Lúc này trên phố lớn yên tĩnh không người, chỉ có tiếng vó ngựa hỗn tạp của hai người họ, đột nhiên, thấp thoáng vọng lại tiếng trống inh ỏi. xa xa. chỉ thấy cửa phường của Sùng Nhân Phường từ từ khép kín.
“Không xong rồi!” Hai người đồng thanh la một tiếng, giục ngựa chạy như điên về phía trước, luật lệnh của Đại Đường, cửa phường đóng rồi. ai gọi cửa cũng sẽ không mở lại, họ đến Trường An thời gian không nhiều, vẫn chưa có sự Lĩnh hội sâu sắc về luật lệnh này.
Nhưng vẫn là chậm một bước, cách cửa lớn còn có 30 bước, cửa phường đã đóng sầm lại.
“Mẹ kiếp, mở cửa cho lão tử!”
Lệ Phi Nguyên Lễ lửa giận bốc cao, to giọng gào thét, nhưng không ai đề ý đến hắn.
Vào lúc này, sau lưng vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, có người to tiếng la lên: “Xin đợi một bước đóng cửa. đế chúng tôi đi vào.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện