[Dịch]Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt- Sưu tầm
Chương 61 : Một cơ duyên
.
Sóng gió đi qua, Văn Nhân Dịch nhàn nhạt liếc Tô Mặc một cái, không ngờ thực lực của nàng đã là Tiên Thiên tầng tám.
Hắn vẫn đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, thể ngộ cảm xúc sau khi đối chiêu vừa rồi, hình như cảnh giới đã có đề thăng.
Ngu Nhiễm chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nhìn như không có chuyện gì, có lẽ trong lòng có tâm sự nên cũng không có vướng mắc chuyện của Tô Mặc, mà chỉ ngồi trước bàn múa bút thành văn.
Hai nam nhân này đều đã làm đại sự, tất nhiên biết ai nặng ai nhẹ, nữ nhân trong lòng bọn họ vĩnh viễn cũng không thể nào chiếm quá nhiều tâm tư, nhưng không thể không nói dáng vẻ nghiêm túc của nam nhân trông rất đẹp mắt. Văn Nhân Dịch khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cực kỳ nghiêm túc, dây cột tóc tung bay theo gió, bóng dáng tuyết trắng đứng thẳng như trúc. Đôi tay Ngu Nhiễm như ngọc, ánh mắt nghiêm nghị, lông mi hình cánh quạt rũ xuống thành đường cong ưu nhã.
Ba nam tử đứng trong vườn, đều tự xử lý chuyện của mình đâu vào đấy.
Tô Mặc cười nhạt, tiếp tục múa, đầu ngón tay nhẹ buông, quay đầu xoay người, như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Một hồi lâu, thiếu niên không nhịn được nói: "Nữ nhân, mới vài ngày ngắn ngủi mà ngươi đã từ Tiên Thiên tầng ba tăng lên Tiên Thiên tầng tám, thật khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Còn nữa, thuật ẩn nặc của ngươi là hiếm thấy trên thế gian, nếu không phải bản công tử có thần thức cường đại thì cũng nhìn không ra thực lực chân chính của ngươi. Nhưng mà vẫn không đủ… Ngươi phải mạnh lên nhanh hơn nữa, nếu không tương lai của bản công tử sẽ rất khó khăn."
"Ồ?" Tô Mặc nhíu mày phản bác: "Các hạ chẳng lẽ có thể ăn một miếng đã mập liền được hay sao?"
"Hừ, nữ nhân đáng giận." Giọng nói thiếu niên nghiêm túc khác thường.
"Được rồi! Đợi sau khi chuyện này kết thúc, bản công tử liền dẫn ngươi đi tìm đại cơ duyên. Còn nữa, chớ để tên háo sắc kia biết ta đang ở chỗ ngươi, thật quá mất mặt, ta vậy mà lại lập khế ước bản mệnh với nữ thân thuần âm, người kia không biết sẽ khinh bỉ ta đến mức nào.”
Nói đi nói lại cũng chỉ có một câu cuối cùng mới là chuyện hắn để ý nhất.
Tô Mặc vung tay áo, không thèm để ý hắn ta, tay áo phất qua, cánh hoa đột nhiên rơi xuống.
"Nữ nhân, sao không nói lời nào?" Thiếu niên hỏi.
"Nói gì?" Tô Mặc lạnh băng ngước mắt.
"Nói xem thời gian này ngươi tăng thực lực lên thế nào?"
Một hồi lâu, Tô Mặc truyền âm nói: "Bộ công pháp ngươi cho ta không tệ, có thể hấp thu hàn khí trong Hàn Băng Thạch để tăng thực lực của mình. Thế nhân chỉ biết thân thuần âm là lô đỉnh thuần khiết nhất nhưng không ai rõ rốt cuộc có gì đặc biệt. Ta không ngờ dùng biện pháp của ngươi hấp thu hàn khí, tốc độ tu luyện lại nhanh như vậy, xem như là trong họa được phúc."
Thiếu niên khẽ hừ một tiếng: "Nữ nhân ngươi đừng quá đắc ý, Hàn Băng Thạch chỉ có thể giúp ngươi đạt tới Tiên Thiên tầng tám, nếu còn muốn lên cao thì phải có cơ duyên tốt hơn mới được."
Nghe vậy Tô Mặc chần chờ một chút, nàng biết tu sĩ bình thường tu hành trong môn phái thì cần phải có linh mạch, linh thạch, để thông qua đó hấp thu linh khí thiên đệ đề thăng thực lực của mình.
Tu đạo chính là hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, đạo lý câu nói này không sai.
Rồi sau đó đạt tới Tôi Thể kỳ, có thể đồng thời thi triển linh lực và nội lực, không giống như Tiên Thiên, Hậu Thiên chỉ có thể thi triển nội lực.
Nàng hiểu Hàn Băng Thạch Ngu Nhiễm cho nàng mượn rất có tác dụng, đáng tiếc tốc độ nàng tăng thực lực lên cũng càng ngày càng chậm.
Dĩ nhiên, còn có những đan dược Mặc Môn cung cấp, sau khi dùng cũng có chút hiệu quả. Nhưng quả thực số lượng ít đến thảm thương, hơn nữa còn có chút tác dụng phụ để lại.
Có câu nói, trên đời này không có thiên tài hay phế vật gì cả, chỉ có phương pháp tu luyện thích hợp hay không thôi.
Những phương pháp của các tu sĩ khác không có tác dụng quá lớn với Tô Mặc. Theo góc độ tài nguyên mà nói, chỉ có gia tộc tu chân mới có lượng lớn đan dược và linh thạch trữ hàng, những đan dược khác chỉ lưu thông trong môn phái, phường thị, linh thạch càng thêm thưa thớt. Cho nên thế nhân mới nói phú quý học võ, bần hàn học văn, vì vậy hấp thụ hàn khí là ưu thế lớn nhất của Tô Mặc.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc tiếp tục truyền âm: "Cơ duyên là cái gì? Ở đâu, ta nên chuẩn bị thế nào?"
Thiếu niên ngạo nghễ nói: "Ngươi còn nhớ chỗ có con rắn nước kia không?"
"Đương nhiên nhớ."
"Trong Hàn Băng Đàm đó nhất định có thứ cực tốt."
Tô Mặc nhíu nhíu mày, một lần kia đã làm nàng cảm thấy kinh sợ, nếu không phải Văn Nhân Dịch đi cùng nàng, có lẽ nàng cũng đã có đi không có về rồi.
Chợt, giọng nói thiếu niên có chút tính toán: "Nữ nhân, tên Văn Nhân Dịch kia hình như có hảo cảm với ngươi, nhưng hắn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, dù sao bọn họ không ai là đèn cạn dầu hết. Nhưng băng hồ của hắn là thứ tốt, nếu như ngươi có cơ hội liền thu nó vào tay đi, nó rất có ích cho thể chất thuần âm của ngươi."
Tô Mặc không ngờ thiếu niên lại có chủ ý với hồ ly, nàng thấy hắn lúc nào cũng suy tính từ góc độ lợi ích.
Mặc dù nàng biết hắn học nhiều hiểu rộng, kiến thức phong phú, nhưng vẫn thấy kỳ lạ hỏi: "Nói rõ đi, ta không hiểu lắm."
Thiếu niên chậm rãi đáp: "Đầu tiên, luyện hóa hàn khí chí âm nhập thể, ngươi sẽ từ từ thay đổi thể chất của mình, hiện giờ những thứ tầm thường không cách nào tăng tu vi của ngươi được nữa, cho nên phương pháp này là ta suy xét nghĩ ra cho ngươi."
"Cái này ta đương nhiên biết."
"Băng hồ là loại thú hiếm, trời sinh nhạy cảm với vật âm hàn, có thể giúp ngươi tìm những nơi cực lạnh, càng trợ giúp ngươi đề thăng ngày sau. Nó biết tìm bảo vật, còn có thể làm linh sủng, nói tóm lại ngươi phải lấy được con hồ ly đó của Văn Nhân Dịch, chỉ có lợi chứ không hại gì."
Nghe vậy, ánh mắt Tô Mặc nhìn về phía Văn Nhân Dịch, vẻ mặt nàng có chút do dự, Văn Nhân Dịch cũng đồng thời nhìn về phía nàng.
Nam nhân kia kiếp trước lạnh lẽo vô tình, kiếp này lại có một dáng vẻ khác.
Mặc dù nội tâm nàng rất đen rất vô sỉ, nhưng nàng cũng không thích lợi dụng bằng hữu. Có câu nói là quân tử không đoạt đồ của người, nàng thật sự không muốn làm vậy. Tuy nàng không thích Văn Nhân dịch, nhưng cũng không bài xích hắn, thậm chí đã coi hắn thành người một nhà.
Đoán ra ý nghĩ của nàng, thiếu niên lập tức hừ lạnh: "Nữ nhân ngu xuẩn, sao không mượn cơ hội này mà khảo nghiệm tấm lòng của hắn đối với ngươi?"
Tô Mặc lạnh lùng cười: "Bản cô nương cũng không thật sự gả cho hắn, thật lòng thì có ích lợi gì?" Nàng ngược lại còn hi vọng hắn là hư tình giả ý, ngày sau cũng cũng không cần lưu tâm.
Tô Mặc tùy ý trả lời: "Không vội, sau này hãy nói!"
"Hừ, thật ngu xuẩn!" Thiếu niên không nhịn được quát lên.
…
Ban đêm, gió lạnh hiu hắt, ánh trăng trong suốt.
Sau khi sắp xếp điệu múa xong, Tô Mặc một mình đi vào rừng.
Nàng luôn có trí nhớ rất tốt, cho dù vũ đạo mới học cũng đều nhớ rõ. Huống chi, kiếp trước nàng đã xem qua màn diễn của Kim Ngu Đường vô số lần, nghe nhiều nên thuộc lòng. Điểm khác biệt duy nhất chính là kiếp trước Bách Hoa Đường không xuất hiện, cũng không có tranh đấu giữa hai bên. Xem ra sau khi nàng sống lại đã có rất nhiều chuyện phát sinh biến hóa. Thế gian này vốn đã đầy rẫy biến số, không gì là bất biến. Nói tóm lại, nàng chỉ cần đạt mục đích là được rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc nhấp môi, tìm một nơi bí ẩn, ánh trăng mông lung, sương mù trắng xóa bao phủ hoàn toàn.
Nàng nhướng mi, đầu ngón tay khẽ gõ Thiên Thư một cái, "Hiện tại đã không có người, nếu ngươi muốn ra ngoài thì cứ tùy ý."
Sau đó nàng dùng thần thức thăm dò vào trong Thiên Thư, lấy toàn bộ đục, cưa, búa, cọc gỗ ra ngoài. Bóng dáng của thiếu niên cũng hiện ra, liếc mắt nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tô Mặc, lạnh lùng nói: "Nữ nhân, ngươi sao lại đến đây? Chẳng lẽ có mục đích gì?"
Ánh mắt Tô Mặc vừa dịu dàng vừa kiên định: "Ngươi đã từng nói với ta nơi này có một cơ duyên lớn, lại cảm thấy tốc độ tu luyện của ta quá chậm, hiện tại ta đã đạt tới Tiên Thiên tầng tám, nhưng ta cũng biết tiếp theo mình rất khó tăng thực lực thêm nữa."
"Cho nên?" Thiếu niên nhíu mày, có chút không hiểu ý định của nàng.
"Cho nên, ta không thể không bí quá hoá liều, hôm nay cứ tiến hành luôn đi, bằng không đợi ta đạt tới Tôi Thể không biết phải chờ đến năm nào tháng nào." Tô Mặc chậm rãi nói.
Nàng thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở mình, tuy có Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm che chở nhưng nàng phải trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Thân thuần âm, vốn là đối tượng bị giới quyền quý khắp thế gian tranh đoạt, nàng tuyệt không thể dẫm lên vết xe đổ, không thể trở thành độc chiếm của bất luận kẻ nào.
Nghĩ đến Thiên Không Thành, nghĩ đến nàng từng trở thành nữ nhân của nam tử kia, trong lòng nàng tựa như bị gai đâm.
"Nữ nhân." Thiếu niên không khỏi cau mày, ôm cánh tay nói: “Lần này ngươi nắm chắc bao nhiêu? Bản công tử cảm thấy đợi đến khi Kim Ngu Đường với Bách Hoa Đường tỷ thí xong rồi hãy đến đây, tốt nhất là để Văn Nhân Dịch đi cùng ngươi, bởi vì ngươi vẫn chưa đạt tới Tôi Thể, hai con thủy xà ở đây ngay cả ba cao thủ Tôi Thể cũng giết được, chúng đủ để giết ngươi trăm lần."
Tô Mặc khẽ mỉm cười, không chút phật lòng nói: "Lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, các hạ thật quá coi thường ta, một lát ta đối phó xong hai con thủy xà, ngươi lại nói ta phải làm thế nào là được."
Thiếu niên đen mặt: "Nữ nhân, ngươi thật tự cao tự đại, cẩn thận khó giữ được mạng, lần này Văn Nhân Dịch không có ở đây, ta cũng không cách nào cứu ngươi đâu."
Tô Mặc cong cong khóe miệng, "Yên tâm, lần này ta là có chuẩn bị mà đến."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện