[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 14 : Chương 14
.
Haha, nhân phẩm bạo phát, là võ tướng, mịa lại còn to như con trâu mộng nữa chứ, ra trận tụi nó nhìn chắc cũng chạy mất dép rồi.
Có võ tướng, Long cũng cho xây luôn sơ cấp binh doanh.
_Binh doanh cần 100 gỗ, 50 đá, 10 ngân tệ. Nơi dùng để luyện binh, tối đa 10 người, cần có võ tướng để huấn luyện.
Lập tức Long chọn ra từ 30 tên cướp 10 tên có vẻ cường tráng nhất, cũng may là có vũ khí trang bị tịch thu trong trại cướp nên tạm thời không lo thiếu trang bị, đồng thời cũng phong Trương Phi làm thống lĩnh làm Trương Phi cười toe toét, cuối cùng mình cũng có tiểu đệ rồi.
Đừng hỏi vì sao Long lại chuyển 1/6 dân thành lính, trong cái thời buổi loạn lạc thế này, vũ lực không đủ thì chỉ là miếng thịt béo cho kẻ khác xâu xé mà thôi.
Nhìn vào lượng gỗ với đá còn lại, Long quyết định xây thêm hai trại mộc với 1 trại đá nữa.
Trại mộc sơ cấp: 20 gỗ, 5 đá: cần 2 người làm việc, tạo 50 gỗ/ngày
Trại đá sơ cấp: 20 gỗ, 10 đá: cần 3 người làm việc, sản lượng 50/ngày.
Thế là giờ Long có tổng cộng 6 trại mộc, 4 trại đá , cũng tạm đủ chi dùng trong những ngày tới.
Lúc này mới có thời gian xem 3 kiến trúc đặc thù được hệ thống thưởng cho:
Thư viện: là nơi lưu giữ sách vở, kiến thức, khi đặt sách vở, kiến thức vào làm tăng khả năng thu hút các NPC chức nghiệp (đặt binh thư hấp dẫn võ tướng, đặt y thư hấp dẫn dược sư,….)
Chùa: là nơi thờ phật, là chốn gửi gắm tâm linh của người dân, khi xây dựng làm tăng chỉ số hài lòng của người dân, tăng tỉ lệ hấp dẫn lưu dân đến thôn.
Mục trường: là nơi chăn nuôi các loại gia súc, gia cầm, tăng tốc độ lớn của chúng. Cần đồng cỏ.
_Haiz, 2 cái gân gà, có mỗi chùa thì còn hữu dụng ngay, chứ 2 công trình kia thì biết bao giờ mới xài được. sách thì mình không có một cuốn, động vật thì chẳng có lấy 1 con, mục trường với thư viện chắc xây xong để đấy quá.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đằng nào cũng miễn phí, không xây thì uổng. Long tìm địa điểm xây luôn cả 3 kiến trúc, thư viện thì đặt ở một khu rừng trúc, có tĩnh tâm thì mới đọc sách tốt được, ngôi chùa thì Long cũng đặt ở một vị trí khá xa trung tâm thôn, chùa phật là nơi linh thiêng, không nên để nó nhiễm bụi hồng trần.
Còn về mục trường lại càng đơn giản, ở đây cũng không thiếu chỗ rộng rãi. Xác định xây, nhìn 1 đống chuồng trại đang bỏ trống mà Long cũng ngán ngẩm.
Bật xem thông tin thôn:
Tên thôn: Vân Vụ.
Cấp: 1
Dân số: 70
Số công trình: 32
Công trình đặc thù:3
Kinh tế: 930 đơn vị lương thực; 500(đơn vị) gỗ; 200 đá; 0 sắt; 160 kim tệ
3 ngân tệ 10 đồng tệ
Chỉ số hài lòng:(Văn hóa-xã hội) 65 (nếu thấp dưới 50 dân chúng sẽ tự bỏ đi)
Điều kiện lên cấp: tối thiểu 100 dân và 30 công trình.
Npc đặc thù: Trương Phi: võ tướng (võ lực), Trương Siêu: văn sĩ
Mấy ngày nay mải xây dựng thôn mà quên cả làm nhiệm vụ. Long giao cho Trương Phi đem quân đi dọn dẹp xung quanh, có thú dữ thì tiêu diệt, đảm bảo an toàn cho thôn dân.
Đoạn gọi Bình Minh (con của thành chủ):
_ta vốn định đưa đệ về sớm, nhưng mà công việc bận rộn quá. Giờ mới rảnh.
_Vâng, đại ca, đệ cũng nhớ nhà lắm rồi.
Vậy là 2 người 1 lớn 1 bé lên đường, tính ra đường cũng khá là xa, mất gần ba ngày đường đi bộ,trên đường thỉnh thoảng lại gặp quái hay vài tên cướp đui mù lao ra chặn đường, bật cuồng hóa, Long lao vào đồ sát chúng bù lại mấy ngày ăn không ngồi rồi.
Một đường hữu kinh vô hiểm đến thành Vạn Xuân, đứng trước bức tường thành, Long cảm thấy choáng ngợp.
Thành Vạn Xuân là một trong những thành lớn của nước Đại Việt, với nhân khẩu hơn 40 vạn, lại nằm ở một vị trí khá đắc địa nên rất là phồn hoa. Tường thành cao 7m, dài gần 3km, nó cũng là tấm chắn cho kinh đô Thăng Long ở mạn bắc, nó đã không ít lần chống đỡ sự xâm lược của quân Đại Hán, không ít kẻ kiêu hùng đã phải ngậm ngùi ôm hận tại nơi đây.
Sau khi nộp 1 ngân tệ phí vào thành (Long cũng chưa công khai việc cứu con thành chủ, sợ bị cướp công), Long cũng nhìn đông ngó tây. Không hổ là một trong những siêu cấp thành thị, bên trong thành Vạn Xuân nhà cửa san sát, những con đường lát gạch sạch sẽ đủ cho 3 hàng xe ngựa song song cùng đi. 2 bên đường là một loạt các hàng quán đang mời chào khách.
Không biết đến bao giờ thôn mình mới được như thế này nhỉ!!! Cũng chỉ là tự YY trong đầu mà thôi. Lắc lắc cái đầu, Long sà vào 1 hàng bán kẹo kéo bên đường.
Gọi lấy cho mình 1 cái, đưa cho thằng nhóc Bình Minh 1 cái, Long xoa xoa đầu nó:
_Cho nhóc, ăn nhanh đi rồi anh dẫn về nhà.
Thằng nhóc 2 mắt sáng lên, là con nhà quan, sơn hào hải vị ăn không ít nhưng kẹo kéo thì lần đầu tiên nó được ăn, cho vào miệng để cảm nhận vị thơm của mạch nha thấm vào tận ruột, nó khen lấy khen để:
_ngon lắm đại ca à, lần đầu tiên đệ được ăn món này đó.
_Ừ, ta cũng là lần đầu tiên được ăn nó đấy.
Một đường trò chuyện, thấy cái gì hay là mua cái đấy, chả mấy chốc đã tiêu hết 5 kim tệ (=5vạn đồng tệ=1 vạn cái bánh bao trắng tân thủ thôn), đằng nào anh cũng có tiền mà, mua về làm quà cho mọi người ở nhà nữa chứ.
Đến trước cửa 1 đại môn, có 2 tên lính gác cực kì bưu hãn đang canh giữ. Thấy Long đang đến, 2 tên vắt chéo thanh kiếm vào nhau:
_người đến là ai, đây là dinh thự thành chủ, kẻ không phận sự miễn vào.
Đúng lúc đó, cánh cửa phủ mở ra, một người đàn ông trung niên to béo ục ịch, không kém phần so với Long bước ra!
Thằng nhóc Bình Minh lúc này vọt lên:
_ Cha, con đã về.
Lão thành chủ mừng quá, vội gạt mấy tên lính đang bảo vệ ra, tiến lên ôm lấy thằng bé:
_con của cha đã về rồi à, cha lo cho con chết đi được. ta đang định cử mấy ngàn quân đi tìm con về đây.
Đúng là miệng nhà quan có gang có thép, hở một tí là cả ngàn quân, Long thì có được chục tên lính là hạnh phúc lắm rồi.
Hai cha con tâm sự hàn huyên với nhau, thằng nhóc kể lại câu chuyện từ đầu tới cuối, bị bọn cướp bắt thế nào, được Long cứu ra sao. Xong rồi nó còn ỉ ôi:
_cha, cha nhớ là phải đền ơn cho ca ca thật hậu vào nhé. Không thì con không chơi với cha nữa đâu.
Lão thành chủ vỗ vỗ con cưng chiều:
_được rồi, cậu ta đã cứu con tức là có ân với cả gia đình ta. Ta cũng không thể keo kiệt được.
Buông cậu nhóc ra, lão đánh giá Long một vòng từ đầu tới cuối.
Có vẻ là 2 người béo như nhau nên càng nhìn lão càng thấy thuận mắt:
_Khá lắm, cậu còn trẻ mà vũ lực đã không hề tệ, sao nào, có hứng thú làm 1 chức tương quân dưới trướng của ta không.
_Đa tạ lão thành chủ đã ưu đãi, tuy nhiên tại hạ xưa nay độc lai độc vãng, một mình quen rồi, giờ vê dưới trướng của ngài chỉ sợ không quen quy củ, lại làm tổn hại đến thanh danh của ngài.
Thực ra, Long cũng đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới quyết định không làm tướng quân của lão thành chủ, nhìn thì phong quang đấy, nhưng lại bị hạn chế tự do rất nhiều, không có thời gian làm các sự tình mình muốn. mà ở cái thành Vạn Xuân này, làm cái chức tướng quân bé như hạt mè, gặp ai cũng phải cung kính, chẳng bằng về thôn của mình, được hậu ủng tiền hô còn sướng hơn.
Thấy Long từ chối, lão thành chủ cũng không ép buộc:
_nếu cậu không muốn thì thôi vậy, nghe nói cậu kiến tạo 1 thôn làng phải không. Tuy nói là ai kiến tạo thôn làng mà không xin phép quan phủ cũng đồng nghĩa với việc chống lại triều đình, nhưng bây giờ loạn lạc, quần hùng cát cứ, cái quy định này dần dần bị bỏ qua, tuy nhiên nếu được triều đình đồng ý thì cũng dễ ăn nói hơn. Trong quyền hạn của ta, ta chỉ có thể phong cho cậu 1 chức quan bát phẩm, à mà danh vọng của cậu được bao nhiêu nhỉ?
240 ạ
haiz, tiếc thật, nếu cậu có đủ 250 điểm danh vọng ta có thể đặc cách cậu lên chức quan thất phẩm.
Long cũng chợt nhớ ra là chưa trả nhiệm vụ diệt cường đạo.
Lập tức lấy đầu tên thủ lĩnh từ trong hành trang ra, giao nộp lên quan phủ.
Đinh, người chơi Phi Long hoàn thành nhiệm vụ diệt cường đạo, exp tăng 5000, danh vọng tăng 15 .
Phù, đã đủ, lão thành chủ dẫn Long vào nhà, trao cho 1 tờ giấy bổ nhiệm.
Quan thất phẩm tuy là cái chức quan bé tẻo bé teo, còn chẳng bằng tên sư gia trong phủ thành chủ nhưng ở vùng đất khỉ ho cò gáy cũng là quan to đè chết người rồi.
Sau khi đa tạ lão thành chủ, Long đang định rời khỏi thì lão giữ Long lại:
_từ từ đã, làm gì mà vội thế chàng trai trẻ, kia cũng chỉ là việc tiện tay thôi, cậu mới lập thôn phải không, muốn tiền, muốn người cứ nói một câu ta sẽ giúp cậu.
Nghe thấy lão thành chủ nói thế, 2 mắt Long phát sáng lên. Nhưng ngẫm lại Long từ chối khéo:
_cám ơn thành chủ, nhưng hạ quan chỉ lập thôn cho vui thôi, cũng chẳng cần phát triển gì nhiều.
Không phải là không muốn cầm mà chỉ sợ cầm không nổi chỗ tốt ấy thôi. Làm người không nên quá tham lam, cái ân tình kia lão cũng trả hết rồi. Giờ mà mở miệng đòi cái gì thì chỉ sợ lại đắc tội lão.
Ngẫm đi ngẫm lại, Long lại nói:
_Bình sinh đời này hạ quan rất thích đọc sách, nhưng hèn nỗi gia cảnh nghèo khó nên không có điều kiện mua sách vở về nghiên cứu, chỉ mong ngài có thể để hạ quan sao chép một vài cuốn sách trong phủ được không.
Từ lúc thăng lên làm thành chủ, lão đã vứt hết đống sách mà ngày xưa lão dùi mài đến mòn đũng quần. giờ thì chắc chúng phải phủ 1 lớp bụi dày mất.
Gọi người vào thư phòng, mang 1 số quyển sách ra cho Long: thuật trị quốc, binh thư yếu lược, ngư tiều y thuật vấn đáp, luận ngữ, thuật canh nông… đủ thứ sách về mọi ngành nghề ra.
Tạ ơn rối rít, Long nhét hết đống sách ấy vào hành trang, chào tạm biệt lão thành chủ.
Thấy Long khá là biết điều, trước khi Long rời khỏi phủ thành chủ, lão hào phóng tặng cho Long một lão trung cấp sư gia, để hắn giúp Long xử lí 1 số chính vụ trong thôn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện