[Dịch]Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt- Sưu tầm

Chương 68 : Ngu Nhiễm bị gạt

Người đăng: 

.
Sau khi Tô Mặc rời đi, nhóm người luyện khí sư phổ thông nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt đầy sùng bái. Bóng dáng đó có chút gầy yếu, nhưng lại phong độ ung dung như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong phường thị truyền ra trích lời kinh điển của một luyện khí sư: “Xem thường ca đây cũng không sao, ca tuy là bày quầy, nhưng ca không phải luyện khí, ca luyện là nghệ thuật.” Dần dần, mấy luyện khí sư bày hàng ven đường đều phát triển theo hướng nghệ thuật, có người đầu bù tóc rối luyện khí, có người vừa làm vừa ngâm từ xướng khúc. Tuy những luyện khí sư của ẩn môn được người đời tôn trọng, nhưng những luyện khí sư phổ thông kia cũng không đi theo con đường tầm thường. Luyện khí sư Hạ gia thì thế nào? Còn không phải cũng bại dưới tay luyện khí sư đường phố sao?” Luyện khí sư đường phố thì thế nào? Ca cũng có thể được người trọng vọng nhá. Tóm lại, Tô thiếu niên kia đã là thần tượng to lớn của những luyện khí sư đường phố, cũng là nhân vật truyền kỳ một thế hệ. Về sau Tô Mặc cũng không ngờ, chỉ vì chuyện của ngày hôm nay mà Tô gia đã có liên hệ chặt chẽ với những luyện khí sư đường phố đó. Thật đúng là… vô tâm cắm liễu liễu nên xanh! … Mặt trời chiều ngã về Tây, Tô Mặc cùng Văn Nhân Dịch tản bộ trên đường, chậm rãi trở về. Thần sắc Văn Nhân Dịch đạm nhạt, trong đôi mắt lạnh có một chút ấm áp, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang “thiếu niên” mỹ lệ bên cạnh. Không ngờ cô nương giả nam trang này lại hiểu đạo buôn bán, tính toán tỉ mỉ, vô cùng có thực lực. Hắn cảm thấy nàng tựa như một quyển sách thơm hương hoa, không ngừng cho hắn kinh hỉ, khiến hắn dần dần bị hấp dẫn đến không thể dời mắt được. Hắn nhìn nàng, bất giác khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt nhu hòa mà tán thưởng. Tô Mặc đang đi bỗng nhiên nhíu mi lại, nàng dừng bước trầm giọng nói: “Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất một chuyện.” Văn Nhân Dịch đứng lại cạnh nàng, nhu hòa hỏi: “Chuyện gì?” “Hôm nay ta kiếm được chút bạc, cần đi cửa hàng mua vài thứ.” “Ta đi cùng nàng.” Văn Nhân Dịch nhìn nàng, nghĩ rằng nàng đang chuẩn bị hành trang để rời khỏi đây. “Không cần, Văn Nhân công tử cứ về làm chuyện của mình đi.” Tô Mặc nâng mắt, tiếp tục nâng bước đi lên trước. “Không sao, ta đi cùng nàng.” Văn Nhân Dịch cũng bước lên, y bào trắng như gió như mây, đi theo sau lưng nàng không rời. Trời chiều kéo bóng dáng hai người ra thật dài, hệt như đang sóng vai cùng bước. Nhìn Văn Nhân Dịch không nhanh không chậm đi theo mình, Tô Mặc rũ mi xuống, nàng nhẹ cong môi, cười nhẹ. Nàng nghĩ thầm, không phải nam nhân ghét nhất là dạo phố với nữ nhân sao? Chẳng lẽ người này không giống vậy? Không nghĩ nhiều nữa, nàng gõ nhẹ mấy cái lên Thiên Thư trước ngực, đợi động tĩnh của thiếu niên. Một lúc lâu mà Thiên Thư vẫn không có phản ứng nào, nàng đành phải thở ra một hơi. Xem ra tên kia còn bế quan tu luyện mấy ngày, chẳng qua như vậy cũng tốt, vô cùng tốt! Nàng có thể được yên tĩnh, dù sao cũng không nữ nhân nào thích có nam nhân khác cứ đôi khi lại xuất hiện bên cạnh mình, nàng cảm thấy hắn ta biến thành mèo con còn đáng yêu hơn. Suy xét một lát, Tô Mặc nghĩ chỉ cần mua vài bộ y phục xa hoa chút để hoàn thành nhiệm vụ là được, hôm nay nàng không thiếu bạc. Vì thế, Tô Mặc lập tức đi vào một cửa hàng bán y phục nam hoa lệ. Văn Nhân Dịch ngẩn ra, đôi mắt lóe vẻ kinh ngạc, không ngờ Tô Mặc lại đi mua nam trang. Mà đây còn là cửa hàng bán nam trang xa hoa nhất trong vùng, y phục muôn màu rực rỡ, đa dạng phong phú, cái gì cần có đều có. Qua một thời gian tiếp xúc, hắn biết nàng cũng không phải người thích xa xỉ, hắn thật đoán không ra ý nghĩ của nàng. Tô Mặc hơi trầm ngâm, nàng hồi tưởng lại dáng vẻ của thiếu niên trong đầu, mơ hồ suy đoán hắn ta bất quá cũng chỉ mười sáu tuổi, nhưng thân hình, chiều cao dường như tương tự với Văn Nhân Dịch. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy dáng người của hắn cũng rất tốt, chỉ là nàng thường không để tâm đến thôi, dù sao mỹ nam chung quanh nàng xuất hiện càng ngày càng nhiều: A Anh, Văn Nhân Dịch, Ngu Nhiễm, Thần Sử tóc bạc, Hoa công tử… Bất giác cũng dưỡng mắt nhìn của nàng thành kén chọn hơn nhiều. Nàng đi vào cửa hàng cùng Văn Nhân Dịch, nhìn thấy y phục mới tinh, hai mắt Tô Mặc sáng ngời như sao, tuy nàng không hiểu biết lắm giá cả của mấy thứ này nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra kiểu nào là đẹp nhất, quý giá nhất. Nhìn kỹ qua một lượt, Tô Mặc bỗng nhiên phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, y phục trên người Ngu Nhiễm là loại quý nhất ở đây. Từ ngoại sam đến nội sam, từ đai lưng đến giầy, không có thứ nào không phải là quý nhất, tinh xảo nhất. Tô Mặc nghĩ thầm: Chẳng trách lại phong tao tận xương như vậy! Thì ra là thế! “Hai vị công tử, không biết hai người muốn mua loại y phục nào?” Chưởng quỹ thấy hai người đến thì vội vàng bước ra nghênh đón. Ông ta rất có nhãn lực, vừa thấy khí độ quý tộc của Văn Nhân Dịch đã biết người này lai lịch bất phàm. Còn thiếu niên trước mắt lại có một loại phong tư kì lạ, khiến người khác cảm thấy rất mị hoặc. Rất nhiều quý tộc thích dưỡng luyến đồng loại hình thế này, mà thiếu niên đó lại là cực phẩm trong cực phẩm. Ông không khỏi nhìn Tô Mặc nhiều thêm mấy lần, bỗng nhiên ông ta hít sâu, hai người này đứng cùng nhau thấy thế nào cũng rất xứng đôi. Tô Mặc nhàn nhạt nói: “Chưởng quầy, ta muốn y phục có chất vải tốt nhất trong tiệm này, chỉ cần hắn ta mặc vừa là được, mỗi kiểu đều lấy một bộ, bạc ta trả.” Cái gì? Văn Nhân Dịch ngẩn ra, không ngờ nàng lại muốn mua y phục dựa theo dáng người của mình. Chưởng quầy vừa nghe thì lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng trong lòng ông ta lại bồn chồn, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hiểu ngược quan hệ của hai người rồi? Sau đó ông ta vừa phân phó người lấy y phục tốt nhất ra, dựa theo dáng người của Văn Nhân Dịch để lựa chọn, vừa cười nói: “Vị tiểu công tử này có mắt nhìn không tệ, chẳng dối gì ngươi, mấy ngày nay Kim Ngu Đường cũng đặt không ít y phục ở tiệm ta để biểu diễn. Còn nữa, vị công tử áo trắng này vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng, không phải vật trong ao, chỉ cần hắn mặc y phục bổn điếm may thì tuyệt đối sẽ cực kỳ bất phàm.” Nghe vậy, vài vị khách nữ bên cạnh không khỏi xầm xì: “A tỷ, tỷ xem kìa, hai người kia đều là nam nhân.” “Ta thấy rồi, mà còn là hai mỹ nam tử tuyệt sắc nữa chứ.” Ánh mắt nàng nóng bỏng nhìn hai người. “Nhưng mà, bọn họ lại đang mua y phục cho nhau!” “Tuy nam nhân mua cho nam nhân cũng không kỳ quái lắm, nhưng mua nhiều y phục quý giá như vậy trong một lần thì thật sự rất kỳ quặc!” “Đầu năm nay vốn nên là nam nhân mua y phục cho nữ nhân mới đúng chứ! Thật làm người ta hâm mộ quá mà.” “Chất vải đó đều là đẹp nhất quý nhất, phu quân của ta vẫn ngại không nỡ mua, đó là bổng lộc cả năm tháng của hắn, hiện giờ lại bị một thiếu niên mua hết!” “Ai, các ngươi nói xem, bọn họ có phải là đoạn tụ hay không?” “Đoạn tụ thì đoạn tụ, ngươi xem, hai người bọn họ khẳng định là rất sâu đậm thắm thiết, so với nam nhân thê thiếp thành đàn thì vẫn tốt hơn.” “Công tử áo trắng kia nhất định là người luyện võ, loại nam nhân này rất có năng lực trên giường, mạnh hơn tên thư sinh mặt trắng nhà ta nhiều.” “Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói chuyện này, xấu hổ chết được!” Khoảng cách của hai người rất gần, Tô Mặc và Văn Nhân Dịch liếc nhìn nhau, hai mắt lưu luyến, hơi thở mềm nhẹ lướt qua mặt đối phương, mùi bạc hà thơm ngát của nam tử phảng phất nhàn nhạt khiến Tô Mặc không nhịn được nhớ đến nụ hôn trộm của hắn đêm đó, nàng lập tức quay đầu đi. Cùng lúc đó Văn Nhân Dịch lại nghe được lời nói của đám nữ nhân, hắn nhìn Tô Mặc, trong đầu không khỏi mơ tưởng tung bay, hai tai hắn hơi phiếm hồng, gò má trắng nõn cũng khẽ đỏ lên. Có lẽ do cùng là nữ tử nên Tô Mặc không mơ màng gì với mấy lời này. Vì có nhiều người nên Tô Mặc không dùng không gian của Thiên Thư, nàng bàn giao cho lão bản lấy xe ngựa đưa y phục đến cửa hàng Tô gia. Văn Nhân Dịch liếc mắt nhìn xe ngựa, gương mặt tuấn mỹ không tỏ vẻ gì, chỉ trầm thấp nói: “Đúng rồi, đây là y phục mua cho ai?” Nếu lúc này có ai cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện ánh mắt hắn có chút mất mác. “Mua cho ta.” Tô Mặc cười nhạt, mắt trong veo như nước, thần sắc thanh lạnh. “Y phục của ta nàng mặc vừa sao?” Văn Nhân Dịch nhíu mày hỏi lại. “Trên ta còn ba huynh trưởng nữa.” “Hóa ra nàng còn ba huynh trưởng, sau này nàng nhớ giới thiệu cho ta, ta nhất định phải đăng môn bái phỏng.” “Không cần đâu, ta với ngươi chỉ giả thành thân mà thôi, cần gì phải để ý đến vậy?” Văn Nhân Dịch chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ánh mắt vô cùng thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Ánh đèn rực rỡ sáng lên, bóng đêm phủ xuống. Sau khi rời khỏi cửa hàng, trên đường hai người vẫn không nói gì, mãi đến khi nhìn thấy thầy tướng số mù đứng ở đầu đường. “Hai vị khoan hãy đi.” Người mù kia mở to mắt, ho khan vài tiếng, vô cùng tự tin nói: “Vừa rồi ta nghe thấy tiếng bước chân của hai vị, ta đã tính ra hai vị là khách nhân cuối cùng của ta đêm nay, cho nên xin hai vị thương cho lão già mù như ta mà thưởng mấy văn tiền ăn một chén cơm, ta sẽ tính chút nhân duyên cho hai vị, thế nào?” Tô Mặc giật giật khóe miệng, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nàng không phải thầy tướng, cũng không tin vào số mạng. Nhưng Văn Nhân Dịch lại bước lên trước, hắn lấy ra một thỏi bạc, “Được, ngươi tính xem hai ta có thể thành thân hay không?” Lão mù kia vui mừng sờ bạc, thấp giọng nói: “Hai người các ngươi có tướng phu thê, rất tốt, ta đảm bảo các ngươi có thể lập tức thành thân.” Tướng phu thê? Tô Mặc im lặng nhìn trời, thầm nói trong bụng: Không ngờ hắn ta cũng thích loại lừa gạt này. Chỉ cần có bạc, kẻ mù cũng sẽ nói như vậy. Văn Nhân Dịch nhếch môi, đôi mắt đen tuyền lấp lánh ý cười, dường như tâm tình rất tốt, hắn lại ném ra thêm một thỏi bạc nữa: “Vậy ngươi tính xem bao giờ chúng ta có thể thành thân?” Lão mù nhặt bạc lên, vui sướng liên thanh nói: “Rất nhanh, rất nhanh thôi, trong vòng bảy ngày là có thể thành thân.” Tô Mặc nhịn không được chép miệng, hơi hơi lắc đầu. Văn Nhân Dịch càng thêm thỏa mãn, hắn lại đưa thêm một thỏi bạc, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Ngươi lại tính tiếp… chúng ta có mấy nam mấy nữ?” Tô Mặc khẽ nhếch môi, nàng liếc hắn một cái, sắc mặt Văn Nhân Dịch rất khác thường. Lão mù bấm bấm đầu ngón tay, cười nói với Văn Nhân Dịch: “Mệnh của các hạ có một nam một nữ, vừa tròn một đôi.” Sau đó, lão ta lại quay ra nhìn Tô Mặc, trầm ngâm chốc lát: “Nhưng mà mệnh của vị tiểu thư này lại có năm nam năm nữ, thật đúng là có phúc!” Hắn có một nam một nữ, nhưng nàng lại… Sắc mặt Văn Nhân Dịch trầm xuống, con ngươi đen tụ lại. Năm nam năm nữ? Tô Mặc không nhịn được nâng trán, chẳng lẽ nàng là heo mẹ sao? Đây là chuyện gì chứ? “Ông tính không đúng, chúng ta đi.” Văn Nhân Dịch có chút tức giận nheo mắt, kéo Tô Mặc rời đi. “Các người không thưởng tiền sao?” Lão mù thở dài một tiếng. “Bọn bịp bợm, lần sau đừng để ta gặp lại ông, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.” Văn Nhân Dịch hừ lạnh một tiếng. “Vì sao… đầu năm nay nói thật mà không ai tin vậy? Ta đúng là chữ chữ như châu ngọc mà.” Lão mù lập tức lắc lắc đầu. “Lão già mù, mẹ ông gọi ông về ăn cơm kìa.” Một phụ nhân đứng từ xa hét lớn. “Đến đây, đến đây.” Lão mù thu bạc, chậm rãi rời đi.” Gió đêm thổi mạnh, trong căn phòng yên tĩnh của Kim Ngu Đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng kim khí ma sát. Ánh đèn lập lòe, cửa sổ để mở, gió lạnh thổi từ bên ngoài vào. Dưới ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nam tử áo trắng ngồi đối diện đang khép hờ mắt, hắn dùng chủy thủ gọt nhẹ một cây gỗ tử đàn hiếm thấy. Động tác hắn liên tục liền mạch, mắt không chớp, vẻ mặt rất nghiêm túc. Khúc gỗ tử đàn trong tay hắn được từng nhát từng nhát gọt ra một độ cong tinh xảo. Ánh đèn mờ mờ chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù. Dần dần, khúc gỗ đã thành hình, hắn mím môi chậm rãi mài, đánh bóng, cuối cùng một cây trâm đã nằm gọn trong tay. Kiểu dáng của trâm cực yêu diễm, mang phong cách cổ xưa, rất thích hợp cho nam nữ trẻ tuổi. Tuy là trâm mộc nhưng lại có vẻ cổ điển, thanh u ý nhị. Thưởng thức dưới ánh nến một lúc lâu, Văn Nhân Dịch lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hài lòng. Đây là vật hắn tìm tròn ba ngày ba đêm, dùng rất nhiều tâm tư mới tự mình làm thành được. Hắn thu mộc trâm vào trong tay áo rồi đứng dậy đi sang gian phòng bên cạnh, nhìn thấy Tô Mặc đang khoác áo choàng ngồi xem sổ sách. “Văn Nhân công tử, đã trễ rồi sao còn đến đây?” Tô Mặc nhẹ nhàng mở nắp trà, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt. “Ta có thứ muốn tặng cho nàng.” “Vì sao phải tặng đồ cho ta?” Tô Mặc mím môi, hơi nhíu mày nhìn hắn. Nam tử bước lên trước hai bước, chậm rãi vươn tay ra, trong tay hắn đúng là thanh mộc trâm ban nãy. Văn Nhân Dịch nhìn hai gò má trắng nõn của nàng, chậm rãi nói: “Bởi vì mấy ngày nữa phải đến hoàng đô Tề quốc, nếu mẫu thân hỏi ta đưa vật đính ước gì cho nàng mà ta không có thì không tốt lắm.” Đôi mắt Tô Mặc sáng như sao trên trời, tựa như có thể nhìn rõ mọi việc khiến hắn ngầm bồn chồn trong lòng, tuy cảm thấy lý do này không có sơ hở gì. Tô Mặc nhìn cây trâm hắn tự làm ra, nàng không khỏi ngẩn người. Tuy nó không đẹp đẽ quý giá, nhưng vừa nhìn đã biết là dùng tâm. Một vật có dụng tâm hay không, thợ thủ công chỉ cần liếc mắt là thấy được ngay lập tức. Nếu hắn ta tặng nàng lễ vật khác, nàng chẳng những không để trong lòng mà thậm chí còn cự tuyệt, nhưng vật này lại khiến nàng có chút cảm động. Nhưng Tô Mặc cảm thấy hơi không ổn, nàng nhấp môi nói: “Ăn đào phải trả mận, nếu nương ngươi hỏi ta đưa ngươi cái gì, vậy chẳng phải… Ta có nên làm chút gì đó đưa ngươi hay không?” Văn Nhân Dịch mặt không đổi sắc đáp: “Theo lý thì phải làm như vậy.” Tô Mặc không khỏi nhớ tới ánh mắt thất vọng của hắn lúc ở trong cửa hàng y phục, ý tưởng chợt lóe, nàng vô thức mở miệng: “Bằng không ta làm một bộ y phục cho ngươi đi, thế nào?” “Nàng biết làm sao?” Trong giọng nói trầm thấp của Văn Nhân Dịch có chút vui mừng, đôi mắt bình tĩnh dần trở nên nóng bỏng, tràn ngập hi vọng. “Miễn cưỡng biết một ít.” Lần này đến phiên Tô Mặc xấu hổ, kỳ thật nữ công của nàng cũng không khá lắm. Năm đó tuy nàng cũng đã từng làm cho A Anh, chỉ tiếc hắn không có cơ hội mặc. Văn Nhân Dịch vẫn im lặng nhìn nàng. “Sao lại nhìn ta như vậy?” Tô Mặc nhíu mày. “Nàng không lượng thân cho ta sao?” Hắn mở hai tay ra, bả vai nam tử rộng lớn, khuôn ngực rắn chắc, eo thon, dáng người như vậy mặc loại y phục gì cũng có cảm giác ngọc thụ lâm phong, thành thục tuấn dật, tao nhã ổn trọng. Nói tóm lại là vô cùng đáng xem. (*lượng: đo lường, ở đây là lấy số đo may áo) Tô Mặc khẽ cong môi: “Không cần, đưa ta một bộ y phục của ngươi là được, ta sẽ làm theo đó.” “Được, nàng chờ.” Văn Nhân Dịch nhếch môi, lập tức xoay người đi vào phòng mình, hắn lấy một bộ trường sam trong tủ ra. Trong viện, hoa thơm chim hót, gió nhẹ hây hây. Bóng đêm đậm như mực, muôn vàn ánh sao lấp lánh đan vào nhau, vầng trăng vàng nhô lên cao, mây như tóc như tơ, mềm nhẹ bồng bềnh. Hai nam tử một trước một sau tiêu sái bước đi, là Ngu Nhiễm và Hạ Phong. Nam tử đứng trước mở quạt, hắn không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng ngồi trước bàn, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp một cái nói: “Màn diễn lần trước thật quá mệt mỏi, bản công tử ngủ cả ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng sao ta lại cảm thấy ta ngủ quá lâu, hình như ta đã lỡ mất cái gì rồi có phải không?” Văn Nhân Dịch đi ra, hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái. “Văn Nhân, sao ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi chột dạ?” “Ngươi không bỏ lỡ gì cả, do ngươi lo lắng nhiều mà thôi.” Văn Nhân Dịch miễn cưỡng đáp lại. “Ồ…” Ngu Nhiễm nhìn bộ y phục trong tay Văn Nhân Dịch, khẽ mím môi, hắn nheo mắt hỏi: “Cái đó… hình như ta vừa nghe thấy có người muốn làm y phục cho ngươi, loại chuyện tốt này sao ta không có phần?” Sắc mặt Văn Nhân Dịch trầm xuống: “Ngươi nghe lén?” Ngu Nhiễm cười khẽ, thở dài nói: “Kim Ngu Đường vốn là địa bàn của ta, bất luận ngóc ngách nào cũng đều có người của ta, ta cần gì phải nghe lén?” Văn Nhân Dịch hừ lạnh, hắn quay sang Hạ Phong: “Ngươi thấy hắn có vô sỉ hay không?” Hạ Phong đứng trước cửa, mỉm cười: “Mười người thì hết chín người nói Nhiễm công tử vô cùng vô sỉ rồi.” Ngu Nhiễm lắc lắc quạt, không hề gì nói: “Lúc một hai người nói ta vô sỉ, ta căn bản không để ý tới, vì đó chỉ là lời vô căn cứ. Nhưng lúc quá nhiều người nói ta vô sỉ, khi đó ta mới thấy có chút vấn đề. Ta thấy kẻ lừa đảo trên đời này thật là càng ngày càng nhiều, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.” Văn Nhân Dịch khinh thường: “Ngươi quả nhiên rất vô sỉ.” Ngu Nhiễm không hề che giấu vẻ mặt vô sỉ của mình, hắn đối mắt với Văn Nhân Dịch, bốn mắt gườm nhau gần như tóe lửa. Trong không khí dường như có mùi khói nhàn nhạt lan tràn. Văn Nhân Dịch nhích người, cố ý vung y phục trong tay qua trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Toàn thân trên dưới của ngươi đều là hàng hiệu, một đôi giầy cũng đã gần một ngàn lượng bạc, ngay cả khố cũng dùng chất vải quý giá thượng đẳng. Trên đời này, mấy người được mặc khố có giá trị vài lượng bạc trắng đâu, cho nên, nàng sẽ không làm y phục cho người như ngươi.” Ngu Nhiễm lập tức quay đầu, nói to sang phía phòng Tô Mặc: “Khanh khanh, ta cũng cần y phục, nàng làm một bộ cho ta được không? Ta ra bạc.” Văn Nhân Dịch châm chọc: “Ngươi nói gì cũng vô dụng thôi, hiện tại nàng không thiếu bạc, cũng sẽ không làm cho ngươi.” Tô Mặc đã sớm nghe được động tĩnh của hai nam tử, nàng vẫn ngồi trước bàn lật sách, bàng quan. Ngu Nhiễm nhìn vụn gỗ dưới đất, hắn dùng mũi chân giẫm lên, khóe miệng cong cong, trong lòng đã hiểu đại khái. Sau đó hắn đặt quạt lên môi, sóng mắt lưu chuyển, thảnnhiên nói: “Ngươi hình như là làm mộc trâm cho vị hôn thê phải không, quả nhiên trong tộc có quy củ như vậy, nhưng không ngờ ngươi lại làm thật. Chỉ là đính hôn giả, hà tất phải ra quà thật?” “Trong lòng ta, lần cầu hôn này vốn không phải giả.” “Được rồi, thứ ngươi làm khẳng định rất khó xem, khanh khanh sẽ không thích đâu.” Ngu Nhiễm liếc mắt khinh thường. “Có thích hay không cũng không quan trọng.” Văn Nhân Dịch nheo mắt phượng, nói tiếp: “Tuy ta không thể làm ra trang sức xa hoa, mộc trâm dùng kiếm gọt cũng không có hình dáng tốt. Nhưng gia mẫu đã từng nói, nếu gặp được nữ nhân mình thích thì nhất định phải tự tay làm một cây trâm cho nàng, để đêm tân hôn có thể tự tay tháo nó ra, cơ hội này ngươi lại không có.” Hắn khép hờ mắt che giấu sóng triều bên trong, khóe môi khẽ cong lên như đang khiêu khích. Ngu Nhiễm không kiềm chế ý cười trong mắt, hắn chậm rãi mở quạt, thờ ơ nói: “Mặc kệ ngươi cố gắng thế nào, bản công tử vẫn sẽ một mực đi theo ngươi, bởi vì nữ nhân ta nhìn trúng, trên đời này không ai có thể tùy tiện cướp được.” Văn Nhân Dịch hừ khẽ, cũng không lưu tâm. Ngu Nhiễm lại thản nhiên hỏi: “Văn Nhân Dịch, lần này ngươi định bao giờ khởi hành?” “Liên quan gì đến ngươi?” Văn Nhân Dịch không nhìn Ngu Nhiễm, hắn đứng thẳng lên vỗ nhẹ tro bụi trên người. Ngu Nhiễm cười nhạt: “Sao không liên quan tới ta? Ngươi muốn mang khanh khanh của ta cao chạy xa bay còn gì?” “Nhiễm công tử, không cần hỏi hắn, ta biết thời gian.” “Sao? Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?” Hạ Phong đáp: “Ngày kia, giờ ngọ.” “Được, ta biết rồi.” Ngu Nhiễm đắc ý cười khẽ, “Một khi đã như vậy, chúng ta đi trước.” Nhìn gương mặt không biểu cảm của Văn Nhân Dịch, Ngu Nhiễm nhếch môi, phất tay áo, xoay người sải bước, phe phẩy quạt rời đi. Hạ Phong định đi theo nhưng chợt dừng chân, hắn để lại một tờ giấy cho Văn Nhân Dịch, sau đó làm như không có việc gì bỏ đi. Đợi một lúc sau Văn Nhân Dịch mới cầm tờ giấy lên, hắn mở ra dưới ngọn đèn dầu, bên trong viết mấy hàng chữ nhỏ chi chít. “Văn Nhân công tử, năm đó ngươi đã cứu Hạ Phong một mạng, tại hạ biết ‘tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo’, ta đáp ứng sẽ giúp ngươi làm một chuyện không vi phạm đạo nghĩa nhưng không ngờ ngươi lại dùng chuyện này đến tìm ta. Ta nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải! Ngươi muốn ta nói dối thời gian ngươi thật sự rời đi, lần này sợ là Nhiễm công tử sẽ vô cùng tức giận. Ài, chuyện này thật đúng là phiền toái. Tóm lại, Nhiễm công tử khẳng định sẽ phát hiện ra sớm thôi, chỗ này ta cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian. Cho nên Văn Nhân công tử, ngươi vẫn nên sớm mang Yêu Cơ cô nương rời đi đi. Chúc các ngươi sớm ngày thành thân hạnh phúc. Hạ Phong.” “Đa tạ.” Văn Nhân Dịch nhếch môi cười, để tờ giấy vào lửa thiêu toàn bộ. … Hoàng đô Tề quốc, sơn trang nghỉ mát, một tòa phủ đệ xây trên sườn núi, chung quanh đều là sơn đạo gập ghềnh. Phía xa có một cây cầu treo bắc ngang, nội viện to như vậy nhưng không có bao nhiêu người. Cách đó không xa là một tòa tháp cổ, tiếng chuông du dương lanh lảnh truyền đến. Sương phòng là nơi chủ nhân ở, hoàn cảnh ở đây tao nhã, có hồ đó đình, hoa và cây cảnh sum suê. Tuy không có người làm vườn nhưng hoa cỏ vẫn vô cùng tươi tốt, mang vẻ hoang dã độc đáo riêng biệt. Bài trí trong phòng rất giản dị, bình phong che cửa, trên bàn dài có một bức tranh minh họa, trong phòng tản ra mùi thuốc đông y nhàn nhạt. Một phụ nhân đang nằm trên giường, đắp tấm chăn màu trắng, ống tay dài la quần màu xanh lam nhu hòa, nhìn có vẻ còn rất trẻ. Tóc tùy ý búi lên, bên trên cắm một cây trâm mộc tương tự như trâm gỗ tử đàn Văn Nhân Dịch làm. Ngũ quan tinh xảo, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi nhưng lại mất đi mấy phần huyết sắc của người thường. Một hầu tì vui mừng chạy từ bên ngoài vào, kêu lên: “Phu nhân, phu nhân, Văn Nhân thiếu gia gửi thư về.” “Sao? Ngươi nói nhanh lên, trong thư nó viết cái gì?” Phụ nhân kia lập tức ngồi thẳng dậy. “Người nói đã tìm được nữ tử mình thích, lần này sẽ mang nàng đến thăm phu nhân.” “Thật tốt, thật tốt quá.” Phụ nhân kia cười cười, bỗng nhịn không được ho khan vài tiếng. “Phu nhân, người cẩn thận.” Hầu tì vội vàng vỗ vỗ lưng bà. “Không sao, lần này ta có dự cảm, nó là trở về để thành hôn.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang