[Dịch] Thiên Hạ

Chương 38 : Hoa Yêu Héo Tàn

Người đăng: 

.
Trên đầu Nghiệt Đa Thành, ánh lửa bập bùng, sáng choang như ban ngày, Tô Tất Thất dẫn theo một đám quý tộc đứng trên tường thành, lo lắng nhìn vào quân Đường dưới chân thành. Quân Đường không tấn công thành, mà dừng chân ở ngoài một dặm. Hành động kì quái ấy làm cho họ quá đỗi kinh ngạc, không ai biết quân Đường muốn làm gì? Lúc này, một viên kỵ binh phóng ngựa tới. đem một lá thư bắn một phát lên đầu thành, hắn lớn tiếng nói: “Chúng ta phải đi tấn công Đại Bột Luật, có ý muốn mượn đường của quý quốc.” Binh sĩ trên thành nhặt được thư tên. liền mang nó đến cho Tô Tất Thất. Tô Tất Thất xem thư xong, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hồ nghi, quân Đường thì ra đi tấn công thành Đại Bột Luật, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Một viên quý tộc bên cạnh nói nhỏ: “Quốc vương điện hạ. quân Đường sợ bứt dây động rừng, nên mới đánh Đại Bột Luật trước, nhưng mà chúng khi quây đầu lại, nhất định sẽ đối phó với chúng ta. đừng có bị mắc lừa.” Tô Tất Thất trầm ngâm một lát. nếu thật sự là sau khi đánh xong Đại Bột Luật mới quay lại tấn công mình, thì hắn yên tâm rồi. lúc đó viện quân của Thổ Phồn cũng đã tới nơi. “Các người nói muốn mượn đường tiến đánh Đại Bột Luật, thế thì các người dùng thành ý gì để chửng minh?” Tô Tất Thất cao giọng hỏi. “Đại soái của chúng tôi nguyện dâng lên một ngàn tấm vài lụa. đồ sử tinh xảo hai mươi rương, trà thượng hạng hai trăm gánh làm phí mượn đường, mong quốc vương và các vị quý tộc đây vui lòng tiếp nhận.” Kỵ binh của quân Đường chỉ về hướng xa. chỉ thấy vô số quán Đường vác rương, quẩy gánh. Những chiếc rương to gần trăm cái dài hơn một trượng được vác đến trước cửa thành, họ mở ra mười mấy rương, bên trong quà nhiên đều là ta lụa sành sử. các quý tộc bên cạnh kinh ngạc vô cùng, ai nấy đều tròn xoe cả mắt.” “Được! Ta đồng ý cho các người mượn đường, các người đi đi!” Được quốc vương Tô Tất Thất của Tiểu Bột Luật cho phép, kỵ bịnh quân Đường quay đầu hướng nam. phóng đi như một cơn gió lốc, bên ngoài thành chỉ còn lại hàng trăm cái rương. Nhìn đến khi quân Đường đã đi xa. mấy vị quý tộc nhìn nhau một cái, sần như cùng lúc chạy nhanh xuống dưới thành. “Mau mở cửa thành!” Họ gọi thuộc hạ của mình, mở thành đi đoạt bào, đại soái quân Đường đã nói rồi, những bào bối này họ cũng có phần đấy. “Các ngươi đợi một lát!” Tô Tất Thất hô lớn ngăn càn, nhưng hắn làm sao có thể ngăn được sự thèm thuồng đến đỏ cả mắt của đám quý tộc, hắn càng hô, đám quý tộc càng chạy nhanh hơn. Cửa thành ầm ầm mở ra. hàng trăm binh sĩ ùa ra, thẳng hướng các rương lao đi, đúng lúc họ đến gần các rương, hàng trăm nắp rương phía sau đột nhiên mở ra. bên trong không phái là tơ lụa sành sử. mà là những Mạch đao thủ người nào người nấy mang trên mình giáp sắt. Lý Từ Nghiệp hét to một tiếng, múa đao xông lên. lập tức thi thể bay tử tung, máu bắn tung tóe. hấn vẫy tay, “Giết!” Hàng trăm mạch đao thù múa đao xông lên. họ giết đến đầu người lăn lốc, tiếng Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ " thảm kêu không ngớt, đúng lúc đó, một hỏa tiên băn vào không trung, từ phương xa vó ngựa ầm ầm vang lên. kỵ binh quân Đường lại giết trở về. Tô Tất Thất bị kinh hoảng đến trợn tròn mắt. hắn thấy quân Đường đã giết vào trong thành, đột nhiên kêu to một tiếng, bèn xoay người chạy trốn về hướng hoàng cung. Trong hoàng cung. Tuyết Liên đã bị lột hết quần áo, tay chân bị dây treo lên. công chúa Ca Lan cầm ly trà tô dầu. ngồi trên chiếc ghế ngà voi thường thức tình cánh tráng lệ sắp xảy ra. Ba năm trước, một người phụ nữ khác cũng tại nơi này, cũng bộ dây trói này, trong tiếng kêu la ai oán từ từ biến thành một chiếc mặt trống của mình, và hôm nay. con gái bà ấy, cũng sắp trở thành cái trống mới mà mình ao ước bấy lâu. Trên gương mật thanh tú tuyệt sắc của công chúa Ca Lan lộ ra nụ cười mê hồn nhất của nàng. trong ánh mắt của nàng đã bắt đầu phấn khích hẳn lên. Nàng nhẹ vẫy tay, khẽ hờ môi hồng: “Bắt đầu đi!” Hai tên đại hán Thổ Phồn lưng trần rút đao ra. từng bước đi đến chỗ cơ thể ngọc ngà trắng nõn trên dây trói kia. Trong sự xấu hồ phẫn nộ và tuyệt vọng. cô bé đã ngất đi, đầu vẹo sang một bên. Đại hán Thổ Phồn đang định ra tay, nhưng công chúa Ca Lan vẫy tay, cười nói: “Ta không muốn xem bộ dạng một xác chết, dùng nước tạc cho nó tinh.” Một thùng nước ‘ào!’ một cái từ đầu cô bé đổ xuống, cô bé từ từ tinh lại, cô bé nhìn trừng trừng công chúa Ca Lan. đau thương không còn nữa. trong mắt chỉ còn nỗi thù hận vô tận. “Khoét đôi mắt nó ra trước.” Tiếng nói công chúa Ca Lan vừa dứt. bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tô Tất Thất dưới sự hộ tống của mấy chục thị vệ lao vào, Tuyết Liên thấy mặt cha. liền khóc la nói: “Phụ hoàng, cửu con với!” Tô Tất Thất đã không còn lo được đến con gái minh, hắn kéo lấy công chúa Ca lan bèn chạy: “Công chúa của ta oi, mau trốn thôi! Quân Đường đã giết vào trong thành rồi.” Công chúa Ca Lan sợ đến hồn phi phách tán. ly trà trong tay “xoảng!” một tiếng rơi xuống đất vở tan. cô bị Tô Tất Thất kéo đi trốn chạy, nhưng trong lòng có chút không cam tâm. Tuy nhiên cô ta đã không còn cơ hội nữa. Mấy viên thị vệ trong ngục đã cửu Tuyết Liên xuống, dùng y phục choàng lấy người cô bé. cõng cô bé chạy sang một hướng khác. Công chúa Ca Lan bất giác âm thầm cắn răng: “Tiểu tiện nhân, rồi sẽ có một ngày ta còn phải lột da ngươi!” Hoàng cung nằm sát cửa đông thành, có một đường hầm thông ra ngoài thành. Tô Tất Thất dẫn theo công chúa và mấy chục thị vệ trốn ra từ đường hầm. nhắm hướng núi phía đông chạy đi. Khoảng mười lăm dặm phía đông chính là thung lũng Bà Di Thủy, thung lũng rộng khoảng trăm trượng, kéo dài hơn ngàn dặm. dưới thung lũng sâu hơn hai trăm trượng, nước chảy xiết, đúng vào mùa hạ. trong thung lũng sương mù mở ảo, tiếng nước vang dội. xa hàng chục dặm còn nghe thấy, trên thung lũng có chiếc cầu mây, do quân Thổ Phồn tốn cả năm trời mới hoàn thành, đó là nơi duy nhất nối hai bờ thung lũng, bờ bên kia xa ba mươi mấy dặm là đại doanh trại Thổ Phồn, nơi đóng quân của hai vạn trọng quân Thổ Phồn. Truyện "Thiên Hạ " Tô Tất Thất và công chúa Ca Lan suốt chặng đường trốn chạy, sau hơn một canh giờ, trời bắt đầu sáng. họ cuối CÙNG cũng gần đến chiếc cầu mây, chỉ còn khoảng không đến hai dặm. đã nghe được tiếng nước chảy trong thung lũng. Tô Tất Thất mệt đến nỗi thở hổn hển. hắn dừng chân lại. phà hơi thở gấp và nói: “Công chúa, dừng lại dừng lại nghỉ một lát đi! Ta chạy không nổi nữa! Thật sự chạy không nổi nữa.” Công chúa Ca Lan ngồi trên một phiến đá to, cũng thở dồn dập nói: “Chỉ còn 2 dặm nữa thôi, qua khỏi cầu là chúng ta an toàn rồi, cố kiên trì một lúc nữa đi!” Đúng lúc đó, một viên thị vệ Thổ Phồn hoảng sợ chỉ về phía xa la lớn: ‘‘Nhìn xem! Quân Đường kìa!” Chỉ thấy ngoài mấy dặm xa. một đoàn quân Đường hàng trăm người đang phóng ngựa về phía này, họ cũng đã phát hiện ra nhóm người của quốc vương, nhanh chóng tăng tốc độ lên. công chúa Ca Lan sợ đến hồn lìa khỏi xác, cô bỏ mặt cả quốc vương, chạy bạt mạng về phía cây cầu mây. hai tên thị vệ của nàng tả hữu hộ giá hai bên. Các thị vệ của Tô Tất Thất cũng tự tìm lấy đường thoát, bỏ mặc hắn một mình, hắn lớn tiếng chửi bởi. dùng cả tay lẫn chân bò lên đỉnh núi. đột nhiên, một mũi tên lao tới, trúng ngay vào đùi hắn. Tô Tất Thất la lớn một tiếng. lăn lốc xuống sườn núi. lập tức có viên quân Đường tiến lên, dùng lao kề lên cổ hắn. Đội quân này chính là Lý Khánh An phụng mệnh đến chém gãy cầu mây. Do đường núi hiểm trở, họ đã nên đến trễ một canh giờ, vừa lúc gặp nhóm người Tô Tất Thất. Lúc này, Lý Khánh An cũng nhìn thấy một người đàn bà trẻ tuổi đầu đội mũ vàng, dưới ánh nắng ban mai rạng ngời. thân hình nàng nhìn thật diễm lệ thanh thoát. Lý Khánh An cũng ý thức được, đây chắc chắn là nàng công chúa Thổ Phồn xinh đẹp vô song kia. hắn khẽ hét một tiếng: “Đuổi theo nàng!” Mười mấy quân Đường la hô đuổi theo công chúa Ca Lan. càng lúc càng gần. hai thị vệ của nàng thấy tình hình nguy cấp, thét lên một tiếng, xông vào phía quân Đường đang đuổi tới. Công chúa Ca Lan chạy lên cầu mây, chạy như điên về phía bờ đối diện, cũng vào lúc đó, bờ bên kia cũng xuất hiện một đoàn quân Thố Phồn, họ nhận được cấp báo, đưa quân cửu viện về phía Nghiệt Đa Thành.” “Mau đến cứu ta!” Công chúa Ca Lan lớn tiếng cầu cửu. 10 mấy tên binh sĩ Thổ Phồn nhìn thấy công chúa, bất chấp tất cả lao đến. khoảng cách của họ càng lúc càng gần. công chúa Ca Lan đã chạy đến giữa cầu mây, cách một tên quân Thổ Phồn gần nhất chưa đầy một trượng, nàng đưa tay cho binh sĩ. Cũng vào lúc này, một mũi tên lang nha bắn đến như điện xẹt. trên thân tên khắc 4 chữ “Lãng Sơn huyết tiễn”, sức tên mạnh và sấp, một mũi tên xuyên thẳng vị trí tim phía sau lưng công chúa Ca Lan. mũi nhọn của tên nhỏ ra từ trước ngực trắng trèo đầy đặn của nàng, màu máu đỏ nhuốm đầy trên tơ y của nàng, nàng rên một tiếng, từ từ quay đầu. Chỉ thấy trên một tảng đá lớn ở đầu cầu. một viên quân quan Đại Đường cầm cung đứng đó, khôi anh (mảnh vải trên mũ giáp) của hắn đang bay phừng phực trong gió khe núi. Công chúa Ca Lan kiệt sức với tay về phía binh sĩ Thổ Phồn cách nàng chưa đến 3 thước, nhưng thân thê lại giống như bị một trận gió thôi đi rớt xuống thâm cốc vạn trượng... “Chặt đứt cầu mây!” Lý Khánh An ra mệnh lệnh, các quân sĩ nhất loạt chém đao loạn xạ. cầu mây ầm ầm đứt đi, làm cho một tia hi vọng cuối cùng của người Thố Phồn bị bóp chết trong thung lũng tít tắp nghìn dặm. Chỉ có một dải lụa trắng nhảy múa trong trong không trung, rất lâu vẫn không rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang