[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 20 : Phùng Hưng đả hổ
.
Tối đó, Long cảm thấy bồn chồn không ngủ được. Ra ngoài sân ngắm trăng, vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng êm dịu vỗ về vạn vật.
Không có cách nào tĩnh tâm, Long xách kiếm lên tiến vào khu rừng bên ngoài trấn.
Bình thường thì người chơi rất ít dám luyện cấp vào ban đêm, bởi vì ban đêm số lượng quái cực kì đông đảo, các thuộc tính lại tăng lên trên một khoảng rộng, tầm nhìn lại bị hạn chế nên luyện cấp ban đêm chả khác gì tìm chết.
Thế nhưng không hiểu sao hôm nay Long cảm thấy sắp có điềm hung tới. Lão già kia đã từng nói, tu luyện công pháp của nó cú thể đoán trước tị hung. Không biết thế nào chứ mỗi lần rình trộm con gái tắm, lão luôn cảm giác được nguy hiểm trước nhất và nhanh chân bỏ chạy, chỉ còn Long ở lại lĩnh đủ.
Cũng may cũng chỉ là quái cấp 10, cấp 11, Long hiện giờ đã lên tới cấp 15, chỉ cần cẩn thận không bị lọt vào vây công của bầy quái thì cũng không phải sợ.
Một đường đi tới, kinh nghiệm vù vù tăng lên, đánh quái ban đêm nhiều hung hiểm nhưng ích lợi thì khỏi phải nói. Exp nhiều gấp rưỡi ban ngày.
Tiến sâu vào trong rừng, bất chợt tóc gáy Long nổi lên, xung quanh quá yên tĩnh. Yên tĩnh một cách bất thường, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có. Cẩn thận dò từng bước. Tài cao, gan lớn, cùng lắm treo về thôn chứ có gì đâu.
Nhìn nhìn những gốc đại thụ to lớn phải ba bốn người ôm ở xung quanh, tất cả đều có những vết cào sâu hoắm, đây đúng là móng vuốt của 1 loài dã thú cực kì to lớn.
Rải rác trên mặt đất là những khúc xương còn sót lại của các loài động vật ăn cỏ. không khí xung quanh âm trầm đến cực điểm.
Rờn rợn nơi cột sống, Long dựa mình vào một gốc cây để tránh bị tấn công từ phía sau lưng.
_À uồm, bất chợt một tiếng gầm cực lớn vang lên. Long hoảng hốt nhìn sang phía đấy.
Hổ, một con hổ vương thật to, nó phải to bằng 3 con trâu mộng, trên trán của nó là chữ vương cực kì rõ nét, không nghi ngờ gì nữa, nó là vương giả của phiến rừng này.
Điều tra thuật: hắc hổ vương, hoàng kim boss, lv???, hp 45207 (bị mài bớt máu rồi)
Toát mồ hôi hột, Long tin chắc rằng nếu con hổ phát hiện ra mình thì mình chết chắc. cũng muốn tréo lên cây nhưng nhìn quanh, toàn là những cây đại thụ phía dưới thẳng tuột, không chỗ nào có điểm tựa có thể trèo lên.
_À uồm, con hổ lại gầm thêm 1 tiếng, lần này thì nó có vẻ cực kì giận dữ.
_Không lẽ nó phát hiện ra mình, thôi toi rồi, hi vọng nó không thích thịt mỡ, mà nó đang ăn chay thì càng tốt.
Cầu trời khấn phật, vậy mà đợi một lúc không thấy con hổ lao đến, Long vội thò mặt ra, thì ra đứng đối diện nó là một người đàn ông cực kì oai phong, tầm 27,28 tuổi. Thân hình cao ngoài thước chín, toàn thân cơ bắp vạm vỡ tràn đầy sức bạo phát . trên tay anh ta là một cây đại phủ. Nhìn những hoa văn trạm trổ trên đó cực kì tinh mĩ, lưỡi phủ cực kì sắc bén, vung lên loang loáng dưới ánh trăng.
Hổ vương lần này tức giận rồi, nó chưa bao giờ gặp con mồi khó nhằn như thế này
Bình thường, nó chỉ cần 3 ngón đòn, thứ nhất là cào, kẻ nào thoát được hai nhát cào đủ khiến cho con người ta phải lòi ruột thì lại phải đối mặt với hàm răng sắc bén của nó. Chỉ cần táp nhẹ cũng đủ cho đối thủ đầu lìa khỏi cổ.
Kẻ nào giỏi lắm thì khi nó nhảy qua, cái đuôi cứng như cây gậy sắt của nó cũng quất cho một cái. Đây chính là đòn hiểm mà không kẻ nào ngờ tới. đã có bao người phải bỏ mạng dưới tuyệt chiêu này của nó.
Vậy mà bây giờ chúng mất linh rồi, nó đã áp dụng đủ chiêu trò, mọi ngón nghề mà đối thủ của nó vẫn đứng sừng sững.
Kiềm chế tâm tình nóng vội , con hổ bắt đầu vờn xung quanh đối thủ, chờ đợi sơ hở để một đòn kết liễu luôn.
Người thanh niên đứng đối diện với nó giờ gặp phải vấn đề đau đầu rồi. sức của người khó so với sức của hổ, nó cứ vờn quanh thế này mình không chết mệt vì đói khát mới là lạ.
Hắn là Phùng Hưng, một vị thợ săn cực kì ưu tú của trấn Đường Lâm, nghe tin trong rừng có hổ dữ hay bắt dân nên hắn đã đi diệt hổ trừ hại cho dân.
Đã có 2 con hổ chết dưới mũi tên của Phùng Hưng, dân chúng cực kì vui mừng. Thế nhưng có vẻ họ đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Giết hậu bối, tiền bối ra mặt, bây giờ, anh phải đối mặt với hổ vương, vương của loài hổ trong khu rừng này.
Xiết chặt cán rìu trong tay Phùng Hưng cẩn thận vạn phần, cố gắng không để lộ phần lưng của mình ra trước mặt con hổ.
_Á.
Long khóc không ra nước mắt rồi. đang yên đang lành chuẩn bị chuồn đi thì trời đánh thánh vật con khỉ gió nào nó chui vào quần Long chí cho một cái. Mà cái chỗ đấy thì có luyện đến mình đồng da sắt cũng luôn là chỗ yếu ớt nhất. chính vì thế, Long đã buột miệng kêu lên.
Cả Phùng Hưng và con hổ đều giật mình trước tiếng kêu ấy, cả hai ngoảnh đầu ra nhìn. Trước mặt họ là một tên béo đang run cầm cập
Phùng Hưng là người tốt bụng vội nhắc nhở:
_này huynh đệ, cậu mau chạy đi, con hổ dữ này nguy hiểm lắm.
"Chạy, chạy cái rắm, chân người nhanh hơn được chân hổ à. Nhỡ ông chạy đi mi lại dụ nó đuổi theo ông thì sao". Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Long không dám nói vậy:
_Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Tôi mà chạy thì huynh phải làm thế nào, tôi với huynh hãy hợp sức diệt con hổ này trừ hại cho dân.
Nghe những lời hoa mĩ từ Long, Phùng Hưng gật gù tán thưởng:
_không ngờ trên đời vẫn còn vị hảo hán như huynh đệ, ta là Phùng Hưng, người làng Đường Lâm. Không biết huynh đệ xưng hô thế nào?
_Ta là Phi Long, trấn trưởng vân vụ trấn.
_Uồm, con hổ gẩm lên cực kì bất mãn, không ngờ hai con kiến hôi này lại dám không để nó vào mắt, vẫn điềm nhiên tán chuyện.
Hai người đồng thời cất tiếng:
_chúng ta diệt con hổ này xong rồi cùng nói chuyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện