[Dịch]Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh - Sưu tầm
Chương 7 : Tới bắt lão tử
.
Tuyệt đối đủ sức làm náo động toàn trường.
Tiếng nói Xuy Tuyết vừa dứt, toàn trường mọi người đồng loạt đứng lên.
Không đến nỗi như vậy chứ, lực ảnh hưởng của lão tử tại chốn phong nguyệt lại lớn thế ư?
Bàng Dục có một chút kích động, thế nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp, bởi vì trước sau, trái phải không có một con mắt hướng nhìn về phía hắn mà toàn bộ hướng về cửa chính!
Xuy Tuyết vừa định lên tiếng, bỗng nhiên từ ngoài cửa lớn rầm rập chạy vào một nhóm binh sĩ trang bị hạng nặng, mỗi người đều là thân cao ngựa lớn, khôi giáp sáng bóng, vẻ mặt băng lãnh trang nghiêm giống như sắt đá! Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, tối đa cũng chỉ hơn mười người, nhưng đứng ở nơi đó như thiên quân vạn mã, cách ở xa cũng đều có thể cảm giác được lực uy hiếp cùng lực chấn động của bọn họ!
Trong nháy mắt, cả tòa Biên Tiên Các không một tiếng động, toàn bộ âm thanh huyên náo bỗng nhiên im bặt!
Làm, làm cái gì vậy? Tảo hoàng đả phi ư? (Hoạt động của quốc gia truy quét ổ mại dâm, tổ chức phi pháp ư?)
Bàng Dục nhíu mày.
Không đúng a, đây là đang ở triều Đại Tống, ở thời cổ đại đi chơi lầu xanh chính là hợp tình lại hợp lý đã thế lại còn hợp pháp mà.
Hơn nữa kẻ đi truy quét kỹ viện bắt khách làng chơi, xử phạt một khoản tiền nộp phạt chính là cảnh sát thúc thúc —— a, ở niên đại này gọi là "Nha dịch đại ca", thế nào ngay cả quân đội cũng được điều động chứ?
Chẳng lẽ là quốc gia phát tiền trợ cấp quá ít. Lính quân đội cũng muốn mượn 'Tảo hoàng đả phi' mà kiếm trác một chút?
Hắn còn đang buồn bực thì những binh sĩ bỗng nhiên chỉnh tề đều tản ra đứng hai bên. Vây quanh ở giữa một vị võ quan khí lực cường tráng thân như thiết tháp, áo bào màu đỏ thẫm, vải mỏng quấn quanh khung bằng gỗ làm mũ đội đầu, bên hông còn treo một trường kiếm màu sáng như tuyết. Nếu hắn không phải có khuôn mặt lớn một chút, người béo một chút, da đen chút, còn có râu quai nón đầy gò má, đầu tóc dày đặc giống như lông cổ lợn, không chú ý thật đúng là đem hắn trở thành vị đại danh nhân họ Triển rồi.
Xuy Tuyết nhìn chằm chằm vào vị võ quan kia. Ánh mắt có chút dại ra. Nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Ai da, đây là vị đại nhân nào? Có ngài cũng các huynh đệ đến thăm thực sự là vẻ vang cho bản các a.
Tú bà Trương ma ma lắc lắc dáng vẻ to béo nhiệt tình qua nghênh đón. Hai luồng XX bệ vệ nhắm cánh tay võ quan cọ sát. May mà Bàng Dục đang ở lầu ba. Trên cao nhìn xuống nhìn không thấy ánh mắt "Vô hạn quyến rũ" của bà ta. Bằng không thì nhất định bị bộ dáng lẳng lơ của Trương ma ma khiến cho ngay cả cơm ngày hôm qua ăn cũng nôn ra.
- Tét!
Một cái tát thanh thúy vang dội, nặng nề vả vào miệng Trương ma ma.
- Cút, đừng che mắt ta.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, phảng phất như kim châm đâm thẳng vào nội tâm người khác. Trương ma ma sợ đến cả người run rẩy, vội bưng hai má đang sưng lên một câu cũng không dám nói thêm.
Đám tay chân bảo vệ của Biên Tiên Các, chính là mười người đại hán vừa rồi bị tuyệt sắc công tử trừng mắt sợ hãi đến động cũng không dám động vừa nghe bên ngoài có "tình huống", rầm rập như ong vỡ tổ muốn xông ra. Mấy tên này sắn tay áo vừa mới chuẩn bị động thủ, khi nhìn thấy người muốn đánh chính là quan quân nhất thời lại ngây người, một đám mắt to nhìn nhìn mắt bé không biết nên làm cái gì bây giờ.
Võ quan cười nhạt, phía sau hai gã quân sĩ lập tức xông lên trước, lao vào nhóm tráng hán mười người này, một tay một người ném toàn bộ ra ngoài dễ dàng như ném con gà con.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết 'ai' 'ôi' vang lên, hầu như trong chớp mắt toàn bộ đám tay chân hộ viện kia đều té trên mặt đất, thống khổ rên rỉ hừ hừ, không có một tên nào có thể bò lên được.
Đám khách làng chơi toàn thể đều há hốc mồm.
Mấy tên tay chân hộ vệ của Biên Tiên Các mướn này, ai thường tới vui chơi vài lần cũng biết, cao thủ không dám nói chứ một chọi một chí ít có thể quật ngã được vài ba tên nha sai của Khai Phong phủ, cho dù mấy tên đạo tặc, hoa tặc bình thường cũng đừng hòng tại trước mặt bọn họ chiếm được tiện nghi. Đám quân sĩ này rốt cuộc có lai lịch gì, tùy tiện đứng ra hai người lại đánh ngã bọn họ giống như đang chơi đùa như vậy?
- Cấm, cấm, cấm. . . cấm quân trong cung!
Xuy Tuyết thình lình nôn ra một câu.
- Cái gì?
- Trong cung…Những người này là Cấm quân trong cung, hơn nữa là…Thần sách doanh tinh nhuệ thủ vệ tẩm cung thánh thượng!
- Làm sao ngươi biết?
- Đại tiểu thư…Quý phi nương nương mỗi lần hồi phủ thăm viếng, đều là do Thần sách doanh phụ trách hộ tống, từ kiểu dáng khôi giáp và binh khí của bọn họ, tiểu nhân nhận ra được.
Xuy Tuyết một mực khẳng định.
Khó trách, Cấm quân bảo hộ hoàng đế, có thể không lợi hai sao.
Bàng Dục bừng tỉnh, chợt, ánh mắt rơi vào trên người võ quan.
Khá khen cho một hình tượng khôi ngô! Thân như thiết tháp, thân hình cao lớn tựa núi non, từ người tản mát ra khí phách bức nhân, thân thể cực kỳ uy mãnh phảng phất như một cây đại thụ đứng sừng sững không ngã, không hãi sợ bất luận cuồng phong bạo vũ gì tập kích, gò hai bên thái dương cao cao nhô lên, vừa nhìn chỉ biết đúng là cao thủ.
- Diệp, Diệp Cô Thành!
- Ai?
Bàng Dục như bị điện giật run lên.
- Diệp Cô Thành a, đại nội đệ nhất cao thủ, thống lĩnh thị vệ thiếp thân của hoàng thượng, biệt hiệu…
- Biệt hiệu Hắc Diện Sát Thần, tám mươi vạn Cấm quân người nào gặp cũng sợ.
Bàng Dục trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu.
Lão tử không phải là xuyên qua sao, cả phiên bản tên nô bộc vô sỉ Tây Môn Xuy Tuyết bên người cũng đã đủ nhức đầu rồi, có cần lại phải thêm một tên sơn trại Diệp Cô Thành tự xưng Hắc Diện Sát Thần nữa sao?
Chỉ nhìn tên võ quan râu quai nón như lông lợn cứng giống như thiết châm kia, Bàng Dục cũng sắp động kinh rồi, lại vừa nghe đến biệt hiệu của hắn có lực chấn động như thế, Bàng Dục thực sự hận không thể đập đầu vào tường.
Kiếm Thần đã bị chà đạp thành tiện nhân, Bạch Vân thành chủ phiêu dật tuấn lãng, thanh khiết như mây, nhẹ nhàng như gió liền cũng bị 'bôi nhọ' như thế sao?
- Ôi, không tốt.
Xuy Tuyết bỗng nhiên kinh hô, sau đó tự mình che miệng lại.
- Lại có chuyện gì?
Bàng Dục cực kỳ bực tức đối với việc hắn rống lên như thế.
- Hắn. . . Diệp thống lĩnh mang theo Cấm quân tới sợ là…
- Sợ là cái gì?
- Sợ là tới bắt chúng ta!
- Gì? Bắt chúng ta?
Bàng Dục giật mình đứng lên.
Xuy Tuyết liều mạng gật đầu.
- Vì sao?
Bàng Dục vẫn mơ hồ hỏi.
Tuy rằng hắn nhớ mang máng trước đây xem qua trong sách hình như có nhắc tới luật pháp Tống triều quy định bất luận quan viên triều đình nào cũng không được ngủ với gái điếm, nhưng hắn hoàn toàn không quan không tước, cùng lắm cũng chỉ là một tên Hầu tước lấy không bổng lộc sống cho qua ngày, cho dù ngang nhiên đi chơi kỹ viện thì cũng không có gì phạm pháp mà, hơn nữa, cái gọi là 'Quan viên không được ngủ với gái điếm' căn bản chỉ là vì ứng phó dư luận cho nên bề ngoài mới làm như thế, từ khi đề ra quy định đó cho tới nay vẫn chưa chân chính chấp hành qua, nếu không thì sau này người có địa vị thiên tử như Tống Huy Tông làm sao dám nửa đêm xuất cung tới ngủ với Lý Sư Sư chứ, cái bài “Cẩm ác sơ ôn, thú hương bất đoạn, tương đối tọa điều sanh. Đê thanh vấn: hướng thùy hành túc? Thành thượng dĩ tam canh, mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành.”* cũng là trò cười thiên cổ. Lại nói tiếp, Bàng Dục hắn tới chỉ bất quá chơi chơi mà thôi, góp vui lấy lệ, động cơ đó là tương đối thuần khiết, gọi cô nương chẳng qua là muốn các nàng bồi uống rượu, trò chuyện, trêu đùa tiện tay chiếm chút tiện nghi, lại chưa nói đến việc muốn công khai mang cô nào đi mướn phòng. . .
Trích:
(* đoạn này là bài từ, nghĩa là: 'Màn gấm vẫn còn hơi ấm, khói bốc từ lò lô hình thú không ngừng, hai người đối mặt trao đổi về mặt âm nhạc. Nàng nhỏ giọng hỏi: muốn đi hay ở lại đây nghỉ ngơi? Ngoài thành đã canh ba, sương mù đường trơn trợt, không bằng nghỉ lại, ngoài đường ít người đi lại lắm'.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện