[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 4 : Anh chàng đào mỏ
.
Vừa thấy Long bước vào, lão thợ rèn đã chào hàng:
_không biết chàng trai trẻ đến đây mua gì, nhìn dáng người cường tráng (toàn mỡ đắp lên) toát lên đây vẻ khí khái anh hùng bla bla…..
Long ngượng ngùng:
_không phải, cháu đến đây để….
Lập tức lão thợ rèn chuyển biến sắc mặt:
_ta nói rồi, ta không có nhiệm vụ gì hết, đừng có quấy rầy ta nữa.
-Dạ không, cháu muốn hỏi ngài có thu mua khoáng thiết gì không ạ?
Lão thợ rèn sáng mắt:
_cậu có hả, loại gì, có bao nhiêu, bỏ ra cho ta xem.
Long cười gượng:
_ giờ vẫn chưa có!
_Đậu má thằng ranh con, mày trêu ông hả, mới sáng đã vào hãm rồi. đi chỗ khác cho người ta làm ăn.
Long nài nỉ:
_thì giờ cháu có thể đi đào mà, cháu muốn hỏi người muốn mua loại gì để cháu còn đào. Xin lỗi vì đã quấy rầy lão bá nhưng ở nhà cháu còn 1 vị muội muội nữa, cháu không thể để nàng chịu đói được.
Lão thợ rèn thở dài:
_là cái con bé Tuyết nhi phải không, haiz, ta vừa thấy cậu giúp nó. Khổ thân con bé, giờ phải bơ vơ một mình. Được rồi, thấy cậu cũng có lòng tốt, ta đồng ý. Bây giờ triều đình đang cấm khai thác quặng sắt, lò rèn cũng chỉ được cung cấp lượng có hạn nên khá thiếu thốn. Cậu hãy đến khu mỏ hoang ở phía tây cách đây 5 dặm đào quặng về. Nhớ là lấy quặng sắt và quặng đồng thôi nhé. Giá cả vẫn theo giá thị trường.
Thấy lão đồng ý, Long vui mừng tính quay đầu bước đi. Chợt lão gọi giật lại:
_Thế cậu, có dụng cụ để đào chưa, hay định dùng tay mà móc?
Phù, may quá, xém nữa thì quên, quên cái cuốc chim thì chỉ có chạy đến rồi lại chạy về. Long hỏi lão thợ rèn:
_Dạ, cháu vẫn chưa có, lão bá có thì để cho cháu 1 cái.
_Đây, của cậu, 2 ngân tệ.
_Sax, cháu chỉ còn có 50 đồng tệ, hay là thế này nhé, cháu thuê cái cuốc này 1 ngày 10 đồng tệ, hỏng hóc sửa chữa cháu sẽ đền.
Lão thợ rèn có vẻ đăm chiêu, cách làm ăn mới này lão cũng mới là nghe lần đầu. Rồi lão cũng đồng ý:
_ được rồi, thấy cậu cũng là một người tốt, lão phá lệ cho cậu lần này. Mà ta nhắc nhở cậu, khu mỏ hoang đấy khá là nguy hiểm đây, nhất là 1 người mới như cậu đó.
Long vâng vâng dạ dạ, cầm cái cuốc chim tạt về nhà cô bé Tuyết nhi, đưa cho nàng 25 đồng tệ dặn nàng buổi trưa tự đi mua cái ăn. Rồi chạy ra mua 2 cái bánh bao với chai nước suối. Giờ Long trở thành giai cấp vô sản theo đúng nghĩa đen của nó rồi.
Chạy ra khỏi thôn lần đầu, Long nhìn quanh cũng chỉ toàn thấy người với người, bây giờ phần lớn người chơi đều sát quái luyện cấp (không có hi vọng gì vào nhiệm vụ). mà quái cấp cao thì có tổ đội cũng không đánh nổi, cho nên những vùng quái cấp thấp luôn là những địa điểm đông đúc nhất.
Lách ra khỏi đám người, xác định đúng hướng đi, Long chạy thẳng 1 mạch. Sau khi luồn lách qua mấy bãi quái, cuối cùng Long cũng đến nơi.
Xung quanh khu mỏ hoang cỏ dại mọc um tùm, mấy cái xe chở quặng hỏng hóc lăn lóc xung quanh hai bên.
Bước vào trong quặng mỏ, ánh sáng chợt tối tăm đi rất nhiều, không khí thì khá ẩm thấp, mùi của lá cây mục…. tất cả làm cho cái mỏ quặng này có vẻ âm trầm u ám.
Dợm bước định quay ra, nhưng nghĩ đến cái túi rỗng tuếch, Long lại bước tiếp vào bên trong, sau khi vòng qua mấy cái ngã rẽ. Đến một vị trí cảm thấy khá ổn, Long bỏ cuốc chim ra, bắt đầu đào lấy quặng. Những tiếng cuốc chim đập vào đá làm cho khu mỏ vốn yên tĩnh vang lên những âm thanh giòn vang
Đúng là cái mỏ quặng bỏ hoang, sản lượng khoáng thấp đến đáng thương. Vất vả đục đẽo cả nửa ngày mới được có vài cục quặng bé tí xíu.
Chán nản thở dài, kiếm tiền của hệ thống đúng là không dễ dàng mà. Chắc phải đi sâu vào bên trong thôi.
Cũng may là trên vách tường cũng có gắn vài cây đuốc đủ để soi sáng đường đi. Càng vào sâu bên trong, áp lực lên tâm thần càng lớn, cái bầu không khí u ám nặng nề làm cho con người ta dường như không thở nổi.
Đi được một đoạn, Long thấy có một tấm biển báo nguy hiểm: cẩn thận phía trước, có quái vật, không phận sự miễn vào.
Long mặc kệ: giờ tay trắng, có chết cũng chẳng sao, có khi đỡ mất công chạy về.
Sau khi rẽ thêm vài lần, Long cũng vững dạ yên tâm vì không thấy con quái vật ba đầu sáu tay nào nhảy ra cả. Trên đường, lượng quặng xuất hiện nhiều hơn một chút. Long lại bỏ đồ nghề ra gõ gõ.
Lần này thì tốc độ kiếm quặng cũng nhanh hơn. Sau khi lấy đầy quặng vào hành trang cũng như vác thêm 1 túi to quặng nữa. Đang tính quay về thì nghe thấy tiếng chít chit, đậu móa, trước sau đều là cả đàn chuột, ném sang một cái điều tra thuật (người chơi nào cũng có, có thể điều tra những quái không vượt mình quá 5 cấp)
Lão thử: lv3, Hp: 100 sống thành bày đàn, thích thôn phệ khoáng thạch, do thôn phệ được nhiều quặng sặt nên đã sản sinh biến dị. có thể chủ động tấn công người. (Thường thì quái dưới 5 cấp sẽ không chủ động tấn công người, chỉ khi bị tấn công chúng mới phản kích lại).
Cả lũ nhìn thấy Long bèn lao vào, thực ra nếu chỉ có vài con chuột thì Long vẫn xử lí vô tư. Nhưng đằng này, nhìn vào lớp lớp chuột đang tiến đến có lẽ phải vài trăm con chứ chẳng ít. Nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy, đàn chuột vẫn chít chít đuổi theo, cũng may mà mỗi lần gần đuổi kịp long lại bốc một nắm quặng ra ném về phía sau, làm cho lũ chuột tạm dừng lại để tranh nhau quặng sắt.
Mỗi lần móc quặng ra ném, Long lại xót như xát muối vào tim, tất cả đều là tiền cả đấy. muỗi nhỏ cũng là thịt mà.
Chạy được ra ngoài mỏ thì cái túi quặng cũng vừa ném hết. có vẻ lũ chuột sợ ánh mặt trời hay sao mà không có một con nào chạy ra khỏi động.
Vừa thở dốc vừa suy nghĩ, Long đang tìm cách luyện cấp, kill hết lũ chuột này thì exp tăng như ngồi tên lửa ấy chứ.
Không biết lũ chuột này ra ngoài trời thì sẽ làm sao nhỉ? Nghĩ là làm, Long tìm cách tóm 1 con chuột ra ngoài. Thò tay vào trong hang. Chít, một con chuột cắn mạnh vào tay Long. -10, một dòng chữ đỏ bốc lên, mất 10% máu rồi. cắn răng chịu đau Long lôi nó ra khỏi cái hang.
Có vẻ dường như rất lâu rồi chúng không tiếp xúc với ánh mặt trời nên ngay khi vừa bị lôi ra, con chuột có vẻ khiếp sợ nên nằm im thin thít, tranh thủ cơ hội, Long rút thanh mộc kiếm ra đâm thẳng vào con chuột.
-15,-10,-20… những con số hiện lên liên tục trên đầu con chuột, chả mấy chốc nó biến thành bạch quang. Để lại một ít tiền đồng. bật xem thông tin của mình
Phi Long: lv1 6/100 exp
Tấn công:20 +1
Phòng thủ:20 +1
Hp:93/100 (máu sẽ hồi phục tự nhiên hoặc nhờ uồng thuốc)
May mắn:5
Mị lực:6
Danh vọng:0
Chậc, một con chuột mới có 6exp, thế này phải xử 17 con mới lên cấp được, bảo sao bây giờ người chơi cao nhất mới có lv7.
Từ từ mà xử lí từng con một.đến khi tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Long mới nghỉ tay một chút.
_Đinh đong, chúc mừng người chơi thăng cấp đến lv2. Thể chất, lực lượng tăng thêm 1 điểm, có 3 điểm tự do phân phối.
1 thể chất, 2 lực lượng, chẳng cần suy nghĩ Long chọn luôn con đường đã nghiên cứu sẵn.
Sau khi tăng các chỉ số, sát quái cũng nhanh hơn.
Cày cuốc đến lúc chạng vạng Long mới thăng được đến lv3. Đấy là Long còn không phải tranh quái đấy. chứ nếu mà tranh quái như bao người chơi thì chẳng biết đến bao giờ mới tăng lv nữa.
Giờ này Long cũng không dám luyện cấp, ánh mặt trời sắp tắt, biết đâu mấy con chuột nó mà lao ra thì nó mần thịt Long ngay lập tức.
Đánh mấy con chuột suốt cả ngày mà chỉ được có 1 ngân tệ, trang bị thì không rơi nổi một kiện, Long cảm than cái hệ thống keo kiệt này.
Ba chân bốn cẳng chạy về chỗ thợ rèn, đổ hết cả đống quặng ra, được 5 ngân tệ, chạy qua quán ăn mua con gà nướng (có tiền là phải tiêu, việc gì phải ăn bánh bao trắng chứ)
Về nhà Tuyết nhi, thấy cô bé đang khóc thút thít, Long vội dỗ dành.
_Tuyết nhi ngoan, sao laị khóc thế, ca ca mua cho muội gà nướng này.
Tuyết nhi nhào lên, lao đầu vào trong lòng Long:
_huhu, thấy ca ca đi mãi không về, tuyết nhi tưởng ca ca bỏ rơi tuyết nhi rồi.
_Ca ca còn phải đi kiếm tiền, không thể để tuyết nhi nhà ta bụng đói chứ. Muội nhìn xem, ca ca to như thế này, phải ăn rất là nhiều mới có sức chứ.
Cô bé vẫn thút thít:
_nhưng muội không muốn xa ca ca.
Đã gặp một lần phải xa lìa người thân, cô bé càng sợ phải mất đi một lần nữa. Long cũng an ủi:
_thôi, Tuyết nhi đừng khóc nữa, trông như con mèo con lấm lem cả mặt rồi kìa. Đi rửa chân tay mặt mũi đi, ăn xong tối nay ca ca kể cho muội nghe chuyện cổ tích.
Cô bé lập tức nín khóc, mỉm cười:
_ca ca nói là phải giữ lời đấy nhé. Muội chưa bao giờ được nghe chuyện cổ tích cả.
Cô bé thật đáng thương, mẹ mất sớm, bố thì suốt ngày ra biển đánh cá, làm sao có thời gian mà kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe được.
_Ca ca kể cho muội nghe chuyện: nàng bạch tuyết và bảy chú lùn nhé – giọng nói trầm trầm của Long vang lên đưa Tuyết nhi vào giấc mơ ngọt ngào trong thế giới cổ tích.
Cứ thế một tuần đã trôi qua, sáng dậy đi đào quặng luyện cấp, chiều về lại dỗ dành, chơi đùa với Tuyết nhi. Cô bé càng ngày càng quấn lấy Long.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện