[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 18 : Diệt sơn tặc
.
Sau khi để sách vào thư viện, Long tìm đến Trương Phi hỏi về tình hình luyện quân.
Trương Phi hồ hởi:
_ bẩm trấn trưởng, 10 người lính tuyển mộ lúc trước giờ đã lên cấp 15, tất cả đều lĩnh ngộ đao thuật (do luyện tập nhiều). còn 20 người tuyển mộ lúc sau tôi đã xếp 2 người mới với một người cũ, như vậy sức chiến đấu sẽ mạnh hơn.
_Tôi tin tưởng ở huynh, huynh cứ việc sắp xếp theo cách nào hợp lí nhất.
_Đinh, chúc mừng người chơi Phá Thiên của Đại Hán quốc thành lập Bạch Liên thôn, đạt danh hiệu “thiên hạ đệ tam thôn”, thưởng danh vọng 20, đặc thù kiến trúc 1 cuốn. – tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
Theo đẳng cấp người chơi tăng lên, số người chuyển chức ngày càng nhiều, chỉ cần với số lượng đông đảo, mài chết boss kiếm kiến thôn lệnh càng ngày càng dễ. (trước đây rất khó bởi vì trong quần chiến, chỉ có trạng thái tổ đội, cùng bang, cùng thôn, cùng liên minh mới không ngộ thương nhau, còn đâu là ai trúng đòn thì coi như đen thôi)
Điều này càng thôi thúc Long phát triển thôn mình nhanh hơn nữa.
_Trương huynh, gần đây có một trại cướp, cũng phải đến vài trăm tên, chúng ta không có nhiều thời gian nữa, tôi quyết định tìm mọi cách đến quấy phá bọn chúng. Bằng không khi cả vài trăm tên cùng kéo đến trấn chúng ta không thể nào chống nổi
Trương Phi xoa xoa nắm tay:
_Trấn trưởng chỉ cần hạ lệnh, lên núi đao xuống biển lửa Phi này cũng không từ. Vài trăm tên giặc cỏ, Phi này còn chưa thèm để chúng vào mắt.
Long cười khổ, Trương Phi là một mãnh tướng tất nhiên không để bọn chúng vào mắt, nhưng đám lính hương dũng thì không thể. Mãnh hổ nan địch quần lang, một mình Trương Phi rất khó để làm nên chuyện.
Cắn răng suy nghĩ, Long quyết định chiêu mộ thêm 30 hương dũng nữa.
Điều này gây áp lực lên Long rất nhiều, trấn thì chưa có nguồn thu tài chính, mà tiêu thì bao nhiêu cũng ít. 60 lính hương dũng muốn nuôi cũng phải tốn một số lượng tài chính không hề nhỏ.
Cũng may là có công cụ bằng sắt, sản lượng tài nguyên kiếm được đã tăng cao, không còn lo thiếu thốn nữa. (có công cụ sắt làm ruộng dễ hơn, khai thác gỗ đá cũng nhanh hơn)
Để lại 20 người ở nhà đề phòng bất trắc Long và Trương Phi đem 40 người đến trại cướp.
40 với mấy trăm, cứng chọi cứng là điều không hề khôn ngoan. Nhưng cướp cũng phải làm ăn, chỉ cần bọn chúng tách toán đi nhỏ lẻ thì có cơ hội làm thịt được chúng.
Tiểu đầu mục Ất hôm nay dẫn huynh đệ dưới trướng của mình ra ngoài kiếm một vụ làm ăn, dạo này dê béo càng ngày càng ít, chỉ toàn là lũ dân chạy nạn, ép khô cũng chẳng nổi một giọt dầu.
Cũng may đại đương gia đã thông báo anh em chuẩn bị làm một vụ lớn, nghe đâu là có một cái trấn nào đó gần đây giàu có lắm. Mấy hôm nữa là xuất phát rồi.
_Đầu lĩnh, có dê béo – tên lâu la dò đường chạy về báo.
_Nói cụ thể ta xem? Tên tiểu đầu mục 2 mắt sáng rỡ.
_Trên quan đạo có một đoàn buôn, chúng kéo theo mấy cái xe trâu chất đầy hàng hóa chuẩn bị đi ngang qua đây.
_Nhân số thế nào?
_Khoảng 20 tên, trong đó có khoảng 10 tên có vẻ là bảo tiêu.
Dưới trướng tên Ất này có 30 người, ngẫm lại có vẻ mình chiếm ưu thế, có chết vài tên cũng chả sao, trong loạn lạc cái không đáng giá nhất chính là mạng người. Ra lệnh cho đám lâu la:
_Chúng mày chuẩn bị, xong vụ này tao dẫn tụi mày vào thành ăn chơi thả cửa (có tiền thì làm cha thiên hạ, không quan tâm có phạm tội hay không).
Nghe thấy thế, tụi lâu la hưng phấn hẳn lên, mấy tháng rồi chúng chưa biết mùi vị đàn bà. Cả lũ bắt đầu mài đao xoàn xoạt, đợi dê béo vào tròng.
Đoàn buôn vẫn chưa biết nguy hiểm đang chuẩn bị vây lấy mình, chiếc xe trâu vẫn lọc cọc tiến lên. Tên bảo tiêu dẫn đầu ra lệnh:
_anh em cẩn thận, vùng này có lắm giặc cướp lắm. không được lơ là mất cảnh giác nghe chưa.
Nghe thế tất cả bảo tiêu đều cầm chặt vũ khí, xem chừng bốn phía xung quanh.
Đúng lúc đó, tên đầu lĩnh Ất ra hiệu cho đàn em lao ra vây lấy đoàn xe:
_Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn thông qua thì mau nộp lệ phí.
Tên thương nhân thủ lĩnh là một kẻ cực kì mập mạp, tiến lên cười nịnh bợ:
_ ây dà, anh em vất vả quá, phí qua đường là bao nhiêu vậy, có gì từ từ nói chuyện, không nên động đao động thương. Hòa khí sinh tài mà.
Tên Ất nhìn nhìn tên béo một chút:
_biết điều thì giao 3 à 5 kim tệ ra đây, không thì đứng trách ta đao kiếm vô tình.
Tên thương nhân khó xử:
_anh hùng ngài xem, tôi chỉ là thương nhân buôn bán nhỏ, làm sao kiếm ra được nhiều tiền như thế chứ.
_Mẹ kiếp thằng béo, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả, muốn tiền hay muốn mạng.
Tên thương nhân bị tiếng quát dọa lùi về đằng sau mấy bước, lũ cướp cất tiếng cười vang. Còn mấy tên bảo tiêu thì biến sắc, chuẩn bị xông lên.
Ra hiệu cho toán bảo tiêu bình tĩnh, tên thương nhân vội tiến lên, cầm một bọc tiền định đưa vào tay tên tiểu đầu lĩnh.
Cười híp mắt, tên Ất cũng không định tha cho tên thương nhân này, nhưng phải đánh lừa kẻo hắn cầm tiền chạy mất thì không ổn, đợi lấy được tiền rồi lại cướp hàng, vẹn cả đôi đường. bàn tay đang định đưa ra cầm túi tiền chốc lát cứng đờ.
Cuồng hóa.
Trùng phong thuật.
Tên thương nhân béo múp míp như con lợn sữa tưởng chừng vô hại lại hóa ra sát thần đòi mạng. không kịp phòng thủ đón đỡ, tên Ất bị đánh bật về sau, cột máu giảm 2/3, chưa kịp hoàn hồn, 1 thanh lao đã ném đến ghim hắn thẳng xuống mặt đất.
Kẻ ném lao chính là Trương Phi, còn tên thương nhân béo dĩ nhiên là Long rồi.
Nhổ bãi nước bọt, Long bực tức: "mẹ kiếp, dám gọi ông là thằng béo, anh em đâu, chém chết mịa tụi nó đi."
Lúc này, toàn bộ bảo tiêu cầm vũ khí lao vào, trên mấy cái xe hàng không hề có chút hàng nào cả. chỉ có 20 hương dũng đằng đằng sát khí lao ra.
Tất cả đều là kế sách của Long, sau khi suy nghĩ, Long đã cho người đóng giả thương nhân, dụ kẻ địch trúng kế. Cũng may là trấn có được mấy con trâu, đóng thêm cái xe vào nữa, chất vài cái bao, cái hòm (thực chất là cho người ngồi trong), cộng thêm vẻ mập mạp phúc hậu trời sinh của tên béo thì đúng là một đoàn thương buôn rồi.
Thấy đàn dê béo bỗng chốc thành bầy lang hung tàn, lũ cướp hoảng loạn.
Thêm nữa, tên đầu mục đã chết nên bọn chúng lại càng như rắn mất đầu. cộng thêm kĩ năng uy hiếp cùng quan uy đồng thời mở ra (là mệnh quan triều đình có thêm kĩ năng quan uy đối với dân đen, giặc cướp) làm cho thuộc tính chúng giảm trên một mảng lớn.
Chiến đấu rất nhanh nghiêng về một phía, 30 tên bị đồ sát chỉ còn 10, chúng đặc biệt sợ hãi với một tên đại tinh tinh, kẻ nào kháng cự đều bị hắn dùng một chùy đập bẹp dúm.
Nhưng kẻ đáng sợ nhất ở đây lại là tên béo, nếu hắn liều lĩnh thì anh em ở đây bao nhiêu cũng chết. nhưng mà hắn lại vờn xung quanh, chốc chốc lại xổ vào móc lóp cắn trộm làm chúng không thể nào tập trung được. mặc dù hắn giết được ít nhưng tất cả đều nhận định đây là kẻ nguy hiểm nhất.
Lần này chủ yếu là luyện binh nên Long hạn chế ra tay, dẫu sao là chỉ huy cũng được hưởng 5% exp của đội quân. Nên chủ yếu là tạo điều kiện cho binh lính tiêu diệt giặc cướp mà không gặp phải thương vong.
Không còn gì hấp dẫn nữa cả, tất cả kết thúc chóng vánh. Long cũng không định bắt tù binh bây giờ, tù binh mới bị bắt độ trung thành rất thấp, rất dễ làm phản hoặc trở thành đào binh. Mà trong tình hình nước sôi lửa bỏng thế này không thể nào tách người ra mà trông coi bọn chúng được.
Ra lệnh cho tất cả nghỉ ngơi, lính NPC không thể uống thuốc hồi máu như người chơi nên tất cả phải đợi hồi phục tự nhiên.
Cũng may là không có ai bị thương nặng nên rất nhanh lấy lại được sức chiến đấu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện