[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 23 : Dùng trí diệt sơn tặc
.
Rượu cũng uống kha khá, Long lấy từ trong hành trang ra cái Hình Thiên thần phủ, đưa cho Phùng Hưng:
_đây là chiến lợi phẩm từ việc diệt con hổ, huynh cũng là người dùng rìu, vật này huynh hãy cầm lấy.
nói Long không tiếc là không thể nào, nam nhân dùng rìu mới uy mãnh, nhưng chứng kiến vũ lực của Phùng Hưng như thế, Long lại nổi lên tâm tư muốn chiêu mộ, mình đưa thần phủ cho anh ta, anh ta lại đầu quân cho mình, được cả cá lẫn tay gấu rồi.
Phùng Hưng biến sắc mặt, đập mạnh tay xuống bàn:
_huynh đệ xem tôi là hạng người như thế nào, vì một món đồ mà vứt đi tình nghĩa huynh đệ sao. Nếu không có cậu thì Hưng này đã chết rồi. Nếu cậu còn đề cập đến chuyện này một lần nữa thì đừng coi tôi là huynh đệ.
Trương Phi giơ ngón tay cái lên tán thưởng, Uyển Như bên cạnh cũng khuyên nhủ Long, không còn cách nào khác, Long đành thần phủ vào hành trang.
Đúng lúc ấy, một tên thủ vệ lao vội vàng vào:
_ trấn trưởng, đại sự không ổn, bên ngoài có một toán cướp đông lắm, ước chừng ba bốn trăm tên đang vây trấn ta. Chúng đe dọa nếu không mở cửa đầu hàng chúng sẽ san bằng trấn ta.
Biến sắc, không kịp nói một lời, Long vội chạy lên tường thành xem xét.
Ngoài trấn, mấy trăm tên cướp dữ tợn đang hươ đủ thứ vũ khí trong tay. Dẫn đầu bọn chúng là hai tên đầu lĩnh cực kì to cao, chúng đang cưỡi trên hai con chiến mã, miệng gào thét ỏm tỏi.
60 chọi 400, tỉ lệ thắng thấp đến thảm thương, không dám chần chờ, vội phân phó Siêu lão lập tức chiêu mộ thêm 40 hương dũng nữa, mặc kệ việc đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trấn. nếu thua trận này, đến trấn còn không giữ được nói gì đến phát triển.
Lúc này, Trương Phi và Phùng Hưng cũng lên tới tường thành, khi nhìn ra bên ngoài, cả hai người cũng không tránh khỏi đôi chút lo lắng. Long thở dài:
_ thế giặc lớn quá, ta biết phải làm sao. Haiz, chỉ trách ta không đủ lực lượng, nhìn trái ngó phải liệu có ai có thể giúp ta san sẻ nỗi lo, một mình Trương Phi cũng không đủ để xoay sở, có lẽ mệnh trời đã vậy - quay sang Phùng Hưng: tranh thủ lúc giặc còn chưa phá thành, huynh mau rời đi, chỉ cần băng qua con sông là an toàn rồi. có mấy con thuyền nhỏ ở đó, huynh cứ việc lấy đi.
Phùng Hưng lên tiếng:
_trấn trưởng nghĩ Hưng này là ai. Ơn tri ngộ của trấn trưởng, Hưng này không có gì để báo đáp, nay trấn gặp khó khăn, Hưng này nguyện ra sức khuyển mã. Nếu trấn trưởng nghĩ Hưng này chỉ là một kẻ ham sống sợ chết thì để Hưng này ra quyết tử với giặc một phen.
Long vội vàng:
_ấy, ta nào dám nghĩ vậy, được huynh giúp đỡ là phúc phận của ta cũng như toàn thể thôn dân Vân Vụ trấn chúng ta
_Đinh, người chơi Phi Long thu phục được võ tướng Phùng Hưng, danh vọng tăng 5.
Không kịp mừng vui vì thu phục được võ tướng Phùng Hưng, Long vội phân phó thủ vệ giữ chặt các vị trí.
Cũng may là bên phía giặc cướp không có cung tiễn thủ nếu không bên Long chỉ còn nước chịu đòn.
Sau khi kêu gào khản cả họng, 2 tên đầu lĩnh ra lệnh cho đàn em công thành.
Mặc dù thành chỉ cao 4m nhưng đối với những tên cướp khuyết thiếu vũ khí công thành thì đó lại là một rào cản khó có thể vượt qua.
Chúng chỉ có thể bắc những cái thang mây tự chế để trèo lên trên tường thành. Đợi chờ chúng là những súc gỗ, những tảng đá ném xuống. với độ cao 4m, những tảng đá to ném xuống cũng là nỗi ác mộng kinh hoàng đối với bọn giặc cướp. kẻ nào trúng đòn không chết cũng trọng thương.
Kẻ may mắn trèo được lên đến mặt thành thì đợi chờ chúng là mấy người hương dũng, với số lượng áp đảo (4,5 đánh 1), mấy tên cướp nhanh chóng phải ôm hận.
Dần dần, gỗ và đá trên thành cũng ném hết, số lượng địch trèo lên thành ngày một đông hơn, 3 người Long, Trương Phi, Phùng Hưng như nước cứu hỏa khắp mọi chỗ, bất cứ chỗ nào có nguy cơ tan vỡ 3 người phải lập tức bổ khuyết.
Chém giết suốt từ trưa đến chiều, hơn 10 hương dũng hi sinh, đổi lại là hơn 100 xác chết của bọn cướp, 3 người cũng khá là mệt mỏi. Lưỡi rìu trong tay Long cũng đã uống no máu, lóe ra quang mang đầy hưng phấn.
Lúc này, tên đầu lĩnh cũng phải tạm ngừng công thành, hạ lệnh lui quân.
_Phế vật, một lũ phế vật, 400 người đánh không được cái trấn bé tí tẹo, tao nuôi chúng mày thật tốn cơm mà – sau khi nhận thất bại, tên đầu lĩnh đang cực kì tức giận
_Đại ca bớt giận, bây giờ nói những lời này thì có ích gì, việc cần thiết bây giờ là phải tìm cách phá được thành.
_Nhị đệ có cách gì?
_Theo như đệ thấy, chúng có mấy cái trại mộc, trại đá bên ngoài thành, chúng ta tấn công bất ngờ làm chúng không kịp vào thành. Ngày mai chúng ta cho người bắt hết bọn thợ làm trong đó, không tin bọn trong Vân Vụ trấn còn dám ngoan cố chống cự.
_Cao, quả là cao, nhị đệ không hổ là cái túi khôn của trại ta, phá được trại này nhị đệ lập công đầu, đàn bà con gái tùy ý đệ chọn trước.
_Đa tạ đại ca!
2 tên cùng cười lên đầy khả ố!
Tối đó, Long triệu tập mọi người đến họp.
_Tình hình này không ổn, thế giặc tấn công mạnh quá. Lượng gỗ đá dự trữ của chúng ta đã hết sạch rồi Long lên tiếng
Trương Phi, Phùng Hưng đồng loạt lên tiếng:
_ sợ gì bọn chúng, binh đến tướng ngăn, nước lên thì đắp đất, đến một tên giết một tên, đến trăm tên giết cả bọn
Siêu lão trầm ngâm:
_ đáng lo nhất là người của chúng ta đang làm ở các trại gỗ, trại đá chưa kịp rút vào thành, ta sợ họ bị chúng làm hại.
_Ừ, ta lo ngày mai bọn chúng sẽ bắt họ làm con tin, bắt chúng ta đầu hàng.
_Trấn trưởng nói chí phải, chúng ta cũng nên lo lắng về việc này.
Cả căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng lách tách của ngọn đèn đang cháy.
Đang trầm ngâm, mắt Long vụt sáng:
_ chúng ta cần chủ động tấn công, thừa dịp đêm nay đánh cho chúng không kịp trở tay.
Siêu lão hỏi:
_như vậy có ổn không, chúng còn hơn 300 tên mà chúng ta chưa đến 100 người.
_Chắc chắn chúng cũng nghĩ như vậy nên sẽ không canh phòng cẩn thận. đây sẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta.
Lập tức ra lệnh cho mọi người về chỉnh đốn nghỉ ngơi.
Nửa đêm, trời nổi gió, mặt trăng lười biếng giấu mình sau những áng mây, không gian xung quanh tối thui. Sương bắt đầu xuống lạnh hơn,toán cướp sau một ngàychiến đấu mệt nhọc đã sớm ngủ say như chết. chỉ còn 2,3 tên đang canh gác cũng gật gà gần gù. Tinh thần cảnh giác của chúng gần như bằng 0, theo suy nghĩ của chúng, người trong trấn kia đã bị đánh cho sợ rồi, có cho tiền cũng không dám tập kích bọn chúng.
Trong lúc mơ màng ngủ, chúng không hề biết tử thần đang đưa lưỡi hái gần kề cổ chúng.
Ngay khi đổi ca gác, đã có ba bóng đen áp sát gần tường trại. lúc này ba tên vừa bị gọi dậy đổi ca gác vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đang oán hận đợi thời gian nhanh qua. Bất chợt chúng bị ba bóng đen ập vào, chỉ kịp ú ớ một chút đã gục ngã trên mặt đất.
Lúc này, mấy chục hương dũng tay cầm đuốc lao vào trong trại phóng hỏa, vừa đốt lại vừa hô to:
_quan binh, quan binh triều đình giết đến rồi, an hem chạy mau a.
Tất cả lũ cướp đang ngủ say bừng tỉnh dậy, tất cả nhốn nháo í ới tìm áo giáp vũ khí. Khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Tên đầu lĩnh đang ngủ say, nghe tiếng cảnh báo vội bật dậy, cầm thanh đao lao thẳng ra khỏi lều:
_ đâu, quan binh tập kích ở đâu – cùng lúc đó, tên nhị đầu lĩnh cùng vừa ra khỏi lều: tất cả bình tĩnh, mau tập trung lại đây.
Thấy bọn cướp dần dẫn bớt hoảng loạn, Long lập tưc thi triển kĩ năng quan uy và uy hiếp đồng thời quát lớn:
_ quân giặc ở bên trong nghe đây, ta là tả tướng quân, vâng mệnh hoàng thượng mang 5000 binh đi thảo phạt giặc cỏ, nếu các ngươi đầu hàng ta sẽ tha cho một mạng, ông trời còn có đức hiếu sinh, nhược bằng không, tất cả đều sẽ bị chém đầu thị chúng.
Nghe thế bọn cướp càng hoảng loạn, nhìn xung quanh đèn đuốc sáng trưng, bóng người lố nhố đang vây kín doanh trại, ước chừng phải mấy nghìn người (thực chất là người cỏ và người dân trong trấn đóng giả làm binh lính, trời tối nên bọn cướp không phân biệt được.
Hơn nữa, kĩ năng quan uy của hắn ít nhất cũng phải là quan tứ phẩm trở lên (do uy hiếp + quan uy là song trọng kĩ năng bổ sung hiệu quả cho nhau), nên hắn có thể là tả tướng quân lắm.
Đã có mấy tên cướp hoảng sợ rụng rời, buông vũ khí trong tay xuống (thực chất do lính hương dũng đóng giả), thấy có kẻ làm gương, tất cả nhao nhao vứt vũ khí xuống đầu hàng.
Tên đại đương gia và nhị đương gia quát lớn:
_đừng để hắn mê hoặc, anh em liều với hắn thì còn một đường sống, nếu không thì hắn cũng chém đầu chúng ta để lĩnh quân công thôi.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Trương Phi và Phùng Hưng đã lao đến, mặc dù hai tên này cũng có thể nói là kẻ mạnh có thể một địch mười, nhưng trước 2 võ tướng siêu cấp thì chỉ như mấy con bù nhìn bằng rơm, chả mấy chốc đã bị đánh cho bò lăn bò càng. Rồi bị trói lại thành cái bánh tét.
Cố thể hiện bộ mặt lãnh khốc, Long cầm cây rìu trong tay, tiến bước đến trước mặt hai tên đầu lĩnh, cây rìu vung lên, đầu 2 tên lăn xuống đất.
Thấy thủ lĩnh bị giết, những tên đang cố gắng chống cự (với hương dũng) cũng lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Cho người trói tất cả mấy trăm tên cướp lại, Long thở phào một hơi, một phen đánh bạc đã thành công. Nếu chẳng may bọn cướp không mắc mưu mà ổn định lại tinh thần thì 100 hương dũng của Long chẳng đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.
Trên người 2 tên thủ lĩnh rơi ra một ít ngân tệ, 1 thanh kiếm hắc thiết, 1 bộ giáp da, Long chẳng thèm để ý, cho người tiến lên thu thập.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện