[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 32 : Đánh bại Tôn Bảo
.
Để lại 3 thớt voi ở Vân Vụ thành cùng 2 thớt voi ở Bình An trấn làm nhiệm vụ phòng thủ, Long cùng Dã Tượng, Phùng Hưng mang 30 thớt voi, 300 bộ binh cùng 100 tay nỏ trùng trùng điệp điệp tiến về Phú Hào trân, tốc độ so sánh với rùa bò cũng không khác gì nhau. Long bảo, đó là để đảm bảo thể lực binh lính ở mức cao nhất.
Tại Phú Hào trấn, cuộc chiến đã bắt đầu nổ ra, với binh lực gần gấp 3 lần Phú Hào trấn, quân khăn vàng mở những đợt tấn công ào ạt.
Mặc dù chỉ có 200 tay cung nhưng cũng là 1 mối uy hiếp không nhỏ đối với người trong Phú Hào trấn. Bởi vì không có cung thủ nên Phú Hào trấn gần như cũng chỉ đứng chịu trận trước những loạt tên được bắn lên.
Mặc dù tổn thất không nhiều nhưng sĩ khĩ của quân đội cũng bị đả kích không ít.
Hơn nữa, tên tướng khăn vàng Tôn Bảo (kẻ lĩnh quân tấn công lần này) đứng ở dưới mắng nhiếc sỉ nhục trấn Phú hào, không ít kẻ máu nóng đòi Minh Đức cho xuất trận nhưng bị cản lại:
_- Tất cả bình tĩnh, chúng ta ít hơn kẻ địch, đối địch chính diện là thua không thể nghi ngờ. Chúng ta nên dựa vào thành cao mà phòng thủ, đợi quân tiếp viện đến thì chúng phải thua không nghi ngờ.
Minh Đức vẫn giữ bí mật việc liên minh không có giúp đỡ về mặt thực chất, cả chục trấn lớn, mấy trăm thôn phải đến 5,6 vạn người chơi với mấy ngàn lính NPC mà bị 3 vạn người chơi với khoảng 1 ngàn lính NPC khăn vàng cầm chân, nói ra ai mà tin.
Giờ chỉ có trông chờ vào lính đánh thuê (từ Long và các thôn trấn khác) mà thôi.
Sau năm lượt cung, tên Tôn Bảo cũng chán mắng chửi rồi, lập tức hạ lệnh công thành.
Một đội 1 ngàn người chơi vác thang mây tiến lên, ngay khi quân thủ thành còn bối rối sau những loạt bắn áp chế của quân khăn vàng, lập tức áp sát chân thành.
Những cái thang mây được chế tạo với móc câu ở đầu, tránh cho việc thang bị đẩy xuống, lập tức được dựng lên, từng người chơi nhanh thoăn thoắt theo cái thang trèo lên.
Lúc này, lơ thơ một ít gỗ đá được thả xuống, gây ra một hồi hỗn loạn nho nhỏ cho người chơi.
Sau khi mất mạng vài chục người, những người chơi đầu tiên đã lên được thành, nhưng chờ đợi họ là cả chục lưỡi đao đồng loạt chém tới. những kẻ đó nhanh chóng hóa thành bạch quang về thành.
Tuy nhiên, số lượng quân khăn vàng lên được tường thành càng ngày càng nhiều, trận chiến càng ngày càng gay cấn. Thấy quân mình đã đánh đến tường thành, tên Tôn Bảo cực kì hưng phấn, lập tức hạ lệnh:
- Lập tức tăng quân lên đánh chiếm mặt thành, trưa nay chúng ta sẽ mở tiệc tại nha phủ của chúng.
Lập tức lại có mấy ngàn người chơi cộng thêm vài trăm lính NPC công lên trên thành, chỉ cần cổng thành mở ra thì chiến đấu sẽ rất nhanh chóng kết thúc.
- Trấn trưởng, kẻ địch đã đánh tới mặt thành rồi, thế địch quá mạnh, anh em thương vong lớn lắm. – Hải vội vã báo cáo
- Thông báo mọi người cố cầm cự thêm lát nữa, viện binh của chúng ta sắp tới rồi. – Minh Đức ra lệnh.
Dần dần, quân khăn vàng đã chiếm ưu thế trên thành, ầm, cửa thành đã bị tông mở.
Quân khăn vàng (người chơi + NPC) ào ạt xông vào, người của Minh Đức cũng đang đứng đông nghịt quay chặt cửa thành, nơi này lập tức trở thành một cối xay thịt, kẻ trước ngã xuống, kẻ đứng đằng sau lập tức thay thế vị trí ấy.
Lúc này, ở cách trấn Phú Hào khoảng 2 dặm, rất nhiều thế lực lính đánh thuê đang tụ tập lại tổng cộng không ít hơn 600 lính NPC và 3000 người chơi, tất cả nhận được lệnh của cố chủ là tập trung tại vị trí này và đợi Long đến lãnh đạo. Ban đầu, tất cả đều không phục, dựa vào cái gì mà tên kia lại được lãnh đạo mọi người chứ.
Nhưng khi 30 thớt voi khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt người chơi, tất cả đều im re không dám hó hé nửa lời, chỉ bằng 30 con voi này cũng đủ để san bằng toàn bộ thế lực người chơi ở đây.
Theo sau 30 thớt voi là 300 lính bộ binh cùng 100 tay nỏ, tất cả đều cực kì cường tráng, trang bị tinh lương, bất cứ người chơi nào cũng tin rằng, chỉ với lực lượng như vậy, trong thời kì này cũng đủ ngạo thị thiên hạ.
Nghe người chơi báo cáo lại tình hình của trấn Phú Hào, Long lập tức hạ lệnh tất cả tăng tốc về cứu viện.
Tên Tôn Bảo đang cực kì đắc ý, hắn đã mơ đến lúc được làm chủ cái trấn này, được thả sức cướp bóc, được tha hồ phát tiết trên thân thể phụ nữ, thầm ngẫm lại, mình có thua kém gì tên Ba Tài đâu, hắn chỉ cậy là đồ đệ của Đại hiền lương sư mà được làm chủ soái. Tôn Bảo ta phải cho hắn biết ta không thua gì hắn, không, ta còn giỏi hơn cả hắn nữa chứ.
Đang thầm tự sướng, bất chợt hắn nghe tiếng ầm ầm từ hướng đông. Quay sang tên thân binh:
- Mẹ kiếp, cái tiết trời Đại Việt quái quỷ, trời trong xanh như thế này sao lại có tiếng sấm.
Tên thân binh nheo mắt nhìn về hướng đó, bất chợt hắn gào lên:
- Cái, cái gì thế kia, mẹ ơi gặp quỷ rồi.
Tên Tôn Bảo cũng tập trung quan sát, rồi hắn đổ mồ hôi lạnh, trước mặt hắn là 30 con quái thú cao 3,4m trên người mang giáp sắt đang lừng lững tiến về phía quân đội của hắn.
- Mẹ kiếp, lũ thám báo làm ăn kiểu gì thế, kẻ địch đánh đến tận nơi rồi mà còn không biết (thực ra vì chủ quan, hắn đã không phái thám báo đi). Cung binh, cung binh đâu, mau tập trung bắn vào lũ ma quỷ này cho ta. – tên Tôn Bảo gào lên.
Đáng tiếc là sau mấy lượt bắn, thể lực của 200 tên cung binh đã cạn kiệt, không thể nào giương nổi cung lên nữa.
- Ăn hại, một lũ ăn hại, kị binh, kị binh mau cản lại chúng cho ta. – Tôn Bảo cắn răng, ra mệnh lệnh với lũ kị binh, đây là lực chiến mạnh nhất dưới tay hắn, toàn bộ tiền bạc hắn cướp được đều đổ vào cho lũ kị binh. Và bọn chúng đã không ít lần lập đại công cho hắn,lũ kị binh này đã từng đánh tan quân đội triều đình Đại Hán đông gấp chúng 5 lần.
Thế nhưng, lần này chúng không thể xoay chuyển được tình thế, 200 tên kị binh phát động xung phong về phía 30 thớt voi chiến. đợi chờ bọn chúng là những đòn quét vòi, những cái dẫm đạp của những con voi, là những mũi tên sắc bén của các cung binh trên lưng voi.
200 tên kị binh lao vào đàn voi chỉ như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chỉ đủ gợn lên ít gợn song rồi biến mất. Có tên kị binh may mắn thoát khỏi những đợt tàn sát đầu tiên, vung kiếm lên chém vào chân những con voi chiến nhưng không thể nào đâm thủng lớp da xù xì, dày dặn của những con voi.
Ngay lập tức, hắn bị nhấn chìm bởi dòng người phía sau đàn voi.
Xui xẻo tiếp theo là 200 tên cung binh ở đằng sau, bọn chúng đang lùi về hậu phương để nghỉ ngơi nhưng không ai ngờ, hậu phương lại chuyển thành tiền phương.
Thân da thịt sao chống lại được đàn voi chiến, 200 tên nhanh chóng bị tàn sát hết sạch.
Lúc này, tên Tôn Bảo mới kịp định thần, lập tực dùng chiến thuật biển người bao vây những thớt voi chiến.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của tượng binh. Những con voi như những chiệc xe tăng càn lướt trên chiến trường, bất cứ đội hình nào đều không thể chống lại được chúng. Chết người hơn nữa là lượng quân đội đi theo sau, mặc dù kỉ luật không tốt nhưng cũng đủ để đối phó với những trận hình tan nát của quân khăn vàng sau những đợt xung kích của tượng binh.
Biết không thể thay đổi được kết cục, Tôn Bảo lập tức tìm cách lẩn trốn. Phi Long hét lên: “kẻ mặc áo choàng đỏ là chủ tướng địch. Mau bắt lấy hắn.”
Tôn Bảo vội cởi áo choàng khoác cho tên thân binh.
- Tướng địch là kẻ râu quai nón. Đừng để hắn chạy.
Tôn Bảo hoảng hốt, vội cắt tóc, cạo râu, lẩn vào đám loạn quân. Nhưng Dã Tượng làm sao để hắn chạy, vỗ vỗ vào tai con voi yêu quý, Dã Tượng hạ lệnh cho nó bắt lấy Tôn Bảo.
Con voi chiến lồng lên, gạt bay những kẻ chắn đường, dùng cái vòi to khỏe của mình quấn chặt lấy tên Tôn Bảo, nhấc hắn lên cao.
Hắn vừa hoảng sợ vừa tức giận: “các ngươi có biết ta là ai không, ta là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Nhân công tướng quân, các ngươi dám làm tổn thương ta một sợi tóc, nhân công tướng quân sẽ kéo trăm vạn đại quân sang san bằng Đại Việt các người. Biết điều thì thả ta ra, ta sẽ xin với nhân công tướng quân thăng chức cho các ngươi, cho các ngươi hưởng vinh hoa phú quý.”
Dã Tượng cười nhạt, đã đến mức này rồi mà hắn vẫn muốn dùng cái chi phiếu khống để mua chuộc lòng người. Đang định hạ lệnh cho con voi đập chết hắn thì Phi Long chợt cản lại:
- Dã tượng huynh, giữ hắn còn sống sẽ có ích cho chúng ta hơn.
Mặc dù không hiểu tại sao Long lại hạ lệnh không giết hắn, nhưng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân nên Dã Tượng lập tức chấp hành.
Tôn Bảo bị trói thành 1 cái bánh tét, ném lên lưng con voi mà Dã Tượng đang cưỡi:
- Hên cho nhà ngươi là thành chủ chưa muốn lấy mạng mi. biết điều thì ngồi im, không thì ta sẽ cho mi nếm thử tư vị sống không bằng chết.
Tên Tôn Bảo cực kì ngoan ngoãn, không dám hó hé nửa lời, hắn buộc phải chấp nhận thân phận hiện tại của mình, là tù binh của một thế lực Đại Việt hắn vẫn khinh thường.
Tướng quân thì bị bắt, kẻ địch mạnh đang áp sát, sĩ khí quân khăn vàng nhanh chóng tan vỡ, lập tức quăng đao vứt thương, kẻ thì đầu hàng, kẻ thì tìm đường chạy trối chết.
Chỉ còn lại gần 1 vạn người chơi tất nhiên là không có sĩ khí gì rồi, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, tượng binh mặc dù to khỏe nhưng trước số lượng kẻ địch đông đảo, rất nhanh đã lâm vào khổ chiến.
Trả giá bằng cả ngàn tính mạng, cuối cùng, một con voi đã rú lên thê lương rồi ngã vật xuống đất, đè một đống người chơi xung quanh thành bánh thịt.
Bên khăn vàng lập tức vỗ tay ăn mừng, trong khi đó Long lại xót xa, đấy là những người lính dũng cảm nhất, tinh nhuệ nhất mà Long có, mất một người là thiếu một người (một đống kim tệ thì có).
Dã Tượng lập tức ra lệnh thay đổi đội hình, thay vì giãn ra xung kích đánh tan đội hình địch nhân thì bây giờ lập tức tập trung lại chuyển thành 2 hàng. Hàng đầu xung phong đánh tan đội hình, hàng sau lập tức càn quét nốt những gì còn sót lại sau đợt xung kích đầu tiên.
Phùng Hưng cũng hạ lệnh cho nỏ binh bắn yểm trợ. Cũng may là tuy nỏ bắn khoảng cách gần hơn cung binh nhưng lại ít tốn thể lực hơn. 100 nỏ binh bắn chụm cùng là nỗi khiếp sợ đối với quân địch, cứ mỗi lượt bắn lại có hơn chục kẻ mất mạng. mà cứ bắn 5 lượt, nỏ binh mới phải nạp lại 1 lần (nỏ liên châu).
Quân tiếp viện cũng ào ào lao lên, trước lời hứa khen thưởng tiền bạc của Minh Đức, đám người chơi tỏ ra hung hãn không sợ chết, gần như dùng phương thức liều mạng nhất lao vào trận hình quân khăn vàng.
Trước sự tấn công dữ dội từ phía quân tiếp viện, quân khăn vàng (gamer) dần nao núng, sau khi mất 2/3 quân số, chỉ còn không đến 3000 người (số còn lại vẫn đang đánh nhau với trấn Phú Hào), đội quân do gamer tạo thành cũng bắt đầu tan vỡ, bên phía quân tiếp viện vẫn còn 28 con voi, hơn 700 lính NPC cùng hơn 1000 người chơi nữ, hơn thế, quân đội đánh vào Phú Hào trấn không được tiếp viện từ bên ngoài đã nhanh chóng thất bại, quân của Phú Hào trấn lập tức kéo ra, chiến tranh giờ biến thành đồ sát.
Gần như chỉ hơn 20 phút sau, toàn bộ quân khăn vàng phải bỏ mạng. Minh Đức lập tức mời mọi người vào trấn để cảm ơn và hậu tạ, Long lập tức sầu mi khổ kiểm: “haiz, không ngờ quân giặc mạnh quá, tôi đã mất hai thớt voi, không biết phải ăn nói thế nào với thành chủ bây giờ.”
Minh Đức cũng tỏ ra áy náy, cũng bởi vì cứu viện trấn của mình mà Long lại đánh mất 2 thớt voi chiến quý giá, vội an ủi:
- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chuyển cho cậu 2000 kim tệ, cậu mang một ít biếu xén hối lộ cho tên thành chủ, chắc hắn sẽ không làm khó cậu đâu.
Long thầm nghĩ: “đúng vậy, tên thành chủ mà mi nói đang cười toe toét ấy chứ, 2 thớt voi đổi lấy cả ngàn kim tệ, anh không mừng mới là lạ.”
Long chắp tay:
- Vậy cảm tạ huynh, thế thì tôi cũng dễ ăn nói hơn nhiều.
Lúc này, Long cũng đề nghị tranh thủ lúc liên minh khăn vàng suy yếu mà tập trung quân đội tiêu diệt thôn trấn của chúng, tất cả đều hứng trí bừng bừng, lập tức ra lệnh cho quân đội ăn uống nghỉ ngơi hồi phục thể lực chuẩn bị lên đường.
Chương 33 lừa mở thành
Trong doanh trướng của Long (mượn tạm của Minh Đức), tên Tôn Bảo đang bị trói gô quỳ xuống trước mặt Long. Hắn gào thét: “lũ dân đen Đại Việt ti tiện to gan, dám bắt bổn tướng quân quỳ xuống trước mặt các ngươi, chỉ cần bổn tướng quân thoát được sẽ cho quân diệt cả ba họ nhà các ngươi. Nam thì chém đầu, nữ thì bị bán làm doanh kĩ.”
Dã Tượng lập tức tiến lên, vả 2 cái thật mạnh vào mồm tên Tôn Bảo, 1 cái răng của hắn lập tức rơi ra. Thần sắc oán hận trong mắt Tôn Bảo ngày càng đậm.
Long nhìn cũng ngứa mắt, nếu không phải hắn còn có chút tác dụng thì Long đã chém đầu hắn ngay rồi.
Ra hiệu cho Dã Tượng ngừng tay, Long lập tức tiến lên hỏi:
- Ngươi là tướng chỉ huy quân khăn vàng phải không, nghe nói chức vụ của ngươi cũng cao lắm nhỉ.
- Tất nhiên, chức vụ của ta chỉ dưới đại soái Ba Tài – tên Tôn Bảo đầy kiêu ngạo.
Long cười:
- Tốt, vậy thì chắc hẳn ngươi biết không ít bí mật của quân khăn vàng , chỉ cần ngươi nói ra ta đảm bảo sẽ cho ngươi một con đường sống.
- Hừ, muốn bổn tướng quân phản bội, ngươi đừng có mơ.
Đánh mắt ra hiệu cho Phùng Hưng và Dã Tượng, hai người lập tức tiến lên, quyền đấm cước đá, cẩn thận “tẩm quất hầu hạ” tên Tôn Bảo.
- Ha ha, ngươi tưởng như vậy mà có thể ép ta đầu hàng, vẫn còn nhẹ lắm.
- Có chút chí khí – Long khen – nhưng đó chỉ là màn khởi động cho nóng người thôi. Quân tử bây giờ chỉ động khẩu chứ không động thủ. Không biết ngươi đã nghe qua thủy ngân lột da chưa, ta sẽ cho người chôn chặt ngươi xuống cát, rạch một vết nhỏ trên da đầu của ngươi, rồi nhỏ thủy ngân vào đó.Ngươi yên tâm đi, sẽ không chết ngay đâu, nhưng tư vị đau đớn đó ngươi sẽ không tưởng tượng nổi đâu, thủy ngân sẽ chạy dọc theo lớp da của ngươi, nó sẽ tách da của ngươi ra khỏi lớp thịt, đến lúc nào đó ngươi không chịu nổi nữa sẽ nhảy vọt ra khỏi đống cát, để lại lớp da của ngươi, thế nào, thú vị không.
Dã Tượng, Phùng Hưng mặt mày tái mét, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiếp sợ rồi.
Tên Tôn Bảo thì thều thào:
- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ.
- Quá khen, đó cũng chỉ là khai vị thôi, ngươi có biết khi bắt một con rắn ra khỏi hang khi nó đang ngủ đông thì sẽ có chuyện gì xảy ra không. Trước tiên, bởi vì đánh thức nó dậy, nó vừa đói vừa tức nên sẽ tìm một cái gì đó để ăn sau đó sẽ tìm một cái hang ấm áp khác để chui vào. Ngươi nghĩ sao nếu ta thả nó vào quần ngươi, ta tin chắc nó sẽ có hứng thú với con giun đó lắm đấy.
Dã Tượng và Phùng Hưng lập tức giữ chặt cái đó. Tưởng chừng như nó sắp xảy ra với mình vậy.
- He he, sau khi ăn no, tất nhiên nó sẽ tìm 1 cái hang ấm áp để chui vào, ngươi nghĩ đó là cái gì, thế là tàn một đời hoa, tan ba đời cúc nhé – ơ kìa, sao ngươi tái mét mặt mày thế, ta vẫn còn nhiều chiêu trò chơi với ngươi lắm.
- Đừng nói, đừng nói nữa ta khai tất – Tôn Bảo thều thào.
Long lắc đầu thất vọng:
- Sao ngươi yếu thế, ta vẫn còn nhiều trò hay lắm cơ, như bôi mật rồi thả ngươi vào tổ kiến cho ngươi nếm thử cảm giác vạn kiến phệ thân hay nhốt ngươi vào chum, chỉ để hở cái đầu lên rồi nuôi ngươi, ngươi sẽ giải quyết vệ sinh ngay trong đó đến khi đầy chum tự dìm ngươi chết mới thôi.
Tên Tôn Bảo sợ hãi, lập tức khai tất cả câu hỏi, Dã Tượng và Phùng Hưng giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Thành chủ cũng quá tà ác rồi.
Tên tướng khăn vàng khai tất tần tật mọi thứ, chỉ thiếu điều hôm nay hắn mặc quần lót màu gì mà thôi. Long bắt Tôn Bảo vẽ ra một bản đồ các thế lực đầu hàng quân khăn vàng đặc biệt là vị trí các doanh trại khăn vàng tập trung vật tư bọn chúng cướp được.
Đồng thời, Long cũng báo tin cho Siêu lão chuẩn bị xe ngựa, thuyền binh chuẩn bị tiếp ứng mang vật tư cướp được đi..
Trận chiến Phù Hào trấn làm thay đổi hẳn cục diện của 2 bên. Phe khăn vàng mất 3000 lính NPC cùng 1,5 vạn người chơi làm lực lượng vốn đang cân đối nghiêng hẳn về một bên. Các thôn trấn liên minh sau khi nhận được tin báo, ào ạt tổ chức các đợt tấn công về thôn trấn khăn vàng.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, giờ quân khăn vàng phải giật gấu vá vai, co cụm phòng thủ. Chỉ cần qua một ngày, lập tức hai bên lại cân bằng về lực lượng (1,5 vạn người chơi sau khi hồi sinh, bị suy yếu trong một ngày.
Bị diệt đầu tiên là các thôn trấn có người chơi tham dự cuộc tấn công Phú Hào trấn, không còn các gamer tham gia phòng thủ, chỉ còn lơ thơ vài chục lính NPC không thể nào cản được sự tấn công của hàng ngàn người chơi (thôn có 200, trấn có 2000). Mỗi thôn trấn bị đánh hạ lập tức bị cướp sạch sành sanh, lương thực vật tư được ùn ùn chở về thế lực chiến thắng.
Lúc này, thấy miếng mồi hấp dẫn này, rất nhiều thôn trang trung lập trước đây cũng tham gia vào tràng thịnh hội càng làm cho quân khăn vàng vốn gặp khó khăn càng thêm khốn đốn.
Dưới sự dẫn đường của Tôn Bảo, rất nhanh quân đội của Vân Vụ thành đã tìm đến doanh trại tập trung vật tư đầu tiên, Long chọn tấn công nó bởi vì nó ở vị trí khá gần sông, có cướp được vật tư cũng sẽ dễ chuyên chở hơn rất nhiều.
Mấy tên khăn vàng trông doanh trại không dám buông lỏng cảnh giác, chúng nhận được tin báo quân địch đang phản công, đã đánh hạ rất nhiều trấn của quân khăn vàng.
Đây cũng là một trọng trấn quân sự được phái gần 500 tên lính canh gác, tất nhiên là toàn NPC, tên Ba Tài không bao giờ tin tưởng người chơi, theo hắn, người chơi là những kẻ cực kì phản phúc, chỉ cần có lợi, bọn chúng không ngần ngại quay người đâm lén mình một đao..
Đang oán hận cái tiết trời ẩm ướt của Đại Việt làm chúng không hề dễ chịu một chút nào thì tại cánh rừng phía trước xuất hiện 1 đội quân, 4,5 trăm người, trang bị tinh lương xuất hiện.
Vội thổi tù và cảnh báo, toàn bộ lính khăn vàng đang nghỉ ngơi lập tức tập trung lên trên tường thành. Tên đầu lĩnh quát: “có chuyện gì mà thổi tù và cảnh báo, có kẻ địch muốn xâm phạm chăng.”
- Bẩm tướng quân, có một đội quân lai lịch bất minh đang đứng tập trung trước cửa doanh trại quân ta.
Nheo mắt nhìn xuống, tên cướp khăn vàng quát lớn:
- Kẻ tới là ai, đây là trọng địa quân sự, kẻ không liên quan miễn tiến tới. nếu không, chúng ta sẽ tấn công.
Phùng Hưng quát lớn:
- Mở cái mắt chó của nhà ngươi ra, đây là Tôn Bảo tướng quân, chúng ta được lệnh tăng viện cho trấn, mau mau mở cửa ra, bằng không chúng ta bỏ về. con mẹ nó, anh em vượt cả một đoạn đường dài đến giúp các ngươi. Không được một câu cảm ơn thì chớ, lại còn đứng đó mà hò hét à!
Tên khăn vàng nhìn kĩ, đứng bên cạnh Phùng Hưng đúng là tướng quân Tôn Bảo, hắn đã từng gặp mấy lần. Tôn Bảo đang hoa chân múa tay, tưởng hắn tức giận, tên tướng khăn vàng lập tức hạ lệnh mở cầu treo.
Hắn không để ý kĩ, tên Tôn Bảo không hề mở miệng nói một lời nào (bị Phùng Hưng tháo khớp hàm, không nói được), bên cạnh đó, Phùng Hưng vẫn đang áp sát tên Tôn Bảo, đề phòng hắn chạy trốn.
Cầu treo đang từ từ hạ xuống, đội quân ở ngoài thành nhanh chóng tiến vào
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện